Xung quanh nhà Cố Trưng không có phòng ở, cho nên sân mới lớn như vậy, lúc trước anh một đại nam nhân chỉ cần có một nơi che gió che mưa là được, nhưng lúc này xem lại, nếu như buổi tối Lâm Thanh Đường một munhf ở nhà ở nhà.
Có chút không an toàn.
Cố Trưng không nói gì, cầm quần đùi chuẩn bị đi tắm, nhưng đột nhiên nghĩ lại, rồi cầm thêm cái áo ba lỗ.
Trước kia, ở một mình, bây giờ thì khác.
Đáy mắt Lâm Thanh Đường hiện lên thất vọng, cô cho rằng buổi tối mình có thể thừa dịp anh ngủ, sờ sờ cơ bụng tám múi của chồng!Từ khi nào Cố Trưng lại tuân thủ nam đức như vậy?Cố Trưng tắm rửa rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã mặc quần đùi, áo ba lỗ trở về.
Lâm Thanh Đường nhìn thấy, vội vàng dịch vào trong một ít, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống.
Cố Trưng ngồi ở bên giường, chuẩn bị tâm lý một hồi lâu, đêm qua anh uống quá nhiều, hiểu nhầm cô là Lâm Trân Châu, nhưng dù sao hai người bọn họ xem như vợ chồng mới cưới, mà anh vẫn cảm thấy có chút không ngượng, xấu hổ.
Anh cũng không thể ngủ ở ngoài, ngày mai Lâm Mai Phân tới ở, nếu như biết anh chia phòng ngủ với Lâm Thanh Đường, Lâm Mai Phân sẽ vì anh mà lo lắng.
Nếu muốn chịu trách nhiệm với cô, thì nên gánh vác trách nhiệm mà một người đàn ông nên gánh vác.
Sau khi xây dựng tâm lý trong chốc lát, Cố Trưng mới nằm ở trên giường, Lâm Thanh Đường vội vàng kéo chăn qua, đắp lên ngực anh"A Trưng, ngủ ngon!"Lâm Thanh Đường vui mừng nói một tiếng, nhắm hai mắt lại đi ngủ.
Cố Trưng nhìn chằm chằm khuôn mặt dịu dàng của cô một lúc, rồi mới tắt đèn trong phòng nằm xuống, chỉ là vừa mới nằm xuống, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đi tới nắm lấy ngón tay anh.
Thân thể rụt lại một chút, nhưng thấy cô chỉ nắm ngón tay cũng không làm gì, Cố Trưng cũng không để ý nữa.
Cô nói rồi, cô không sợ!Tuy rằng không thể sờ được cơ bụng của Cố Trưng khiến Lâm Thanh Đường cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng thấy anh không cự tuyệt mình đụng chạm, khóe môi Lâm Thanh Đường không ngừng nhếch lên, tâm tình tốt lên.
Cố Trưng mệt mỏi một ngày, nằm xuống không bao lâu đã ngủ say, lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai đôi mắt im lặng nhắm lại, lông mi dài mà cong giống như một cây quạt nhỏ.
Cố Trưng chợt phát hiện mình ôm cô vào trong ngực, cô thật sự rất nhỏ, lúc bị anh ôm giống như là khảm vào trong ngực anh, thân thể hai người hoàn mỹ phù hợp.
Giống như, cô trời sinh nên ở cùng một chỗ với anh.
Đột nhiên, trong ngực lông mi cô run nhẹ, như sắp tỉnh lại.
Anh lại như có tật giật mình, vội vàng nhắm hai mắt lại.
Lâm Thanh Đường mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt anh tuấn, tâm trạng của cô trong nháy mắt tốt lên.
Thật tốt! Anh vẫn còn sống.
Thấy mình bị anh ôm vào trong ngực, tâm trạng Lâm Thanh Đường lại sung sướng hơn vài phần.
Nhìn anh còn chưa tỉnh lại, Lâm Thanh Đường cũng không muốn làm ồn, suốt ngày anh đều bận rộn, đã đủ mệt mỏi, buổi sáng để cho anh ngủ thêm một lát đi.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, sau khi đắp lại chăn cho anh, cúi đầu len lén hôn lên má anh một cái.
Sau đó liền giống như mèo con vụng trộm, cười khanh khách hai tiếng, lúc này mới rón rén xuống giường.
Trên giường, thân thể Cố Trưng lại cứng đờ ở đó không dám nhúc nhích, trong phòng vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo, cho đến khi vang lên tiếng đóng cửa rất nhỏ, sau đó Cố Trưng mới mở to mắt, tay đặt trên mặt chỗ bị cô hôn.
Chẳng lẽ, Lâm Thanh Đường thật sự thích anh?.