Mới vừa ra giêng, Bạch Anh Đường đã khôi phục ý thức, thậm chí còn có thể nói đôi ba câu. Bạch Khôn tháo thạch cao xong, chẳng những phải trông coi việc làm ăn, rảnh rỗi còn phải về nhà hầu hạ cha già.

Mùng hai tháng hai âm lịch, hạng mục mới của tòa thị chính cắt băng khởi công, Chu Nhâm bắt đầu bận rộn cả ngày lẫn đêm.

Hai anh em Chu gia đều ở trong nhà buồn bực chẳng biết làm gì, chủ nhật trời trong nắng ấm, hai người mang ghế ra nằm phơi nắng trong sân. Mặt trời ấm áp, hai anh em người hỏi người đáp nói chuyện phiếm, đề tài lấy hai anh xã nhà mình làm tâm triển khai đến dương vô cùng.

Chu Trạch Diên giật mình hỏi lại: “Cái gì cơ?! Hai người kể từ lần ấy ấy trong viện cho tới giờ chưa chịt thêm lần nào nữa á?”

Chu Trạch Tục mặc dù lòng dạ thâm sâu hơn anh trai nó nhiều, nhưng dù sao da mặt cũng chẳng dày bằng, lúng túng đáp: “Anh ấy đã khỏi hẳn đâu, chẳng may động đến vết thương lại thành càng nặng thêm ấy chứ…”

Chu Trạch Diên trợn to mắt không tin nổi, nói: “Đêm đầu tiên của hai người, thương thế của hắn thành như vậy, em cũng vẫn cứ ra tay đó sao? Nhắc tới cũng một tháng rồi, thế mà chưa chịch thêm phát nào?” Hắn không ngừng não bổ, “Bạch Khôn không được? Nhìn không giống mà, hay là em bị làm sao? Thằng em họ Lục kia cuộc sống bậy bạ rách nát, có phải là bị lỏng quá rồi không?”

Mặt Chu Trạch Tục đỏ tưng bừng, vừa nhìn thấy anh trai nó mắt đảo tới đảo lui, lập tức mắng to: “Cút đê! Sao ba ba tốt như vậy mà lại coi trọng tên ngu ngốc nhà anh chứ?”

Chu Trạch Diên mất hứng đốp lại: “Chú lại thèm đòn?! Ba ba rốt tốt không sai chút nào, mà anh mi cũng rất được đó chứ! Mi từ nhỏ đến lớn luôn thầm mắng anh mi ngu, tưởng anh không biết hả? Ngay cả Bạch Khôn dạo này cũng bị lây của mi mở miệng ngậm mồm là nói anh ngu!”

Lỗ tai Chu Trạch Tục dựng thẳng lên, vội hỏi: “Hai người các anh dạo này có gặp nhau? Sao em không biết?”

Chu Trạch Diên cố ý cười mập mờ, nói: “Anh với Khôn nhi tình cảm 10 năm bền lâu, dĩ nhiên là phải thường xuyên gặp mặt rồi.”

Trong lòng Chu Trạch Tục nghĩ một cái liền đoán được đại khái, nó liền cười lạnh, nói: “Là anh lại đi quán bar của anh ấy? Em chẳng nói gì anh đâu, nhưng mà ném vào có tí tẹo tiền, mà tháng nào cũng phải cung như cung phật, bớt mặt dày đi được không?”

Chu Trạch Diên lí lẽ hùng hồn nói: “Nếu không phải anh mi ném ‘tí tẹo’ tiền vào, thì quán bar của hắn có thể nhanh chóng khởi sắc như thế sao? Mi có biết hắn thích quán bar đó đến chừng nào không?”

Chu Trạch Tục lắc đầu đáp: “Điều này em chẳng biết, em chỉ biết ba ba thông minh một đời, cuối cùng lại chọn cái tên phá gia chi tử này mà thôi.”

Chu Trạch Diên giận điên lên vặc lại: “Mi nói anh mi một lần nữa thử coi?!”

Chu Trạch Tục nói tiếp: “Em nói luôn nè! Tối qua ba ba còn nói với em, kêu em từ cuối tuần này tới công ty làm việc, cái này cho thấy anh chẳng đáng đi nha, gia nghiệp thả vào trong tay anh khẳng định sẽ bị tiêu sạch.” Nói xong còn cố ý liếc đểu anh nó, biểu đạt vô hạn miệt thị, rồi nói tiếp: “Anh cứ an tâm mà làm mẹ nhỏ đi thôi, Chu gia tương lai đều phải trông cậy vào em đó.”

Phơi nắng phơi được một nửa, hai anh em lại nhào vào đánh nhau một trận.

Buổi tối Chu Nhâm đi chiêu đãi khách đến hơn mười giờ mới về đến nhà, vào cửa thấy con trai lớn đang nằm trên ghế sa lon xem ti vi, y liền thuận miệng hỏi: “Em trai con đâu?”

Chu Trạch Diên từ trên ghế sa lon bò dậy, giọng điệu quái gở trả lời: “Hơn nửa đêm người tìm nó làm gì?”

Chu Nhâm uống mấy li rượu nên có chút mụ đầu, cũng không muốn nói nhiều làm gì: “Nó ra ngoài rồi? Sáng mai ba sẽ đi thẳng ra công trường, muốn hỏi nó đi cùng ba hay đến tự đến công ty.”

Y đổi giày, lại cởi áo khoác mắc lên giá. Ánh mắt Chu Trạch Diên theo động tác của y chuyển quanh, nói: “Nó đi hẹn hò yêu đương rồi, tối không về.”

Chu Nhâm lộ vẻ không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ bảo: “Ba lên trước, con cũng đi ngủ sớm đi, đừng xem quá muộn.”

Chu Trạch Diên nhìn bóng lưng y lên lầu, trong lòng oán niệm mọc thành bụi to, lúc ba nhắc tới em hắn thì chan chứa hi vọng cá chép hóa rồng, nhưng lúc nói chuyện với hắn thì lại y như nói với bà chủ gia đình, hơn nữa bà chủ gia đình lại chẳng phải cô vợ xinh đẹp yêu kiều, mà là một bà mụ luống tuổi xấu xí.

Ba ba quả nhiên chê bai hắn mà!

đẹp người | thê, là một không

Chu Nhâm tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, thấy chăn trên giường nổi lên hình một người, nghiêm mặt hỏi: “Sao lại tới nữa?”

Người trên giường không ừ hử gì, Chu Nhâm đi tới vén chăn lên, Chu Trạch Diên nghiêng người cuộn tròn lại, cũng không ngẩng đầu nhìn y.

Xem đó! Ba ba nói ‘lại tới nữa’! Là thấy hắn phiền biết bao!

Chu Nhâm ngồi ở mép giường, sờ sờ tóc của hắn, hỏi: “Tâm trạng không tốt? Có chuyện gì vậy?”

Chu Trạch Diên kéo kéo một góc chăn chùm lên đầu, mất tự nhiên nói: “Ba ba, có phải con không được tốt không?” Quả thật như lời Chu Trạch Tục nói, mình ở trong mắt ba chỉ là thằng ‘phá gia chi tử’ thôi sao? Chu Nhâm bất đắc dĩ nói: “Sao con lại nói như vậy.”

Lần trước ở trong phòng tắm, con trai đột nhiên nổi cơn sống chết quấn lấy hỏi về cảm thụ của y, y đấu tranh tư tưởng mãi mới nhả ra một câu ‘rất chặt’, sao hôm nay lại tới hỏi nữa?! Nhắc mới nhớ, công trình mới khởi công đến nay cũng được một tuần, mấy ngày nay y một mực ở công trường giám sát, mỗi ngày đều vác một thân mệt mỏi trở về, con trai tới dây dưa đòi hỏi, y cũng chẳng có sức mà trả bài. Hai người đã lâu chưa ấy ấy, con trai ngốc nghếch nhà mình lại thấy bất mãn rồi.

Hắn lật chăn ra, cúi đầu hôn lên mặt Chu Trạch Diên một cái, nói: “Gần đây bận rộn quá, ba cũng rất nhớ con. Ấy, con hấp dẫn lắm.”

Chu Nhâm lý giải cái từ ‘tốt không’ của con trai, chạy xa vạn dặm so với đáp án.

Chu Trạch Diên trừng y, rất nhanh cũng ý thức được điểm này. Trong đầu hắn thiên sứ ác ma giao chiến một phen, rất nhanh quyết định trước cứ giải quyết nhu cầu sinh lý đã, vấn đề tâm lý lát nữa nói sau.

Hai tay hắn ôm lấy cổ Chu Nhâm câu xuống, cười nói: “Ngày nào cũng thấy mà, sao lại nói nhớ người ta?”

Trong mắt Chu Nhâm tràn đầy tình yêu, chẳng qua cho tới bây giờ y chẳng thể nào tự nhiên lưu loát nói ra lời tâm tình được.

Chu Trạch Diên đắc ý nói tiếp: “Ba à, không phải là người muốn con, là muốn chơi con, đúng không?”

Chu Nhâm: “…” Tại sao hắn có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời này?

Chu Trạch Diên ngửa cổ hôn môi Chu Nhâm, Chu Nhâm tuy không nói ra nhưng hành động lại chuẩn xác, rất nhanh hai người liền dây dưa nhiệt tình hôn lưỡi.

Chu Nhâm tắm xong chỉ quấn một tấm khăn tắm, Chu Trạch Diên hai ba cái đã cởi nó ra ném qua một bên, hắn mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, đầu gối nâng lên cách lớp vải dệt ma sát thằng nhỏ đã dựng thẳng giữa hai chân Chu Nhâm.

Chu Nhâm trần-như-nhộng cả thấy không thăng bằng, đẩy hắn ra, nói: “Cởi quần áo đã.”

Chu Trạch Diên ngồi dậy, ngả người tựa vào đầu giường, chậm rãi cởi từng nút áo ngủ, đôi mắt chăm chú nhìn Chu Nhâm, ánh mắt như lưỡi câu nho nhỏ, ngoắc một cái câu trúng thần kinh hưng phấn của Chu Nhâm, hắn cũng không vội vã cởi xuống, mà để lộ một khoảng ngực bụng thon gầy nhưng không yếu đuối.

Chu Nhâm lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Quần.”

Chu Trạch Diên nghe lời đưa tay tụt quần xuống, đi được một chút liền dừng lại, phía trên áo mở rộng, phần bụng dưới cơ hồ hoàn toàn bại lộ ra bên ngoài, không ngờ hắn đã luyện được nhân ngư tuyến.

Hắn cẩn thận quan sát Chu Nhâm, mặc dù vẫn là cái mặt liệt đó, nhưng anh mắt chẳng chớp lấy một cái rơi lên vùng bụng của hắn, lồng ngực phập phồng so với vừa rồi nhanh hơn một ít. Chu Trạch Diên từ từ luồn một bàn tay vào trong quần ngủ, đầu lưỡi nhoài ra liếm môi một cái, nói: “Con thủ dâm cho người xem nha?”

Chu Nhâm không nói cũng chẳng động, Chu Trạch Diên liền cười dâm: “Mong đợi lắm đi?” Hắn thấy rõ rành rành nơi kia của Chu Nhâm lớn hơn rất nhiều.

Cái tay giấu dưới quần ngủ thong thả lên xuống, tiếng thở dốc càng ngày càng gấp rút, bàn tay còn lại dâm đãng vuốt ve lồng ngực bản thân, vừa thủ dâm vừa lộ ra biểu cảm cực kì sảng khoái. Hai mắt hắn thủy chung dõi theo khuôn mặt Chu Nhâm.

“Ba à…” Hắn dâm kêu một tiếng, bắn tinh, cả người mềm nhũn ra, tựa như không xương nằm ngả lên gối, híp mắt cười nói: “Ba à, thằng nhỏ của ba cũng chảy nước rồi này.”

Cơ bụng Chu Nhâm buộc chặt, thằng nhỏ đang chào cờ quả thật chảy ra ít dịch dính dính trong suốt.

Chu Trạch Diên tung đại chiêu cuối cùng, rút tay ra đưa lên miệng liếm tinh dịch của mình, cố ý lộ vẻ mê say dâm đãng.

Chu Nhâm mặt lạnh nhào tới đè lên, nhanh chóng lột cái quần ngủ còn treo ngang đùi hắn xuống, khuếch trương qua loa liền không chút do dự đâm thẳng vào.

Chu Trạch Diên phối hợp kêu một tiếng, dưới những cú nhấp như cuồng phong gió bão không ngừng lãng kêu, còn không quên hỏi: “Ba à, người ta có tốt hay không, có được hay không?”

Chu Nhâm nắm chặt hông hắn đưa đẩy, mặt không đổi sắc nhưng ngữ tốc cực nhanh: “Vừa chặt vừa ướt, tao hóa.”

Chu Trạch Diên trợn to mắt, phía sau kịch liệt co rút đằng trước lại bắn tinh, Chu Nhâm dừng lại, hơi kinh ngạc hỏi: “Sao lại nhanh như vậy?”

Chu Trạch Diên chỉ cảm thấy trước mắt cơ man là sao, vô lực xoay xoay, nói: “Bị ba khen kích thích quá đó mà.”

