Lục Quân Cường bỏ một cái đĩa vào đầu VCD, bật TV...

Trong TV xuất hiện hình ảnh phòng khách, đầu tiên là một đoạn yên lặng, nhìn thấy được nửa bên phòng khách với sô pha trước TV cùng cầu thang bên này, Lục Minh Khả nhìn màn hình mặt lập tức trắng bệch, theo phản xạ quay đầu nhìn trần nhà, ở góc tường có một cái bắn đèn(*) nhỏ bị lấy xuống, phía trên thình lình lắp một cái camera!

(*) Một loại đèn dùng trong nhà, có thể tự do thay đổi góc độ



Lục Quân Cường mỉm cười nhìn sắc mặt trắng bệch của Lục Minh Khả, quay đầu lại nói với bác hai: "Trước đó vài ngày tiền tiêu vặt con cho anh hai luôn biến mất không rõ, con nhất thời tò mò liền đặt mấy cái camera, đã quên nói cho anh và Lục Minh Khả... Xem ra phát hiện không ít thứ tốt."

Lục Quân Cường dùng điều khiển từ xa tua qua một lát, trong hình xuất hiện một người...

Lục Minh Khả biểu tình bình tĩnh ngồi trên sô pha lật vài trang tạp chí, nhìn nhìn hướng cửa cổng, buông tạp chí xuống, rón ra rón rén kéo ngăn tủ ẩn của bàn trà ra, nhanh chóng lấy ra một xấp tiền, đều là tờ một trăm, Lục Minh Khả ít nhất cũng lấy ra một ngàn.

Hình ảnh Lục Minh Khả đem tiền đặt vào túi, lại đùa nghịch trong ngăn kéo nửa ngày, mới cẩn thận khép nó lại.

Lục Khôn Đức giật mình nhìn về phía Lục Minh Khả, Lục Minh Khả gắt gao cắn môi không nói lời nào, bác hai đứng bật dậy, "bốp" cho Lục Minh Khả một bàn tay, làm sườn mặt trắng nõn nháy mắt sưng lên.

"Mày cái thứ không biết xấu hổ!" Bác hai tức giận mặt đỏ bừng, tay chỉ vào Lục Minh Khả run rẩy, "Cho mày tới đây... mà tay không sạch sẽ... trộm đồ của người ta!"

Bác gái vội vàng ngăn bác hai, vội la lên: "Đừng động thủ, này... này còn không biết là chuyện như thế nào mà."

Lục Quân Cường "Xì" cười, ấn điều khiển từ xa tiếp tục tua qua, cùng một ngày... Lục Minh Khả lại cầm một xấp tiền. Lục Quân Cường liếc mắt nhìn bác gái một cái, không chút để ý nói: "Lại xem tiếp đoạn phim này nữa", màn ảnh vừa chuyển, hình ảnh là phòng ngủ của Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường trên lầu hai.

Hình ảnh Lục Minh Khả không chút để ý lục lọi đồ đạc, ngay cả ngăn tủ cao nhất cũng không buông tha, lấy ra cái vòng cổ bằng bạc Lục Khôn Đức trước đó vài ngày đã đeo, lại đeo lên...

Bác hai tức giận còn muốn đánh Lục Minh Khả, bác gái nhìn TV cũng không biết nên nói cái gì, vội vàng kéo tóc Lục Minh Khả kêu lên: "Mày cái đồ không có tiền đồ! Nói với mày bao nhiêu lần, về sau muốn cái gì không có?! Kiến thức hạn hẹp! Toàn thua ở trên người của mày thôi!"

Lục Minh Khả mặt xám như tro tàn, cũng không phản kháng, chỉ mệt Lục Khôn Đức vẫn luôn ngăn cản, bác hai tức mình còn muốn đánh, Lục Khôn Đức kéo không được mấy người này, quay sang Lục Quân Cường kêu: "Tiểu Quân! Được rồi! Tắt TV đi! Đỡ bác hai qua... Mau đi!"

Lục Quân Cường tắt TV, nửa kéo nửa túm bác hai ngồi xuống, cười như không cười nói: "Con cũng thực khiếp sợ, nhưng con thật sự đối với Lục Minh Khả không có bất luận cảm giác gì cả, biến thành như vậy... Bác hai dọn dẹp một chút đồ đạc của chị ta, vẫn là về nhà mình đi, công việc ở Đức Mỹ gia cứ theo lẽ thường... Nếu như chị ta không phạm sai thì không sao."

"Không được..." Lục Khôn Đức đột nhiên mở miệng, ngay sau đó lại chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không... Không thể lại đến công ty, hai người vẫn là không cần gặp lại." Lục Quân Cường không nghĩ tới Lục Khôn Đức sẽ nói như vậy, trong lòng nhịn không được ngọt ngào, tiến lên cầm tay anh, xoay người hờ hững nói với bác hai: "Như vậy à, đúng là không gặp mặt sẽ tốt hơn, mang chị ta về đi."

Lục Minh Khả đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt toàn là hận ý, hướng về phía Lục Quân Cường rống to: "Em rõ ràng biết chị thích em! Còn chơi đùa chị như vậy! Còn không phải là mấy đồng tiền thôi sao?!"

Lục Khôn Đức nhìn Lục Minh Khả, sau một lúc lâu nói: "Chỉ thế này chị liền cảm thấy mất mặt? Không - phải - là - mấy - đồng - tiền?... Năm năm trước... Cũng là nhiều người như vậy, bác gái à, chỉa vào mặt tôi, mắng tôi lừa tiền nhà các người."

Lục Khôn Đức bình tĩnh nhìn bác gái, trong giọng nói dường như không có trách cứ, nhàn nhạt nói: "Tiểu Quân nóng nảy... Con vẫn luôn ôm em ấy, Tiểu Quân ở trong ngực con phát run, con biết em ấy đang chịu đựng không khóc, con lúc đó liền nghĩ... Tiền thật sự rất quan trọng, không có tiền con sẽ hoảng hốt."

Lục Khôn Đức hít vào một hơi thật sâu: "Sau đó chúng con trải qua rất cực khổ, nhưng con không trách người khác, trách nhiệm nuôi chúng con không phải của các bác, con không oán trách."

Lục Khôn Đức nhìn Lục Minh Khả, nghiêm mặt nói: "Mặc kệ các người khi dễ con như thế nào, con đều có thể nhẫn nhịn, nhưng chị không thể có ý nghĩ khác với Tiểu Quân, cái này em tuyệt đối không đồng ý, em sẽ không để chị nhìn thấy Tiểu Quân nữa."

Lục Quân Cường đứng dậy thở phào nhẹ nhõm: "Lúc ấy tôi cũng nghĩ như vậy, còn không phải là mấy đồng tiền thôi sao? Tôi kiếm! Nếu lúc ấy các người quản tôi, tôi đây đại khái bây giờ còn chịu tội trong trường học kia kìa, nhưng tôi bây giờ không phải."

Lục Quân Cường xoay người nhìn bác hai bác gái, trong mắt toàn là khiêu khích ác ý: "Cho nên nói, còn phải đa tạ bác hai bác gái đây."

Bác gái chột dạ lui về phía sau một bước, bà ta không nghĩ tới chuyện năm đó Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường còn có thể nhớ rõ ràng như vậy, chuyện năm đó bà ta không phải không chột dạ, hiện giờ bị Lục Khôn Đức dưới tình huống như vậy nói ra tức khắc cảm thấy xấu hổ không thôi, chỉ có thể chột dạ nhìn bác hai.

Lục Khôn Đức bị Lục Quân Cường nói mấy câu gợi lên hồi ức, hình ảnh khốn đốn túng quẫn khi đó lần lượt hiện lên, Lục Khôn Đức lắc lắc đầu, đi đến bên người Lục Quân Cường, nhẹ nhàng kéo tay cậu dùng sức nắm một chút, xoay người nói với bác hai: "Bác hai... Thôi, ngay từ đầu đáp ứng để cho Lục Minh Khả tới Đức Mỹ gia là sai, cái khác con đều có thể nhịn, nhưng chị ấy không nên muốn Tiểu Quân, chỉ cần về sau không để chị ấy gặp Tiểu Quân, toàn bộ chuyện trước kia xóa bỏ."

Bác hai nhìn hai mắt ôn thiện(*) của Lục Khôn Đức, nháy mắt nhớ tới anh trai mình, càng thêm áy náy, nặng nề mà thở dài, đôi mắt đỏ lên, áy náy nhìn Lục Quân Cường nói: "Bác thực xin lỗi các con... Hiện tại, hầy... Còn xử làm gì?! Trả tiền và đồ lại cho người ta! Cùng tao đi về!"

(*) Ôn nhu + thiện lương

Bác gái tàn nhẫn nhéo Lục Minh Khả một cái, bất đắc dĩ thật sự không còn biện pháp khác, qua loa thu thập đồ đạc của cô ta, mấy người đào tới cạn túi cũng không đủ một ngàn. Lục Khôn Đức thấy bác hai khó xử vội vàng nói: "Không cần... Coi như... Coi như không có việc này, chúng con sẽ không nói cho người khác biết... chuyện của chị Minh Khả."

Bác hai lau đôi mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai anh, đẩy Lục Minh Khả đi ra ngoài.

Lục Khôn Đức đưa một nhà bác hai ra khỏi cửa, trở về nhìn Lục Quân Cường vẫn còn vẻ mặt lệ khí mù mịt đứng ở trong phòng khách. Lục Khôn Đức đến gần, nhẹ nhàng ôm chặt cậu.

Lục Quân Cường chôn mặt bên cái cổ ấm áp của anh, nhỏ giọng nói: "Anh hai có phải lại trách em hay không? Đúng không... Trách em ra chiêu này quá âm ngoan." Lục Quân Cường tự giễu cười một cái, "Em biết anh lại muốn tức giận, muốn trách em... Nhưng em không làm được, em không làm được giống như anh, cái gì cũng đều có thể tha thứ, em không có biện pháp... Em đến bây giờ chỉ cần vừa nhớ tới bọn họ đều sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi... Nếu không phải sợ anh, em thật sự sẽ..."

Lục Khôn Đức ngẩng đầu, khẽ hôn Lục Quân Cường vẻ mặt kinh ngạc, Lục Quân Cường bị động hôn, hơi rũ mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, trong chốc lát tâm tình xao động liền bình ổn lại.

Lục Khôn Đức cười cười: "Được rồi, anh biết trong lòng em hận..." Lục Khôn Đức có chút giảo hoạt nhìn Lục Quân Cường, "Em không phải bởi vì bác gái bỏ đá xuống giếng(*) mà hận, em là bởi vì anh bị ủy khuất nên mới hận bà ấy, đúng không? Anh cũng vậy."

(*) Đó là mưu kế khi kẻ địch đã gặp khó khăn, đã bị tai hoạ thì nhân kế đó mà tiêu diệt họ để trừ hậu hoạ. Đây là kế độc ác, nhẫn tâm mà nhiều chính khách thường nói "bất độc bất anh hùng". Rõ ràng là một người khi đã rơi xuống giếng sâu là họ đã ở thế hết sức nguy hiểm và hết sức bị động; nếu kẻ thù đứng ở trên miệng giếng mà cầm đá ném xuống là họ hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Lục Quân Cường sửng sốt, Lục Khôn Đức ngẩng đầu hôn Lục Quân Cường một cái, nhỏ giọng nói: "Anh không trách em, nếu không phải anh chịu uất ức em cũng sẽ không tức giận như vậy, đều là anh không tốt."

Lục Quân Cường nở nụ cười: "Hôm nay em cũng bị anh dọa đó, sao mà lợi hại như vậy? Bởi vì sợ cô ta đoạt em đi? Sốt ruột sao?"

Lục Khôn Đức đỏ mặt, gật gật đầu: "Chị ta là con gái..."

Lục Quân Cường ôm Lục Khôn Đức, nhịn không được cười: "Là con gái thì làm sao, cũng không qua nổi anh, trừ anh ra em không nhìn trúng được ai hết."

Lục Khôn Đức lần đầu tiên cùng người khác giằng co, sắc mặt còn có hơi trắng, Lục Quân Cường đau lòng xoa xoa mặt anh, nhỏ giọng nói: "Lên lầu hai đi, em làm cho anh chút điểm tâm, được không? Hôm nay là trung thu mà."

"Anh và em cùng nhau làm..." Lục Khôn Đức không muốn rời xa ôm lấy cánh tay cậu, "Muốn nhìn em."

Lục Quân Cường cười cười, kéo Lục Khôn Đức đi vào phòng bếp.

Lục Quân Cường dặn dò Lục Khôn Đức xoa mặt, còn mình thì làm trái cây trộn, Lục Quân Cường nhìn anh trai vẻ mặt nghiêm túc, tình yêu trong lòng dường như muốn tràn ra, chính là người con trai ôn thiện này, cả đời chỉ nóng nảy với người khác hai lần.

Một lần là bởi vì Phương Phương vũ nhục cậu, Lục Khôn Đức liền từ bỏ tình yêu mới vừa nảy sinh của mình.

Một lần là bởi vì Lục Minh Khả ảo tưởng muốn gả cho cậu, Lục Khôn Đức liền từ bỏ tình thân mà mình vẫn luôn coi trọng.

Cả hai lần đều là vì cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện