Lâm Dịch thấy Bành Tĩnh Lôi bị cậu hỏi đến không trả lời được, lập tức nói thêm: “Một giờ chiều mở cuộc họp báo, bảo đám người của công ty ở trước mặt truyền thông nói rõ những gì nên nói, đừng về sau lại tìm phiền toái cho công ty.”
Lâm Dịch hừ một tiếng nói tiếp: “Có chuyện hay không đều nghĩ đến tự sát, vậy sau này công ty cũng không cần làm việc nữa rồi, đi làm bác sĩ tâm lý cho đám nghệ sĩ hết đi. Bảo Đỗ Vũ Trạch dưỡng bệnh xong thì tự mình đến tổng bộ tìm tôi, tôi cũng rất muốn xem thử đằng sau chuyện hắn ta tự sát rốt cuộc che giấu thứ gì.”
“Tổng giám đốc Lâm!” Bành Tĩnh Lôi vội vàng đuổi theo, “Làm như vậy không được ổn thỏa đúng không? Dù sao truyền thông đều đang chú ý.”
Lâm Dịch lạnh mặt, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, hỏi ngược lại: “Ông có chuyện gì sợ người khác thấy?”
Bành Tĩnh Lôi cười gượng, nói không có.
“Dù muốn qua loa, cũng phải tìm lý do bãi bình chuyện này!”
Trợ lý Triệu vẫn luôn đứng nhìn không nói chuyện, mục đích ông tới là để khảo sát Lâm Dịch có đủ năng lực gánh vác trách nhiệm cho vị trí của cậu ấy bây giờ hay không, giờ nhìn coi bộ xử lý rất thành thạo, sau khi trở về có thể bàn giao cho chủ tịch Dịch rồi.
Mã Chí Viễn đưa một tấm thiếp có chữ ký cho Lâm Dịch, phía trên có mấy chữ viết như rồng bay phượng múa: Chúc thân ái cuộc sống vui vẻ, một đời an khang, yêu cậu, Ngô Lỗi. Đằng sau còn có cái mặt cười.
Lâm Dịch nhếch miệng, nhét tấm card này vào trong túi, trước mặt người ta nên cũng không thể ném được, nhưng tên Ngô Lỗi này quả nhiên thật đủ khác thường. Cậu nhìn về phía Ngô Lỗi, vừa lúc Ngô Lỗi nhìn qua, hai người nhìn nhau, cười gật đầu chào nhau, Lâm Dịch cũng không nói gì thêm, nhanh chóng đi làm việc.
Cả người Mã Trí Viễn đều nhẹ hẫng, Lâm Dịch thấy hắn không yên lòng, nói một câu đả kích kéo người hồi thần, “Giờ làm việc không tập trung, rời vị trí đi xin chữ ký, trở về tự mình tìm tài vụ, trừ toàn bộ thưởng chuyên cần tháng này.”
Mã Trí Viễn  ̄□ ̄ “Ngài bảo tôi đi mà! Tôi còn xin cho ngài một tờ đó! Tổng giám đốc Lâm, sao ngài có thể…”
“Không phục tùng quản lý, chống đối ông chủ…”
“Tôi nhận phạt, tổng giám đốc Lâm tôi sai rồi, cầu buông tha!”
Lâm Dịch cười tiếp nhận lời xin lỗi của đối phương, cực kỳ rộng lượng nói: “Biết sai thì tốt, sai thì sửa vẫn là bé ngoan.”
Mã Trí Viễn: “…” Nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đi!
Đuổi đám truyền thông đi đã là hai giờ hơn. Mã Trí Viễn đặt cơm trước rồi, để Lâm Dịch ăn cơm no xong lại đi. Ở trên đường Mã Trí Viễn từ trong túi móc ra hai viên kẹo, hắn biết Lâm Dịch đường huyết thấp, đã chuẩn bị trước. Lâm Dịch bất đắc dĩ, cậu chỉ có tí bệnh này mà sao ai cũng biết cả vậy, làm cho người khác đều hoài nghi cậu giống hệt Lâm muội muội, đều tại Phương Húc Nghiêu nghênh ngang tới đưa kẹo!
Lâm Dịch móc trong túi mình ra hai viên, cười nói: “Tôi có rồi, cậu tự giữ lại ăn đi.” Phương Húc Nghiêu mua rất nhiều, cậu tính trở về sẽ phân phát, chờ đến lúc nào mới ăn xong chứ, lại không phải mỗi ngày đều không thể ăn cơm. Có điều phần tâm ý này của Mã Trí Viễn cậu vẫn cảm nhận được. Cậu chính là xem trọng điểm này của Mã Trí Viễn, gan lớn, có lòng cầu tiến, có năng lực, đây là phẩm chất người trẻ tuổi đều có, đáng quý hơn là tâm tư của Mã Trí Viễn cẩn thận, chỉ người suy nghĩ chu toàn mới có thể làm việc tốt được.
Có điều công việc rất nhàm chán, cũng có thể trêu đùa hắn chơi.
Lâm Dịch vừa định đi, điện thoại lại vang lên, nhấn nghe máy, Lâm Dịch giọng điệu ôn hòa hỏi: “Chủ tịch Phương, có chuyện?”
“Không có chuyện thì không thể tán gẫu với em à? Gọi tôi A Nghiêu, không phải lúc nãy em gọi tôi như vậy sao?”
Lâm Dịch cười ha hả, nhanh như vậy đã biết rồi? Cũng phải, sản nghiệp của Phương Húc Nghiêu quá nhiều, chắc chắn có truyền thông giải trí, bên trong đám người vừa nãy có nhân viên của Phương Húc Nghiêu.
Phương Húc Nghiêu tự nhiên là người đầu tiên biết được lời Lâm Dịch nói ở trước mặt truyền thông, vợ tuyên bố chủ quyền điệu cao như vậy, bản thân sao có thể thua được? Thế là mười ngón bay nhanh, gởi đi một bức thư điện tử, chính thức thừa nhận tình cảm của hai người, hơn nữa còn bày tỏ Lâm Dịch nói gì thì chính là cái đó.
Lâm Dịch còn không biết, sau khi được Phương Húc Nghiêu chính thức phát kẹo, nhân viên của hai công ty đều điên rồi, đặc biệt là tập đoàn Phương Thụy, boss ngày thường mặt đen thật sự thoát kiếp FA rồi áu áu áu áu~~~
Hai người hàn huyên vài câu, Phương Húc Nghiêu đề nghị: “Tôi tìm cho em một vệ sĩ, bên người em không có ai, tôi không yên tâm.”
Lâm Dịch hoài nghi hỏi: “Có phải anh tra được gì rồi không?”
“Sao em biết?”
Lâm Dịch tiến vào quán cơm, ngồi xuống, nói: “Với năng lực của anh, muốn tra chút chuyện rất đơn giản, người tông anh là do ai sai khiến? Mục tiêu là anh hay tôi?”
Phương Húc Nghiêu trầm mặc, Lâm Dịch liền cười, vốn cậu đã biết kết quả, chỉ là thuận lời Phương Húc Nghiêu hỏi mà thôi, “Là tôi đúng không? Không ngờ lá gan của bọn chúng lớn như vậy, dám động thủ trực tiếp luôn, còn để anh phải chịu tôi thay. Là ai?”
“Vẫn chưa tra rõ được, có điều hình như liên quan đến Lâm Thái Chi, sau lưng gã có một con cá lớn, tôi vẫn chưa tóm được, vì suy nghĩ cho sự an toàn của em, em phải phối hợp với tôi.” Phương Húc Nghiêu nghiêm túc nói.
Lâm Dịch cười gật đầu, “Vậy phải cảm ơn anh rồi, tiền lương tôi trả, đúng rồi, chuyện này đừng nói cho ông ngoại của tôi, tôi sợ ông ấy sẽ lo lắng.” Cậu bây giờ rất hiếu kỳ với mạng lưới quan hệ của Phương Húc Nghiêu, chỉ lộ ra một chút manh mối, Phương Húc Nghiêu đã có thể thuận theo đầu mối điều tra ngược về lại. Sau lưng Lâm Thái Chi đúng là có người, cụ thể là ai cậu vẫn chưa tra ra được, cậu không biết Lâm Thái Chi quen biết bằng cách nào, nhưng người đó rất cưng chiều Lâm Thái Chi.
Cúp điện thoại, Phương Húc Nghiêu nhìn hình ảnh Lâm Dịch trên tin tức. Chuyện lúc sáng, hot không phải là Đỗ Vũ Trạch, mà lại là Lâm Dịch. Vẻ ngoài tuấn mỹ, khí chất lạnh nhạt, vẻ mặt thờ ơ, con ngươi sâu xa mơ màng, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt truyền thông, nói hai ba câu đã giải quyết được truyền thông, còn dùng tư thế mạnh mẽ bạo lộ chuyện hai người luôn. Phương boss không thể kìm nén được, cầm di động hôn một ngụm, sao vợ lại đẹp trai như vậy chứ!
Đáng tiếc, có cường thế hơn đi nữa vợ vẫn là vợ, cho nên một câu nói của bản boss đã xoay chuyển cục diện, thành công bảo vệ địa vị ôn nhu công của mình, vẫn là không gì không làm được! Không cần thu thập đủ ngọc rồng vẫn triệu hoán được rồng thần!
Phương boss tự luyện đến cảnh giới nhất định cầm bút vẽ một hình chibi trên giấy, nhìn thế nào đều giống dáng vẻ của Lâm Dịch, mặt bánh bao tròn tròn, phồng má miệng ngậm một cây kẹo que, bàn tay thịt núc ních chống cằm, nhìn phía trước, dễ thương muốn bùng nổ luôn có phải không? Vẽ xong Phương Húc Nghiêu mới cảm thấy như vậy không phù hợp với thân phận boss của hắn, quả đoán xé xuống kẹp vào trong sổ ghi chép, lại nhìn phần văn kiện lúc đầu, Phương boss trợn tròn mắt, xé mất hợp đồng đã bàn bạc xong với Dịch gia rồi, giờ làm sao ký tên cho Dịch lão gia tử đây?
Tối hôm đó, Phương Húc Nghiêu và Lâm Dịch ở bên ngoài đi dạo đủ, lúc trở về Dịch gia vừa lúc Dịch lão đã trở lại, gọi hai người vào phòng sách. Ngày thường thấy hai người bọn họ ở chung không tệ, Dịch lão mỉm cười nói: “Ngày kết hôn của hai đứa dự tính vào tháng mười năm sau, nếu không có vấn đề, ngày mai sẽ công bố.” Dịch lão nhìn về phía Lâm Dịch, ý là nếu cháu đổi ý, bây giờ nói vẫn còn kịp.
Lâm Dịch nhìn tách trà trong tay trầm mặc rũ mắt, đôi mi của cậu rất dài, từ góc độ của Phương Húc Nghiêu nhìn qua, giống hệt một con bướm đang vẫy cánh, vẫy đến mức khiến lòng hắn ngứa ngáy.
“Cháu không có ý kiến.” Lâm Dịch nhếch khóe miệng, cho Dịch lão một nụ cười hoàn mỹ, việc này đã bàn xong rồi, giấy kết hôn cũng đã nhận rồi, hai người nói chuyện cũng hòa hợp, làm bạn rất tốt.
Quan hệ của hai người được quyết định như vậy, ngày hôm sau đều tự thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị chuyển nhà.
Nói thật Lâm Dịch không muốn rời đi, thật không dễ dàng mới trở lại được, sao cứ như vậy chuyển đi được, cậu vẫn muốn sống chung với ông bà ngoại đó.
Dịch lão phu nhân thấy cậu lề mề, còn cho rằng cậu đang căng thẳng mờ mịt, dù sao hai người hẹn hò là một chuyện, sống với nhau là một chuyện khác, đều cần phải chậm rãi làm quen. Dịch lão phu nhân kéo Bì Bì qua, nói lời thấm thía: “Tiểu Dịch, nếu cháu thấy rời nhà không thoải mái, vậy dẫn Bì Bì theo, để nó làm bạn với cháu.”
Bì Bì trừng đôi mắt to tròn linh lợi vô tội nhìn Lâm Dịch, ý là cậu có dẫn ông đi không thì ông đều ở đây, không ồn ào ầm ĩ. Lâm Dịch nhìn đống nếp nhăn trên thân nó, ghét bỏ nói: “Cái thân Michelin này, lúc tắm có dễ không? Bỏ đi, cháu vẫn tự mình mua một con cho lớn thôi.”
“Thằng nhóc này, động vật như chó đều phải nuôi từ nhỏ, tuy Bì Bì hơi lớn, nhưng nó quen với cháu, dễ chăm sóc, cũng không tùy tiện đại tiểu tiện, đỡ lo hơn.”
Lâm Dịch nhíu mày, “Tướng mạo này…”
Xế chiều hôm đó, Phương Húc Nghiêu tới rất sớm, tính bỏ hành lý của Lâm Dịch lên xe trước, chờ buổi tối có thể kéo người cùng rời đi. Từ đó về sau vào cửa Phương gia rồi, muốn đi ra? Ha hả, khe đất cũng không chừa lại cho em đâu!
Má Ngô thấy Phương Húc Nghiêu, ánh mắt hệt như mẹ vợ nhìn con rể, sau khi đón người vào, cười đến miệng không khép lại được, “Phương thiếu gia, thiếu gia của chúng tôi vẫn luôn ở trong phòng cậu ấy thu dọn đồ đạc, cậu muốn chờ hay là lên tìm cậu ấy luôn?”
Phương Húc Nghiêu chẳng hề dừng lại chút nào, tất nhiên muốn lên tìm người rồi.
Đồ đạc của Lâm Dịch không nhiều lắm, bây giờ đang thu dọn tầng cao nhất của tủ quần áo, tủ quần áo có hơi cao, phía trên còn có một tầng ngăn, Lâm Dịch đứng nhón chân mới vừa bằng đến. Lúc này thấy có người gõ cửa, đầu cũng chả thèm quay lại nói mời vào luôn, nhón chân muốn lấy cái hộp nhỏ bên trong.
Phương Húc Nghiêu vừa vào cửa, thấy dáng vẻ này của cậu thì nhịn không được muốn cười, Lâm Dịch chân trần đứng trên thảm, bàn chân trắng nõn đang nhón chân, đáng tiếc thêm chút chiều cao như vậy cũng không có tác dụng gì, cái hộp kia bị cậu chạm vào, ngược lại còn bị đẩy vào bên trong.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Dịch, Phương Húc Nghiêu đi tới, một tay vịn vai Lâm Dịch, tay kia dễ dàng lấy đồ xuống. Sắc mặt Lâm Dịch có hơi đỏ, chỉ thiếu chút xíu mà thôi, vừa nãy mang giầy vào, không chừng sẽ với thấu.
“Thu dọn xong rồi chứ?” Phương Húc Nghiêu đưa hộp qua, thấy đồ đạc của Lâm Dịch không nhiều, thầm nghĩ bảo người đi mua.
Lâm Dịch nhận lấy bỏ vào trong túi, “Vốn cũng chỉ có mấy bộ.” Cậu thấy đồ Phương Húc Nghiêu mặc, kinh ngạc hỏi: “Anh chuẩn bị xong nhanh vậy à?”
Phương Húc Nghiêu tuy bình thường cũng mặc âu phục, nhưng có thể nhìn ra bộ này là được chuẩn bị tỉ mỉ. Vóc người hoàn mỹ được bộ âu phục tôn lên, hai chân dài khẽ động, ai thấy cũng muốn nhìn lâu hơn, lại nhìn khuôn mặt sáng lạn của hắn, Lâm Dịch nhìn hắn mấy lần, vẻ mặt nghiêm túc tán dương: “Đẹp trai lắm! Nhanh chụp tấm hình, chị gái phòng nhân sự cực lực đề cử tôi chơi weibo, đăng ảnh gì đó, tôi cảm thấy còn chơi rất vui.”
Phương Húc Nghiêu gật đầu với vẻ đương nhiên, “Tất nhiên rồi.” Bản boss vĩnh viễn đẹp trai như vậy, vẫn luôn là hạc giữa bầy gà.
Lâm Dịch thấy dáng vẻ tự luyến của đối phương, không nhịn được bật cười, cậu thấy gần đó không có người, hạ thấp giọng nói: “Diễn trò thì phải diễn cho trọn vẹn, dù sao cũng nhàn rỗi.”
Phương Húc Nghiêu chờ Lâm Dịch chụp xong, sung sướng nói: “Em có thể xưng là ông chồng lóe mắt cuồng ma, chốc nữa tôi cũng đăng ký một cái, em đăng hình tôi sẽ vào like!” Hắn nói xong thì xách đồ của Lâm Dịch đi ra ngoài, Lâm Dịch phản ứng lại nhanh chóng mang dép đuổi theo, lúc sắp đuổi tới cửa, Phương Húc Nghiêu mới phá họng hét lên: “Đứng đó đừng ra ngoài, để chân trần em không lạnh à?”
Lâm Dịch nhìn chân của mình, dở khóc dở cười, cậu mang dép mà.
Vợ chồng Phương gia ngồi uống trà ở phòng khách thấy dáng vẻ đó của con trai, vui mừng nở nụ cười, cuối cùng con trai đã ra dáng người lớn rồi, quả nhiên chưa lập gia định đều là trẻ con. Đều là bị đại ca của nó chiều quen, bao gồm Phương Húc Thần, hai thằng nhóc này đến giờ vẫn bướng bỉnh như vậy, đều trách đại ca nó.
Lâm Dịch thấy hơi xấu hổ, người cả nhà đều đang nhìn mình, ánh mắt trêu chọc kia, vừa thấy đã biết bọn họ đang nghĩ gì. Ở trong mắt cậu, cậu và Phương Húc Nghiêu là bạn tốt anh em tốt. Ở trong mắt người nhà, chắc hắn là quan hệ vợ chồng son rất tốt, hơn nữa cậu còn là bên phía được chăm sóc. Đúng vậy, dùng lời của Phương Húc Nghiêu để nói chính là: em là vợ của tôi!
Lâm Dịch hừ một tiếng nói tiếp: “Có chuyện hay không đều nghĩ đến tự sát, vậy sau này công ty cũng không cần làm việc nữa rồi, đi làm bác sĩ tâm lý cho đám nghệ sĩ hết đi. Bảo Đỗ Vũ Trạch dưỡng bệnh xong thì tự mình đến tổng bộ tìm tôi, tôi cũng rất muốn xem thử đằng sau chuyện hắn ta tự sát rốt cuộc che giấu thứ gì.”
“Tổng giám đốc Lâm!” Bành Tĩnh Lôi vội vàng đuổi theo, “Làm như vậy không được ổn thỏa đúng không? Dù sao truyền thông đều đang chú ý.”
Lâm Dịch lạnh mặt, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, hỏi ngược lại: “Ông có chuyện gì sợ người khác thấy?”
Bành Tĩnh Lôi cười gượng, nói không có.
“Dù muốn qua loa, cũng phải tìm lý do bãi bình chuyện này!”
Trợ lý Triệu vẫn luôn đứng nhìn không nói chuyện, mục đích ông tới là để khảo sát Lâm Dịch có đủ năng lực gánh vác trách nhiệm cho vị trí của cậu ấy bây giờ hay không, giờ nhìn coi bộ xử lý rất thành thạo, sau khi trở về có thể bàn giao cho chủ tịch Dịch rồi.
Mã Chí Viễn đưa một tấm thiếp có chữ ký cho Lâm Dịch, phía trên có mấy chữ viết như rồng bay phượng múa: Chúc thân ái cuộc sống vui vẻ, một đời an khang, yêu cậu, Ngô Lỗi. Đằng sau còn có cái mặt cười.
Lâm Dịch nhếch miệng, nhét tấm card này vào trong túi, trước mặt người ta nên cũng không thể ném được, nhưng tên Ngô Lỗi này quả nhiên thật đủ khác thường. Cậu nhìn về phía Ngô Lỗi, vừa lúc Ngô Lỗi nhìn qua, hai người nhìn nhau, cười gật đầu chào nhau, Lâm Dịch cũng không nói gì thêm, nhanh chóng đi làm việc.
Cả người Mã Trí Viễn đều nhẹ hẫng, Lâm Dịch thấy hắn không yên lòng, nói một câu đả kích kéo người hồi thần, “Giờ làm việc không tập trung, rời vị trí đi xin chữ ký, trở về tự mình tìm tài vụ, trừ toàn bộ thưởng chuyên cần tháng này.”
Mã Trí Viễn  ̄□ ̄ “Ngài bảo tôi đi mà! Tôi còn xin cho ngài một tờ đó! Tổng giám đốc Lâm, sao ngài có thể…”
“Không phục tùng quản lý, chống đối ông chủ…”
“Tôi nhận phạt, tổng giám đốc Lâm tôi sai rồi, cầu buông tha!”
Lâm Dịch cười tiếp nhận lời xin lỗi của đối phương, cực kỳ rộng lượng nói: “Biết sai thì tốt, sai thì sửa vẫn là bé ngoan.”
Mã Trí Viễn: “…” Nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đi!
Đuổi đám truyền thông đi đã là hai giờ hơn. Mã Trí Viễn đặt cơm trước rồi, để Lâm Dịch ăn cơm no xong lại đi. Ở trên đường Mã Trí Viễn từ trong túi móc ra hai viên kẹo, hắn biết Lâm Dịch đường huyết thấp, đã chuẩn bị trước. Lâm Dịch bất đắc dĩ, cậu chỉ có tí bệnh này mà sao ai cũng biết cả vậy, làm cho người khác đều hoài nghi cậu giống hệt Lâm muội muội, đều tại Phương Húc Nghiêu nghênh ngang tới đưa kẹo!
Lâm Dịch móc trong túi mình ra hai viên, cười nói: “Tôi có rồi, cậu tự giữ lại ăn đi.” Phương Húc Nghiêu mua rất nhiều, cậu tính trở về sẽ phân phát, chờ đến lúc nào mới ăn xong chứ, lại không phải mỗi ngày đều không thể ăn cơm. Có điều phần tâm ý này của Mã Trí Viễn cậu vẫn cảm nhận được. Cậu chính là xem trọng điểm này của Mã Trí Viễn, gan lớn, có lòng cầu tiến, có năng lực, đây là phẩm chất người trẻ tuổi đều có, đáng quý hơn là tâm tư của Mã Trí Viễn cẩn thận, chỉ người suy nghĩ chu toàn mới có thể làm việc tốt được.
Có điều công việc rất nhàm chán, cũng có thể trêu đùa hắn chơi.
Lâm Dịch vừa định đi, điện thoại lại vang lên, nhấn nghe máy, Lâm Dịch giọng điệu ôn hòa hỏi: “Chủ tịch Phương, có chuyện?”
“Không có chuyện thì không thể tán gẫu với em à? Gọi tôi A Nghiêu, không phải lúc nãy em gọi tôi như vậy sao?”
Lâm Dịch cười ha hả, nhanh như vậy đã biết rồi? Cũng phải, sản nghiệp của Phương Húc Nghiêu quá nhiều, chắc chắn có truyền thông giải trí, bên trong đám người vừa nãy có nhân viên của Phương Húc Nghiêu.
Phương Húc Nghiêu tự nhiên là người đầu tiên biết được lời Lâm Dịch nói ở trước mặt truyền thông, vợ tuyên bố chủ quyền điệu cao như vậy, bản thân sao có thể thua được? Thế là mười ngón bay nhanh, gởi đi một bức thư điện tử, chính thức thừa nhận tình cảm của hai người, hơn nữa còn bày tỏ Lâm Dịch nói gì thì chính là cái đó.
Lâm Dịch còn không biết, sau khi được Phương Húc Nghiêu chính thức phát kẹo, nhân viên của hai công ty đều điên rồi, đặc biệt là tập đoàn Phương Thụy, boss ngày thường mặt đen thật sự thoát kiếp FA rồi áu áu áu áu~~~
Hai người hàn huyên vài câu, Phương Húc Nghiêu đề nghị: “Tôi tìm cho em một vệ sĩ, bên người em không có ai, tôi không yên tâm.”
Lâm Dịch hoài nghi hỏi: “Có phải anh tra được gì rồi không?”
“Sao em biết?”
Lâm Dịch tiến vào quán cơm, ngồi xuống, nói: “Với năng lực của anh, muốn tra chút chuyện rất đơn giản, người tông anh là do ai sai khiến? Mục tiêu là anh hay tôi?”
Phương Húc Nghiêu trầm mặc, Lâm Dịch liền cười, vốn cậu đã biết kết quả, chỉ là thuận lời Phương Húc Nghiêu hỏi mà thôi, “Là tôi đúng không? Không ngờ lá gan của bọn chúng lớn như vậy, dám động thủ trực tiếp luôn, còn để anh phải chịu tôi thay. Là ai?”
“Vẫn chưa tra rõ được, có điều hình như liên quan đến Lâm Thái Chi, sau lưng gã có một con cá lớn, tôi vẫn chưa tóm được, vì suy nghĩ cho sự an toàn của em, em phải phối hợp với tôi.” Phương Húc Nghiêu nghiêm túc nói.
Lâm Dịch cười gật đầu, “Vậy phải cảm ơn anh rồi, tiền lương tôi trả, đúng rồi, chuyện này đừng nói cho ông ngoại của tôi, tôi sợ ông ấy sẽ lo lắng.” Cậu bây giờ rất hiếu kỳ với mạng lưới quan hệ của Phương Húc Nghiêu, chỉ lộ ra một chút manh mối, Phương Húc Nghiêu đã có thể thuận theo đầu mối điều tra ngược về lại. Sau lưng Lâm Thái Chi đúng là có người, cụ thể là ai cậu vẫn chưa tra ra được, cậu không biết Lâm Thái Chi quen biết bằng cách nào, nhưng người đó rất cưng chiều Lâm Thái Chi.
Cúp điện thoại, Phương Húc Nghiêu nhìn hình ảnh Lâm Dịch trên tin tức. Chuyện lúc sáng, hot không phải là Đỗ Vũ Trạch, mà lại là Lâm Dịch. Vẻ ngoài tuấn mỹ, khí chất lạnh nhạt, vẻ mặt thờ ơ, con ngươi sâu xa mơ màng, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt truyền thông, nói hai ba câu đã giải quyết được truyền thông, còn dùng tư thế mạnh mẽ bạo lộ chuyện hai người luôn. Phương boss không thể kìm nén được, cầm di động hôn một ngụm, sao vợ lại đẹp trai như vậy chứ!
Đáng tiếc, có cường thế hơn đi nữa vợ vẫn là vợ, cho nên một câu nói của bản boss đã xoay chuyển cục diện, thành công bảo vệ địa vị ôn nhu công của mình, vẫn là không gì không làm được! Không cần thu thập đủ ngọc rồng vẫn triệu hoán được rồng thần!
Phương boss tự luyện đến cảnh giới nhất định cầm bút vẽ một hình chibi trên giấy, nhìn thế nào đều giống dáng vẻ của Lâm Dịch, mặt bánh bao tròn tròn, phồng má miệng ngậm một cây kẹo que, bàn tay thịt núc ních chống cằm, nhìn phía trước, dễ thương muốn bùng nổ luôn có phải không? Vẽ xong Phương Húc Nghiêu mới cảm thấy như vậy không phù hợp với thân phận boss của hắn, quả đoán xé xuống kẹp vào trong sổ ghi chép, lại nhìn phần văn kiện lúc đầu, Phương boss trợn tròn mắt, xé mất hợp đồng đã bàn bạc xong với Dịch gia rồi, giờ làm sao ký tên cho Dịch lão gia tử đây?
Tối hôm đó, Phương Húc Nghiêu và Lâm Dịch ở bên ngoài đi dạo đủ, lúc trở về Dịch gia vừa lúc Dịch lão đã trở lại, gọi hai người vào phòng sách. Ngày thường thấy hai người bọn họ ở chung không tệ, Dịch lão mỉm cười nói: “Ngày kết hôn của hai đứa dự tính vào tháng mười năm sau, nếu không có vấn đề, ngày mai sẽ công bố.” Dịch lão nhìn về phía Lâm Dịch, ý là nếu cháu đổi ý, bây giờ nói vẫn còn kịp.
Lâm Dịch nhìn tách trà trong tay trầm mặc rũ mắt, đôi mi của cậu rất dài, từ góc độ của Phương Húc Nghiêu nhìn qua, giống hệt một con bướm đang vẫy cánh, vẫy đến mức khiến lòng hắn ngứa ngáy.
“Cháu không có ý kiến.” Lâm Dịch nhếch khóe miệng, cho Dịch lão một nụ cười hoàn mỹ, việc này đã bàn xong rồi, giấy kết hôn cũng đã nhận rồi, hai người nói chuyện cũng hòa hợp, làm bạn rất tốt.
Quan hệ của hai người được quyết định như vậy, ngày hôm sau đều tự thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị chuyển nhà.
Nói thật Lâm Dịch không muốn rời đi, thật không dễ dàng mới trở lại được, sao cứ như vậy chuyển đi được, cậu vẫn muốn sống chung với ông bà ngoại đó.
Dịch lão phu nhân thấy cậu lề mề, còn cho rằng cậu đang căng thẳng mờ mịt, dù sao hai người hẹn hò là một chuyện, sống với nhau là một chuyện khác, đều cần phải chậm rãi làm quen. Dịch lão phu nhân kéo Bì Bì qua, nói lời thấm thía: “Tiểu Dịch, nếu cháu thấy rời nhà không thoải mái, vậy dẫn Bì Bì theo, để nó làm bạn với cháu.”
Bì Bì trừng đôi mắt to tròn linh lợi vô tội nhìn Lâm Dịch, ý là cậu có dẫn ông đi không thì ông đều ở đây, không ồn ào ầm ĩ. Lâm Dịch nhìn đống nếp nhăn trên thân nó, ghét bỏ nói: “Cái thân Michelin này, lúc tắm có dễ không? Bỏ đi, cháu vẫn tự mình mua một con cho lớn thôi.”
“Thằng nhóc này, động vật như chó đều phải nuôi từ nhỏ, tuy Bì Bì hơi lớn, nhưng nó quen với cháu, dễ chăm sóc, cũng không tùy tiện đại tiểu tiện, đỡ lo hơn.”
Lâm Dịch nhíu mày, “Tướng mạo này…”
Xế chiều hôm đó, Phương Húc Nghiêu tới rất sớm, tính bỏ hành lý của Lâm Dịch lên xe trước, chờ buổi tối có thể kéo người cùng rời đi. Từ đó về sau vào cửa Phương gia rồi, muốn đi ra? Ha hả, khe đất cũng không chừa lại cho em đâu!
Má Ngô thấy Phương Húc Nghiêu, ánh mắt hệt như mẹ vợ nhìn con rể, sau khi đón người vào, cười đến miệng không khép lại được, “Phương thiếu gia, thiếu gia của chúng tôi vẫn luôn ở trong phòng cậu ấy thu dọn đồ đạc, cậu muốn chờ hay là lên tìm cậu ấy luôn?”
Phương Húc Nghiêu chẳng hề dừng lại chút nào, tất nhiên muốn lên tìm người rồi.
Đồ đạc của Lâm Dịch không nhiều lắm, bây giờ đang thu dọn tầng cao nhất của tủ quần áo, tủ quần áo có hơi cao, phía trên còn có một tầng ngăn, Lâm Dịch đứng nhón chân mới vừa bằng đến. Lúc này thấy có người gõ cửa, đầu cũng chả thèm quay lại nói mời vào luôn, nhón chân muốn lấy cái hộp nhỏ bên trong.
Phương Húc Nghiêu vừa vào cửa, thấy dáng vẻ này của cậu thì nhịn không được muốn cười, Lâm Dịch chân trần đứng trên thảm, bàn chân trắng nõn đang nhón chân, đáng tiếc thêm chút chiều cao như vậy cũng không có tác dụng gì, cái hộp kia bị cậu chạm vào, ngược lại còn bị đẩy vào bên trong.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Dịch, Phương Húc Nghiêu đi tới, một tay vịn vai Lâm Dịch, tay kia dễ dàng lấy đồ xuống. Sắc mặt Lâm Dịch có hơi đỏ, chỉ thiếu chút xíu mà thôi, vừa nãy mang giầy vào, không chừng sẽ với thấu.
“Thu dọn xong rồi chứ?” Phương Húc Nghiêu đưa hộp qua, thấy đồ đạc của Lâm Dịch không nhiều, thầm nghĩ bảo người đi mua.
Lâm Dịch nhận lấy bỏ vào trong túi, “Vốn cũng chỉ có mấy bộ.” Cậu thấy đồ Phương Húc Nghiêu mặc, kinh ngạc hỏi: “Anh chuẩn bị xong nhanh vậy à?”
Phương Húc Nghiêu tuy bình thường cũng mặc âu phục, nhưng có thể nhìn ra bộ này là được chuẩn bị tỉ mỉ. Vóc người hoàn mỹ được bộ âu phục tôn lên, hai chân dài khẽ động, ai thấy cũng muốn nhìn lâu hơn, lại nhìn khuôn mặt sáng lạn của hắn, Lâm Dịch nhìn hắn mấy lần, vẻ mặt nghiêm túc tán dương: “Đẹp trai lắm! Nhanh chụp tấm hình, chị gái phòng nhân sự cực lực đề cử tôi chơi weibo, đăng ảnh gì đó, tôi cảm thấy còn chơi rất vui.”
Phương Húc Nghiêu gật đầu với vẻ đương nhiên, “Tất nhiên rồi.” Bản boss vĩnh viễn đẹp trai như vậy, vẫn luôn là hạc giữa bầy gà.
Lâm Dịch thấy dáng vẻ tự luyến của đối phương, không nhịn được bật cười, cậu thấy gần đó không có người, hạ thấp giọng nói: “Diễn trò thì phải diễn cho trọn vẹn, dù sao cũng nhàn rỗi.”
Phương Húc Nghiêu chờ Lâm Dịch chụp xong, sung sướng nói: “Em có thể xưng là ông chồng lóe mắt cuồng ma, chốc nữa tôi cũng đăng ký một cái, em đăng hình tôi sẽ vào like!” Hắn nói xong thì xách đồ của Lâm Dịch đi ra ngoài, Lâm Dịch phản ứng lại nhanh chóng mang dép đuổi theo, lúc sắp đuổi tới cửa, Phương Húc Nghiêu mới phá họng hét lên: “Đứng đó đừng ra ngoài, để chân trần em không lạnh à?”
Lâm Dịch nhìn chân của mình, dở khóc dở cười, cậu mang dép mà.
Vợ chồng Phương gia ngồi uống trà ở phòng khách thấy dáng vẻ đó của con trai, vui mừng nở nụ cười, cuối cùng con trai đã ra dáng người lớn rồi, quả nhiên chưa lập gia định đều là trẻ con. Đều là bị đại ca của nó chiều quen, bao gồm Phương Húc Thần, hai thằng nhóc này đến giờ vẫn bướng bỉnh như vậy, đều trách đại ca nó.
Lâm Dịch thấy hơi xấu hổ, người cả nhà đều đang nhìn mình, ánh mắt trêu chọc kia, vừa thấy đã biết bọn họ đang nghĩ gì. Ở trong mắt cậu, cậu và Phương Húc Nghiêu là bạn tốt anh em tốt. Ở trong mắt người nhà, chắc hắn là quan hệ vợ chồng son rất tốt, hơn nữa cậu còn là bên phía được chăm sóc. Đúng vậy, dùng lời của Phương Húc Nghiêu để nói chính là: em là vợ của tôi!
Danh sách chương