Chu Nhâm thoáng đỏ mặt, hỏi lại: “Lại đến chứ? Ba sợ con không thoải mái.”

Mới vừa bắn tinh mà bị đâm quả thật không thoải mái chút nào, nhưng Chu Trạch Diên lại nâng chân quấn quanh eo Chu Nhâm, thúc giục y: “Mau mau mau, bây giờ người ta đặc biệt muốn bị ba chơi chết.”

Chu Nhâm vỗ mông hắn một cái, thấp giọng nói: “Vậy cũng chớ trách ta.” Nói là nói như vậy, nhưng động tác của y rốt cuộc cũng nhẹ nhàng chậm rãi hơn, một mực đợi con trai lần nữa cứng lên mới nhanh chóng đưa đẩy.

Hồi lâu sau, hai người trần truồng ôm chặt lấy nhau.

Chu Nhâm nhắm mắt tựa như đang ngủ, ngón tay Chu Trạch Diên dọc theo lông mày y, đuôi mắt, gò má, phác thảo một lượt, trong lòng đong đầy nồng tình mật ý.

Chu Nhâm bỗng nhiên lên tiếng: “Vết máu bầm trên hông kia là bị làm sao?”

Bấy giờ Chu Trạch Diên mới nhớ tới chuyện đứng đắn (?), liền nói: “Không sao hết, chiều nay đánh nhau với tên Chu Trạch Tục.”

Chu Nhâm nhíu mày nói: “Con làm anh, sau này phải nhường em một chút.”

Chu Trạch Diên lòng dạ khó dò thả một câu: “Nó nói con là mẹ nhỏ của nó.”

Chu Nhâm hồi lâu mới nói: “Nên đánh.”

Chu Trạch Diên tiếp tục tố cáo: “Nó còn nói Chu gia sau này đều phải dựa vào nó, còn con là đứa phá gia chi tử.” Hắn khẩn trương nhìn Chu Nhâm.

Lông mày Chu Nhâm giãn ra, nói: “Lời này cũng không sai.”

“…” Chu Trạch Diên cố gắng bình tĩnh nói tiếp: “Người gọi nó đến công ty làm, là muốn bồi dưỡng nó, tương lai để nó tiếp quản công ty sao?”

Chu Nhâm nói: “Nó vừa thông minh vừa có năng lực, cũng rất thích hợp quản lý công ty.”

Chu Trạch Diên lật người xuống giường, tức giận nói: “Nó thông minh có năng lực, con chính là thằng đần phá của, người còn nói người không thiên vị?!”

Chu Nhâm mở mắt, bất đắc dĩ nói: “Đừng có gây sự nữa, mai ta còn phải dậy sớm.”

Chu Trạch Diên xỏ dép, hung dữ bỏ lại một câu: “Ba ngủ một mình đi!” nói xong bịch bịch bịch bỏ đi.

Chu Nhâm nghe tiếng hắn mở cửa vào phòng, biết hắn lại lên cơn cáu giận vặt vãnh, nên cũng không để tâm, đắp chăn liền ngủ.

Sau khi trở lại phòng mình, Chu Trạch Diên ngồi trước bàn phát tiết một hồi, nghiêm túc ngẫm nghĩ, Chu Trạch Tục từ nhỏ được Chu Nhâm thiên vị, cũng bởi vì nó chăm chỉ học hành thành tích xuất sắc, có thê thấy Chu Nhâm tương đối thích những ai giỏi giang chăm chỉ.

Người nào thừa kế chẳng đáng nói, mấu chốt ở đây là Chu Nhâm yêu thích ai hơn thôi.

Nếu như hắn cứ nhởn nhơ chơi như giờ, sớm muộn rồi cũng sẽ bị Chu Nhâm chán ghét, bi kịch hồi nhỏ tuyệt đối không thể tái diễn được! Chẳng lẽ mình phải cam chịu như lời thằng nhóc Chu Trạch Tục nói ‘an tâm làm mẹ nhỏ những chuyện khác đừng động tới bởi vì anh là một thằng ngu’ sao?!

Chu Trạch Diên hừng hực khí thế lôi laptop ra, nghiêm túc bắt đầu viết một bản kế hoạch. Từ giờ tới lúc tốt nghiệp còn có một năm rưỡi, nếu muốn chiến thắng thằng em sức chiến đấu cường đại nhà mình, nhất định phải chuẩn bị từ bây giờ.

Cái thằng nhóc thối Chu Trạch Tục kia, một ngày nào đó anh mày nhất định đạp mày dưới chân mà dẫm! Hừ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện