Chu Nhâm không thích uống rượu, tủ rượu trong phòng khách kia, chỉ có con lớn hồi còn sống hay bỏ mấy chai rượu ngoại vào.
Y tan tầm về đến nhà, phát hiện trong tủ rượu nhiều thêm một chai whiskey cao cấp, có chút không vui nói: “Con mới bao lớn, ít uống rượu đi.“
Chu Trạch Diên mới vừa tập gym, hai cánh tay chống vào lưng dựa sa lon thả lỏng cơ, thuận miệng nói: “Con bây giờ không uống, chờ kiếm đủa 12 chai là có thể triệu hồi Nữ hoàng Anh đó.“
Chu Nhâm hoàn toàn không biết câu chuyện này buồn cười ở đâu, nghiêm mặt cởi tây trang, cẩn thận móc lên giá.
Người giúp việc rót một chén trà La hán cùng trà lười ươi đặt trên bàn, Chu Trạch Diên chợt ‘ai da’ một tiếng, xoay người lật đật chạy lên lầu, thoáng cái chạy xuống, xách theo một túi giấy đưa cho Chu Nhâm, nói: “Chú Vu nói cổ họng ba không thoải mái, kêu con mang trà thanh họng về cho ba.“
“Vu Thức Khiêm?“ Chu Nhâm làm như vô tình hỏi: “Hai người hay gặp mặt lắm à?“
Chu Trạch Diên nói: “Làm sao có thể, người ta là quan lớn trăm công nghìn việc đó.“
Chu Nhâm bưng chén trà của mình lên nhấp môi, ném túi giấy kia xuống dưới bàn.
Con ngươi Chu Trạch Diên loạn chuyển, hắn đứng sau ghế sa lon, nằm úp sấp bên cạnh Chu Nhâm, hỏi: “Ba à, người đang ghen phải không?“
Chu Nhâm không thèm để ý tới hắn, cầm remote bật tivi.
Chu Trạch Diên càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, một bàn tay đặt lên vai Chu Nhâm xoa xoa, “Lòng dạ hẹp hòi, ba đừng giả bộ không nghe thấy a.“
Chu Nhâm liếc mắt trừng hắn, giờ này phút này Chu Trạch Diên chẳng thèm sợ y, mặt dày nói: “Trừng con làm gì? Ba lòng dạ hẹp hòi còn không cho phép người khác nói sao!“
Chu Nhâm dịch sang bên, hất cái tay trên vai ra, Chu Trạch Diên bám riết không tha chống tay lên ghế, đôi chân dài lao qua, từ đằng sau nhảy qua trước, động tác vừa nhịp nhàng lại thô lỗ, ghế sa lon dường như bất mãn mà kêu một tiếng.
Chu Nhâm trách cứ: “Còn ra thể thống gì!“
Chu Trạch Diên bĩu môi, nói: “Nói đến nhà đó à, con nhớ có người mê hoặc ‘chị dâu’ con đến thần hồn điên đảo, từ một đại tiểu thư thật sang quý biến thành giếng băng sâu.“
Đối với Vu Uyển Hân, Chu Nhâm luôn coi đó là vết nhơ trong đời, không muốn nhắc tới một chút nào.
Chu Trạch Diên giả mù sa mưa ôm tim, thở dài nói: “Người xem, trái tim của con trống rỗng vô cùng, cho tới bây giờ không có bởi vì loại chuyện như vậy mà chỉ trích người.“
Chu Nhâm nói: “Lỗi đâu do ba, dĩ nhiên không thể chỉ trích ba.“
Chu Trạch Diên hỏi: “Vậy phó thị trưởng Vu bày con tặng đồ cho người, lỗi ở con?“
Chu Nhâm bỗng nhiên nói: “Lúc ấy con nói ba ghê tởm, quên rồi?“
“Phải không nhỉ?“ Chu Trạch Diên nháy mắt hai cái, nói: “Con chính là ghen tỵ ả ôm người, không được à?“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên đắc ý phát hiện vành tai ba ba đỏ ửng, thầm nói dễ dỗ ghê, nói tiếp: “Vậy ba thừa nhận vừa rồi ba ghen à?“
Trong ti vi đang phát tin dự báo thời tiết, ngày mai Bắc thành trời trở lạnh trên diện rộng. Chu Nhâm nghiêm mặt nói: “Thừa nhận.“
Chu Trạch Diên xoay mặt qua bên không tiếng động cười to, trêu đùa quá thích thì phải! Bên kia, Chu Nhâm chẳng biểu hiện gì ngồi nhìn Tiêu Điểm, chương trình đang phơi bày đồ ăn nổi danh x có nghi vấn vi phạm an toàn vệ sinh thực phẩm.
Chu Trạch Diên cười đủ rồi, ngồi ngay ngắn ngó tivi một hồi, nói: “Thủy Quân Ích (nguyên văn 水均益, là phóng viên, người dẫn chương trình của đài cctv. Các thým tra theo tên Trung ạ, chứ em là dốt khoản edit tên lắm) ngày càng béo.“
Chu Nhâm nói: “Ừ.“
Chu Trạch Diên nói: “Tại sao hôm nay lại là Kính Nhất Đan dẫn?“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên nghẹn cười, nói: “Ba à, thật ra thì người căn bản không hề xem ti vi đi?“
Chu Nhâm đen mặt ném remote xuống, đứng dậy định đi.
Chu Trạch Diên vội vàng kéo y, một bộ hối lỗi.
Chu Nhâm nhìn hắn, khuôn mặt lạnh tanh có nét anh tuấn rất khác, hai cánh môi mím chặt một chỗ gợi ra sự cấm dục hấp dẫn chết người.
Trong lòng Chu Trạch Diên có chút ngứa ngáy, vô ý lắc lắc tay ba hắn, nói: “Đừng giận nữa mà, không bằng hai ta hun một cái?“
Chu Nhâm giống như bị bỏng, muốn ngay lập tức hất tay hắn ra, hai tay Chu Trạch Diên túm thật chặt, nói nhỏ: “Bọn họ không thấy đâu, lão Triệu xin nghỉ về nhà, Vương tỷ trong bếp nấu cơm, bảo mẫu ở trên lầu chăm bé con.“
Chu Nhâm cạn lời: “Rốt cuộc con chú ý cái gì vậy?“
Chu Trạch Diên cười dâm: “Hôn xong sẽ nói cho người biết.“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên cảm thấy Chu Nhâm im lặng không có nghĩa phản đối, ước chừng là căng thẳng, người giống như ba hơi căng thằng như thế mới là bình thường, vậy thì hắn chủ động một chút là được rồi.
Hắn từ trên ghế sa lon đứng lên, trong lòng thực tế có hơi bồn chồn, nhưng trên mặt lại làm vẻ ác phách, tự cho là khí phách mười phần thật ra là tiện hề hề ôm cổ Chu Nhâm, tiếp tục cười dâm: “Ba ba, người ta sẽ rất dịu dàng.“
Chu Nhâm: “…“ Cái tên ngu ngốc này tuyệt đối không thể là con trai mình.
Y không nhúc nhích, Chu Trạch Diên chỉ có thể khẽ nhón chân lên mới chạm tới bờ môi y, bốn cánh môi dính vào nhau, Chu Trạch Diên lúng túng, không dám động đậy. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hơi thở phả vào mặt nhau, đều cảm thấy quái dị vô cùng.
Qua chừng hơn một phút, Chu Trạch Diên nhón chân cũng mỏi, dưới chân hơi buông lỏng, thân mình hơi nghiêng ngả, mắt thấy sẽ phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lúc này một bàn tay của Chu Nhâm ôm eo hắn.
Ánh mắt Chu Trạch Diên mở to, lộ ra vài phần đắc ý.
Chu Nhâm nghĩ nghĩ, thử đưa đầu lưỡi ra, chạm vào phần giữa hai cánh môi, Chu Trạch Diên vô cùng thuần thục mấy việc này, thoáng cái hút nó vào, dây dưa không ngừng chẳng chịu thả nó đi. Chu Nhâm là tên gà mờ trong việc hôn lưỡi, mới đầu hoàn toàn bị vây trong các loại trêu đùa của con trai, chốc lát đã nắm bắt được bí quyết, rất nhanh đảo khách thành chủ. Phải biết rằng Chu Trạch Diên am tường mấy chuyện phong hoa, nếu như có tâm tranh đoạt thì sẽ không thể bị Chu Nhâm phản kích được, nhưng bởi vì đối phương là Chu Nhâm, hắn gần như không cần suy nghĩ đã tiếp nhận.
Cho nên bị áp đảo thoát thân không được, nói cho cùng đều là số mệnh an bài.
Một hồi sau, Chu Trạch Diên thở gấp đẩy Chu Nhâm ra, nói: “Dừng một chút, dừng!“
“Không thích?“ Chu Nhâm nhíu mày hỏi lại, sắc mặt y vẫn bình thường, nếu như không phải lồng ngực hơi phập phồng, gần như không ai nhìn ra điểm gì khác thường.
Chu Trạch Diên mất tự nhiên di di chân, nói: “Con cứng.“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên giả nai ngước đôi mắt to tròn nhìn y, mặt Chu Nhâm tối sầm.
Chu Trạch Diên: “!!!“ Hắn không thể tin đưa tay sờ soạng một cái, vẻ mặt vi diệu.
Trong phòng bếp, Vương tỷ vừa mới bắc nồi canh xuống khỏi lò, chợt nghe Nhị thiếu gia ở bên ngoài cười to một trận, bị dọa sợ thiếu chút nữa quăng nồi xuống đất.
Lát sau dọn cơm, Chu Trạch Diên ăn cơm mà bờ vai run run không ngừng, phảng phất như còn chưa cười đủ.
Chu Nhâm không nhịn nổi nữa, nói: “Còn cười! Vương tỷ, dọn bát đũa của nó đi!“
Vương tỷ nhìn hai cha con không giống tức giận lắm, coi như không nghe.
Chu Trạch Diên dùng nĩa gắp một miếng bánh rán, làm bộ nói: “Vương tỷ, cái bánh này có vấn đề a.“
Vương tỷ nhìn hắn chằm chằm, hắn thở dài nói: “Thật là kỳ nha, cháu chỉ nhìn một chút, y liền cứng.“
Vương tỷ: “???“
Chu Nhâm ném đũa, nói: “Không ăn.“ Sau đó nổi giận đùng đùng bỏ lên lầu.
Lưu lại một mình Chu Trạch Diên, nằm bò trên bàn cười.
Hôm nay đoàn trao đổi sinh với LSE của B đại lên đường, Vu Thức Khiêm đặc biệt gọi điện hỏi han Chu Trạch Diên, mới biết được Chu Trạch Diên bỏ qua cơ hội này, cảm thấy giật mình, chân thành tha thiết khuyên bảo mấy câu xong, nghe ra Chu Trạch Diên rất kiên trì, lúc này mới thôi.
Đại hội thể dục thể thao mùa thu mỗi năm một lần của B đại sắp khai mạc, hội học sinh phân chỉ tiêu xuống cho từng khoa, mỗi lớp đều có danh ngạch đăng ký, lớp trưởng hết cách đành phải nơi nơi túm người, làm đám bạn trong lớp xa xa thấy cậu ta đều phải đi đường vòng.
Tố chất thân thể Chu Trạch Diên cũng coi là hơn người, nhưng thời gian trước hắn hai lần liên tiếp thụ thương ở chân, bác sĩ đề nghị tránh vận động mạnh, nếu không sẽ tạo thành thương tổn suốt đời, sau đó hắn liền có được thanh nhàn hiếm hoi, nếu không không thể nào chạy thoát.
Trần Bồi Nguyên lại không có tốt số như vậy, cậu là đội viên chủ lực của đội bóng rổ khoa KT&QTKD, sau đó lại bị lớp trưởng một bên nước mắt một bên nước mũi cầu báo danh nhảy cao và chạy mười ngàn mét. Trong khoảng thời gian này đoạn đường cậu từ sân thể dục về lớp, cả người đều giống như mang theo vòng sáng, bị rất nhiều người đi đường rối rít chú ý.
Đại hội ngày thứ nhất không nhiều môn thi đấu lắm, Chu Trạch Diên tham gia lễ khai mạc xong vui mừng hớn hở chạy về nhà chơi với bé con.
Cục cưng Chu gia vẫn là đứa nhóc mập mạp, tay chân chẳng thích động mấy, đôi mắt lại vừa to vừa cơ trí, nghe được chỗ nào có tiếng động, ánh mắt liền chuyển a chuyển. Hơn nữa rất thân cận với Chu Nhâm, chỉ cần Chu Nhâm ôm một cái, không tới một hồi nước miếng văng đầy cười khanh khách.
Chu Trạch Diên không được bé con thích, đến bây giờ vẫn chưa học được cách ôm trẻ con, luôn là ôm bé một cái bé liền khó chịu mà giãy giụa, dẫn tới mỗi lần nhìn thấy hắn bé liền bày ra vẻ mặt “ông đừng đến gần tui“. Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến Chu Trạch Diên mặt dày xáp lại hôn hôn bóp bóp.
Hắn đối với con trai như vậy, đối với ba ba cũng như vậy.
Từ sau khi cùng Chu Nhâm đâm thủng tầng giấy mỏng, hắn càng nghĩ càng cảm thấy được Chu Nhâm thích quả thực thoải mái ghê cơ, không những không bị đánh, còn có thể tận tình thọc gậy bánh xe Chu Nhâm nhìn y làm trò, mặt dày đẹp trai làm trò vô lại tuyệt đối an toàn. Hơn nữa, dáng người lẫn diện mạo của ba hắn đều là nhất đẳng, lúc chơi trò ăn lưỡi cũng không chịu áp lực về thị giác lẫn xúc giác.
Nói tóm lại, cùng ba ba giảo cơ là một việc không tồi.
Khi Chu Nhâm về đến nhà, Chu Trạch Diên đang tay chân vụng về ôm bé con xoay vòng trong phòng khách, bảo mẫu lo lắng bám theo sau không ngừng khuyên: “Nhị thiếu gia, hãy để cho tôi ôm đi.“
Chu Trạch Diên hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt thống khổ của bé con, hôn cái mặt nhỏ bé một cái, cười híp mắt nói: “Không có chuyện gì, tôi thấy nó rất hứng thú, ha ha cô xem thật thích thú mà.“
Chu Nhâm lặng lẽ đoạt lại bé từ trong tay hắn, chỉ chốc lát bé liền vui vẻ ra mặt.
Chu Nhâm nói: “Không phải nói hôm nay khai mạc hội thao sao? Con ngược lại về rất sớm.“
Chu Trạch Diên cực kỳ hâm mộ ghen tỵ hận việc bé con thích Chu Nhâm, cúi đầu nói: “Mấy môn thi đấu hôm nay không hứng coi.“
Chu Nhâm đoán được tâm tư hắn, nói: “Ba mới đầu còn tưởng con không thích trẻ con.“
Chu Trạch Diên nói: “Người ngoài dĩ nhiên không thích rồi.“ Hắn trông mong nhìn bé con, còn muốn ôm một cái, bé con đề phòng nhìn hắn, cái tay mập ú siết lấy nút áo tây trang của Chu Nhâm.
Chu Trạch Diên hừ bé, trong lòng bất mãn nói: nhóc thúi! Ông đây mới là cha ruột mi! Mi là đồ bất hiếu!
“Ta đã nghĩ xong tên của bé rồi,“ Chu Nhâm nói, “kêu là Chu Hành đi.“
Chu Trạch Diên nhăn nhó, nói: “Ba à, con nhìn không ra ba thích đời sau của con đó.“
Chu Nhâm mờ mịt không hiểu, Chu Trạch Diên không hào hứng hỏi: “Cái chữ này có ý nghĩa gì?“
Chu Nhâm nói: “Theo Ôn Gia Bảo, “
Chu Trạch Diên sửng sốt một hồi mới nói: “Tên rất hay.“
Tuy nói đặt cho con trai cái tên có dính dáng đến hắn là chuyện tốt, nhưng mà hắn thật sự muốn kiếm cho con trai cái tên vừa đáng yêu vừa khí phách cơ! Tên nghiêm túc thế này nghe rất là nhàm chán!
Chu Nhâm hỏi: “Tên này nghe không hay? Con làm cái mặt gì vậy?“
Chu Trạch Diên nói: “Con vốn đã nghĩ giúp bé con một cái tên khác…“
Chu Nhâm và bảo mẫu cùng nhìn hắn, hắn chọt má bé con một cái, tự hào hô: “Chu! Đô! Đốc!“
Bảo mẫu mất hình tượng cười to, Chu Nhâm bị lôi (sét đánh, điện giật) mặt càng liệt.
Chu Trạch Diên cả giận nói: “Nghe thì như từ láy rất đáng yêu, nhưng viết ra cực khí phách! Mấy người ngẫm lại mà xem, Chu Đô Đốc chính là Chu Du a, tên hay biết bao!“
Bé con “oa“ một tiếng gào khóc.
Y tan tầm về đến nhà, phát hiện trong tủ rượu nhiều thêm một chai whiskey cao cấp, có chút không vui nói: “Con mới bao lớn, ít uống rượu đi.“
Chu Trạch Diên mới vừa tập gym, hai cánh tay chống vào lưng dựa sa lon thả lỏng cơ, thuận miệng nói: “Con bây giờ không uống, chờ kiếm đủa 12 chai là có thể triệu hồi Nữ hoàng Anh đó.“
Chu Nhâm hoàn toàn không biết câu chuyện này buồn cười ở đâu, nghiêm mặt cởi tây trang, cẩn thận móc lên giá.
Người giúp việc rót một chén trà La hán cùng trà lười ươi đặt trên bàn, Chu Trạch Diên chợt ‘ai da’ một tiếng, xoay người lật đật chạy lên lầu, thoáng cái chạy xuống, xách theo một túi giấy đưa cho Chu Nhâm, nói: “Chú Vu nói cổ họng ba không thoải mái, kêu con mang trà thanh họng về cho ba.“
“Vu Thức Khiêm?“ Chu Nhâm làm như vô tình hỏi: “Hai người hay gặp mặt lắm à?“
Chu Trạch Diên nói: “Làm sao có thể, người ta là quan lớn trăm công nghìn việc đó.“
Chu Nhâm bưng chén trà của mình lên nhấp môi, ném túi giấy kia xuống dưới bàn.
Con ngươi Chu Trạch Diên loạn chuyển, hắn đứng sau ghế sa lon, nằm úp sấp bên cạnh Chu Nhâm, hỏi: “Ba à, người đang ghen phải không?“
Chu Nhâm không thèm để ý tới hắn, cầm remote bật tivi.
Chu Trạch Diên càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, một bàn tay đặt lên vai Chu Nhâm xoa xoa, “Lòng dạ hẹp hòi, ba đừng giả bộ không nghe thấy a.“
Chu Nhâm liếc mắt trừng hắn, giờ này phút này Chu Trạch Diên chẳng thèm sợ y, mặt dày nói: “Trừng con làm gì? Ba lòng dạ hẹp hòi còn không cho phép người khác nói sao!“
Chu Nhâm dịch sang bên, hất cái tay trên vai ra, Chu Trạch Diên bám riết không tha chống tay lên ghế, đôi chân dài lao qua, từ đằng sau nhảy qua trước, động tác vừa nhịp nhàng lại thô lỗ, ghế sa lon dường như bất mãn mà kêu một tiếng.
Chu Nhâm trách cứ: “Còn ra thể thống gì!“
Chu Trạch Diên bĩu môi, nói: “Nói đến nhà đó à, con nhớ có người mê hoặc ‘chị dâu’ con đến thần hồn điên đảo, từ một đại tiểu thư thật sang quý biến thành giếng băng sâu.“
Đối với Vu Uyển Hân, Chu Nhâm luôn coi đó là vết nhơ trong đời, không muốn nhắc tới một chút nào.
Chu Trạch Diên giả mù sa mưa ôm tim, thở dài nói: “Người xem, trái tim của con trống rỗng vô cùng, cho tới bây giờ không có bởi vì loại chuyện như vậy mà chỉ trích người.“
Chu Nhâm nói: “Lỗi đâu do ba, dĩ nhiên không thể chỉ trích ba.“
Chu Trạch Diên hỏi: “Vậy phó thị trưởng Vu bày con tặng đồ cho người, lỗi ở con?“
Chu Nhâm bỗng nhiên nói: “Lúc ấy con nói ba ghê tởm, quên rồi?“
“Phải không nhỉ?“ Chu Trạch Diên nháy mắt hai cái, nói: “Con chính là ghen tỵ ả ôm người, không được à?“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên đắc ý phát hiện vành tai ba ba đỏ ửng, thầm nói dễ dỗ ghê, nói tiếp: “Vậy ba thừa nhận vừa rồi ba ghen à?“
Trong ti vi đang phát tin dự báo thời tiết, ngày mai Bắc thành trời trở lạnh trên diện rộng. Chu Nhâm nghiêm mặt nói: “Thừa nhận.“
Chu Trạch Diên xoay mặt qua bên không tiếng động cười to, trêu đùa quá thích thì phải! Bên kia, Chu Nhâm chẳng biểu hiện gì ngồi nhìn Tiêu Điểm, chương trình đang phơi bày đồ ăn nổi danh x có nghi vấn vi phạm an toàn vệ sinh thực phẩm.
Chu Trạch Diên cười đủ rồi, ngồi ngay ngắn ngó tivi một hồi, nói: “Thủy Quân Ích (nguyên văn 水均益, là phóng viên, người dẫn chương trình của đài cctv. Các thým tra theo tên Trung ạ, chứ em là dốt khoản edit tên lắm) ngày càng béo.“
Chu Nhâm nói: “Ừ.“
Chu Trạch Diên nói: “Tại sao hôm nay lại là Kính Nhất Đan dẫn?“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên nghẹn cười, nói: “Ba à, thật ra thì người căn bản không hề xem ti vi đi?“
Chu Nhâm đen mặt ném remote xuống, đứng dậy định đi.
Chu Trạch Diên vội vàng kéo y, một bộ hối lỗi.
Chu Nhâm nhìn hắn, khuôn mặt lạnh tanh có nét anh tuấn rất khác, hai cánh môi mím chặt một chỗ gợi ra sự cấm dục hấp dẫn chết người.
Trong lòng Chu Trạch Diên có chút ngứa ngáy, vô ý lắc lắc tay ba hắn, nói: “Đừng giận nữa mà, không bằng hai ta hun một cái?“
Chu Nhâm giống như bị bỏng, muốn ngay lập tức hất tay hắn ra, hai tay Chu Trạch Diên túm thật chặt, nói nhỏ: “Bọn họ không thấy đâu, lão Triệu xin nghỉ về nhà, Vương tỷ trong bếp nấu cơm, bảo mẫu ở trên lầu chăm bé con.“
Chu Nhâm cạn lời: “Rốt cuộc con chú ý cái gì vậy?“
Chu Trạch Diên cười dâm: “Hôn xong sẽ nói cho người biết.“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên cảm thấy Chu Nhâm im lặng không có nghĩa phản đối, ước chừng là căng thẳng, người giống như ba hơi căng thằng như thế mới là bình thường, vậy thì hắn chủ động một chút là được rồi.
Hắn từ trên ghế sa lon đứng lên, trong lòng thực tế có hơi bồn chồn, nhưng trên mặt lại làm vẻ ác phách, tự cho là khí phách mười phần thật ra là tiện hề hề ôm cổ Chu Nhâm, tiếp tục cười dâm: “Ba ba, người ta sẽ rất dịu dàng.“
Chu Nhâm: “…“ Cái tên ngu ngốc này tuyệt đối không thể là con trai mình.
Y không nhúc nhích, Chu Trạch Diên chỉ có thể khẽ nhón chân lên mới chạm tới bờ môi y, bốn cánh môi dính vào nhau, Chu Trạch Diên lúng túng, không dám động đậy. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hơi thở phả vào mặt nhau, đều cảm thấy quái dị vô cùng.
Qua chừng hơn một phút, Chu Trạch Diên nhón chân cũng mỏi, dưới chân hơi buông lỏng, thân mình hơi nghiêng ngả, mắt thấy sẽ phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lúc này một bàn tay của Chu Nhâm ôm eo hắn.
Ánh mắt Chu Trạch Diên mở to, lộ ra vài phần đắc ý.
Chu Nhâm nghĩ nghĩ, thử đưa đầu lưỡi ra, chạm vào phần giữa hai cánh môi, Chu Trạch Diên vô cùng thuần thục mấy việc này, thoáng cái hút nó vào, dây dưa không ngừng chẳng chịu thả nó đi. Chu Nhâm là tên gà mờ trong việc hôn lưỡi, mới đầu hoàn toàn bị vây trong các loại trêu đùa của con trai, chốc lát đã nắm bắt được bí quyết, rất nhanh đảo khách thành chủ. Phải biết rằng Chu Trạch Diên am tường mấy chuyện phong hoa, nếu như có tâm tranh đoạt thì sẽ không thể bị Chu Nhâm phản kích được, nhưng bởi vì đối phương là Chu Nhâm, hắn gần như không cần suy nghĩ đã tiếp nhận.
Cho nên bị áp đảo thoát thân không được, nói cho cùng đều là số mệnh an bài.
Một hồi sau, Chu Trạch Diên thở gấp đẩy Chu Nhâm ra, nói: “Dừng một chút, dừng!“
“Không thích?“ Chu Nhâm nhíu mày hỏi lại, sắc mặt y vẫn bình thường, nếu như không phải lồng ngực hơi phập phồng, gần như không ai nhìn ra điểm gì khác thường.
Chu Trạch Diên mất tự nhiên di di chân, nói: “Con cứng.“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên giả nai ngước đôi mắt to tròn nhìn y, mặt Chu Nhâm tối sầm.
Chu Trạch Diên: “!!!“ Hắn không thể tin đưa tay sờ soạng một cái, vẻ mặt vi diệu.
Trong phòng bếp, Vương tỷ vừa mới bắc nồi canh xuống khỏi lò, chợt nghe Nhị thiếu gia ở bên ngoài cười to một trận, bị dọa sợ thiếu chút nữa quăng nồi xuống đất.
Lát sau dọn cơm, Chu Trạch Diên ăn cơm mà bờ vai run run không ngừng, phảng phất như còn chưa cười đủ.
Chu Nhâm không nhịn nổi nữa, nói: “Còn cười! Vương tỷ, dọn bát đũa của nó đi!“
Vương tỷ nhìn hai cha con không giống tức giận lắm, coi như không nghe.
Chu Trạch Diên dùng nĩa gắp một miếng bánh rán, làm bộ nói: “Vương tỷ, cái bánh này có vấn đề a.“
Vương tỷ nhìn hắn chằm chằm, hắn thở dài nói: “Thật là kỳ nha, cháu chỉ nhìn một chút, y liền cứng.“
Vương tỷ: “???“
Chu Nhâm ném đũa, nói: “Không ăn.“ Sau đó nổi giận đùng đùng bỏ lên lầu.
Lưu lại một mình Chu Trạch Diên, nằm bò trên bàn cười.
Hôm nay đoàn trao đổi sinh với LSE của B đại lên đường, Vu Thức Khiêm đặc biệt gọi điện hỏi han Chu Trạch Diên, mới biết được Chu Trạch Diên bỏ qua cơ hội này, cảm thấy giật mình, chân thành tha thiết khuyên bảo mấy câu xong, nghe ra Chu Trạch Diên rất kiên trì, lúc này mới thôi.
Đại hội thể dục thể thao mùa thu mỗi năm một lần của B đại sắp khai mạc, hội học sinh phân chỉ tiêu xuống cho từng khoa, mỗi lớp đều có danh ngạch đăng ký, lớp trưởng hết cách đành phải nơi nơi túm người, làm đám bạn trong lớp xa xa thấy cậu ta đều phải đi đường vòng.
Tố chất thân thể Chu Trạch Diên cũng coi là hơn người, nhưng thời gian trước hắn hai lần liên tiếp thụ thương ở chân, bác sĩ đề nghị tránh vận động mạnh, nếu không sẽ tạo thành thương tổn suốt đời, sau đó hắn liền có được thanh nhàn hiếm hoi, nếu không không thể nào chạy thoát.
Trần Bồi Nguyên lại không có tốt số như vậy, cậu là đội viên chủ lực của đội bóng rổ khoa KT&QTKD, sau đó lại bị lớp trưởng một bên nước mắt một bên nước mũi cầu báo danh nhảy cao và chạy mười ngàn mét. Trong khoảng thời gian này đoạn đường cậu từ sân thể dục về lớp, cả người đều giống như mang theo vòng sáng, bị rất nhiều người đi đường rối rít chú ý.
Đại hội ngày thứ nhất không nhiều môn thi đấu lắm, Chu Trạch Diên tham gia lễ khai mạc xong vui mừng hớn hở chạy về nhà chơi với bé con.
Cục cưng Chu gia vẫn là đứa nhóc mập mạp, tay chân chẳng thích động mấy, đôi mắt lại vừa to vừa cơ trí, nghe được chỗ nào có tiếng động, ánh mắt liền chuyển a chuyển. Hơn nữa rất thân cận với Chu Nhâm, chỉ cần Chu Nhâm ôm một cái, không tới một hồi nước miếng văng đầy cười khanh khách.
Chu Trạch Diên không được bé con thích, đến bây giờ vẫn chưa học được cách ôm trẻ con, luôn là ôm bé một cái bé liền khó chịu mà giãy giụa, dẫn tới mỗi lần nhìn thấy hắn bé liền bày ra vẻ mặt “ông đừng đến gần tui“. Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến Chu Trạch Diên mặt dày xáp lại hôn hôn bóp bóp.
Hắn đối với con trai như vậy, đối với ba ba cũng như vậy.
Từ sau khi cùng Chu Nhâm đâm thủng tầng giấy mỏng, hắn càng nghĩ càng cảm thấy được Chu Nhâm thích quả thực thoải mái ghê cơ, không những không bị đánh, còn có thể tận tình thọc gậy bánh xe Chu Nhâm nhìn y làm trò, mặt dày đẹp trai làm trò vô lại tuyệt đối an toàn. Hơn nữa, dáng người lẫn diện mạo của ba hắn đều là nhất đẳng, lúc chơi trò ăn lưỡi cũng không chịu áp lực về thị giác lẫn xúc giác.
Nói tóm lại, cùng ba ba giảo cơ là một việc không tồi.
Khi Chu Nhâm về đến nhà, Chu Trạch Diên đang tay chân vụng về ôm bé con xoay vòng trong phòng khách, bảo mẫu lo lắng bám theo sau không ngừng khuyên: “Nhị thiếu gia, hãy để cho tôi ôm đi.“
Chu Trạch Diên hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt thống khổ của bé con, hôn cái mặt nhỏ bé một cái, cười híp mắt nói: “Không có chuyện gì, tôi thấy nó rất hứng thú, ha ha cô xem thật thích thú mà.“
Chu Nhâm lặng lẽ đoạt lại bé từ trong tay hắn, chỉ chốc lát bé liền vui vẻ ra mặt.
Chu Nhâm nói: “Không phải nói hôm nay khai mạc hội thao sao? Con ngược lại về rất sớm.“
Chu Trạch Diên cực kỳ hâm mộ ghen tỵ hận việc bé con thích Chu Nhâm, cúi đầu nói: “Mấy môn thi đấu hôm nay không hứng coi.“
Chu Nhâm đoán được tâm tư hắn, nói: “Ba mới đầu còn tưởng con không thích trẻ con.“
Chu Trạch Diên nói: “Người ngoài dĩ nhiên không thích rồi.“ Hắn trông mong nhìn bé con, còn muốn ôm một cái, bé con đề phòng nhìn hắn, cái tay mập ú siết lấy nút áo tây trang của Chu Nhâm.
Chu Trạch Diên hừ bé, trong lòng bất mãn nói: nhóc thúi! Ông đây mới là cha ruột mi! Mi là đồ bất hiếu!
“Ta đã nghĩ xong tên của bé rồi,“ Chu Nhâm nói, “kêu là Chu Hành đi.“
Chu Trạch Diên nhăn nhó, nói: “Ba à, con nhìn không ra ba thích đời sau của con đó.“
Chu Nhâm mờ mịt không hiểu, Chu Trạch Diên không hào hứng hỏi: “Cái chữ này có ý nghĩa gì?“
Chu Nhâm nói: “Theo Ôn Gia Bảo, “
Chu Trạch Diên sửng sốt một hồi mới nói: “Tên rất hay.“
Tuy nói đặt cho con trai cái tên có dính dáng đến hắn là chuyện tốt, nhưng mà hắn thật sự muốn kiếm cho con trai cái tên vừa đáng yêu vừa khí phách cơ! Tên nghiêm túc thế này nghe rất là nhàm chán!
Chu Nhâm hỏi: “Tên này nghe không hay? Con làm cái mặt gì vậy?“
Chu Trạch Diên nói: “Con vốn đã nghĩ giúp bé con một cái tên khác…“
Chu Nhâm và bảo mẫu cùng nhìn hắn, hắn chọt má bé con một cái, tự hào hô: “Chu! Đô! Đốc!“
Bảo mẫu mất hình tượng cười to, Chu Nhâm bị lôi (sét đánh, điện giật) mặt càng liệt.
Chu Trạch Diên cả giận nói: “Nghe thì như từ láy rất đáng yêu, nhưng viết ra cực khí phách! Mấy người ngẫm lại mà xem, Chu Đô Đốc chính là Chu Du a, tên hay biết bao!“
Bé con “oa“ một tiếng gào khóc.
Danh sách chương