Cánh tay phải của Phương Húc Nghiêu bị thương, “Bức thiết” cần người chăm sóc. Lâm Dịch không thể không dời địa điểm làm việc tới bệnh viện, lấy thân phận người nhà chăm sóc Phương Húc Nghiêu. Nhưng khiến Lâm Dịch cạn lời là lúc người khác tới thăm, biểu hiện của Phương Húc Nghiêu quá vô sỉ!

Phương gia và Dịch gia ở vùng này vốn là danh môn, nên người quen rất nhiều. Cộng thêm ngày thường muốn nịnh bợ nhưng không tìm được cớ, lần này rốt cuộc nắm bắt được cơ hội, vừa lúc lại sắp cuối năm, mặc kệ là thăm Lâm Dịch hay là thăm Phương Húc Nghiêu, tóm lại đều chen chúc bể đầu vào trong bệnh viện.

Quan hệ không được xem như thân thiết thì đều bị chặn ở ngoài cửa, quan hệ tốt thì không thể không gặp, Lâm Dịch đành phải vừa bận làm việc còn phải vừa bận tiếp khách.

Phương Húc Nghiêu chẳng thèm quan tâm là ai tới, đổi bay cái dáng vẻ kiêu căng nghiêm mặt như thể ai cũng nợ tiền bổn đại gia hằng ngày, ai tới cũng có thể bắc chuyện, tóm lại trong vòng ba câu sẽ có một câu: “Đây là người yêu của tôi!” Hoặc là người yêu tôi thế này thế nọ…

Mặc kệ là ai tới đều bị cách khoe chồng chói mù mắt này Phương Húc Nghiêu tạt đầy mặt máu chó, Lâm Dịch thì sắp hư thoát rồi.

Vẫn luôn bận bịu cho đến cuối năm, vết thương của Phương Húc Nghiêu tốt hơn phân nữa, Lâm Dịch mới nhớ tới cái USB Ngô Lỗi cho cậu.

Buổi tối thì không còn người tới thăm, công việc cũng đã làm xong. Phương Húc Nghiêu thấy Lâm Dịch chân trần xuống giường, ôm laptop lên giường, sau đó lại chạy đi giở túi xách của mình, sau khi bận rộn xong thì hai chân lạnh lẽo bò lên giường, lại ngồi vào đối diện hắn, đặt bàn chân lên cẳng chân của hắn, lạnh thấu tim á!

Lâm Dịch lại chẳng có chút xíu cảm giác tội ác nào, thanh thản coi Phương Húc Nghiêu thành đệm giữ ấm, tiếp tục cúi đầu bận việc của mình.

Phương Húc Nghiêu dùng chân ngoắc lấy bàn chân lạnh lẽo của Lâm Dịch, vốn muốn chiếm chút tiện nghi, không ngờ lại bị Lâm Dịch không khách khí đạp cho một cú, giọng điệu bất thiện nói: “Không cho phép nhúc nhích!”

Phương Húc Nghiêu ⊙﹏⊙ Tiếp tục làm đệm giữ ấm…

Lâm Dịch đặt sự chú ý lên máy tính, thứ được ghi chép bên trong USB đó rất toàn diện, gần như đều là chứng cứ Bành Tĩnh Lôi và Hạ Hướng Càn cấu kết lẫn nhau, ghi chép lại hơn bốn mươi nghệ sĩ trên danh sách, có nam có nữ. Truyền thông Thiên Ý thì còn đỡ, chỉ có ba người, đây là những nghệ sĩ đã đồng ý hợp tác với Bành Tĩnh Lôi. Lâm Dịch biết chỉ cần chuyện này bị công bố thì sẽ hủy đi rất nhiều người. Giới giải trí khả năng sẽ không bị chấn động vì nó, người mới thế người cũ, đây là tình trạng bình thường. Nhưng Hải Thiên thì chắc chắn sẽ không gượng dậy nổi. Ngô Lỗi cũng rất tàn nhẫn, đây là muốn dìm chết Hải Thiên luôn à? Nhưng hắn lật đổ Hải Thiên thì có tác dụng gì? Đối với Ngô Lỗi chuyện này không đạt được lợi ích lớn.

Lâm Dịch không làm rõ được mục đích của Ngô Lỗi. Người có ý tốt với cậu thì cậu sẽ cân nhắc xem người đó có ý gì, có mục đích gì hay không. Cảm giác chân bị người câu lấy, còn bị nhàm chán gãi gãi lòng bàn chân. Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn người đối diện đang dùng đôi mắt thâm tình nhìn mình, ánh mắt của đối phương rất trắng trợn, như thể đang nói: Em là của tôi! Em là của tôi! Em là của tôi.

Lâm Dịch đỡ trán, mục đích này rất đơn giản, đơn giản đến thô bạo!

Xem xong tư liệu, Lâm Dịch đã có quyết định, thay đổi Bành Tĩnh Lôi, còn có mấy người nghệ sĩ đều phong sát toàn bộ, đừng để đến lúc đó chỉ bởi vì mấy người này mà làm xấu đi danh dự của công ty. Người có thể kiếm tiền có rất nhiều, công ty như thể một cái cây, có lúc bạn cần phải chém bớt đi vài nhánh thì mới bảo đảm nó trưởng thành được. Bạn chém đi mấy nhánh vô dụng, tất nhiên nhánh mới sẽ mọc ra. Ở trong cái giới này, người chờ thời cơ để nhích lên không hề thiếu.

Phương Húc Nghiêu cầm lấy điện thoại xem email, thấy Lâm Dịch nhíu mày suy nghĩ, dùng chân chọt chọt lòng bàn chân Lâm Dịch, “Có chuyện gì khó khăn à?”

“Không, chỉ là không nhìn thấu được con người Ngô Lỗi, không biết hắn ta có ý gì.” Lâm Dịch đưa máy tính cho Phương Húc Nghiêu, “Tôi đang nghĩ, hắn có mục đích gì.”

Phương Húc Nghiêu không ngại bôi đen tiểu tiện nhân “dòm ngó” vợ mình. Thế là xem xong thì ha một tiếng, “Cả em đều không nhìn thấu được, vậy chứng tỏ người này tâm tư quá sâu, hắn là ảnh đế, diễn xuất đối với hắn như là cơm bữa, về sau lúc tiếp xúc với hắn thì nhớ để tâm vào. Nhưng phần tư liệu này đã bớt đi cho chúng ta rất nhiều thời gian.”

Lâm Dịch hoài nghi nhìn hắn, “Anh muốn làm gì? Đây là chuyện của tôi, anh bớt xen vào.”

“Bây giờ em có thời gian à?” Phương Húc Nghiêu lại câu lấy chân Lâm Dịch, hư hỏng nói: “Em vừa tiếp nhận Thiên Ý, chuyện phải làm quá nhiều, huống chi…” Phương Húc Nghiêu chớp chớp mắt, “Bây giờ em túm đuôi nhỏ của Lâm gia không buông, công ty con ở Bắc Kinh cũng là một miếng thịt, đang tạo áp lực cho bên đó là em đúng không? Tôi nghe nói em đang trù hoạch cho một tiết mục giải trí, vừa lúc trùng thời gian với Lâm gia, em yêu à, em làm như vậy đã rất phí thời gian, chuyện còn lại không bằng giao cho tôi.”

Lâm Dịch đá chân của Phương Húc Nghiêu qua một bên, “Anh điều tra tôi?”

“Đúng đó, tôi điều tra em đó, để đề phòng bên cạnh em xuất hiện hoa hoa cỏ cỏ, tôi phải vác xẻng đào tận gốc luôn!” Phương Húc Nghiêu rất thành thật, nói xong còn từ đối diện bò tới, vừa mới kéo cánh tay của Lâm Dịch thì đúng lúc này y tá gõ cửa, một cô gái đẩy cửa đi vào, đỏ mặt nói: “Các anh… xin chú ý một chút, thời gian vẫn còn sớm.”

Lâm Dịch →_→ Tối rồi thì vẫn sẽ không làm gì cả!

Thu dọn đồ đạc, Lâm Dịch vặn ngọn đèn tối đi, cầm điện thoại muốn ra ngoài. Phương Húc Nghiêu kéo lấy cậu, “Có phải em lại không ngủ được?”

Lâm Dịch gật đầu.

“Lên đây kể chuyện xưa cho em nghe.” Phương Húc Nghiêu vỗ vỗ bên cạnh mình, biết Lâm Dịch ra ngoài chắc chắn là để lén lút uống thuốc an thần, thứ đó uống một thời gian dài sẽ hình thành tính ỷ lại.

Khóe miệng Lâm Dịch giật giật, kể chuyện xưa? Chuyện đại ma vương hủy diệt trái đất? Ma quỷ xui khiến, nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Lâm Dịch bèn dừng bước, ngồi ở bên cạnh Phương Húc Nghiêu, nói khẽ: “Anh cứ ngủ trước đi, chốc nữa tôi sẽ ngủ được.”

Phương Húc Nghiêu không nói gì, một tay kéo lấy Lâm Dịch đến bên cạnh mình, mình thì ngồi, Lâm Dịch thì nằm, ngón cái ấn khẽ lên ấn đường của Lâm Dịch, nhẹ nhàng xoa bóp, “Nhắm mắt, đừng nghĩ gì cả, là do em suy nghĩ quá nhiều nên mới không ngủ được.”

Lâm Dịch thở dài, lần này sau khi Phương Húc Nghiêu bị thương, quan hệ giữa bọn họ hình như càng thêm không rõ ràng rồi.

Động tác của Phương Húc Nghiêu rất dịu dàng, hơi thở trầm ổn bên cạnh có thể mang tới cảm giác an toàn khó có thể nói tên cho cậu, Lâm Dịch nhắm mắt, cố gắng khiến đầu óc của bản thân trống rỗng, bởi vì ban ngày quá bận, tinh lực buổi tối theo không kịp, thế mà thật sự có dục vọng muốn ngủ. Lý trí nói với bản thân rằng, cứ tiếp tục như vậy không tốt, nhưng một vài cơ năng nào đó của thân thể đã quen với loại ấm áp này, thầm nói với bản thân rằng, lần sau nhất định sẽ thay đổi, Lâm Dịch vẫn không được tự nhiên rơi vào tay giặc.

Phương Húc Nghiêu thấy Lâm Dịch thật sự ngủ rồi, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, khiến Lâm Dịch trở người, dựa mặt lên hông của mình, sau đó kéo một cánh tay của Lâm Dịch, khiến nó ôm lấy eo của mình. Làm xong thì Phương boss nhướng mày cười, tư thế này quá hoàn mỹ! Lấy điện thoại chụp lại!

Lâm Dịch vừa mới ngủ thì chuông điện thoại vang lên, lúc ban ngày sợ làm ổn Phương Húc Nghiêu ngủ nên Lâm Dịch vẫn luôn đặt ở chế độ rung. Phương Húc Nghiêu cầm di động của Lâm Dịch lên xem, ánh mắt lạnh đi, lại là người “dòm ngó” vợ hắn — An Tước.

Hắn đã bảo người điều tra, lúc trước An Tước không phải tên là An Tước, tên là An Vân Triết, là con riêng thất lạc bên ngoài của An gia. 5 năm trước cha hắn qua đời nên mới được lão gia tử An gia tìm trở về. Chỉ với 5 năm đã chèn ép khiến hai người anh em chẳng có cơ hội trở người, một tên bị điên, một tên chạy ra nước ngoài. Chắc lão gia tử cũng không ngờ được, vốn muốn đón một con chó nhỏ về để kích thích hai đứa cháu của mình, không ngờ lại đón về một con sói, ngay cả bản thân đều thua trong tay hắn. Có thể tưởng tượng được thủ đoạn của An Tước độc ác cỡ nào.

Thời kỳ niên thiếu của hắn có quan hệ với Lâm Dịch rất tốt, tốt đến mức Phương Húc Nghiêu xem tư liệu thôi đều đố kị. Hai người ăn cơm đi học đều cùng nhau, có thể xem là một đôi tiểu trúc mã. Lâm Dịch lấy thân phận đại thiếu gia của Lâm gia, quả thực giúp đỡ An Tước không ít, An Tước cũng từng bị thương vì Lâm Dịch mấy lần.

Có điều trước khi An Tước rời đi, hình như hai người đã xảy ra chuyện không vui, quan hệ bỗng chốc trở nên rất kém. Sau đó qua một năm, Lâm Dịch bèn xuất ngoại, sau khi trở lại thì hai người trở thành quan hệ hợp tác. Phương Húc Nghiêu cũng hoài nghi, nếu năm đó quan hệ của Lâm Dịch và An Tước không hề xấu đi, Lâm Dịch có thể sẽ xuất ngoại hay không? Hoặc là nói có thể nào cậu sẽ dẫn An Tước đi cùng hay không?

Có điều nhìn lúc Lâm Dịch truyền máu cho hắn lại đề phòng An Tước, lòng phòng bị của Lâm Dịch đối với An Tước không phải nặng bình thường đâu. Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng khiến hắn hiếu kỳ. Bây giờ đã muộn như vậy An Tước còn gọi điện cho Lâm Dịch, Phương Húc Nghiêu sa sầm mặt, lại là tiểu kỹ nữ muốn dụ dỗ vợ anh!

Phương boss tâm trạng tốt bị quấy rầy nhấn ngắt cuộc gọi của An Tước. Hắn chụp tấm ảnh khuôn mặt ngủ của Lâm Dịch, nghĩ nghĩ lại xóa đi, khuôn mặt ngủ của vợ đẹp như vậy, sao có thể để người khác thấy được? Thế là lại chụp mặt nghiêng.

Người trên ảnh ôm eo của Phương Húc Nghiêu, chôn mặt bên hông của Phương Húc Nghiêu, vừa nhìn là biết ngủ rất say, người quen biết Lâm Dịch tất nhiên sẽ nhận ra cậu. Chụp xong Phương Húc Nghiêu kiểm tra lại một lần, người khác quả thực không nhìn ra được mặt chính diện của Lâm Dịch xong mới gởi tin nhắn đi, thuận tiện gởi thêm cho đối phương một câu, đứng ở góc độ của người yêu cực kỳ giỏi đoán ý người nói: Hôm nay Tiểu Dịch mệt rồi, vừa mới ngủ, có chuyện thì ngày mai lại nói.

Gởi tin nhắn xong, Phương Húc Nghiêu khinh thường hừ một tiếng, đấu với anh? Lập trường đâu?

Sau khi An Tước nhận được tin nhắn thì ngón tay khẽ run rẩy, sau đó nắm chặt điện thoại, cúi đầu không nói một lời. Trợ lý len lén nhìn trộm hắn, lặng lẽ lùi ra ngoài, thuận tiện tắt đèn.

Trong bóng tối, An Tước dùng ngón tay sờ màn hình điện thoại, bóng lưng Lâm Dịch thả lỏng như vậy, giống như đêm đó Lâm Dịch đưa lưng về phía hắn, không hề phòng bị. Trong mắt lóe qua u quang, An Tước nắm chặt điện thoại, đứng ở cửa nói với người bên ngoài: “Đi đón Lâm Thái Chi lại đây.”

Trợ lý bên ngoài cung kính hỏi: “Đón đến đâu ạ?”

“Khách sạn đối diện là được.”

An Tước lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt từ trong túi bên cạnh, phía trên có ảnh chụp chung của hắn và Lâm Dịch, thiếu niên trong ảnh khóe miệng nhếch lên cười khẽ, môi mỏng khêu gợi cong lên mị hoặc, khiến ánh mắt An Tước tối đi. Vào thời thiếu niên, Lâm Dịch rất ít cười, nhưng chưa từng keo kiệt nụ cười với hắn. Là lỗi của hắn, Lâm Dịch tin tưởng hắn như vậy, lại đổi lấy phản bội, bây giờ nhất định đang hận chết hắn nhỉ.

Hận hắn còn tốt, chỉ sợ ngay cả hận đều không có, lúc đó mới khiến người tuyệt vọng.

Bây giờ hắn muốn quay đầu, muốn xin lỗi, muốn bù đắp, Lâm Dịch lại không cho hắn cơ hội, làm sao đây? Xung động khát máu trong lòng, lại không thể nào đè xuống được…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện