Dạo này đang không vào được Wattpad nên tôi đang tính dẹp luôn cả cái này đi đây... Chẳng biết bao giờ mới bình thường lại nữa -_-

Editor: Min

Chương 62: Lâm Trường trường chủ

Triển Dực Ninh hẹn bạn ở một căn nhà trong tiểu khu rất bình thường, tiểu khu này đã xây dựng từ khá lâu, hơn nữa cơ sở vật chất cũng đã bị bỏ bê không được quản lý, cho nên ở trước cửa tiểu khu một người bảo vệ đúng chuẩn cũng chẳng có. Uông Băng Yến lén lút đi theo phía sau, không tốn nhiều sức đã tới được cửa của căn nhà ấy. Lúc ấy Triển Dực Ninh còn quay đầu liếc nhìn lại, chỉ là Uông Băng Yến rất nhanh đã núp vào, cho nên không bị phát hiện, hơn nữa sau khi trốn rồi, bà ta cũng không dám tiếp tục theo vào, bởi vì khoảng cách rất gần rồi.

Cũng không phải Uông Băng Yến không nghĩ tới việc có thể con gái mình đến chơi nhà bạn, nhưng giờ đã là buổi tối, lại không thể xác định đối phương là nam hay nữ nên bà ta có chút lo lắng, cho nên bà ta chỉ có thể trốn xuống dưới gầm cầu thang tầng một, ở trong lòng nhẩm đếm số lần bước lên bậc thang của ả.

Cầu thang ở đây mỗi một tầng chia làm 12 bậc, Uông Băng Yến đếm được tổng cộng có 46 bước, bỏ đi những bước đếm thiếu lúc đầu, bà ta đoán rằng con gái mình hẳn là đã đi đến lầu bốn. Mỗi một tầng hai hộ, Uông Băng Yến như biến thành kẻ trộm, bà ta chờ khi đèn hành lang tắt hết mới bắt đầu di chuyển. Bà ta đi thật sự rất nhẹ nhàng, cho nên đèn cảm ứng mới không sáng lại. Bà ta cẩn thận đứng giữa hai cánh cửa phòng trộm, muốn nhận ra được tiếng của Triển Dực Ninh.

Rất nhanh, tiếng từ phòng 401 truyền ra, giọng một đứa con trai có chút vội vàng nói: "Mẹ nó, Ninh Ninh sao giờ này mày mới tới? Nhanh lên đi, còn thiếu mỗi mày thôi đó."

Không biết Triển Dực Ninh trông thấy gì, trong giọng nói không giấu được hưng phấn, "Vừa đúng lúc, tao đang vội lắm đây."

Sau đó lại truyền ra giọng của ba đứa con trai khác nữa, mà giọng của nữ trước sau cũng chỉ có một mình Triển Dực Ninh.

Uông Băng Yến không kiềm chế được mà tới gần căn hộ 401, bà ta nghe được những âm thanh trêu đùa từ trong truyền ra, ngay sau đó là một tiếng thét chói tai, đó là giọng của con gái bà ta, tiếp đó lại là tiếng rên rỉ đầy hưng phấn dị thường! Uông Băng Yến không nghĩ rằng mọi thứ đang phát triển đến mức này liền bị dọa sợ không hề nhẹ, sau đó chính là sự lo lắng không khống chế được và cả phẫn nộ. Bà ta đập cửa, muốn gọi những người bên trong ra, nhưng đập cửa nửa ngày cũng không thấy ai ra mở, trái lại người trong căn hộ 402 lại đi ra, là một người phụ nữ có hơi béo đã tầm 50 tuổi. Người phụ nữ ấy dứt khoát nói với Uông Băng Yến, "Đừng đập cửa nữa, có làm thế cũng vô dụng thôi!"

Uông Băng Yến gấp đến độ mặt đỏ bừng, thở cũng không đều, giống như bắt được một nguồn tin, vội hỏi: "Vì sao mấy đứa chúng nó lại không ra?"

Người phụ nữ kia vốn cũng chẳng có tố chất gì, hơn nữa dường như cũng là bị cái đám hàng xóm làm cho da mặt trở nên chai lì cả, cho nên bây giờ khi nói chuyện thì liền đè thấp giọng, nhưng lời nói thì lại không khách khí như vậy, "Nghe còn không hiểu hả? Đó là nhóm mấy thằng nhãi ranh không đàng hoàng gì, sau khi quậy đủ thì về. Cũng không biết nhà ai sinh ra cái đứa con gái đĩ thõa như thế, dâng đến tận cửa để đứa khác chà đạp, phải con gái tôi, tôi đã sớm đánh gãy chân nó rồi đuổi khỏi nhà! Xúi quẩy!"

(*) Nguyên văn là "Tiện đề tử": ý chỉ con gái không biết xấu hổ, là một câu mắng từ xưa.

Uông Băng Yến vốn đã muốn lấy di động ra báo cảnh sát, nhưng vừa nghe thấy vậy, nhất thời liền rối rắm, lo lắng ngộ nhỡ cảnh sát tới thì sẽ thành một vấn đề lớn, vậy thì thanh danh của con gái mụ ta làm gì còn nữa?!

Người phụ nữ nhìn sắc mặt của Uông Băng Yến, hậu tri hậu giác hỏi: "Cô không phải là mẹ của cái đứa tiện, à cô gái kia đấy chứ?"

Uông Băng Yến giống như bị người khác bịt miệng, ngạt thở đến khó chịu. Nhưng người mà họ nói đến chính là con gái bà ta. Bà ta chỉ có thể thờ ơ trong trường hợp bà ta không hề biết đến những điều đang diễn ta trong căn phòng kia. Vì thế bà ta trừng mắt liếc người phụ nữ ấy một cái, lần thứ hai gõ cửa căn hộ 401, ngay sau đó lớn tiếng quát: "Còn không mở cửa ra tôi sẽ báo cảnh sát!"

Chưa đến một phút sau, người ở trong nhà cũng đi ra. Tên này để trần thân trên miệng ngậm một điếu thuốc, phần dưới thì mặc một chiếc quần lót tam giác, bộ vị phồng lên trắng trợn mà diễu võ giương oai, giống như căn bản chẳng hề sợ người khác nhìn thấy. Uông Băng Yến cảm thấy rất ghê tởm, lúng túng rời tầm mắt, hỏi rằng Triển Dực Ninh có ở trong đó hay không.

Tên đó cười hỏi: "Bà là ai?"

Uông Băng Yến không thể không biết xấu hổ mà cứ thế trả lời rằng mình là mẹ của Triển Dực Ninh.

Tên đó thấy bà ta không nói lời nào, chỉ có vẻ mặt đỏ bừng đáp lại, cười nói: "Nếu không thì cùng vào chơi đi nào đại tỷ, tôi thấy bộ dáng thướt tha thế này cũng là nhờ chị giữ gìn tốt, trong căn hộ này của bọn tôi cũng sẽ có người tốt để dành cho chị."

Cũng không biết là Uông Băng Yến đang tức giận hay thực sự lúng túng, trực tiếp một phen đẩy đối phương ra, kết quả sau khi đi vào bà ta chỉ hận mắt mình bị mù! Bà ta xem con gái như bảo bối nhiều năm như vậy giờ đồng thời bị ba người đàn ông đặt trên bàn! Nếu bị cưỡng ép thì đã đành, nhưng ả ta thập phần chủ động cùng với bộ dáng và vẻ mặt vô cùng hưởng thụ quả thật... quả thật làm cho người ta không biết phải nhìn vào đâu!

Uông Băng Yến đẩy tên đàn ông còn đang không ngừng đưa đẩy trên người con gái mình ra, rồi nâng tay cho ả một cái tát!

"Cái con nha đầu chết tiệt này, mày theo tao về mau!"

"Quay về cái gì mà quay về! Đại Long sao anh lại cho bà ta vào?" Triển Dực Ninh dù bị đánh cũng không hề cảm thấy hổ thẹn, cả người ả trần trụi ngồi trên bàn, vẻ mặt khi bị đánh gãy sự cực hạn khoái cảm là vô cùng khó tả, "Cái người cần cũng phải là bà!"

"Mày câm miệng lại cho tao! Mau đi về cùng tao!" Uông Băng Yến kéo tay Triển Dực Ninh. Nhưng sức lực của bà ta làm sao có thể so được với người trẻ tuổi, càng đừng nói Triển Dực Ninh còn mới chơi đá, đang ở trong trạng thái hưng phấn. Bà ta không thể kéo Triển Dực Ninh ra ngoài, ngược lại còn bị một tên đàn ông đang ngập trong phấn khích vì tình dục bóp hai bên mông, nhất thời bà ta xấu hổ đến muốn thổ huyết.

"Mấy người mau đuổi bà ta ra đi!" Triển Dực Ninh dứt lời liền không kiêng nể gì mà nắm lấy tinh khí của một người đàn ông bên cạnh, sau đó ngậm vào miệng! Tên đàn ông đang được ngậm tinh khí liền lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, thậm chí còn mở miệng khen kỹ thuật của Triển Dực Ninh không tồi! Khiến Uông Băng Yến tức giận đến độ...

Có thể là cảnh này quá kích thích, Uông Băng Yến không cần suy nghĩ mà đẩy Triển Dực Ninh ra, rồi một tay lật cái bàn xuống đất!

Khi Triển Hoành Đồ nhận được điện thoại, lão ra đã lấy lại tinh thần sau cơn giận dữ khi bị đuổi ra khỏi Triển gia. Lão trăm triệu không ngờ rằng hôm nay còn có chuyện khác làm lão tức giận đến mức độ này. Cả vợ và con vậy mà cùng bị bắt vào cục cảnh sát! Bị bắt vào cục thì thôi đi, lại còn là bởi vì sử dụng ma túy! Tụ tập dâm loạn!

Mẹ nó chứ cái tội danh này, gần như khi vừa bước vào cánh cửa kia Triển Hoành Đồ nháy mắt liền hối hận. Sớm biết rằng như vậy, lão thà phái người khác đến chứ đã chẳng tự mình tới. Mặt mũi cả đời lão đều đã mất hết trong ngày hôm nay rồi!

Mắt của Uông Băng Yến sưng vù lên như quả hạch đào, trên mặt còn bầm tím. Triển Dực Phi thì chết cũng không nhận sai, hơn nữa cũng có thể là vì bị tạm giam, biết là trong lúc tạm giam thì không có cách nào sử dụng ma túy được, cho nên vẻ mặt của ả luôn là chán ghét mà nhìn Uông Băng Yến, giống như đây đều là lỗi của Uông Băng Yến.

Lâm Ngọc Đồng là nghe Triển Dực Phi kể lại mới biết, đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong lúc họ còn đang bận bịu với hôn lễ.

"Sau đó thì sao?" Lâm Ngọc Đồng châm điếu thuốc, hút một hơi rồi đưa cho Triển Dực Phi.

"Sau đó Triển Hoành Đồ nộp tiền bảo lãnh, đón Uông Băng Yến về rồi." Triển Dực Phi nhận lấy điếu thuốc, một tay cuốn tóc Lâm Ngọc Đồng, nhẹ nhàng cuộn cuộn, biểu đạt chút bất mãn nho nhỏ của mình, "Anh nói nè bảo bối, sao hôm nay em lại chẳng hiểu phong tình chút nào vậy? Hôm nay là đại hôn của chúng mình mà, em cứ nhắc đến bọn họ làm gì?"

"Là đại hôn, nhưng mà bọn mình không phải là đôi vợ chồng già rồi sao. Hơn nữa, trước đây bọn họ đối xử không tốt với anh, em nghe thấy bọn người ấy gặp xui xẻo thì liền cao hứng."

"Trẻ con."

"Trẻ con thì trẻ con. Có thể được người mình thích cưng chiều giống như đứa trẻ thì chẳng phải phần mộ tổ tiên bốc khói xanh (*) rồi còn gì, người ta cầu còn chẳng được. Vậy Triển Dực Ninh đâu? Cô ta thì sao?"

(*) Phần mộ tổ tiên bốc khói xanh "祖坟冒青烟": Ý chỉ điều tốt, cũng có nghĩa là mỉa mai, chửi thề.

"Ít nhất cũng phải bị tạm giam 18 ngày. Nhưng mà khẳng định trong khoảng thời gian này Triển Hoành Đồ sẽ nghĩ ra cách để nhanh đưa nó ra ngoài."

"Ừm? Nếu không thì "thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe" của Triển Hoành Đồ sẽ mau chóng cạn kiệt mà phải không?" Lâm Ngọc Đồng dứt lời thì liền quỳ xuống trước tiểu huynh đệ của Triển Dực Phi mà vuốt ve, "Nói đi phải nói lại, anh có phải là thường cho nó hấp thụ dinh dưỡng gì đó không vậy? Tại sao bộ dáng lại to lớn như thế chứ?"

"Nếu không to lớn thì có thể làm thỏa mãn em được sao?" Triển Dực Phi hút hai ba hơi rồi dập điếu thuốc, "May mà ông xã của em cho dù không ăn "thức phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe" kia thì trong kho vẫn luôn dồi dào, chỉ cần em muốn, anh lúc nào cũng có thể cung ứng. Bây giờ trả lời anh, có muốn không?"

"Anh nói xem?" Lâm Ngọc Đồng trực tiếp cưỡi lên trên người Triển Dực Phi, tự cậu điều khiển, chậm rãi nhắm ngay đến phân thân của Triển Dực Phi mà ngồi xuống.

Một đêm cuồng hoan chỉ vừa mới bắt đầu, dường như tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, hơn nữa nếu nói đến cao hứng, thì tuyệt đối không chỉ có mình bọn họ.

Từ lúc Lâm Ngọc Đồng tuyên bố mình sẽ kết hôn trên trang cá nhân của mình vào tuần trước, cậu liền tiến vào một hình thức chúc mừng, mỗi tối đúng 8 giờ, chăm chỉ update 2 vạn chữ, mà hôm nay chính thức tổ chức hôn lễ, cậu còn khí phách đến độ update 6 vạn chữ!

Nhóm độc giả quả thực giống như vỡ òa, hoàn toàn điên cuồng, phần thưởng trên bảng xoát không ngừng đều là tin chúc mừng cậu tân hôn vui vẻ, dày đặc đến độ làm người khác không nói được lời nào. Những độc giả là fan trung thành lại càng không phải nói, tất cả đều ngao ngao khóc nói rằng việc update truyện thật khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào.

Cá nhỏ đốn củi: Mẹ nó, tuy rằng nói thế này rất không phải với cả bạn đời của Đồng Tử, nhưng tôi thật mẹ nó hy vọng là ngày nào cậu ấy cũng kết hôn!

Hàng năm đốn củi: Lầu trên không phải mình cô!

Gấu lớn đốn củi: Không phải chỉ hai người!

Theo anh trai đốn củi: Không phải chỉ ba người!

Túy ngọa lâm gian: Đừng hy vọng nữa, Đồng Tử của mấy người giờ là người của tôi!

Trần gia đốn củi: Lầu trên sai đội hình rồi!

Theo anh trai đốn củi:........... Sao tôi lại cảm thấy người này quen mắt thế nhỉ? Ai đã cho vào vậy?

Đậu địa chủ: Tôi.

Gấu lớn đốn củi: Đậu má, Túy ngọa lâm gian không phải là cái tên thổ hào kia à?

Đậu địa chủ: Đúng, còn là bạn đời của Đồng Tử đấy.

Lão vương đốn củi: Địa chủ lão gia, chuyện này chẳng buồn cười gì cả =.=

Đậu địa chủ: Tôi không nói đùa, hôm nay hai người bọn họ kết hôn, tôi còn được may mắn đến tham dự này.

ABCDE đốn củi:......

Mồ hôi của Lâm Ngọc Đồng chạy từng giọt, thấy Triển Dực Phi cư nhiên vẫn còn sức lực để nghịch di động ở bên cạnh, không khỏi hỏi: "Anh nhìn cái gì vậy? Không thấy mệt hả?"

Triển Dực Phi nghe thấy vậy thì quay đầu lại, "Ngày mai em định update thêm bao nhiêu chữ?"

Lâm Ngọc Đồng đáp: "Có lẽ là hơn 6 vạn, ngày mai là ngày cuối cùng rồi."

Triển Dực Phi "Ừm" một tiếng, quay đầu lại phát trên nhóm: Cảm ơn Địa chủ đã tới tham dự hôn lễ, thuận tiện, Tiểu Đồng nói, ngày mai sẽ bắt đầu thêm 5 ngàn chữ, nhưng chúc mừng càng nhiều thì sẽ viết càng nhiều.

Hàng năm đốn củi: Chúc Túy ngọa lâm gian cùng Đồng Tử tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề (*)!

(*) Tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề "仙福永享寿与天齐": Vĩnh viễn được thần tiên ban phúc, tuổi thọ sánh ngang cùng trời đất.

Gấu lớn đốn củi: Chúc Tụy ngọa lâm gian cùng Đồng Tử trăm năm hảo hợp vĩnh kết đồng tâm!

Cá nhỏ đốn củi: Mấy người đúng là đám phản đồ! Mang theo tôi nữa!

Cá nhỏ đốn củi: Chúc Túy ngọa lâm gian và Đồng Tử bách niên giai lão, mãi mãi đắm chìm trong bể tình, trăm năm hảo hợp!

.......

Triển Dực Phi thấy cả đống lời chúc phúc, vừa lòng mà ném điện thoại sang một bên, trong lòng nghĩ nếu như cho Đồng đại đại của mấy người kết hôn mỗi ngày thì cũng chỉ có thể là với tôi mà thôi. Anh đứng dậy, "Anh bế em đi tắm rửa, ngày mai chúng ta lại update thêm hai vạn, đừng làm bản thân mệt."

Lâm Ngọc Đồng cười nói, "Vâng, nghe lời anh."

Ngày hôm sau, quả nhiên là Lâm Ngọc Đồng update thêm tận 2 vạn chữ nữa, kết quả nhóm độc giả lại điên cuồng lên, nghĩ đó là nhờ "công lao" của Túy ngọa lâm gian, vì thế trong nhóm có vô số người khen Túy ngọa lâm gian thật nhiều sức lực! Ngao ngao gào khóc, các loại lời tán dương, không cần tiền cũng đầy các lời tâng bốc bắn ra đầy trời!

Bởi vậy Triển Dực Phi liền có một cái danh hiệu đặc biệt, "Túy ngọa lâm gian" nháy mắt thành "Lâm Trường trường chủ (*)", quản lý một đám có sở thích đốn củi!

(*) Lâm Trường trường chủ: Là ông chủ của lâm trường

Hết chương 62.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện