Chu Trạch Duyên không tìm được Bạch Khôn, ở trong quán bar gọi mấy lần nhưng điện thoại vẫn cứ tắt máy, buồn bực không được mấy ngày, đã bị Chu Nhâm đưa đến trường học.
Bảy năm làm người thực vật, xương cốt Chu Trạch Tục mặc dù có phát dục, nhưng vẫn thấp hơn anh trai cậu mấy cm, thân hình nhỏ bé yếu ớt, khuôn mặt mang theo nét non nớt ngây ngô. Cứ như vậy, hắn đứng ở cổng trường Kinh tế người ra người vào, chẳng ai nhìn ra thực tế hắn đã hai mươi ba tuổi, hoàn toàn là dáng vẻ của tân sinh viên non tươi.
Chu Nhâm chỉ đưa hắn đến cổng, hỏi: ”Buổi chiều có cần tài xế tới đón con về nhà không?” nhận được câu từ chối, y không hề nói gì nữa, trực tiếp quay đầu xe đi làm. Chu Trạch Diên nhìn chăm chú bóng xe của y khuất dần, mới xoay người ngẩng đầu rảo bước đi vào.
Chu Trạch Diên chẳng hứng thú chuyện đi học chút nào, nhưng lại dào dạt hứng thú với những em gái sinh viên xinh đẹp tươi mới, khổ nỗi vừa mới nhập học, nhanh như vậy lộ đuôi hồ ly ra, sợ rằng Chu Nhâm sẽ không tha cho hắn, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống dã tính, an phận ngồi hàng cuối đếm cừu.
Chu Nhâm đã sắp xếp ổn thỏa hồ sơ của hắn, hắn chỉ cần đúng lịch đi học. Khoa kinh tế rất đông sinh viên, trừ những người thuộc ban cán sự đặc biệt đến gặp hắn để đưa thời khóa biểu và giáo trình, những người khác ban đầu cũng không chú ý tới nam sinh viên mới tới này.
Hai tuần lễ cứ thế trôi qua, Chu Trạch Diên âm thầm cảm thấy giai đoạn nguy hiểm đã qua, thú nhỏ bắt đầu rục rịch. Chỉ vài ngày, nam sinh lớp bên kinh ngạc phát hiện, nữ thần lớp họ dù cho bao nhiêu người tán tỉnh cưa cẩm mà vẫn không đổ, giờ đã bị người ngoài hái mất rồi! Sóng vai đi trên hành lang với bạn gái mới, Chu Trạch Diên cảm thụ người người nghiến răng nghiến lợi, chút đắc ý nho nhỏ đương nhiên là có. Bắt đầu từ khi ‘mọc lông’ xong đến giờ, số em gái qua tay Chu Trạch Diên ít cũng phải ba con số, thủ đoạn cua mấy em gái mới ra đời, đơn giả là lời ngon tiếng ngọt cộng thêm vật chất, có thể ‘cứng’ được quá ba ngày mà không gật đầu, hắn còn chưa được gặp. Dĩ nhiên tiền đề xuất chiêu trăm phát trăm chuẩn này, là phải đủ đẹp trai.
Tối hôm đó về đến nhà, Vu Uyển Hân lại tới, mấy ngày trước cô ta đi Châu Âu du lịch, còn mang theo quà về cho hắn và Chu Nhâm.
Chu Trạch Diên ở trước mặt cô ta mở giấy gói, trong hộp là bao da ipad LV limited edition.
Vu Uyển Hân nói: ”Thích không? Chị vừa nhìn đã cảm thấy rất hợp với em, hoa văn trầm ổn, nhưng màu sắc rất trẻ trung.”
Chu Trạch Diên gật đầu, ”cám ơn.” tiện tay thả lại vào hộp, để qua một bên, nhìn kiểu gì cũng không giống dáng vẻ thích thú.
Vu Uyển Hân ngồi ngẩn ra trong chốc lát, vừa vặn Chu Nhâm tan làm về đến, nhìn thấy cô ta ngẩn người, hỏi: ”Uyển Hân, mới từ Châu Âu về hả?“
Vu Uyển Hân đứng lên, có chút câu nệ nói: ”Hôm nay con mới vừa trở về”, cô cầm quà mua cho Chu Nhâm lên, ánh mắt mơ hồ có chút chờ mong: ”Ba, đây là quà con mua cho ngài, không biết ngài thích gì, thấy hợp liền mua.”
Chu Nhâm cầm lấy từ trong tay cô ta, đó là một cái hộp nhung nhỏ tinh xảo, Chu Nhâm không có ý muốn mở luôn, phất tay cho cô ngồi xuống, nói: ”Thân thể ba con có khá hơn chút nào không? Hôm trước đến thành ủy họp, không thấy ông ấy ở đó.”
Trong giây lát Chu Trạch Diên đoán được ba hắn và nhà thông gia tính toán cái gì, Phó thị trưởng Vu chủ quản kinh tế, Chu Nhâm coi trọng điểm này nên mới muốn hắn kết hôn với Vu Uyển Hân, bây giờ Vu Uyển Hân cam nguyện làm góa phụ vì muốn vào nhà hắn, nhất định giữa bọn họ lại đạt thành hiệp ước nào đó.
Vu Uyển Hân khẽ mỉm cười nói: ”Huyết áp ba con hơi cao, bác sĩ dặn ông phải nghỉ ngơi, không thể quá lao tâm, không có gì đáng ngại đâu ạ, hôma nay ông còn ra sân bay đón con nữa.”
Chu Nhâm gật đầu, lại không nói gì, nhìn thấy Chu Trạch Diên ngồi trên sa lông, không vui nói: ”Sao lại cắt tóc thành ra như vậy? Nào có một chút dáng vẻ học sinh!”
Chu Trạch Diên xấu hổ cúi đầu, Vu Uyển Hân nói: ”Bây giờ có mấy cậu nhóc cắt kiểu tóc khoa trương hơn Trạch Tục nhiều, hơn nữa Trạch Tục cắt như vậy cũng rất dễ nhìn mà ba, ba không thấy thế à?”
Môi Chu Nhâm giật giật, nhưng không nói thêm gì nữa.
Trong bầu không khí quỷ dị ba người ăn xong cơm tối, Vu Uyển Hân bấy giờ mới rời đi, ánh mắt cô ta trông mong nhiều lần liếc nhìn hộp nhỏ bị lãng quên trên bàn trà, không biết Chu Nhâm thật sự không thấy hay giả vờ không phát hiện, mãi cho đến lúc Vu Uyển Hân cáo từ ra khỏi cửa, y cũng không hề nhìn xem cô ta đưa món đồ gì. Ngược lại lòng hiếu kỳ của Chu Trạch Diên phát tác, thừa dịp Chu Nhâm không chú ý lén nhìn một chút, trong hộp là một chiếc kẹp cà vạt Burberry, vô cùng chói mắt.
Trở lại trong phòng mình, Chu Trạch Diên nằm lỳ ở trên giường gọi điện thoại tâm tình với người yêu bé nhỏ. Hắn căn bản là hài lòng với cô bé này, ngoan ngoãn nghe lời, không có tính trẻ con, trước mắt thì chưa có yêu cầu gì quá đáng. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, cuối tuần này nên làm cú home run(1) thôi.
Cô bé này ở ký túc xá trường, nói chuyện quá muộn sẽ ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi, cho nên Chu Trạch Diên và cô bé nói chuyện một lúc thì cúp máy, hắn bò dậy chuẩn bị đi tắm, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một bóng người, dọa hắn sợ đến hơi thở rối loạn, suýt nữa ngất trên giường.
Chu Nhâm đứng ở cửa, mặt không cảm xúc nhìn hắn, không biết đứng đó từ lúc nào.
“…… ba.” Chu Trạch Diên cảm thấy vạn phần may mắn vì hắn và bạn gái còn trong giai đoạn chính nhân quân tử, nói chuyện yêu đương tất cả đều là nội dung rất thuần khiết.
Chu Nhâm: ”Nói chuyện với bạn học? Bạn gái? ”
Chu Trạch Diên cúi đầu: ”Vâng.”
Chu Nhâm: ”Con có biết gia cảnh con bé không?”
Chu Trạch Diên: ”…… không có hỏi qua.”
Ngừng một hồi, Chu Nhâm mới nói: ”Ngủ sớm một chút.”
Y xoay người định đi, chợt Chu Trạch Diên gọi y lại: “Ba, con chỉ có thể lấy người có lợi cho công việc của ba?”
Chu Nhâm quay đầu lại nhìn hắn, có chút kinh ngạc nói: Nói bậy bạ gì đó!”
Chu Trạch Diên rất bình tĩnh: ”Nếu không phải như thế,
vừa mở miệng ba đã hỏi gia cảnh nhà em ấy? Còn có …… Vu đại tiểu thư kia vì sao lại là chị dâu con? Nếu như ba chị ta không phải là Phó thị trưởng thì sao lại……”
Chu Nhâm cắt ngang lời hắn: ”Không phải vậy, anh trai con thích Uyển Hân.”
Chu Trạch Diên bị nghẹn họng, lí do Chu Nhâm đưa ra hết sức bậy bạ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn chẳng thể phản bác được.
“Còn nữa, gia cảnh Uông Đình Đình, ba biết rõ hơn con. Hôm nay ba gặp chú của con bé, hắn hỏi ba về con, bấy giờ ba mới biết, con và cháu gái chủ tịch Thiên Hải đang quen nhau.”
Chu Trạch Diên trợn to hai mắt, Uông Đình Đình chính là bạn gái hắn.
Chu Nhâm thở dài nói: “Trạch Tục, con hôn mê quá lâu, rất nhiều chuyện con còn không hiểu …… đi ngủ sớm một chút đi.”
Lúc này Chu Trạch Diên bụng đầy lửa giận, lạnh lùng nói: “Ba, phiền ngài sau này muốn vào phòng con, nhớ gõ cửa trước.”
Chu Nhân giơ tay lên chỉ cửa phòng, hờ hững nói: “Là do vừa nãy con không đóng cửa.”
Chu Trạch Diên: “……” tại sao ai cũng đối nghịch với hắn!!!
Chu Nhâm lên tiếng: “Trạch Tục, ngủ ngon.”
Chu Trạch Diên: “… ba, ngủ ngon.” răng nghiến muốn nát rồi!!!
Hôm sau tới trường học vừa thấy Uông Đình Đình, Chu tTrạch Diên lập tức đề nghị chia tay, cũng không để ý Uông Đình Đình khóc lê hoa đái vũ, hắn bây giờ hoàn toàn không có tâm tình muốn nói chuyện yêu đương với cô, yêu yêu thêm nữa, đoán chừng không bỏ chạy được mà kết cục phải đi vào nhà thờ đó. Đến lúc đó Chu Nhâm sẽ trườn cái mặt quan tài ra: “Không phải là do tôi ép Trạch Tục kết hôn đâu, mà vì nó thích Uông tiểu thư đó.”
Hừ! Chu Nhâm là kẻ lừa đảo ăn nói lung tung!
Nói thật, lòng người có lúc kỳ quái quá đi, lúc hắn cua được Uông Đình Đình, một đám nam sinh hận hắn nghiến răng nghiến lợi, giờ hắn bỏ cô, cừu hận của đám đó hình như tăng mấy phần.
Vậy nên chạng vạng tối một ngày nào đó, Chu Trạch Diên vừa ra khỏi cổng trường đã bị người chặn lại.
Nếu như là trước kia, những dụng cụ tập luyện ở trong nhà kia hay những bắp thịt trên người không phải chỉ để ngắm, đừng nói bốn năm học sinh, nhiều lần trong vũ trường uống đến high đứng ‘chơi’ con người ta, Chu Trạch Diên chẳng hề biết mệt. Nhưng bây giờ hắn là thằng em trai gà luộc đó nha, bị đám người kia xô vào tường chân đấm tay đá chừng 5 phút, may mà có tiếng la hét của người qua đường dọa đám đó bỏ chạy.
Chu Trạch Diên phun ngụm máu bẩn trong miệng ra, trong miệng cùng thắt lưng đau rát, trong bụng lập tức cuồn cuộn hiện ra mấy chục phương pháp chỉnh người, xoa xoa mặt không về nhà vộ, mà đi thẳng đến quán bar của Bạch Khôn.
Vào trong quán, không thấy Bạch Khôn đâu, ngược lại có mấy khuôn mặt quen đang chơi bên trong.
Mặc dù dáng vẻ bây giờ của Chu Trạch Diên rất khác hồi trước, nhưng dù sao cũng là sinh đôi, kiểu gì cũng có người nhận ra.
“Ái chà, đây là em trai Trạch Diên nhỉ?“
Con út nhà họ Chu biến thành người thực vật từ lâu đã không phải chuyện bí mật, vậy nên việc hắn tỉnh lại ai ai cũng biết. Chu Trạch Diên nghe người này nói mấy câu, không muốn để ý đến gã. Người này biệt danh là Mã Nhị, đứng hàng thứ hai trong nhà, bộ dáng khúm núm, nhưng thật ra đầy bụng ý xấu, nhà gã dựa vào đầu cơ đất phất lên, sau đó cũng không làm ăn chân chính, mà dựa vào đầu cơ trục lợi.
Mã Nhị thấy Chu Trạch Diên không nói lời nào, ha ha cười lên tiếng: “Chu tiểu đệ còn xấu hổ à? Tới đâynào, Mã ca mời chú uống rượu, tới bên này ngồi!”
====================
CHÚ THÍCH:
Home run = toàn lũy đánh:
+ một thuật ngữ trong bóng chày, nghĩa là:battter (người đánh bóng) đánh bóng ra ngoài sân, trong vùng giữa hai vạch foul, rồi chạy 1 vòng quanh 3 gôn và về đến gôn 1 (home).
+ mình search từ “toàn lũy đánh” thì ra một truyện ngôn tềnh có đoạn như sau: Toàn lũy đánh. Ví von nam nữ kết giao trình độ. Một lũy tỏ vẻ dắt tay đáp vai; hai lũy tỏ vẻ hôn ôm; ba lũy thì là vuốt ve chạm đến; gôn chính là đã ※&@☆ rồi, toàn lũy đánh chính là toàn bộ làm một lần rồi.
Nói tóm lại cái đoạn đó có nghĩa em Diên muốn cuối tuần chịch bạn gái.
Bảy năm làm người thực vật, xương cốt Chu Trạch Tục mặc dù có phát dục, nhưng vẫn thấp hơn anh trai cậu mấy cm, thân hình nhỏ bé yếu ớt, khuôn mặt mang theo nét non nớt ngây ngô. Cứ như vậy, hắn đứng ở cổng trường Kinh tế người ra người vào, chẳng ai nhìn ra thực tế hắn đã hai mươi ba tuổi, hoàn toàn là dáng vẻ của tân sinh viên non tươi.
Chu Nhâm chỉ đưa hắn đến cổng, hỏi: ”Buổi chiều có cần tài xế tới đón con về nhà không?” nhận được câu từ chối, y không hề nói gì nữa, trực tiếp quay đầu xe đi làm. Chu Trạch Diên nhìn chăm chú bóng xe của y khuất dần, mới xoay người ngẩng đầu rảo bước đi vào.
Chu Trạch Diên chẳng hứng thú chuyện đi học chút nào, nhưng lại dào dạt hứng thú với những em gái sinh viên xinh đẹp tươi mới, khổ nỗi vừa mới nhập học, nhanh như vậy lộ đuôi hồ ly ra, sợ rằng Chu Nhâm sẽ không tha cho hắn, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống dã tính, an phận ngồi hàng cuối đếm cừu.
Chu Nhâm đã sắp xếp ổn thỏa hồ sơ của hắn, hắn chỉ cần đúng lịch đi học. Khoa kinh tế rất đông sinh viên, trừ những người thuộc ban cán sự đặc biệt đến gặp hắn để đưa thời khóa biểu và giáo trình, những người khác ban đầu cũng không chú ý tới nam sinh viên mới tới này.
Hai tuần lễ cứ thế trôi qua, Chu Trạch Diên âm thầm cảm thấy giai đoạn nguy hiểm đã qua, thú nhỏ bắt đầu rục rịch. Chỉ vài ngày, nam sinh lớp bên kinh ngạc phát hiện, nữ thần lớp họ dù cho bao nhiêu người tán tỉnh cưa cẩm mà vẫn không đổ, giờ đã bị người ngoài hái mất rồi! Sóng vai đi trên hành lang với bạn gái mới, Chu Trạch Diên cảm thụ người người nghiến răng nghiến lợi, chút đắc ý nho nhỏ đương nhiên là có. Bắt đầu từ khi ‘mọc lông’ xong đến giờ, số em gái qua tay Chu Trạch Diên ít cũng phải ba con số, thủ đoạn cua mấy em gái mới ra đời, đơn giả là lời ngon tiếng ngọt cộng thêm vật chất, có thể ‘cứng’ được quá ba ngày mà không gật đầu, hắn còn chưa được gặp. Dĩ nhiên tiền đề xuất chiêu trăm phát trăm chuẩn này, là phải đủ đẹp trai.
Tối hôm đó về đến nhà, Vu Uyển Hân lại tới, mấy ngày trước cô ta đi Châu Âu du lịch, còn mang theo quà về cho hắn và Chu Nhâm.
Chu Trạch Diên ở trước mặt cô ta mở giấy gói, trong hộp là bao da ipad LV limited edition.
Vu Uyển Hân nói: ”Thích không? Chị vừa nhìn đã cảm thấy rất hợp với em, hoa văn trầm ổn, nhưng màu sắc rất trẻ trung.”
Chu Trạch Diên gật đầu, ”cám ơn.” tiện tay thả lại vào hộp, để qua một bên, nhìn kiểu gì cũng không giống dáng vẻ thích thú.
Vu Uyển Hân ngồi ngẩn ra trong chốc lát, vừa vặn Chu Nhâm tan làm về đến, nhìn thấy cô ta ngẩn người, hỏi: ”Uyển Hân, mới từ Châu Âu về hả?“
Vu Uyển Hân đứng lên, có chút câu nệ nói: ”Hôm nay con mới vừa trở về”, cô cầm quà mua cho Chu Nhâm lên, ánh mắt mơ hồ có chút chờ mong: ”Ba, đây là quà con mua cho ngài, không biết ngài thích gì, thấy hợp liền mua.”
Chu Nhâm cầm lấy từ trong tay cô ta, đó là một cái hộp nhung nhỏ tinh xảo, Chu Nhâm không có ý muốn mở luôn, phất tay cho cô ngồi xuống, nói: ”Thân thể ba con có khá hơn chút nào không? Hôm trước đến thành ủy họp, không thấy ông ấy ở đó.”
Trong giây lát Chu Trạch Diên đoán được ba hắn và nhà thông gia tính toán cái gì, Phó thị trưởng Vu chủ quản kinh tế, Chu Nhâm coi trọng điểm này nên mới muốn hắn kết hôn với Vu Uyển Hân, bây giờ Vu Uyển Hân cam nguyện làm góa phụ vì muốn vào nhà hắn, nhất định giữa bọn họ lại đạt thành hiệp ước nào đó.
Vu Uyển Hân khẽ mỉm cười nói: ”Huyết áp ba con hơi cao, bác sĩ dặn ông phải nghỉ ngơi, không thể quá lao tâm, không có gì đáng ngại đâu ạ, hôma nay ông còn ra sân bay đón con nữa.”
Chu Nhâm gật đầu, lại không nói gì, nhìn thấy Chu Trạch Diên ngồi trên sa lông, không vui nói: ”Sao lại cắt tóc thành ra như vậy? Nào có một chút dáng vẻ học sinh!”
Chu Trạch Diên xấu hổ cúi đầu, Vu Uyển Hân nói: ”Bây giờ có mấy cậu nhóc cắt kiểu tóc khoa trương hơn Trạch Tục nhiều, hơn nữa Trạch Tục cắt như vậy cũng rất dễ nhìn mà ba, ba không thấy thế à?”
Môi Chu Nhâm giật giật, nhưng không nói thêm gì nữa.
Trong bầu không khí quỷ dị ba người ăn xong cơm tối, Vu Uyển Hân bấy giờ mới rời đi, ánh mắt cô ta trông mong nhiều lần liếc nhìn hộp nhỏ bị lãng quên trên bàn trà, không biết Chu Nhâm thật sự không thấy hay giả vờ không phát hiện, mãi cho đến lúc Vu Uyển Hân cáo từ ra khỏi cửa, y cũng không hề nhìn xem cô ta đưa món đồ gì. Ngược lại lòng hiếu kỳ của Chu Trạch Diên phát tác, thừa dịp Chu Nhâm không chú ý lén nhìn một chút, trong hộp là một chiếc kẹp cà vạt Burberry, vô cùng chói mắt.
Trở lại trong phòng mình, Chu Trạch Diên nằm lỳ ở trên giường gọi điện thoại tâm tình với người yêu bé nhỏ. Hắn căn bản là hài lòng với cô bé này, ngoan ngoãn nghe lời, không có tính trẻ con, trước mắt thì chưa có yêu cầu gì quá đáng. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, cuối tuần này nên làm cú home run(1) thôi.
Cô bé này ở ký túc xá trường, nói chuyện quá muộn sẽ ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi, cho nên Chu Trạch Diên và cô bé nói chuyện một lúc thì cúp máy, hắn bò dậy chuẩn bị đi tắm, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một bóng người, dọa hắn sợ đến hơi thở rối loạn, suýt nữa ngất trên giường.
Chu Nhâm đứng ở cửa, mặt không cảm xúc nhìn hắn, không biết đứng đó từ lúc nào.
“…… ba.” Chu Trạch Diên cảm thấy vạn phần may mắn vì hắn và bạn gái còn trong giai đoạn chính nhân quân tử, nói chuyện yêu đương tất cả đều là nội dung rất thuần khiết.
Chu Nhâm: ”Nói chuyện với bạn học? Bạn gái? ”
Chu Trạch Diên cúi đầu: ”Vâng.”
Chu Nhâm: ”Con có biết gia cảnh con bé không?”
Chu Trạch Diên: ”…… không có hỏi qua.”
Ngừng một hồi, Chu Nhâm mới nói: ”Ngủ sớm một chút.”
Y xoay người định đi, chợt Chu Trạch Diên gọi y lại: “Ba, con chỉ có thể lấy người có lợi cho công việc của ba?”
Chu Nhâm quay đầu lại nhìn hắn, có chút kinh ngạc nói: Nói bậy bạ gì đó!”
Chu Trạch Diên rất bình tĩnh: ”Nếu không phải như thế,
vừa mở miệng ba đã hỏi gia cảnh nhà em ấy? Còn có …… Vu đại tiểu thư kia vì sao lại là chị dâu con? Nếu như ba chị ta không phải là Phó thị trưởng thì sao lại……”
Chu Nhâm cắt ngang lời hắn: ”Không phải vậy, anh trai con thích Uyển Hân.”
Chu Trạch Diên bị nghẹn họng, lí do Chu Nhâm đưa ra hết sức bậy bạ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn chẳng thể phản bác được.
“Còn nữa, gia cảnh Uông Đình Đình, ba biết rõ hơn con. Hôm nay ba gặp chú của con bé, hắn hỏi ba về con, bấy giờ ba mới biết, con và cháu gái chủ tịch Thiên Hải đang quen nhau.”
Chu Trạch Diên trợn to hai mắt, Uông Đình Đình chính là bạn gái hắn.
Chu Nhâm thở dài nói: “Trạch Tục, con hôn mê quá lâu, rất nhiều chuyện con còn không hiểu …… đi ngủ sớm một chút đi.”
Lúc này Chu Trạch Diên bụng đầy lửa giận, lạnh lùng nói: “Ba, phiền ngài sau này muốn vào phòng con, nhớ gõ cửa trước.”
Chu Nhân giơ tay lên chỉ cửa phòng, hờ hững nói: “Là do vừa nãy con không đóng cửa.”
Chu Trạch Diên: “……” tại sao ai cũng đối nghịch với hắn!!!
Chu Nhâm lên tiếng: “Trạch Tục, ngủ ngon.”
Chu Trạch Diên: “… ba, ngủ ngon.” răng nghiến muốn nát rồi!!!
Hôm sau tới trường học vừa thấy Uông Đình Đình, Chu tTrạch Diên lập tức đề nghị chia tay, cũng không để ý Uông Đình Đình khóc lê hoa đái vũ, hắn bây giờ hoàn toàn không có tâm tình muốn nói chuyện yêu đương với cô, yêu yêu thêm nữa, đoán chừng không bỏ chạy được mà kết cục phải đi vào nhà thờ đó. Đến lúc đó Chu Nhâm sẽ trườn cái mặt quan tài ra: “Không phải là do tôi ép Trạch Tục kết hôn đâu, mà vì nó thích Uông tiểu thư đó.”
Hừ! Chu Nhâm là kẻ lừa đảo ăn nói lung tung!
Nói thật, lòng người có lúc kỳ quái quá đi, lúc hắn cua được Uông Đình Đình, một đám nam sinh hận hắn nghiến răng nghiến lợi, giờ hắn bỏ cô, cừu hận của đám đó hình như tăng mấy phần.
Vậy nên chạng vạng tối một ngày nào đó, Chu Trạch Diên vừa ra khỏi cổng trường đã bị người chặn lại.
Nếu như là trước kia, những dụng cụ tập luyện ở trong nhà kia hay những bắp thịt trên người không phải chỉ để ngắm, đừng nói bốn năm học sinh, nhiều lần trong vũ trường uống đến high đứng ‘chơi’ con người ta, Chu Trạch Diên chẳng hề biết mệt. Nhưng bây giờ hắn là thằng em trai gà luộc đó nha, bị đám người kia xô vào tường chân đấm tay đá chừng 5 phút, may mà có tiếng la hét của người qua đường dọa đám đó bỏ chạy.
Chu Trạch Diên phun ngụm máu bẩn trong miệng ra, trong miệng cùng thắt lưng đau rát, trong bụng lập tức cuồn cuộn hiện ra mấy chục phương pháp chỉnh người, xoa xoa mặt không về nhà vộ, mà đi thẳng đến quán bar của Bạch Khôn.
Vào trong quán, không thấy Bạch Khôn đâu, ngược lại có mấy khuôn mặt quen đang chơi bên trong.
Mặc dù dáng vẻ bây giờ của Chu Trạch Diên rất khác hồi trước, nhưng dù sao cũng là sinh đôi, kiểu gì cũng có người nhận ra.
“Ái chà, đây là em trai Trạch Diên nhỉ?“
Con út nhà họ Chu biến thành người thực vật từ lâu đã không phải chuyện bí mật, vậy nên việc hắn tỉnh lại ai ai cũng biết. Chu Trạch Diên nghe người này nói mấy câu, không muốn để ý đến gã. Người này biệt danh là Mã Nhị, đứng hàng thứ hai trong nhà, bộ dáng khúm núm, nhưng thật ra đầy bụng ý xấu, nhà gã dựa vào đầu cơ đất phất lên, sau đó cũng không làm ăn chân chính, mà dựa vào đầu cơ trục lợi.
Mã Nhị thấy Chu Trạch Diên không nói lời nào, ha ha cười lên tiếng: “Chu tiểu đệ còn xấu hổ à? Tới đâynào, Mã ca mời chú uống rượu, tới bên này ngồi!”
====================
CHÚ THÍCH:
Home run = toàn lũy đánh:
+ một thuật ngữ trong bóng chày, nghĩa là:battter (người đánh bóng) đánh bóng ra ngoài sân, trong vùng giữa hai vạch foul, rồi chạy 1 vòng quanh 3 gôn và về đến gôn 1 (home).
+ mình search từ “toàn lũy đánh” thì ra một truyện ngôn tềnh có đoạn như sau: Toàn lũy đánh. Ví von nam nữ kết giao trình độ. Một lũy tỏ vẻ dắt tay đáp vai; hai lũy tỏ vẻ hôn ôm; ba lũy thì là vuốt ve chạm đến; gôn chính là đã ※&@☆ rồi, toàn lũy đánh chính là toàn bộ làm một lần rồi.
Nói tóm lại cái đoạn đó có nghĩa em Diên muốn cuối tuần chịch bạn gái.
Danh sách chương