Phương Húc Nghiêu khóa cửa xe xong thì vươn tay kéo lấy cổ áo của Lâm Dịch, chẳng chút dịu dàng kéo người đến trước mặt mình, hơi thở trên người như một cơn bão táp đang được hình thành, đè ép đến mức khiến hô hấp của Lâm Dịch nghẽn lại. Sắc mặt hắn âm trầm như được đánh một lớp bóng đen, ánh mắt sắc bén hiện ra trong lúc lơ đãng dọa Lâm Dịch giật mình, thậm chí quên mất phản ứng. Cậu chưa từng thấy Phương Húc Nghiêu thế này, hoặc là nói chưa từng ngờ đến Phương Húc Nghiêu sẽ đối với mình như vậy.
Lâm Dịch đột nhiên rất muốn cười, đúng vậy, cậu chọc Phương Húc Nghiêu tức giận rồi. Bởi vì cậu lùi bước, với cái cớ khá hỏng bét, nói đối phương chỉ đang chơi đùa. Bởi vì đối phương quá để ý, cho nên mới có biểu hiện này.
Điều này cũng nói rõ, ngày thường Phương Húc Nghiêu đã bao dung cậu chừng nào, cậu bị chiều hư rồi, bản thân cậu cũng biết.
“Em thấy tôi chỉ đang chơi đùa với em?” Phương Húc Nghiêu nắm lấy cổ áo của Lâm Dịch không buông, “Trả giá trong nửa năm nay của tôi với em chỉ là để vui đùa với em? Tôi bỏ đi mặt mũi lấy lòng em chỉ vì có thể nhìn thấy nụ cười chân thật của em, đó là vì vui đùa với em? Phí hết tâm tư đoán sở thích của em để em có thể ở bên cạnh tôi tự tại hơn chút, đó là vì vui đùa với em? Chẳng chớp mắt cản đao cho em, cũng chính là vì vui đùa với em? Gần sang năm mới tôi mang theo vết thương chạy tới tỏ tình với em, chỉ vì vui đùa với em? Lâm Dịch, em có thể xem thường tôi không có chí khí không biết xấu hổ tới lấy lòng em, nhưng em không thể giẫm đạp chân tâm của tôi ở dưới chân không thèm nhìn xem cái nào được!”
Lâm Dịch ngạc nhiên, cậu biết nguyên nhân Phương Húc Nghiêu tức giận. Nhưng cậu lại không ngờ được cơn giận của Phương Húc Nghiêu lại cao tới như vậy, khiến cho cậu hết đường chối cãi không biết nên phản ứng thế nào. Bây giờ Lâm Dịch không khỏi hối hận, cậu không nên đi xuống!
Nhưng mà tại sao vẫn muốn cười vậy nhỉ? Phương Húc Nghiêu thấy Lâm Dịch không nói lời nào, hình như càng tức giận rồi. Hắn ôm lấy vai của Lâm Dịch, trói buộc hai cánh tay của cậu trong sự khống chế của mình, chẳng hề để ý chế trụ lấy cổ của Lâm Dịch, đến gần hôn lên.
Đôi môi hắn mơ tưởng đã lâu vào giây phút này cuối cùng đã chạm vào được, xúc cảm còn mềm mại, mỹ vị hơn so với tưởng tượng của hắn. Môi của Lâm Dịch rất mỏng, lúc mím lại có thể thành một đường chỉ hồng nhạt. Phương Húc Nghiêu kích động đến có hơi run rẩy, mới đầu hôn đúng là có hơi hung ác, như thể muốn phát tiết tâm tình thô bạo của mình, ngay sau đó liền trở nên dịu dàng. Hắn khẽ khàng chạm vào khóe môi của Lâm Dịch, cảm giác người trong lòng không hề chống cự như trong tưởng tượng. Phương Húc Nghiêu nghi ngờ mở mắt, đột nhiên phát hiện Lâm Dịch lại đang dùng vẻ mặt chế giễu nhìn hắn, ánh mắt mang theo ghét bỏ trắng trợn.
“Em yêu à…”
“Diễn tiếp đi chứ, sao không diễn nữa? Quả nhiên là anh em với Húc Thần, anh trai của thần tượng phái thực lực đang hot, cũng rất có thiên phú diễn xuất nhỉ.” Lâm Dịch bị ôm không hề giãy giụa, bởi vì cậu biết bản thân có giãy thế nào cũng không thoát ra được. Hoặc cậu quá dùng sức giãy giụa sẽ khiến vết thương của Phương Húc Nghiêu nứt ra, cậu sẽ lại phải hầu hạ Phương Húc Nghiêu ăn cơm mặc áo cởi quần, đúng vậy, không chừng còn phải cứu vớt túi nấm (quần lót) bị kẹt khóa kéo quần. Cậu có nghĩ thế nào cũng cảm thấy lợi bất cập hại, cho nên dứt khoát bị ôm không tránh luôn, hình như bây giờ cậu cũng không muốn tránh.
Vẻ mặt của Phương Húc Nghiêu trong một thoáng chốc xuất hiện vết nứt, hắn vùi đầu vào trong cổ của Lâm Dịch, đột nhiên lại thấy không lời chống đỡ, tại sao vợ lại thông minh vậy chứ? Phương Húc Nghiêu chỉ lo phiền não lại không chú ý đến Lâm Dịch bị hắn hôn mà không hề né tránh.
Lâm Dịch thở ra một ngụm trọc khí dài, như thể muốn nhổ đi phiền muộn tích tụ nơi đáy lòng. Cậu trầm mặc mấy giây mới giơ tay đỡ cái đầu lớn đang cọ trên cổ cậu chiếm tiện nghi dậy, “Anh đủ chưa hả?”
Phương Húc Nghiêu lắc đầu, không đủ!
Lâm Dịch chán ghét đẩy người ra, “Anh ngồi hẳn hoi lại cho tôi, bày bộ dạng gì đây hả? Nên chụp lại cảnh này của anh để người trong công ty anh xem xem. Phương tổng tài vẫn luôn mặt lạnh hù người trong công ty, giờ lại bày vẻ mặt oán phụ bị vứt bỏ, bọn họ chắc chắn sẽ lên chùa cầu khấn, sợ bị anh truyền nhiễm, bị quỷ nhập thân.”
Phương Húc Nghiêu thấy cái miệng này của vợ có lúc rất khiến người không thích, cho nên hắn hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong trực tiếp hôn lên!
Lâm Dịch phản ứng nhanh nghiêng mặt đi, nụ hôn của Phương Húc Nghiêu rơi lên trên má, ngưa ngứa. So với nụ hôn cường ngạnh bá đạo vừa nãy, lần này ngược lại khiến Lâm Dịch thấy xấu hổ. Phương Húc Nghiêu một tay ôm lấy eo của Lâm Dịch, nửa người trên nghiêng về phía trước, vượt qua tay vịn chính giữa hai chiếc ghế, sáp lại gần trong ánh mắt phức tạp của Lâm Dịch, chạm nhẹ một cái lên khóe môi của cậu.
Thâm tình trong mắt Phương Húc Nghiêu khiến Lâm Dịch hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt cậu trở nên ôn hòa, vậy mà không hề nhúc nhích.
Phương Húc Nghiêu thăm dò chạm nhẹ một cái, sau đó được đằng chân lân đằng đầu đến gần mục tiêu hơn, nhẹ nhàng ngậm lấy môi của Lâm Dịch, dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả cánh môi của Lâm Dịch. Hắn thấy Lâm Dịch thật sự không né tránh thì cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ Lâm Dịch lại vươn tay níu lấy cổ áo của hắn, động tác còn thô lỗ hơn so với lúc đầu của Phương Húc Nghiêu.
Lâm Dịch rất bất mãn, tên ngu ngốc trước mắt đây coi mình là phụ nữ à! Còn thật sự muốn cưới vợ?
Lâm Dịch chẳng hề khách khí hôn ngược trở lại, cậu kéo Phương Húc Nghiêu qua ấn lên lưng ghế phía sau lưng mình, tư thế này khiến Phương Húc Nghiêu không dùng được chút sức lực nào, trực tiếp bị Lâm Dịch đè ép.
Môi răng giao nhau, nói là hôn không bằng nói là gặm. Nhiệt độ trong xe hình như đang chậm rãi tăng lên, trong không gian phong bế tình tố bị khiêu khích đang đấu đá lung tung trong người, không khí trong không gian nhỏ nhoi này hình như đều trở nên nóng bỏng mỏng manh.
Lâm Dịch hung ác cắn một cái lên môi Phương Húc Nghiêu, cậu ngồi thẳng người dậy, cúi đầu niết lấy mặt của Phương Húc Nghiêu. Bởi vì nụ hôn nóng bỏng này nên nơi khóe mắt cậu đã nhiễm lên chút hồng phấn ám muội, trong mắt như có sương mù, thế mà mang theo mấy phần yêu dã. Phương Húc Nghiêu cảm giác được bộ vị nào đó của mình sưng lớn suýt nữa khiến hắn mất đi lý trí.
Chuyển biến của Lâm Dịch khiến hắn mừng rỡ đồng thời cũng có chút xíu không dám tin. Vợ yêu diễm mê người thế này, bình thường vợ luôn mang theo hơi thở cấm dục, với dáng vẻ bây giờ quả thực như thể thay đổi thành người khác vậy!
Lâm Dịch vỗ vỗ mặt của Phương Húc Nghiêu, giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp hỏi: “Anh thích tôi?”
“Là yêu, khắc vào trong xương cốt, liếc mắt một cái đã muốn kéo em lên giường, là cái loại lập tức bị xử theo pháp luật ấy, hơn nữa còn là…” Phương Húc Nghiêu tuy bị Lâm Dịch đè ép, nhưng khí thế chẳng hề yếu chút nào. Hắn sờ sau eo của Lâm Dịch, tay trượt xuống, chẳng hề khách khí nhéo nhéo mông của cậu, ánh mắt mang theo xâm lược, “Cả đời!”
Thân thể Lâm Dịch hơi cứng lại, lỗ tai đỏ lên, đùa giỡn lưu manh thì cậu thật sự thua rồi! Người này sao lại không biết xấu hổ vậy chứ!
Lúc này, tiếng chuông năm mới vang lên, vô số pháo hoa nổ tung giữa không trung, sáng rực lên trong màn đêm. Mà không gian trong xe ngược lại trở nên ngăn cách với bên ngoài, chỉ có hai người họ là giống nhau. Lâm Dịch nghe thấy tiếng chuông thì chậc một tiếng, nhướng mày nói: “Năm nay đợi tôi cưới anh, là anh trêu chọc tôi trước. Trước khi tôi chưa vứt bỏ anh, anh dám thay lòng đổi dạ thì tôi sẽ nhét anh vào trong lò thiêu xác.”
Phương Húc Nghiêu ⊙▽⊙
Lâm Dịch hừ một tiếng, “Được rồi, mau trở về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai nhất định sẽ rất bận.”
Phương Húc Nghiêu phản ứng lại kịp, thấy Lâm Dịch muốn đi thì nắm lấy đai lưng của Lâm Dịch, trực tiếp từ bên chỗ ngồi của mình bò qua, ôm lấy eo của Lâm Dịch từ phía sau, sức lực lớn đến mức khiến Lâm Dịch nhíu mày, lại nổi điên gì nữa vậy?
Phương Húc Nghiêu cũng hiểu ý của Lâm Dịch, vợ đây là đáp ứng rồi! Đây đúng là một ngày tốt khắp chốn vui mừng! Nhưng mà em ấy muốn phản công? Không sao, lên giường mới biết được. Thế là Phương Húc Nghiêu ôm lấy Lâm Dịch vẻ mặt hạnh phúc hỏi: “Vậy lúc nào thì em cưới anh?”
Lâm Dịch chớp chớp mắt, không phải nói lễ quốc khánh à?
“Mùng một tháng năm được không?”
Lâm Dịch gật đầu, “Được chứ, anh mang thai con của tôi tới Dịch gia bức hôn đi.”
Phương Húc Nghiêu: “…” Anh mang bằng cái gì? Vợ à ý nghĩ của em bị lệch rất nghiêm trọng, nếu trong hai chúng ta có một người có thể mang thai thì đó khẳng định là em chứ không phải anh!
Lâm Dịch nắm lấy cổ tay của Phương Húc Nghiêu, quay đầu nói: “Anh thật sự nên trở về nhà, quá muộn rồi.”
Phương Húc Nghiêu ôm cậu không buông tay, muốn đi thì đi, làm gì dễ dàng vậy chứ?
Lâm Dịch lại có chút choáng váng, vẻ ngoài bình tĩnh thôi chứ thực ra là muốn chạy. Cậu cần phải tỉnh táo lại, nghĩ đến mình vừa mới làm gì thì cậu đã hận không thể tát cho mình một cái chết luôn, não mày bị nước vào rồi à! Trong miệng cậu toàn là mùi vị của đối phương, chưa từng tiếp xúc thân mật với người nào như vậy. Cậu kéo Phương Húc Nghiêu qua hôn hung ác, thuần túy là bản năng hướng tới của đàn ông, nhưng mà sau đó… sau đó cậu vẫn luôn hối hận, phỉ nhổ bản thân, Lâm Dịch mày điên rồi!
Lúc bắt đầu, cậu cho rằng nụ hôn của Phương Húc Nghiêu sẽ khiến cậu chán ghét, nhưng cậu không ngờ được sau khi thử thì nụ hôn đó chỉ khiến cậu cảm thấy xấu hổ giận dữ, nghĩ đến đây thì Lâm Dịch cũng hiểu mình thật sự động tâm rồi. Mới đầu cậu có chút hoang mang, nhưng cậu lại cảm thấy rút lui như vậy thì hơi nhục, là đàn ông thì phải nên đối mặt, phải biết mình đang làm gì.
Cậu không tin tưởng tình yêu, là không tin tưởng tình yêu người khác dành cho mình. Nhưng cậu tin tưởng bản thân, cậu vẫn luôn biết thứ mình muốn là gì, cho nên sau khi quyết định xong thì không do dự nữa.
Như lúc cậu xuất ngoại, như lúc đoạn tuyệt quan hệ ở đời trước, như tình bạn 8 năm của cậu và An Tước, muốn rời đi thì tuyệt đối sẽ không dây dưa lề mề. Bây giờ cậu biết điều mình muốn là mỗi ngày về nhà sẽ có người nấu cơm cho mình. Cậu cảm thấy mình động lòng với Phương Húc Nghiêu là bởi vì bị dáng vẻ bận rộn trong nhà bếp của đối phương mê hoặc, vậy thì để cho người này nấu cơm cho mình cả đời đi, Lâm Dịch bá đạo nghĩ. Nếu hắn đã chọc mình, thì đừng mơ tưởng đến việc chạy trốn, cái câu ném vào trong lò hỏa thiêu không phải là uy hiếp, Lâm Dịch rất nghiêm túc.
Nhưng mà bây giờ Phương Húc Nghiêu hình như không nhận rõ được vị trí của bản thân, đầu bếp nấu cơm, chỉ miễn cưỡng làm bà xã của cậu. Tên xấu xa không biết xấu hổ này ôm cậu tại sao cậu lại giãy không ra chứ, không phải Phương Húc Nghiêu bị thương à?
Phương Húc Nghiêu thấy Lâm Dịch phiền não, lập tức dời đề tài, “Em khoan đi đã, anh bảo đảm sẽ không chiếm tiện nghi của em nữa! Anh tới để đưa quà mừng cho em, em yêu à em nghe anh nói xong đã.”
Lâm Dịch trừng mắt, “Là tôi chiếm tiện nghi của anh!”
“Được rồi được rồi, em chiếm tiện nghi của anh, anh nguyện ý cho em chiếm tiện nghi của anh.”
Lâm Dịch lại muốn đi, không muốn nghe mấy lời nói nhảm.
Phương Húc Nghiêu nhanh chóng ôm chặt, “Được rồi được rồi không nói nữa, anh tới tặng quà thật mà.” Hắn duỗi tay ra ghế ngồi phía sau lấy một cái túi giấy, ôm Lâm Dịch không buông tay, mở nắp hộp ở trước người Lâm Dịch, bên trong lại là một cặp ly trà sứ trắng.
Lâm Dịch cạn lời, tên không biết xấu hổ này, nói dối chả có hàm lượng kỹ thuật gì cả. Túi xách tay bình thường, hộp giấy bình thường, một cặp ly nước, tặng quà? Tặng quỷ ấy!
Phương Húc Nghiêu mở cửa sổ để Lâm Dịch thấy được chỗ đặc biệt của ly, lại bất ngờ nghe thấy mấy tiếng “pằng pằng” ở không xa, vang lên trong tiếng pháo trúc và pháo hoa của năm mới nên rất dễ khiến người xem nhẹ. Lâm Dịch và Phương Húc Nghiêu lại đồng thời trở nên cảnh giác, cũng chẳng để ý nghiên cứu ly nữa, Lâm Dịch nhíu mày, “Tiếng súng?”
“Đúng vậy, anh nghe có vẻ giống.”
Thế là Lâm Dịch lập tức quyết định, “Lái xe vào đi, chúng ta về nhà.”
“Về nhà?”
“Đúng vậy, đêm nay anh không cần đi, cứ ngủ lại Dịch gia đi, trên đường có thể không an toàn.” Lâm Dịch nhìn về phía âm thanh vang lên, “Về sau có náo nhiệt thì tránh xa một chút, thật sự cho rằng bản thân anh không gì không làm được hả!”
Phương Húc Nghiêu chậc một tiếng, quyết định nghe lời của vợ. Ai lại thiếu đạo đức vậy chứ, mới ngày đầu năm đã chơi bắn nhau, bằng không hắn còn có thể ôm thêm chốc nữa. Nhưng… ý của vợ là mời hắn cùng giường chung gối à? Hắn không hiểu sai đâu nhỉ!
Lâm Dịch đột nhiên rất muốn cười, đúng vậy, cậu chọc Phương Húc Nghiêu tức giận rồi. Bởi vì cậu lùi bước, với cái cớ khá hỏng bét, nói đối phương chỉ đang chơi đùa. Bởi vì đối phương quá để ý, cho nên mới có biểu hiện này.
Điều này cũng nói rõ, ngày thường Phương Húc Nghiêu đã bao dung cậu chừng nào, cậu bị chiều hư rồi, bản thân cậu cũng biết.
“Em thấy tôi chỉ đang chơi đùa với em?” Phương Húc Nghiêu nắm lấy cổ áo của Lâm Dịch không buông, “Trả giá trong nửa năm nay của tôi với em chỉ là để vui đùa với em? Tôi bỏ đi mặt mũi lấy lòng em chỉ vì có thể nhìn thấy nụ cười chân thật của em, đó là vì vui đùa với em? Phí hết tâm tư đoán sở thích của em để em có thể ở bên cạnh tôi tự tại hơn chút, đó là vì vui đùa với em? Chẳng chớp mắt cản đao cho em, cũng chính là vì vui đùa với em? Gần sang năm mới tôi mang theo vết thương chạy tới tỏ tình với em, chỉ vì vui đùa với em? Lâm Dịch, em có thể xem thường tôi không có chí khí không biết xấu hổ tới lấy lòng em, nhưng em không thể giẫm đạp chân tâm của tôi ở dưới chân không thèm nhìn xem cái nào được!”
Lâm Dịch ngạc nhiên, cậu biết nguyên nhân Phương Húc Nghiêu tức giận. Nhưng cậu lại không ngờ được cơn giận của Phương Húc Nghiêu lại cao tới như vậy, khiến cho cậu hết đường chối cãi không biết nên phản ứng thế nào. Bây giờ Lâm Dịch không khỏi hối hận, cậu không nên đi xuống!
Nhưng mà tại sao vẫn muốn cười vậy nhỉ? Phương Húc Nghiêu thấy Lâm Dịch không nói lời nào, hình như càng tức giận rồi. Hắn ôm lấy vai của Lâm Dịch, trói buộc hai cánh tay của cậu trong sự khống chế của mình, chẳng hề để ý chế trụ lấy cổ của Lâm Dịch, đến gần hôn lên.
Đôi môi hắn mơ tưởng đã lâu vào giây phút này cuối cùng đã chạm vào được, xúc cảm còn mềm mại, mỹ vị hơn so với tưởng tượng của hắn. Môi của Lâm Dịch rất mỏng, lúc mím lại có thể thành một đường chỉ hồng nhạt. Phương Húc Nghiêu kích động đến có hơi run rẩy, mới đầu hôn đúng là có hơi hung ác, như thể muốn phát tiết tâm tình thô bạo của mình, ngay sau đó liền trở nên dịu dàng. Hắn khẽ khàng chạm vào khóe môi của Lâm Dịch, cảm giác người trong lòng không hề chống cự như trong tưởng tượng. Phương Húc Nghiêu nghi ngờ mở mắt, đột nhiên phát hiện Lâm Dịch lại đang dùng vẻ mặt chế giễu nhìn hắn, ánh mắt mang theo ghét bỏ trắng trợn.
“Em yêu à…”
“Diễn tiếp đi chứ, sao không diễn nữa? Quả nhiên là anh em với Húc Thần, anh trai của thần tượng phái thực lực đang hot, cũng rất có thiên phú diễn xuất nhỉ.” Lâm Dịch bị ôm không hề giãy giụa, bởi vì cậu biết bản thân có giãy thế nào cũng không thoát ra được. Hoặc cậu quá dùng sức giãy giụa sẽ khiến vết thương của Phương Húc Nghiêu nứt ra, cậu sẽ lại phải hầu hạ Phương Húc Nghiêu ăn cơm mặc áo cởi quần, đúng vậy, không chừng còn phải cứu vớt túi nấm (quần lót) bị kẹt khóa kéo quần. Cậu có nghĩ thế nào cũng cảm thấy lợi bất cập hại, cho nên dứt khoát bị ôm không tránh luôn, hình như bây giờ cậu cũng không muốn tránh.
Vẻ mặt của Phương Húc Nghiêu trong một thoáng chốc xuất hiện vết nứt, hắn vùi đầu vào trong cổ của Lâm Dịch, đột nhiên lại thấy không lời chống đỡ, tại sao vợ lại thông minh vậy chứ? Phương Húc Nghiêu chỉ lo phiền não lại không chú ý đến Lâm Dịch bị hắn hôn mà không hề né tránh.
Lâm Dịch thở ra một ngụm trọc khí dài, như thể muốn nhổ đi phiền muộn tích tụ nơi đáy lòng. Cậu trầm mặc mấy giây mới giơ tay đỡ cái đầu lớn đang cọ trên cổ cậu chiếm tiện nghi dậy, “Anh đủ chưa hả?”
Phương Húc Nghiêu lắc đầu, không đủ!
Lâm Dịch chán ghét đẩy người ra, “Anh ngồi hẳn hoi lại cho tôi, bày bộ dạng gì đây hả? Nên chụp lại cảnh này của anh để người trong công ty anh xem xem. Phương tổng tài vẫn luôn mặt lạnh hù người trong công ty, giờ lại bày vẻ mặt oán phụ bị vứt bỏ, bọn họ chắc chắn sẽ lên chùa cầu khấn, sợ bị anh truyền nhiễm, bị quỷ nhập thân.”
Phương Húc Nghiêu thấy cái miệng này của vợ có lúc rất khiến người không thích, cho nên hắn hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong trực tiếp hôn lên!
Lâm Dịch phản ứng nhanh nghiêng mặt đi, nụ hôn của Phương Húc Nghiêu rơi lên trên má, ngưa ngứa. So với nụ hôn cường ngạnh bá đạo vừa nãy, lần này ngược lại khiến Lâm Dịch thấy xấu hổ. Phương Húc Nghiêu một tay ôm lấy eo của Lâm Dịch, nửa người trên nghiêng về phía trước, vượt qua tay vịn chính giữa hai chiếc ghế, sáp lại gần trong ánh mắt phức tạp của Lâm Dịch, chạm nhẹ một cái lên khóe môi của cậu.
Thâm tình trong mắt Phương Húc Nghiêu khiến Lâm Dịch hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt cậu trở nên ôn hòa, vậy mà không hề nhúc nhích.
Phương Húc Nghiêu thăm dò chạm nhẹ một cái, sau đó được đằng chân lân đằng đầu đến gần mục tiêu hơn, nhẹ nhàng ngậm lấy môi của Lâm Dịch, dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả cánh môi của Lâm Dịch. Hắn thấy Lâm Dịch thật sự không né tránh thì cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ Lâm Dịch lại vươn tay níu lấy cổ áo của hắn, động tác còn thô lỗ hơn so với lúc đầu của Phương Húc Nghiêu.
Lâm Dịch rất bất mãn, tên ngu ngốc trước mắt đây coi mình là phụ nữ à! Còn thật sự muốn cưới vợ?
Lâm Dịch chẳng hề khách khí hôn ngược trở lại, cậu kéo Phương Húc Nghiêu qua ấn lên lưng ghế phía sau lưng mình, tư thế này khiến Phương Húc Nghiêu không dùng được chút sức lực nào, trực tiếp bị Lâm Dịch đè ép.
Môi răng giao nhau, nói là hôn không bằng nói là gặm. Nhiệt độ trong xe hình như đang chậm rãi tăng lên, trong không gian phong bế tình tố bị khiêu khích đang đấu đá lung tung trong người, không khí trong không gian nhỏ nhoi này hình như đều trở nên nóng bỏng mỏng manh.
Lâm Dịch hung ác cắn một cái lên môi Phương Húc Nghiêu, cậu ngồi thẳng người dậy, cúi đầu niết lấy mặt của Phương Húc Nghiêu. Bởi vì nụ hôn nóng bỏng này nên nơi khóe mắt cậu đã nhiễm lên chút hồng phấn ám muội, trong mắt như có sương mù, thế mà mang theo mấy phần yêu dã. Phương Húc Nghiêu cảm giác được bộ vị nào đó của mình sưng lớn suýt nữa khiến hắn mất đi lý trí.
Chuyển biến của Lâm Dịch khiến hắn mừng rỡ đồng thời cũng có chút xíu không dám tin. Vợ yêu diễm mê người thế này, bình thường vợ luôn mang theo hơi thở cấm dục, với dáng vẻ bây giờ quả thực như thể thay đổi thành người khác vậy!
Lâm Dịch vỗ vỗ mặt của Phương Húc Nghiêu, giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp hỏi: “Anh thích tôi?”
“Là yêu, khắc vào trong xương cốt, liếc mắt một cái đã muốn kéo em lên giường, là cái loại lập tức bị xử theo pháp luật ấy, hơn nữa còn là…” Phương Húc Nghiêu tuy bị Lâm Dịch đè ép, nhưng khí thế chẳng hề yếu chút nào. Hắn sờ sau eo của Lâm Dịch, tay trượt xuống, chẳng hề khách khí nhéo nhéo mông của cậu, ánh mắt mang theo xâm lược, “Cả đời!”
Thân thể Lâm Dịch hơi cứng lại, lỗ tai đỏ lên, đùa giỡn lưu manh thì cậu thật sự thua rồi! Người này sao lại không biết xấu hổ vậy chứ!
Lúc này, tiếng chuông năm mới vang lên, vô số pháo hoa nổ tung giữa không trung, sáng rực lên trong màn đêm. Mà không gian trong xe ngược lại trở nên ngăn cách với bên ngoài, chỉ có hai người họ là giống nhau. Lâm Dịch nghe thấy tiếng chuông thì chậc một tiếng, nhướng mày nói: “Năm nay đợi tôi cưới anh, là anh trêu chọc tôi trước. Trước khi tôi chưa vứt bỏ anh, anh dám thay lòng đổi dạ thì tôi sẽ nhét anh vào trong lò thiêu xác.”
Phương Húc Nghiêu ⊙▽⊙
Lâm Dịch hừ một tiếng, “Được rồi, mau trở về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai nhất định sẽ rất bận.”
Phương Húc Nghiêu phản ứng lại kịp, thấy Lâm Dịch muốn đi thì nắm lấy đai lưng của Lâm Dịch, trực tiếp từ bên chỗ ngồi của mình bò qua, ôm lấy eo của Lâm Dịch từ phía sau, sức lực lớn đến mức khiến Lâm Dịch nhíu mày, lại nổi điên gì nữa vậy?
Phương Húc Nghiêu cũng hiểu ý của Lâm Dịch, vợ đây là đáp ứng rồi! Đây đúng là một ngày tốt khắp chốn vui mừng! Nhưng mà em ấy muốn phản công? Không sao, lên giường mới biết được. Thế là Phương Húc Nghiêu ôm lấy Lâm Dịch vẻ mặt hạnh phúc hỏi: “Vậy lúc nào thì em cưới anh?”
Lâm Dịch chớp chớp mắt, không phải nói lễ quốc khánh à?
“Mùng một tháng năm được không?”
Lâm Dịch gật đầu, “Được chứ, anh mang thai con của tôi tới Dịch gia bức hôn đi.”
Phương Húc Nghiêu: “…” Anh mang bằng cái gì? Vợ à ý nghĩ của em bị lệch rất nghiêm trọng, nếu trong hai chúng ta có một người có thể mang thai thì đó khẳng định là em chứ không phải anh!
Lâm Dịch nắm lấy cổ tay của Phương Húc Nghiêu, quay đầu nói: “Anh thật sự nên trở về nhà, quá muộn rồi.”
Phương Húc Nghiêu ôm cậu không buông tay, muốn đi thì đi, làm gì dễ dàng vậy chứ?
Lâm Dịch lại có chút choáng váng, vẻ ngoài bình tĩnh thôi chứ thực ra là muốn chạy. Cậu cần phải tỉnh táo lại, nghĩ đến mình vừa mới làm gì thì cậu đã hận không thể tát cho mình một cái chết luôn, não mày bị nước vào rồi à! Trong miệng cậu toàn là mùi vị của đối phương, chưa từng tiếp xúc thân mật với người nào như vậy. Cậu kéo Phương Húc Nghiêu qua hôn hung ác, thuần túy là bản năng hướng tới của đàn ông, nhưng mà sau đó… sau đó cậu vẫn luôn hối hận, phỉ nhổ bản thân, Lâm Dịch mày điên rồi!
Lúc bắt đầu, cậu cho rằng nụ hôn của Phương Húc Nghiêu sẽ khiến cậu chán ghét, nhưng cậu không ngờ được sau khi thử thì nụ hôn đó chỉ khiến cậu cảm thấy xấu hổ giận dữ, nghĩ đến đây thì Lâm Dịch cũng hiểu mình thật sự động tâm rồi. Mới đầu cậu có chút hoang mang, nhưng cậu lại cảm thấy rút lui như vậy thì hơi nhục, là đàn ông thì phải nên đối mặt, phải biết mình đang làm gì.
Cậu không tin tưởng tình yêu, là không tin tưởng tình yêu người khác dành cho mình. Nhưng cậu tin tưởng bản thân, cậu vẫn luôn biết thứ mình muốn là gì, cho nên sau khi quyết định xong thì không do dự nữa.
Như lúc cậu xuất ngoại, như lúc đoạn tuyệt quan hệ ở đời trước, như tình bạn 8 năm của cậu và An Tước, muốn rời đi thì tuyệt đối sẽ không dây dưa lề mề. Bây giờ cậu biết điều mình muốn là mỗi ngày về nhà sẽ có người nấu cơm cho mình. Cậu cảm thấy mình động lòng với Phương Húc Nghiêu là bởi vì bị dáng vẻ bận rộn trong nhà bếp của đối phương mê hoặc, vậy thì để cho người này nấu cơm cho mình cả đời đi, Lâm Dịch bá đạo nghĩ. Nếu hắn đã chọc mình, thì đừng mơ tưởng đến việc chạy trốn, cái câu ném vào trong lò hỏa thiêu không phải là uy hiếp, Lâm Dịch rất nghiêm túc.
Nhưng mà bây giờ Phương Húc Nghiêu hình như không nhận rõ được vị trí của bản thân, đầu bếp nấu cơm, chỉ miễn cưỡng làm bà xã của cậu. Tên xấu xa không biết xấu hổ này ôm cậu tại sao cậu lại giãy không ra chứ, không phải Phương Húc Nghiêu bị thương à?
Phương Húc Nghiêu thấy Lâm Dịch phiền não, lập tức dời đề tài, “Em khoan đi đã, anh bảo đảm sẽ không chiếm tiện nghi của em nữa! Anh tới để đưa quà mừng cho em, em yêu à em nghe anh nói xong đã.”
Lâm Dịch trừng mắt, “Là tôi chiếm tiện nghi của anh!”
“Được rồi được rồi, em chiếm tiện nghi của anh, anh nguyện ý cho em chiếm tiện nghi của anh.”
Lâm Dịch lại muốn đi, không muốn nghe mấy lời nói nhảm.
Phương Húc Nghiêu nhanh chóng ôm chặt, “Được rồi được rồi không nói nữa, anh tới tặng quà thật mà.” Hắn duỗi tay ra ghế ngồi phía sau lấy một cái túi giấy, ôm Lâm Dịch không buông tay, mở nắp hộp ở trước người Lâm Dịch, bên trong lại là một cặp ly trà sứ trắng.
Lâm Dịch cạn lời, tên không biết xấu hổ này, nói dối chả có hàm lượng kỹ thuật gì cả. Túi xách tay bình thường, hộp giấy bình thường, một cặp ly nước, tặng quà? Tặng quỷ ấy!
Phương Húc Nghiêu mở cửa sổ để Lâm Dịch thấy được chỗ đặc biệt của ly, lại bất ngờ nghe thấy mấy tiếng “pằng pằng” ở không xa, vang lên trong tiếng pháo trúc và pháo hoa của năm mới nên rất dễ khiến người xem nhẹ. Lâm Dịch và Phương Húc Nghiêu lại đồng thời trở nên cảnh giác, cũng chẳng để ý nghiên cứu ly nữa, Lâm Dịch nhíu mày, “Tiếng súng?”
“Đúng vậy, anh nghe có vẻ giống.”
Thế là Lâm Dịch lập tức quyết định, “Lái xe vào đi, chúng ta về nhà.”
“Về nhà?”
“Đúng vậy, đêm nay anh không cần đi, cứ ngủ lại Dịch gia đi, trên đường có thể không an toàn.” Lâm Dịch nhìn về phía âm thanh vang lên, “Về sau có náo nhiệt thì tránh xa một chút, thật sự cho rằng bản thân anh không gì không làm được hả!”
Phương Húc Nghiêu chậc một tiếng, quyết định nghe lời của vợ. Ai lại thiếu đạo đức vậy chứ, mới ngày đầu năm đã chơi bắn nhau, bằng không hắn còn có thể ôm thêm chốc nữa. Nhưng… ý của vợ là mời hắn cùng giường chung gối à? Hắn không hiểu sai đâu nhỉ!
Danh sách chương