Đầu tháng Lục Minh Khả tới khách sạn nhận việc, bác gái cũng theo tới, mẹ con Lục gia lần đầu tiên vào đây, trước kia đều chỉ ở xa xa ngoài cửa liếc mắt một cái, lúc này vào được mới biết được quy mô của khách sạn.
Bác gái lôi kéo Lục Minh Khả đứng trong đại sảnh tấm tắc khen ngợi, đợi một hồi lâu Lục Quân Cường mới chậm rãi từ văn phòng đi ra.
Bác gái không thèm để ý biểu tình rõ ràng không kiên nhẫn của cậu, trên mặt vẫn luôn đeo nụ cười: "Thật không nghĩ tới Tiểu Quân giỏi như vậy, ha hả, trước khi tới bác đã dặn dò chị con, nó đều hiểu được, khẳng định làm việc tốt."
Nói rồi lại đẩy đẩy Lục Minh Khả: "Còn không cảm ơn em con, từ nay sắp tới làm việc ở chỗ nhà mình, không giống người khác đi làm công, còn không cảm ơn em con đi."
Lục Minh Khả từ nhỏ đã được bác gái ngôn truyền thân giáo(1), cực kỳ cơ trí, lập tức thuận theo nói: "Đúng vậy, Tiểu Quân cứ yên tâm."
(1) Dạy bằng từ ngữ và ví dụ cụ thể
Lục Quân Cường cười như không cười: "Không cần cảm ơn em, là anh hai sắp xếp... Chị Úc Đan!"
Một cô gái xinh đẹp ăn mặc không giống nữ phục vụ mang giày cao gót đi tới, mỉm cười nói: "Lục tổng?"
Lục Quân Cường cười cười: "Đây là người hôm qua em nói, giao cho chị."
Úc Đan mỉm cười: "Không thành vấn đề, Lục Minh Khả, đúng không? Tôi là quản lý ở đây, Úc Đan, đi theo tôi."
Lục Quân Cường không thèm quản, xoay người lên lầu, bác gái săm soi Úc Đan giỏi giang xinh đẹp một lát, cười cười: "Vậy nhờ cháu chiếu cố Minh Khả của bác nhiều chút, Minh Khả là chị của Lục tổng của các cháu, người chị này, Tiểu Quân vậy chứ để ý lắm, phiền cháu rồi."
Úc Đan cười cười, tự động bỏ qua lời bác gái nói, dẫn Lục Minh Khả ra phía sau.
Bác gái xoay người về nhà, lại quay đầu lại, nhìn bóng dáng Úc Đan như suy tư điều gì.
Gần hết năm 2002, cửa ải cuối năm sắp tới, khách sạn kinh doanh bận rộn lo liệu không hết quá nhiều việc, cũng may Lục Quân Cường vẫn luôn sắp xếp tốt, hết thảy đâu vào đấy.
"Trên báo..." Lục Khôn Đức cuộn người ngồi trên ghế xoay lướt web, "Đã phát hiện trường hợp nhiễm SARS."
"À..." Lục Quân Cường đang kiểm toán, không chút để ý nói, "Không tới được chỗ chúng ta, anh hai yên tâm đi, chờ nghiêm trọng rồi anh liền xin nghỉ, em cũng chuyển việc về làm ở nhà."
Lục Khôn Đức duỗi cổ nhìn cậu lật văn kiện, nói: "Em lại lăn lộn mua nhà nữa à?"
"Ừ." Lục Quân Cường sửa sang lại văn kiện, kẹp vào bìa hồ sơ, cười cười: "Kiếm tiền, nuôi anh." Nói rồi tiến lên ôm anh, nhìn anh mở trang web.
Lục Khôn Đức do dự, hỏi: "Chị Minh Khả... làm việc thế nào? Lần trước lúc tới đây có gặp qua chị ấy một lần, chị ấy làm việc được không?"
Lục Quân Cường cười lạnh: "Lại gọi điện thoại cho anh phải không? Ngày hôm qua em kêu cô ta đi làm phục vụ rồi."
Lục Khôn Đức xoay người, nhìn cậu thở dài: "Em cũng đừng nhằm vào chị ấy, đều là chuyện đã qua rồi..."
"Không đuổi cô ta đi đã là may mắn cho cô ta." Lục Quân Cường đánh gãy anh, cười lạnh nói: "Một hai đòi phải làm tiếp tân, sau khi cho cô ta làm rồi thì việc lớn việc nhỏ tới không ngừng, hôm qua còn tiếp đãi một đoàn lữ hành Mỹ thất bại, làm em phải bồi thường tiền vạn."
Bác gái điện thoại tới cũng không nói chuyện này, Lục Khôn Đức vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại đền nhiều như vậy?"
Lục Quân Cường bật cười: "Vừa nói tới tiền là anh hăng hái ngay... Vốn là Úc Đan đã sớm liên hệ với một đoàn lữ hành, tiếp đãi bọn họ trọn một tuần ăn ở, em còn nói lần này sẽ chia hoa hồng cho chị ấy... Ai ngờ ngày hôm qua lúc người nước ngoài gọi điện thoại tới, chỉ có một mình Lục Minh Khả trực, ấp a ấp úng nói không rõ tiếng Anh, bên kia gọi lại cô ta vừa nghe thấy vẫn là người nước ngoài liền trực tiếp cúp điện thoại, một đoàn người! Trực tiếp tìm khách sạn khác, khách hàng liên hệ với Úc Đan cũng bỏ đi luôn! Em không truy cứu trách nhiệm là may rồi, còn dám gọi điện thoại tới tìm anh nữa!"
Lục Quân Cường càng nghĩ càng giận, ngồi dậy thở ra một hơi: "Bọn họ mà có gọi lại cho anh anh cứ nói họ trực tiếp tìm em, cái thứ gì đâu."
Lục Khôn Đức biết được sự tình từ đầu đến cuối, nửa ngày không nói lời nào, trầm mặc một lúc mới nói: "Đều do anh, lúc ấy không nên đáp ứng bác gái, lại làm em phiền lòng."
Lục Quân Cường cười cười, sủng nịch ôm Lục Khôn Đức nhỏ giọng nói: "Không liên quan tới anh, không cần gọi điện trả lời bọn họ, buổi tối anh muốn ăn cái gì? Giờ em đi chuẩn bị."
Lục Khôn Đức suy nghĩ vài món ăn, theo cậu cùng vào phòng bếp bận việc.
Buổi tối lúc hai người mới vừa ăn cơm xong, một nhà bác hai liền tới.
Lục Khôn Đức vội vàng mời người ngồi xuống, bác hai ngồi ở trên sô pha xấu hổ xoa xoa tay, sau một lúc lâu mới nói: "Tiểu Quân à... Chuyện ngày hôm qua Minh Khả có nói với bác, chuyện đó... hầy, đều là Minh Khả không tốt, hồi còn đi học không chịu học tiếng Anh đàng hoàng, tới lúc đi làm cái gì cũng không biết."
Lục Minh Khả ngượng ngùng ngồi ở một bên nói tiếp: "Là chị không tốt... Nhưng mà không thể gì cũng trách chị hết được, chị cũng không nghĩ tới..."
"Còn dám nói!" Bác hai đã gần năm mươi tuổi, hiện giờ vì con gái không biết cố gắng mà phải vứt mặt mũi tới xin lỗi tiểu bối, thở dài: "Ngàn sai vạn sai đều là tại bác, Tiểu Quân, con đừng để trong lòng."
"Đúng vậy đúng vậy." Bác gái cũng đi theo cười làm lành, "Đều là người một nhà, chỉ muốn giúp đỡ một ít, lần này chị Minh Khả của con thật sự biết sai rồi, Tiểu Quân cũng đừng nhớ mãi không quên."
Lục Quân Cường còn muốn nói nữa, Lục Khôn Đức nhẹ nhàng đụng đụng tay cậu, ánh mắt ý bảo cậu xem mặt mũi bác hai, Lục Quân Cường xoa bóp tay anh, hờ hững nói: "Chuyện ngày hôm qua con vốn dĩ không định truy cứu, cứ như vậy đi."
Bác hai hơi do dự, bác gái cau mày không ngừng đưa mắt ra hiệu với ông, bác hai chung quy vẫn mở miệng: "Tiểu Quân... Ừm, con thấy đó, chị Minh Khả của con cũng không nhỏ tuổi, vốn dĩ để nó tới chỗ con làm, một là nhìn chỗ của con xác thật không tồi, hai là có con bác cũng yên tâm, con coi... giờ con cho nó làm người phục vụ..."
Lục Quân Cường nghe xong, cười lạnh không nói tiếp. Bác hai chỉ có thể tiếp tục: "Con coi, có thể nhìn mặt mũi bác, cho nó tiếp tục làm tiếp tân, về sau có lúc nào cần nói ngoại ngữ thì để cho người khác tiếp điện thoại không con?"
Bác gái và Lục Minh Khả nghe xong có chút kìm nén không được, bác gái đẩy bác hai một phen, vội la lên: "Tới lúc đó rồi biết nói như thế nào!" Lại lập tức xoay mặt cười với Lục Quân Cường nói: "Haizz... Tiểu Quân, bác gái liền trực tiếp nói ra vậy, con coi lúc trước để Minh Khả làm tiếp tân, vốn dĩ đã không thích hợp, chính là nó không thích hợp làm loại công việc này."
"Ha?" Lục Quân Cường nhướng mày cười, "Xem ra là do con lúc trước an bài sai rồi?"
"Không đúng không đúng." Bác gái vội vàng cười làm lành, "Là tại chúng ta không nghĩ tới, bác thấy Minh Khả cũng đúng là không thích hợp làm công việc này, kỳ thật... không làm tiếp tân cũng đâu nhất định phải làm người phục vụ đâu, ha hả... Bác thấy, tụi con không phải còn có chức vị quản lý hay sao."
Bác hai vội vàng ngắt lời: "Bà nói cái gì vậy! Tiếp tân đã làm không được rồi..."
"Ông im đi!" Bác gái quát lớn một tiếng, lại ôn tồn nói với Lục Quân Cường, "Con thấy đó, chị Minh Khả của con dù gì cũng là người nhà mình mà, nếu là làm quản lý thế nào cũng hơn người ta, đúng không? Minh Khả!"
Lục Minh Khả vội vàng nói tiếp: "Đúng... Chị thấy Úc Đan cũng chẳng ra gì, mỗi ngày chỉ biết đi tới đi lui nhìn chằm chằm người khác, nếu không thì là gọi điện thoại... Nói tới chuyện lần này cũng không hoàn toàn trách chị được, người cô ta liên hệ sao lại gọi điện thoại cho tiếp tân? Chị thấy cô ta rõ ràng là..."
Lục Minh Khả nhìn thấy bác gái nháy mắt với mình, biết mình lỡ đi quá xa, nhỏ giọng vớt vát: "Lần này là chị không tốt, nhưng mà nếu để chị làm quản lý, nhất định không kém hơn Úc Đan đâu."
Lục Quân Cường chịu đựng không nổi nữa bật cười, Lục Khôn Đức cũng cảm thấy Lục Minh Khả lần này yêu cầu là thật quá đáng, Úc Đan là người học chuyên ngành quản lý và đã có nhiều năm kinh nghiệm, đâu phải ai cũng có thể làm được công việc như vậy.
Bác gái bất an nhìn Lục Quân Cường, cười gượng nói: "Tiểu Quân... Con coi nhiều năm như vậy bác và bác hai con cũng không có nhờ vả con cái gì, chuyện lần này..."
Lục Khôn Đức nhịn không được ngắt lời: "Làm quản lý cần nhiều kinh nghiệm, không phải ai cũng có thể làm."
Lục Minh Khả còn muốn nói gì nữa, Lục Quân Cường nâng tay ngăn lại, hờ hững nói: "Đúng... Nhiều năm như vậy không có nhờ vả cái gì, ai kêu năm nay lại tới đây nhờ đâu."
Bác gái ngượng chín mặt, đẩy bác hai một cái, bác hai lại chỉ cúi đầu.
Lục Quân Cường cười: "Kia, muốn làm quản lý... Được thôi, trước tiên làm phục vụ hai năm, không xảy ra sai sót gì, tôi cho chị làm quản lý Bộ phận buồng phòng(2), bên đó vẫn chưa có người, đều là chị Úc Đan quản."
(2) Bộ phận Buồng phòng hay còn có tên gọi là Housekeeping department, có nhiệm vụ chính là đảm bảo chất lượng cho từng căn phòng của khách sạn.
Bác gái còn muốn nói thêm nữa, nhưng nhìn trên mặt Lục Quân Cường đã không còn kiên nhẫn, thức thời kiềm lại, cười làm lành nói: "Được được, con có lòng là được, để cho Minh Khả học hỏi kinh nghiệm, chị Minh Khả của con, sao có thể so với Úc Đan con thuê ha."
Lục Minh Khả vốn dĩ cho rằng kêu ba mẹ tới là có thể lên làm quản lý, không nghĩ lại khiến Lục Quân Cường chắn hai năm lại đây, trong lòng không cam nhưng cũng không dám nói gì, bực dọc theo bác hai trở về nhà.
Lục Minh Khả về đến nhà quăng túi xách liền rống lên với bác hai: "Chúng ta đã nói như thế nào?! Ba sao ba tới nhà bọn họ rồi liền sửa miệng vậy, nếu không lúc này con đã là quản lý! Con đã nói với bọn nhân viên kia sau khi trở về sẽ làm quản lý, ba như vậy sao con dám nhìn tụi nó nữa hả ba?!"
Bác hai sắc mặt trắng bệch, giận dữ mắng: "Con còn muốn phát giận! Xử lý như vậy con còn không hài lòng? Nếu Tiểu Quân thật sự bắt con bồi thường thì sao? Tiền vạn! Chúng ta bồi thường nổi chắc? Còn cho phép con yên ổn làm hai năm sẽ cho con làm quản lý, mặt già của ba đều mất hết rồi!"
Bác gái giữ chặt Lục Minh Khả, nói: "Được rồi được rồi, cái hữu dụng thì không chịu nói! Được rồi, Minh Khả, cho con học hỏi kinh nghiệm cũng đúng, thằng nhóc kia cũng bỏ qua rồi, con trước cứ làm, làm một năm, một năm thôi rồi mẹ lại cùng ba con nói với Tiểu Quân, nhất định có thể thành công."
Lục Minh Khả khụt khịt mũi, trong miệng còn lẩm bẩm: "Làm sao con có mặt mũi trở về nữa, tụi nó đều cho rằng con trở về sẽ trên cơ Úc Đan, giờ thì hay rồi, còn phải xem sắc mặt cô ta..."
Bác hai nghe vậy lại muốn tức giận, Lục Minh Khả lập tức xách túi lên, uể oải trở về phòng mình.
Bác hai thở dài một hơi, ngã ngồi trên sô pha.
Bác gái lôi kéo Lục Minh Khả đứng trong đại sảnh tấm tắc khen ngợi, đợi một hồi lâu Lục Quân Cường mới chậm rãi từ văn phòng đi ra.
Bác gái không thèm để ý biểu tình rõ ràng không kiên nhẫn của cậu, trên mặt vẫn luôn đeo nụ cười: "Thật không nghĩ tới Tiểu Quân giỏi như vậy, ha hả, trước khi tới bác đã dặn dò chị con, nó đều hiểu được, khẳng định làm việc tốt."
Nói rồi lại đẩy đẩy Lục Minh Khả: "Còn không cảm ơn em con, từ nay sắp tới làm việc ở chỗ nhà mình, không giống người khác đi làm công, còn không cảm ơn em con đi."
Lục Minh Khả từ nhỏ đã được bác gái ngôn truyền thân giáo(1), cực kỳ cơ trí, lập tức thuận theo nói: "Đúng vậy, Tiểu Quân cứ yên tâm."
(1) Dạy bằng từ ngữ và ví dụ cụ thể
Lục Quân Cường cười như không cười: "Không cần cảm ơn em, là anh hai sắp xếp... Chị Úc Đan!"
Một cô gái xinh đẹp ăn mặc không giống nữ phục vụ mang giày cao gót đi tới, mỉm cười nói: "Lục tổng?"
Lục Quân Cường cười cười: "Đây là người hôm qua em nói, giao cho chị."
Úc Đan mỉm cười: "Không thành vấn đề, Lục Minh Khả, đúng không? Tôi là quản lý ở đây, Úc Đan, đi theo tôi."
Lục Quân Cường không thèm quản, xoay người lên lầu, bác gái săm soi Úc Đan giỏi giang xinh đẹp một lát, cười cười: "Vậy nhờ cháu chiếu cố Minh Khả của bác nhiều chút, Minh Khả là chị của Lục tổng của các cháu, người chị này, Tiểu Quân vậy chứ để ý lắm, phiền cháu rồi."
Úc Đan cười cười, tự động bỏ qua lời bác gái nói, dẫn Lục Minh Khả ra phía sau.
Bác gái xoay người về nhà, lại quay đầu lại, nhìn bóng dáng Úc Đan như suy tư điều gì.
Gần hết năm 2002, cửa ải cuối năm sắp tới, khách sạn kinh doanh bận rộn lo liệu không hết quá nhiều việc, cũng may Lục Quân Cường vẫn luôn sắp xếp tốt, hết thảy đâu vào đấy.
"Trên báo..." Lục Khôn Đức cuộn người ngồi trên ghế xoay lướt web, "Đã phát hiện trường hợp nhiễm SARS."
"À..." Lục Quân Cường đang kiểm toán, không chút để ý nói, "Không tới được chỗ chúng ta, anh hai yên tâm đi, chờ nghiêm trọng rồi anh liền xin nghỉ, em cũng chuyển việc về làm ở nhà."
Lục Khôn Đức duỗi cổ nhìn cậu lật văn kiện, nói: "Em lại lăn lộn mua nhà nữa à?"
"Ừ." Lục Quân Cường sửa sang lại văn kiện, kẹp vào bìa hồ sơ, cười cười: "Kiếm tiền, nuôi anh." Nói rồi tiến lên ôm anh, nhìn anh mở trang web.
Lục Khôn Đức do dự, hỏi: "Chị Minh Khả... làm việc thế nào? Lần trước lúc tới đây có gặp qua chị ấy một lần, chị ấy làm việc được không?"
Lục Quân Cường cười lạnh: "Lại gọi điện thoại cho anh phải không? Ngày hôm qua em kêu cô ta đi làm phục vụ rồi."
Lục Khôn Đức xoay người, nhìn cậu thở dài: "Em cũng đừng nhằm vào chị ấy, đều là chuyện đã qua rồi..."
"Không đuổi cô ta đi đã là may mắn cho cô ta." Lục Quân Cường đánh gãy anh, cười lạnh nói: "Một hai đòi phải làm tiếp tân, sau khi cho cô ta làm rồi thì việc lớn việc nhỏ tới không ngừng, hôm qua còn tiếp đãi một đoàn lữ hành Mỹ thất bại, làm em phải bồi thường tiền vạn."
Bác gái điện thoại tới cũng không nói chuyện này, Lục Khôn Đức vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại đền nhiều như vậy?"
Lục Quân Cường bật cười: "Vừa nói tới tiền là anh hăng hái ngay... Vốn là Úc Đan đã sớm liên hệ với một đoàn lữ hành, tiếp đãi bọn họ trọn một tuần ăn ở, em còn nói lần này sẽ chia hoa hồng cho chị ấy... Ai ngờ ngày hôm qua lúc người nước ngoài gọi điện thoại tới, chỉ có một mình Lục Minh Khả trực, ấp a ấp úng nói không rõ tiếng Anh, bên kia gọi lại cô ta vừa nghe thấy vẫn là người nước ngoài liền trực tiếp cúp điện thoại, một đoàn người! Trực tiếp tìm khách sạn khác, khách hàng liên hệ với Úc Đan cũng bỏ đi luôn! Em không truy cứu trách nhiệm là may rồi, còn dám gọi điện thoại tới tìm anh nữa!"
Lục Quân Cường càng nghĩ càng giận, ngồi dậy thở ra một hơi: "Bọn họ mà có gọi lại cho anh anh cứ nói họ trực tiếp tìm em, cái thứ gì đâu."
Lục Khôn Đức biết được sự tình từ đầu đến cuối, nửa ngày không nói lời nào, trầm mặc một lúc mới nói: "Đều do anh, lúc ấy không nên đáp ứng bác gái, lại làm em phiền lòng."
Lục Quân Cường cười cười, sủng nịch ôm Lục Khôn Đức nhỏ giọng nói: "Không liên quan tới anh, không cần gọi điện trả lời bọn họ, buổi tối anh muốn ăn cái gì? Giờ em đi chuẩn bị."
Lục Khôn Đức suy nghĩ vài món ăn, theo cậu cùng vào phòng bếp bận việc.
Buổi tối lúc hai người mới vừa ăn cơm xong, một nhà bác hai liền tới.
Lục Khôn Đức vội vàng mời người ngồi xuống, bác hai ngồi ở trên sô pha xấu hổ xoa xoa tay, sau một lúc lâu mới nói: "Tiểu Quân à... Chuyện ngày hôm qua Minh Khả có nói với bác, chuyện đó... hầy, đều là Minh Khả không tốt, hồi còn đi học không chịu học tiếng Anh đàng hoàng, tới lúc đi làm cái gì cũng không biết."
Lục Minh Khả ngượng ngùng ngồi ở một bên nói tiếp: "Là chị không tốt... Nhưng mà không thể gì cũng trách chị hết được, chị cũng không nghĩ tới..."
"Còn dám nói!" Bác hai đã gần năm mươi tuổi, hiện giờ vì con gái không biết cố gắng mà phải vứt mặt mũi tới xin lỗi tiểu bối, thở dài: "Ngàn sai vạn sai đều là tại bác, Tiểu Quân, con đừng để trong lòng."
"Đúng vậy đúng vậy." Bác gái cũng đi theo cười làm lành, "Đều là người một nhà, chỉ muốn giúp đỡ một ít, lần này chị Minh Khả của con thật sự biết sai rồi, Tiểu Quân cũng đừng nhớ mãi không quên."
Lục Quân Cường còn muốn nói nữa, Lục Khôn Đức nhẹ nhàng đụng đụng tay cậu, ánh mắt ý bảo cậu xem mặt mũi bác hai, Lục Quân Cường xoa bóp tay anh, hờ hững nói: "Chuyện ngày hôm qua con vốn dĩ không định truy cứu, cứ như vậy đi."
Bác hai hơi do dự, bác gái cau mày không ngừng đưa mắt ra hiệu với ông, bác hai chung quy vẫn mở miệng: "Tiểu Quân... Ừm, con thấy đó, chị Minh Khả của con cũng không nhỏ tuổi, vốn dĩ để nó tới chỗ con làm, một là nhìn chỗ của con xác thật không tồi, hai là có con bác cũng yên tâm, con coi... giờ con cho nó làm người phục vụ..."
Lục Quân Cường nghe xong, cười lạnh không nói tiếp. Bác hai chỉ có thể tiếp tục: "Con coi, có thể nhìn mặt mũi bác, cho nó tiếp tục làm tiếp tân, về sau có lúc nào cần nói ngoại ngữ thì để cho người khác tiếp điện thoại không con?"
Bác gái và Lục Minh Khả nghe xong có chút kìm nén không được, bác gái đẩy bác hai một phen, vội la lên: "Tới lúc đó rồi biết nói như thế nào!" Lại lập tức xoay mặt cười với Lục Quân Cường nói: "Haizz... Tiểu Quân, bác gái liền trực tiếp nói ra vậy, con coi lúc trước để Minh Khả làm tiếp tân, vốn dĩ đã không thích hợp, chính là nó không thích hợp làm loại công việc này."
"Ha?" Lục Quân Cường nhướng mày cười, "Xem ra là do con lúc trước an bài sai rồi?"
"Không đúng không đúng." Bác gái vội vàng cười làm lành, "Là tại chúng ta không nghĩ tới, bác thấy Minh Khả cũng đúng là không thích hợp làm công việc này, kỳ thật... không làm tiếp tân cũng đâu nhất định phải làm người phục vụ đâu, ha hả... Bác thấy, tụi con không phải còn có chức vị quản lý hay sao."
Bác hai vội vàng ngắt lời: "Bà nói cái gì vậy! Tiếp tân đã làm không được rồi..."
"Ông im đi!" Bác gái quát lớn một tiếng, lại ôn tồn nói với Lục Quân Cường, "Con thấy đó, chị Minh Khả của con dù gì cũng là người nhà mình mà, nếu là làm quản lý thế nào cũng hơn người ta, đúng không? Minh Khả!"
Lục Minh Khả vội vàng nói tiếp: "Đúng... Chị thấy Úc Đan cũng chẳng ra gì, mỗi ngày chỉ biết đi tới đi lui nhìn chằm chằm người khác, nếu không thì là gọi điện thoại... Nói tới chuyện lần này cũng không hoàn toàn trách chị được, người cô ta liên hệ sao lại gọi điện thoại cho tiếp tân? Chị thấy cô ta rõ ràng là..."
Lục Minh Khả nhìn thấy bác gái nháy mắt với mình, biết mình lỡ đi quá xa, nhỏ giọng vớt vát: "Lần này là chị không tốt, nhưng mà nếu để chị làm quản lý, nhất định không kém hơn Úc Đan đâu."
Lục Quân Cường chịu đựng không nổi nữa bật cười, Lục Khôn Đức cũng cảm thấy Lục Minh Khả lần này yêu cầu là thật quá đáng, Úc Đan là người học chuyên ngành quản lý và đã có nhiều năm kinh nghiệm, đâu phải ai cũng có thể làm được công việc như vậy.
Bác gái bất an nhìn Lục Quân Cường, cười gượng nói: "Tiểu Quân... Con coi nhiều năm như vậy bác và bác hai con cũng không có nhờ vả con cái gì, chuyện lần này..."
Lục Khôn Đức nhịn không được ngắt lời: "Làm quản lý cần nhiều kinh nghiệm, không phải ai cũng có thể làm."
Lục Minh Khả còn muốn nói gì nữa, Lục Quân Cường nâng tay ngăn lại, hờ hững nói: "Đúng... Nhiều năm như vậy không có nhờ vả cái gì, ai kêu năm nay lại tới đây nhờ đâu."
Bác gái ngượng chín mặt, đẩy bác hai một cái, bác hai lại chỉ cúi đầu.
Lục Quân Cường cười: "Kia, muốn làm quản lý... Được thôi, trước tiên làm phục vụ hai năm, không xảy ra sai sót gì, tôi cho chị làm quản lý Bộ phận buồng phòng(2), bên đó vẫn chưa có người, đều là chị Úc Đan quản."
(2) Bộ phận Buồng phòng hay còn có tên gọi là Housekeeping department, có nhiệm vụ chính là đảm bảo chất lượng cho từng căn phòng của khách sạn.
Bác gái còn muốn nói thêm nữa, nhưng nhìn trên mặt Lục Quân Cường đã không còn kiên nhẫn, thức thời kiềm lại, cười làm lành nói: "Được được, con có lòng là được, để cho Minh Khả học hỏi kinh nghiệm, chị Minh Khả của con, sao có thể so với Úc Đan con thuê ha."
Lục Minh Khả vốn dĩ cho rằng kêu ba mẹ tới là có thể lên làm quản lý, không nghĩ lại khiến Lục Quân Cường chắn hai năm lại đây, trong lòng không cam nhưng cũng không dám nói gì, bực dọc theo bác hai trở về nhà.
Lục Minh Khả về đến nhà quăng túi xách liền rống lên với bác hai: "Chúng ta đã nói như thế nào?! Ba sao ba tới nhà bọn họ rồi liền sửa miệng vậy, nếu không lúc này con đã là quản lý! Con đã nói với bọn nhân viên kia sau khi trở về sẽ làm quản lý, ba như vậy sao con dám nhìn tụi nó nữa hả ba?!"
Bác hai sắc mặt trắng bệch, giận dữ mắng: "Con còn muốn phát giận! Xử lý như vậy con còn không hài lòng? Nếu Tiểu Quân thật sự bắt con bồi thường thì sao? Tiền vạn! Chúng ta bồi thường nổi chắc? Còn cho phép con yên ổn làm hai năm sẽ cho con làm quản lý, mặt già của ba đều mất hết rồi!"
Bác gái giữ chặt Lục Minh Khả, nói: "Được rồi được rồi, cái hữu dụng thì không chịu nói! Được rồi, Minh Khả, cho con học hỏi kinh nghiệm cũng đúng, thằng nhóc kia cũng bỏ qua rồi, con trước cứ làm, làm một năm, một năm thôi rồi mẹ lại cùng ba con nói với Tiểu Quân, nhất định có thể thành công."
Lục Minh Khả khụt khịt mũi, trong miệng còn lẩm bẩm: "Làm sao con có mặt mũi trở về nữa, tụi nó đều cho rằng con trở về sẽ trên cơ Úc Đan, giờ thì hay rồi, còn phải xem sắc mặt cô ta..."
Bác hai nghe vậy lại muốn tức giận, Lục Minh Khả lập tức xách túi lên, uể oải trở về phòng mình.
Bác hai thở dài một hơi, ngã ngồi trên sô pha.
Danh sách chương