Ánh mắt Chu Nhâm dịu dàng, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ đầu con trai, trấn an: “Đừng tức giận, ba đưa con lễ vật khác, con thích gì?“

Chu Trạch Diên bị ánh mắt cùng giọng nói của y giật điện một cái, đừng nói tiếp tục nổi giận, ngay cả nói còn chẳng lên lời.

Chu Nhâm nhìn hướng phòng bếp một chút, tay vòng ra sau, kéo con trai lại gần, hai người trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi.

Giây lát sau liền tách ra, hai mắt Chu Trạch Diên lòe lòe phát sáng, hỏi: “Tối qua trước khi ngủ, ba có phát hiện lễ vật con đưa không?“

Chu Nhâm nghiêm mặt nói: “Không thấy.“

Chu Trạch Diên nheo mắt, hỏi tiếp: “Thật sự?“ Chu Nhâm xoay người ngồi xuống, mắt nhìn phía trước, bình tĩnh nói: “Thật.“

Chu Trạch Diên cảm thấy Chu Nhâm biểu hiện không giống như không nảy sinh * (* dục vọng) với mình, nhưng là hết lần này tới lần khác còn ra vẻ không chịu, thật là không thành thật.

Hắn đứng lên vươn vai vặn eo, nói: “Con đi tập gym, lát ăn cơm sẽ ra.“

Lưu lại một mình Chu Nhâm, rốt cục lộ vẻ mặt cô đơn.

Mặc dù hai người ngày càng thân mật, thậm chí có sự đụng chạm giống như một cặp tình nhân, nhưng y rõ ràng hơn bất cứ ai, là bởi vì ỷ lại y, là vì xuất phát từ tình cảm với gia đình này, con trai mới có thể chấp nhận tình cảm của y. Nhưng điều này cũng không đại biểu, con trai cũng có tình cảm với y giống như thế.

Y ở trong lòng con trai, vẫn chỉ là ba ba.

Chu Nhâm biết hành vi hiện nay của mình có phần đáng xấu hổ, biết rõ đây là vực sâu vạn ác, biết rõ đối phương không ôm tâm tư giống mình, nhưng bởi vì tham luyến chút ngọt ngào giả dối này, trầm mê ở trong đó, hoàn toàn hãm sâu.

Đúng lúc này, Chu Trạch Diên ở trong phòng gym la lớn: “Ba ba! Ba vào đây một chút, hình như chân con lại bị chặc rồi!“

Chu Nhâm cả kinh, không chút nghĩ ngợi lập tức đi nhanh qua, đẩy cửa vào. Y mới vừa đi vào, cửa phòng ở phía sau đóng lại, “cạch“ một tiếng khóa trái. Y kì quái quay đầu lại, con trai dựa lưng vào cửa, hướng y cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng xinh.

Ánh mắt Chu Nhâm nhìn xuống dưới, Chu Trạch Diên nâng chân lên linh hoạt xoay xoay cổ chân, cười giống như cáo nhỏ thực hiện được quỷ kế.

“Con làm cái gì vậy?“ Chu Nhâm bất đắc dĩ nói, “Hơn hai mươi tuổi rồi, lại chơi cái trò trẻ con.“

Chu Trạch Diên nhảy đến trước mặt y, nhìn y không chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta làm một trò, trò chơi không ngây thơ chút nào.“

Chu Nhâm biết ý tứ của hắn, nhưng không muốn chơi, tính vòng qua hắn đi ra ngoài.

Chu Trạch Diên nhanh chóng giơ hai tay, bắt lấy vạt áo y, lắc lắc: “Ba ba, tới đi mà.“

Chu Nhâm cúi đầu nhìn tay hắn, ánh mắt rõ ràng dao động.

Trong lòng Chu Trạch Diên đắc ý cười to, hắn đã sớm phát hiện Chu Nhâm đặc biệt thích y giả bộ ngây thơ vô tội, chỉ cần tung đại chiêu này, Chu Nhâm nhất định rất nhanh ngoan ngoãn khuất phục.

Trong phòng này trước kia đặt mấy món đồ tập thể hình, Chu Trạch Diên sau khi sống lại vì đại kế cơ bắp, lại đặt thêm hai món nữa, gần như là tận dụng mọi khoảng trống để đặt, vì vậy cũng chỉ có thể chui vào góc tường mới có khe hở to một chút.

Chu Trạch Diên dựa lưng vào tường, cùng Chu Nhâm cuồng nhiệt hôn lưỡi.

Từng có mấy lần kinh nghiệm, level kĩ năng hôn của Chu Nhâm đã sắp mãn cấp, thêm vào đó Chu Trạch Diên vốn không có ý tranh giành quyền chủ động với y, hôm nay tình thế đã có bước ngoặt lớn.

Ứớc chừng hơn mười phút, miệng lưỡi Chu Trạch Diên bị liếm mút có chút tê liệt, khóe mắt cũng bị hôn đến mờ sương, phía dưới đã cứng từ lâu.

Nhìn qua Chu Nhâm, thoạt nhìn hơi thở dồn dập một chút, trên mặt lại hoàn toàn không nhìn ra điều gì lạ. Chẳng qua là nơi đó đã thành thật dựng thẳng, đâm vào đùi Chu Trạch Diên.

Chu Trạch Diên đưa tay sờ sờ, lần trước đã thấy qua dáng vẻ nó lúc ngủ đông, trong lòng cũng coi như có chuẩn bị tinh thần, nhưng mà lúc này lấy tay ước lượng cái thứ sau khi tỉnh dậy cứng đến dọa người, vẫn không tránh khỏi nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy đáng sợ quá.

Hắn đau đầu suy nghĩ một chút, quyết định chưa vội mạo hiểm, cái đó của lớp trưởng lớp Trần Bồi Nguyên nhất định không phải trái dưa to khiếp như thế, chứ không nơi kia của cậu nào có thấy thích, đại khái trực tiếp biến thành hoa cúc tàn.

Nơi đó của Chu Nhâm chưa từng bị người khác sờ qua, lúc này cách hai lớp vải rơi vào tay con trai, trong lòng có cảm giác khác thường. Chu Trạch Diên ngửa đầu kinh ngạc nói: “Có phải con tuốt có chút đau? Đang yên đang lành hình như hơi mềm xuống?“

Chu Nhâm lắc đầu, không biết nói gì cho phải.

Chu Trạch Diên cúi thấp xuống, nghiêm túc kéo khóa quần Chu Nhâm, móc nó ra.

Chu Nhâm: “…“

Chu Trạch Diên tò mò tựa như phát hiện vùng đất mới, một tay nắm gốc, tay kia xuất hai ngón ra nắn vuốt đỉnh, đầu ngón tay dính chút dịch, hắn giơ tay lên cho Chu Nhâm nhìn, mặt mày hưng phấn, nói: “Ba ba mau nhìn, tao thủy của người.“

Chu Nhâm không nhịn nổi nữa lấy tay bịt miệng hắn lại.

Chu Trạch Diên cũng tự biết mình lỡ lời, thẳng lưng đẩy về trước, dùng chính mình ma sát Chu Nhâm.

Tay Chu Nhâm bao hai cây hàng chung một chỗ, thô lỗ ma sát.

Chu Trạch Diên vừa đau lại thỏai mái, ngắm gương mặt lạnh như băng của Chu Nhâm gần trong gang tấc, đáy lòng chậm chạp dâng lên một tia xấu hổ vì quan hệ loạn luân, cúi đầu chôn trong ngực Chu Nhâm.

Hồi lâu, Chu Nhâm chợt nhắm mắt lại, lông mày nhíu vào nhau. Chu Trạch Diên ưm một tiếng.

Ngay sau đó, lòng bàn tay Chu Nhâm ẩm ướt ấm nóng, có một chút vấy lên quần.

Chu Trạch Diên vòng tay ôm lấy Chu Nhâm, có loại cảm giác thỏa mãn khôn cùng, phảng phất như mình rốt cục chiếm được ba ba vậy.

Động tác quyến luyến không rời của hắn làm cho trái tim Chu Nhâm ấm áp, dùng cái tay sạch sẽ kia vòng qua hắn, mạnh mẽ ôm siết vào trong lòng.

Chu Trạch Diên nâng mặt ra khỏi lồng ngực Chu Nhâm, đặt cằm lên vai y, kêu một tiếng: “Ba ba.“

Chu Nhâm dùng gò má cọ cọ tóc hắn, dịu dàng nói: “Trạch Tục, Trạch Tục của ba.“

Tình ý đang hừng hực trong lòng Chu Trạch Diên độp cái bị dập tắt.

Quả nhiên, ba ba vẫn không phải của hắn.

Hai người lên lầu sửa sang lại rồi xuống ăn cơm tối, Chu Nhâm phát hiện con trai có chút uể oải, hỏi: “Sao vậy? Khẩu vị không tốt?“

Chu Trạch Diên bâng quơ nói: “Không phải vậy, muốn ngủ.“

Ánh mắt Chu Nhâm lóe lên một cái, ăn một con tôm, nhỏ giọng nói: “Ngủ một mình.“

Chu Trạch Diên suy nghĩ một chút mới phản ứng được, buồn bực nói: “Con mới không phải ý kia!“

Chu Nhâm không để ý tới hắn, chỉ lo ăn cơm, cực kì nghiêm túc.

Chu Trạch Diên nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của y, nhớ lại một ít hình ảnh vừa rồi, trên mặt nong nóng, lại có chút đáng tiếc, không thấy được biểu cảm khi ấy của Chu Nhâm, nghĩ đến nhất định là cực kì hấp dẫn.

Đồng thời lại một lần nữa hắn sâu sắc cảm nhận được, Chu Nhâm thật là không có mắt, thế mà lại thích tên mặt dưa Chu Trạch Tục!!!

Cô gái quệt vào xe hắn ngày hôm sau quả thật liên lạc Chu Trạch Diên, hai người hẹn gặp ở phố buôn bán gần B đại.

Cô gái vừa thấy mặt thì luôn miệng giải thích, sau đó từ trong túi xách lấy ra một phong thư rất đẹp đưa Chu Trạch Diên, nói: “Tôi không hiểu về xe lắm, nên đặc biệt tìm người bạn sửa xe hiểu rõ về 4s hỏi mới biết, dòng xe của anh nếu không cẩn thận bị trầy thì phải phun mới toàn bộ… Thật là không còn cách nào. Bạn tôi nói chi phí đại khái, nếu như chừng này chưa đủ, tôi lại đi qua atm bên cạnh rút một ít bù cho anh.“

Có câu không ra tay đánh người đang cười, huống chi đối phương còn là một cô gái xinh đẹp hiểu lý lẽ, Chu Trạch Diên gãi gãi đầu, nói: “Cứ như vậy thôi, tôi tha thứ cô.“ Nói xong, hắn định rời đi.

Cô gái lại nói: “A! Cái đó… Tôi, tôi, tôi…“ còn chưa dứt lời, mặt đã đỏ bừng.

Chu Trạch Diên hồi trước cả ngày ngâm mình ở nơi ong bướm, bạn gái thường thường cùng lúc yêu đương cả chục em, dĩ nhiên nhìn ra được ý của cô nàng. Hắn lần nữa quan sát cô gái một lượt, gương mặt đẹp dáng người không tệ khí chất cũng đáng khen, tựa hồ không quá coi trọng vật chất, chỉ như vậy thôi, đã hoàn toàn vượt qua tiêu chuẩn tìm bạn gái của hắn rồi.

Nếu không thì cua thử? Cô gái cảm nhận được tầm mắt của Chu Trạch Diên, mặt càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: “Tôi tên là An Khiết, anh là?“

“Chu Trạch Tục,“ Chu Trạch Diên vươn tay, cười nói: “An tiểu thư, rất hân hạnh được biết cô.“

An Khiết đưa tay ra bắt tay hắn, Chu Trạch Diên cảm nhận được tay cô nàng hơi run rẩy, thầm nói, thẹn thùng đến vậy không chừng là gái tơ, đây quả thật là chuyện tốt!

Quan hệ của hai người gần như ngày phi ngàn dặm, An Khiết đúng như Chu Trạch Diên dự đoán, hoàn toàn biểu hiện là một thiếu nữ lần đầu biết yêu ngượng ngùng khẩn trương, hai người mập mờ hai ngày liền xác định quan hệ yêu đương, chỉ có điều An Khiết rất kháng cự những hành động thân mật, ngay cả nắm tay cũng xấu hổ muốn chết.

Dầu sao nhìn từ góc độ nàng là một đại gia khuê tú, Chu Trạch Diên cảm thấy điều này cũng đáng yêu đó.

Hắn không vội vã làm cú home-run (đưa lên giường) như những lần kết giao bạn gái trước, đối với việc đụng chạm sờ mó hắn thậm chí không hứng thú lắm.

Qua lại với An Khiết, càng giống như giận lẫy muốn chứng minh điều gì đó. Về phần đến tột cùng muốn chứng minh cái gì, hắn lại không thể nói rõ được.

Có một ngày hắn ở Lincoln Bar chơi, An Khiết gọi điện thoại hỏi hắn ở đâu muốn tới tìm hắn, hắn cũng không muốn đáp ứng. Chờ An Khiết đến nơi này, hắn mới chợt nhận ra không ổn.

Bạch Khôn khoanh tay ngồi trong quầy ba, hỏi: “Đây là ai vậy?“

Lời gã nói lộ rõ sự chán ghét, An Khiết hơi lúng túng, ngồi cũng không được mà đi cũng chẳng xong, ủy khuất nhìn Chu Trạch Diên.

Chu Trạch Diên sờ sờ mũi, nói: “Đây là, tôi giới thiệu hai người một chút nha, đây lá anh em tốt của anh Bạch Khôn, còn đây là An Khiết, em ấy…“

Bạch Khôn ngắt lời: “Giới thiệu làm gì? Đàn bà bên cạnh ông ngày ngày đổi mới, ngày mai không chừng không phải người này nữa.“

Chu Trạch Diên không sợ An Khiết tức giận, chẳng qua cảm thấy có chút mất mặt, trách móc: “Ông bớt mồm lại giùm tôi, quản gì mà quản!“

Bạch Khôn không nói gì nữa, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn hắn, trong tay cầm nút chai rượu, bị bóp có chút biến dạng.

An Khiết nhỏ giọng nói: “Trạch Tục, em còn có việc, phải về trước.“

Chu Trạch Diên cảm thán cô bạn gái này là người hiểu chuyện nhất, dỗ dành đôi câu rồi đưa nàng ra ngoài. Một lát sau trở lại, nói với Bạch Khôn: “Được rồi được rồi, chớ trề cái mặt thối đó ra nữa, hôm nay tôi nhất thời không nhớ ra! Tôi thế nào lại không nhớ chứ!“

Bạch Khôn ném nút rượu qua một bên, tức giận nói: “Cô ta có chỗ nào tốt hả? CMN ông không dám chọn à? Cái dạng gì cũng nguyện ý chơi, chẳng mấy mà rước bệnh vào người.“

Chu Trạch Diên bị chửi nên không vui, nhẫn nại nói: “An Khiết là con gái nhà lành, không phải dạng hotgirl tầm bậy kia.“

Bạch Khôn cười lạnh, nói: “Con nhà lành mà đi xẻ mí nâng mũi? Vừa nhìn mặt ả đã biết chui vào thẩm mỹ viện về!“

Chu Trạch Diên tự biết tội ác tày trời, yên lặng nghe gã tổng sỉ vả, chân chính ngồi nghe tuyệt không cãi lại.

Bạch Khôn dường như phát tiết đủ, liền im lặng.

Chu Trạch Diên nhỏ giọng nói: “Tôi đảm bảo không mang theo cô gái nào tới đây nữa.“ Hắn giơ ba ngón tay lên, thề.

Bạch Khôn cười một tiếng, lộ chút vẻ sầu thảm, nói: “Coi như không mang đến đây, nhưng vẫn có thôi.“

Chu Trạch Diên không biết trả lời thế nào, hắn không vứt bỏ được tình anh em hai mươi mấy năm này, cho nên dù biết tình cảm của Bạch Khôn, nhưng vẫn luôn hai ngày ba bữa gặp mặt gã.

Hắn ảo tưởng, nói: “Chúng ta làm bộ như không biết, có được hay không?“

Bạch Khôn bình tĩnh nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Từ hồi bước vào thời kì thanh xuân, ông đây đã bắt đầu thích chú, cmn chú bây giờ bắt ông giả vờ không biết? Trạch Diên, ông là ngu thật? Hay quá ngoan độc vậy?“
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện