Huhu đi làm bận quá giờ mới edit xong cho cả nhà đọc luôn đó:((

Chương 5: Làng du lịch

"Cậu đừng nói là cậu muốn đi câu cá đấy nhé." Sở Thiên Dật nhìn Triển Dực Phi, mặt mang đầy vẻ hoài nghi. Hắn cùng Triển Dực Phi đã quen nhau hơn hai mươi năm nay, không phải anh em ruột nhưng so với anh em ruột còn thân thiết hơn. Nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Triển Dực Phi hẹn hò với ai, đây là mùa xuân đang đến sao!

"Là muốn đi, có vấn đề gì không?"

"Có, là vị mĩ nhân nào vậy? Có thuận tiện không thì cho chúng tôi đến gặp mặt chút đi?" Trợ lý Trình Thích cười nói.

"Là Lâm Ngọc Đồng."

"Cậu ta? Không phải cậu nói cậu ta đang thích ai rồi sao?" Sở Thiên Dật thu hồi vẻ mặt nhiều chuyện của mình lại, "Tôi bảo này, không phải là cậu thật sự đến Lâm gia tìm Lâm Tùng Chi xin hỏi cưới đấy chứ?"

"Ừ."

"......"

Hỏi Lâm Ngọc Đồng xem có thể mang thêm hai người bạn nữa đến không, nhận được câu trả lời đồng ý từ cậu, Triển Dực Phi liền mang Sở Thiên Dật và Trình Thích đến sơn trang Phù Liễu. Lâm Ngọc Đồng mang hai vé chạy ra đón người, bởi vì có thêm một người nên Triển Dực Phi mua thêm một vé nữa, nhưng đến khi trả tiền thì Lâm Ngọc Đồng ngăn anh lại, ý tứ của cậu chính là vì lần này họ mời khách nên không thể để Triển Dực Phi trả tiền được.

Triển Dực Phi do dự một lúc rồi cũng không tranh với cậu nữa.

Vào lúc này cũng không ai nghĩ quá nhiều, nhưng khi đang bắt đầu xếp hành lý thì có vấn đề —– ở đây có tổng cộng ba phòng, vậy phải chia phòng như thế nào? Lúc trước Long Nhạc đi với bạn nhưng hai đôi đó là đang yêu nhau, cho nên nếu mỗi người ở một phòng mới là có bệnh. Bây giờ chỉ có ba phòng mà lại tận sáu người, chưa kể ngay mai Hướng Thừa Thiên sẽ đến, mà ở đây thì lại đều là những người độc thân.

Lâm Ngọc Đồng nói: "Để tôi đi tìm bạn, hình như cậu ta có quen quản lý của chỗ này."

Long Nhạc đang cùng Hoa Ngọc Bách nghịch ngợm dụng cụ câu cá. Thấy Lâm Ngọc Đồng tìm mình, hắn liền cùng cậu đi ra ngoài, khi ra đến cửa nhìn thấy ba người kia, hắn há hốc cả miệng, mắt trừng muốn rơi luôn ra khỏi tròng. Hắn kéo Lâm Ngọc Đồng qua một bên, lén nhìn sang phía mấy người Triển Dực Phi, nhỏ giọng thì thầm: "Lâm tử, đừng nói với tôi, bọn họ là do cậu mới đến đấy nhé."

Lâm Ngọc Đồng buồn cười, nói: "Đúng vậy, thế thì làm sao?"

Long Nhạc nhìn Lâm Ngọc Đồng, không biết phải nói gì, "Cậu thỉnh thái tử gia đến cái gian nhà lá thế này á? Có ổn không vậy?"

Triển, Sở chính là hai trong ba đại gia tộc của thành phố B đó! Triển Dực Phi là cháu đích tôn của Triển gia, hơn nữa Triển Dực Phi lại còn là người có năng lực nhất trong số những người đồng lứa tại Triển gia. Sở Thiên Dật thì là đại thiếu gia của Sở gia, mà Sở lão thái gia thì rất coi trọng đứa cháu nối nghiệp này. Thế nào cả hai người này đều đến cái sơn trang bình thường này vào lễ quốc khách vậy?

Long Nhạc chạy nhanh tới chỗ quản lý hỏi xem còn thừa phòng nào không. Quản lý ở đây với ba hắn là bạn làm ăn với nhau, nếu còn phòng trống thì sẽ không thành vấn đề. Đáng tiếc quản lý nói: "Xin lỗi con nhé tiểu Long, hiện tại đang đúng vào mùa du lịch, trước một tháng nơi này đã được đặt phòng hết rồi, thực sự không còn phòng nào trống cả. Nếu không con xem thử như thế này xem? Chú sẽ bảo người kê thêm giường vào cho con, dù sao phòng cũng rất rộng mà."

Long Nhạc nói: "Để con về bàn với bạn của con xem thế nào. Làm phiền chú quá rồi ạ, chú Lý."

Trước mặt thì có các phòng đều là giường đôi, vì phòng Long Nhạc đặt đều là phòng VIP. Giường thật ra rất rộng, nếu chen chúc một tí thì đến ba người đàn ông trưởng thành nằm cũng không thành vấn đề, nhưng ai sẽ ngủ với ai?"

Long Nhạc nói: "Nếu không thì như thế này đi, dù sao Thừa Thiên cũng chưa đến, vậy hôm nay để Lâm tử, tôi và Ngọc Bách một phòng đi. Triển tiên sinh, anh và mọi người chia nhau hai gian còn lại, ngày mai rồi tính tiếp."

Lâm Ngọc Đồng không nói gì, chỉ nhìn về phía Triển Dực Phi. Anh nói: "Như vậy thì không phải sẽ rất chật chội sao?"

Ngay lập tức Long Nhạc nói: "Thế tôi với Hoa Ngọc Bách một phòng?"

Trình Thích cười nói: "Tôi có thể chung phòng với Sở Thiên Dật."

Ánh mắt Sở Thiên Dật tràn đầy hứng thú đánh giá qua lại trên người Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng, cuối cùng nói: "Vậy chỉ còn lại hai người một phòng đó."

Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, "Thế cứ như vậy đi. Bọn tôi đang tính đi câu cá, các anh có đi không?" Cậu quay sang hỏi Triển Dực Phi, "Có thể đi cùng với nhau luôn."

Việc nhóm người Triển Dực Phi đến đây là nằm ngoài kế hoạch, vì chỉ là nhất thời đồng ý nên họ cũng không mang theo đồ câu, hành lý mang theo cũng chẳng khác gì là đi công tác, nào là notebook rồi máy tính, vân vân, vậy nên bọn Lâm Ngọc Đồng đành phải chia sẻ đồ với họ. Cũng may là Long Nhạc cũng mang theo không ít đồ, mỗi người một cái cần câu còn thừa.

Thời điểm bắt đầu đi câu, Long Nhạc liền theo đuôi Hoa Ngọc Bách, cậu ấy đi đâu thì hắn chạy đến đó làm trợ thủ. Quan trọng là hắn trang bị thì đầy đủ nhưng tay thối vô cùng, hắn mà ngồi câu thì chắc chắn không câu được gì, vả lại hắn cũng không cảm thấy thoải mái khi ngồi cạnh một tinh anh như Triển Dực Phi, rất là áp lực đó.

Trình Thích cùng Sở Thiên Dật mang cả một bụng tò mò về Lâm Ngọc Đồng, vậy nên hai người dính lấy nhau vừa nói chuyện vừa câu cá, cuối cùng chỉ còn lại Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng. Sáu người, vô hình chung lại chia thành ba nhóm.

Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng đang thả cần câu, anh ở phía sau cách đó không xa nói: "Tôi đã nghĩ, chắc chắn sau một tuần thì mới nhận được điện thoại của cậu."

Lâm Ngọc Đồng cười cười, không quay đầu lại, "Cho nên mất một lúc lâu anh mới nhận điện thoại sao?"

Triển Dực Phi từ chối cho ý kiến, lấy ghế giúp Lâm Ngọc Đồng, "Có đáp án rồi sao?"

Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Tại sao anh lại tìm đến Lâm gia? Hay là nói... tại sao lại là tôi?"

Thật lâu sau Triển Dực Phi mới trả lời câu hỏi ấy, "Bởi vì tôi cảm nhận được cậu là người thích hợp nhất. Nói vậy chắc cậu cũng đã nghe qua, kỳ thực tôi và cha có rất nhiều mâu thuẫn, cho dù tôi là con trai duy nhất của Triển gia, nhưng ông ấy đặt kỳ vọng vào cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi nhiều hơn. Nếu như lúc này tôi tìm một người có gia thế hùng hậu để kết hôn, chỉ sợ rằng cha tôi sẽ càng đề phòng nhiều hơn, còn nếu tùy tiện tìm về một người, e rằng là bọn họ cũng sẽ không tin."

Lâm Ngọc Đồng không cần suy nghĩ gì liền nói: "Cũng có thể không cần tìm, anh vẫn còn rất trẻ."

Tuy rằng thoạt nhìn bình tĩnh, nội liễm, còn mang theo một khí thế không thể thân cận mơ hồ, nhưng cũng chỉ mới 28 tuổi mà thôi, đối với bất cứ ai mà nói thì đây đang là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đi?

Triển Dực Phi có chút bất đắc dĩ, "Đúng là còn trẻ, nhưng cũng bởi vì còn trẻ cho nên họ luôn luôn nghĩ đến việc muốn khống chế được tôi. Hơn nữa mẹ kế còn muốn đặc biệt tìm một người vợ để có thể giúp bà ta điều khiển tôi."

Đậu má! Thế thì chẳng phải kết hôn với anh rồi lão tử đây sẽ gặp nguy hiểm sao? Náo loạn nửa ngày cũng chỉ là vì anh ta muốn tìm cậu làm tấm bia à?!

Triển Dực Phi rất nhanh nhìn ra được tâm tư của Lâm Ngọc Đồng, nhấn mạnh nói: "Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ bảo vệ tốt cho cậu. Hơn nữa nếu như chúng ta kết hôn, về sau này chẳng may Lâm gia có gặp khó khăn gì tôi nhất định sẽ tương trợ, cũng sẽ tận lực giúp đỡ cho Lâm gia phát triển. Còn có, cuộc sống riêng tư của cậu, tôi sẽ không can thiệp. Bất cứ điều gì cậu muốn, nếu trong phạm vi năng lực của mình, tôi sẽ tận lực đáp ứng."

Lâm Ngọc Đồng tính tình còn tương đối trẻ con, cậu nghĩ nghĩ rồi cuối cùng mới hỏi, "Triển tiên sinh, anh coi trọng tôi ở điểm nào?"

Triển Dực Phi nghiêm túc nói: "Lâm gia tuy không phải quá giàu có nhưng gia phong rất tốt, quan trọng nhất là... tôi nghĩ rằng, kết hôn với cậu, ít nhất cũng không lo mình bị phản bội."

Triển Dực Phi vẫn còn nhớ rõ, anh đã từng gặp Lâm Ngọc Đồng tại bữa tiệc sinh nhật đứa con nhỏ của một gia đình giàu có, kỳ thực đứa trẻ đó là tổ chức tiệc sinh nhật 10 tuổi nhưng lại rất xa hoa và phô trương. Khi đó anh không thực sự nguyện ý muốn đi, nhưng vẫn còn phải gặp gỡ, làm quen với một số người sẽ hữu ích cho sau này, nên anh phải đi, mà Lâm Ngọc Đồng khi ấy cũng không khác anh là mấy. Chẳng qua trong lúc anh còn vội vàng cùng các trưởng bối chạy đi chào hỏi, thì Lâm Ngọc Đồng chỉ im lặng đứng một chỗ uống nước trái cây. Sau đó Lâm Ngọc Phi chạy đến hỏi anh trai mình, vì sao lại không đi chơi cùng mọi người? Lâm Ngọc Đồng chỉ nhỏ giọng thì thầm nói rằng mình không thích nhân vật chính ngày hôm nay, bởi vì mẹ của đứa bé đó đã bỏ rơi người chồng nghèo khổ của mình để trở thành vợ bé của vị doanh nhân giàu có kia, mà cậu thì ghét nhất những kẻ không chung tình.

Thực ra lúc ấy Lâm Ngọc Đồng cũng chỉ mới 13, 14 tuổi nhưng tam quan (*) đã thật ngay thẳng.

(*) tam quan: chỉ 3 cách nhìn là "thế giới quan" "giá trị quan" và "nhân sinh quan"

Thế giới quan hay vũ trụ quan, chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.

Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.

Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật, sự việc).

Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó. (Theo kyiruan.wordpress.com)

Lâm Ngọc Đồng nghe Triển Dực Phi nhắc về chuyện ngày xưa thì không khỏi lắc đầu bật cười: "Chuyện lâu như vậy rồi mà anh còn nhớ, trí nhớ cũng tốt thật. Lúc ấy tôi phản ứng mạnh mẽ như vậy cùng đều là có nguyên nhân cả. Người phụ nữ ấy không chỉ bỏ rơi chồng mình, mà ngay cả đứa con nhỏ cũng chẳng cần. Đứa con ấy vừa vặn lại là bạn cùng học trung học với tôi, là một cô bé rất đáng thương. Vào thời điểm đó, tôi thấy những kẻ không chung thủy trong hôn nhân đều rất đáng ghê tởm, sau khi đâm một nhát dao lên người bạn đời của mình thì lại có thể chạy đi hưởng thụ, toàn là những kẻ lòng dạ xấu xa."

Triển Dực Phi thầm nghĩ, nếu mỗi người đều có trách nhiệm giống như cậu thì tốt rồi.

Lâm Ngọc Đồng lúc này lại nói: "Nhưng mà Triển tiên sinh, anh cũng quá qua loa rồi, đã qua nhiều năm như vậy, ngộ nhỡ tôi đã thay đổi rồi thì sao?"

Triển Dực Phi thập phần khẳng định nói: "Sẽ không, bởi vì ánh mắt của cậu không thay đổi."

Vẫn cứ trong suốt như vậy.

Triển Dực Phi ở trong lòng yên lặng thêm một câu.

Lâm Ngọc Đồng không nói gì nữa, mà Triển Dực Phi chỉ nghĩ đến câu trả lời thuyết phục sau một tuần nữa, vậy nên anh vẫn cho rằng có thể Lâm Ngọc Đồng đang tiếp tục cân nhắc chuyện này. Thậm chí anh cho rằng có lẽ trong khoảng thời gian ở sơn trang cậu cũng đang âm thầm đánh giá mình, vậy nên cũng không tiếp tục truy cứu câu trả lời nữa. Không ngờ đến buổi tối, khi có người tới hỏi có muốn thêm giường hay không, Lâm Ngọc Đồng nói với họ: "Không cần đâu, dù sao thì... Triển tiên sinh cũng sẽ sớm trở thành vị hôn phu của tôi."

Miệng Long Nhạc trong nháy mắt liền biến thành chữ "o", Hoa Ngọc Bách cũng ngớ người, Trình Thích và Sở Thiên Dật thì quay qua nhìn nhau.

Ngay cả Triển Dực Phi cũng trở nên ngơ ngác, bởi vì anh đã sẵn sàng để bị Sở Thiên Dật đá xuống dưới sàn. Anh thật sự muốn biết vì sao Lâm Ngọc Đồng lại nhanh chóng đáp ứng mình như vậy, nhưng anh sợ nếu hỏi xong cậu sẽ thay đổi quyết định vậy nên cũng không đề cập đến nữa.

Lúc này chỉ có vẻ mặt Lâm Ngọc Đồng là mang theo nét tươi cười nhàn tản. Nắm lấy cà vạt của anh rồi kéo vào phòng, cậu lấy chân đóng cửa lại, tựa người vào cửa, nói: "Triển tiên sinh, anh ngủ trên giường, tôi ngủ dưới sàn, anh không có ý kiến gì chứ?"

Triển Dực Phi khẽ nhíu mày, "Để tôi ngủ dưới sàn cho."

Lâm Ngọc Đồng nói, "Vậy cảm ơn, chỉ mong là anh không hối hận."

Thừa dịp lúc Lâm Ngọc Đồng đi tắm, Triển Dực Phi cẩn thận phân tích những lời nói của cậu. "Không hối hận" là không hối hận vì đã chọn nằm dưới sàn, hay là không hối hận vì đã không đưa ra ý kiến ngủ chung?

Ngủ thẳng đến nửa đêm thì anh mới biết, nguyên nhân chính là vì người trước mặt này. Bởi vì khi anh đang ngủ say thì Lâm Ngọc Đồng "từ trên trời rơi xuống", mạnh mẽ rơi thẳng xuống người anh.

Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên đại thiếu gia nhà họ Triển phải kêu rên thành tiếng. Sau đó anh trơ mắt nhìn Lâm Ngọc Đồng vẫn còn đang nhắm mắt mà bò lại lên giường.

Anh nghĩ thầm rằng, cũng tốt, so với nghiến răng và ngáy ngủ thì thích lăn lộn cũng vẫn tốt hơn.

Nhưng mà ngay vào lúc anh đổi sang phía bên phải giường để chuẩn bị tiến vào giấc ngủ thì không lâu sau đó Lâm Ngọc Đồng lại rơi xuống! Hơn nữa lần này còn đập trúng mũi anh!

Lâm Ngọc Đồng trong vô thức sờ soạng rồi lại bò lên giường. Động tác của cậu dường như đã quen rồi, thậm chí là còn khá thành thục, cũng chẳng có dấu hiệu tỉnh lại.

Triển Dực Phi không ngủ được, anh ngồi dậy, bắt đầu thực sự tự hỏi xem mình có muốn lên giường ngủ hay không. Cuối cùng anh yên lặng kéo chăn đệm dưới dất dịch xa ra một chút. Chưa được bao lâu, chỉ nghe thấy "Ầm!" một tiếng, Lâm Ngọc Đồng lại rơi xuống sàn. Nghe cũng biết là cậu đã bị đập đầu xuống đất rồi.

Đại khái là Lâm Ngọc Đồng bị ngã đau, không lập tức bò lên giường nữa. Cậu xoa xoa đầu, mở mắt nhìn ngó mọi nơi trong chốc lát, thật vất vả mới nhớ ra được đây là đâu, mình đang ở cùng phòng với ai. Sau đó cậu đứng dậy đi đến bên cạnh Triển Dực Phi, mơ mơ màng màng ngồi xổm xuống kéo kéo tay áo Triển Dực Phi, khàn giọng nói: "Thương lượng một chút, không thì anh lên giường ngủ đi, nhường lại chăn đệm dưới sàn cho tôi?"

Triển Dực Phi thấy việc cậu cứ rơi xuống sàn như vậy thì cũng rất nguy hiểm, nhưng nếu bây giờ anh đưa ra gợi ý ngủ chung với cậu thì cũng không thích hợp, vậy là liền ra khỏi chăn để lên giường nằm.

Lâm Ngọc Đồng chui vào chăn đệm dưới sàn rồi cũng rất nhanh liền ngủ mất. Triển Dực Phi cảm thấy thật bội phục tốc độ ngủ của cậu nhưng chỉ chốc lát sau cũng ngủ theo.

Nửa đêm về sáng, nhiệt độ giảm xuống, Triển Dực Phi cảm thấy có chút lạnh, trong lòng không khỏi nhớ đến Lâm Ngọc Đồng. Anh mở đèn đầu giường lên, muốn nhìn xem Lâm Ngọc Đồng ngủ thế nào, kết quả là cẩn thận xem xét một lúc lại không thấy Lâm Ngọc Đồng đâu. Tiểu tử này thực sự đã lăn đến tận dưới gầm bàn!

Hết chương 5.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện