Cuối cùng hai người vẫn phải bỏ lại chiếc xe này.
Hầu hết ô tô họ có thể tìm được xung quanh đó còn bị hư hại nghiêm trọng hơn, còn những chiếc trông khá ổn thì lại đang nhốt xác sống ở bên trong. Xe hơi nhỏ của họ bị gió lùa, đi dọc đường cái chọn lựa một hồi lâu, rốt cuộc Hạ Trầm không nhịn được nữa mà dừng xe lại.
"Dù có tiếc cũng phải đổi." Anh bỏ lại câu này rồi tắt máy xuống xe, đi thẳng đến chỗ một chiếc Jeep ven đường.
Hướng Gia Quân lưu luyến trong chiếc xe của mình một lúc rồi vẫn đành khẽ cắn môi đi theo. Bây giờ cái xe này không chỉ thủng lỗ chỗ mà còn sắp hết xăng, chỉ có thể vứt lại.
Hai người vừa đến gần thì xác sống bên trong xe Jeep đã bắt đầu giãy giụa. Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái đang điên cuồng muốn nhào về phía cửa nhưng lại bị dây an toàn chặn lại, chỉ có thể bị giữ chặt tại chỗ.
Hướng Gia Quân còn chưa kịp bàn bạc với Hạ Trầm thì đã thấy đối phương vươn tay thử mở cửa xe ra. May mắn là cửa không khóa, anh vừa kéo một cái là cửa xe đã mở.
Hạ Trầm trực tiếp mở rộng cửa, cánh tay phải vẫn luôn sẵn sàng lập tức vung lên rồi hạ xuống, xác sống vừa mới nhe răng lao tới đã bị anh đánh cho lệch đầu sang một phía, một tiếng "rắc" vang lên, xương cốt rã rời.
Anh kéo nó xuống xe rồi tiện tay lục soát khắp người nó, ngoại trừ ví tiền và một bao thuốc lá thì không còn gì nữa.
Xác sống vẫn chưa chết hẳn nhưng chỉ có thể nằm co giật vô nghĩa, cứ như không phải là tự nó muốn sống mà là bị chi phối bởi thiết lập đã ghi sẵn trong gen, chưa dứt hơi thở cuối cùng thì không được bỏ cuộc.
Hướng Gia Quân cúi đầu ngơ ngẩn nhìn, đột nhiên bị giọng nói của Hạ Trầm gọi về.
"Đi dọn đồ đi."
Cậu đáp lời rồi chạy đi mở cốp, lắp ráp lại xe đẩy của siêu thị xong thì lấy vật tư ra chất lên đầy giỏ xe, sau đó đẩy xe đến bên cạnh chiếc Jeep. Hạ Trầm nhận lấy, anh phụ trách sắp xếp vật tư vào xe mới, hai người phối hợp nên chẳng bao lâu sau đã chuyển xong tất cả đồ vật.
Đến khi ngồi trên xe Hướng Gia Quân vẫn còn hơi ngơ ngác.
Hạ Trầm kiểm tra tình trạng xe xong, vừa quay đầu đã thấy một Hướng Gia Quân như đang lạc trong cõi thần tiên.
"Sao thế? Bị xác sống dọa choáng hả?"
Thanh niên hoàn hồn, lắc lắc đầu: "Không sao, chỉ là tự dưng cảm thấy thật vô lý."
Hạ Trầm lái xe đi, vừa quan sát tình hình giao thông bốn phía vừa trả lời: "Tự dưng? Vậy lúc trước cậu nghĩ gì, chơi vui à?"
"Cũng không phải, mà tôi luôn cho rằng bản thân sẽ không chết," Hướng Gia Quân mất một lát để sắp xếp từ ngữ, "bởi vì ngay từ lúc đầu gặp anh, nhìn anh giống một người không dễ chết."
Hạ Trầm bị kiểu nói của cậu làm buồn cười.
Nhìn anh không dễ chết ấy hả? Cái gì đã khiến Hướng Gia Quân có loại ảo giác này nhỉ, vóc dáng cao lớn đánh nhau lưu loát? Hay là sự quyết đoán khi cướp bóc giết người? Anh quẹo xe, đi về hướng hoàn toàn khác so với kế hoạch ban đầu.
Hướng Gia Quân nhận ra được, hỏi: "Không phải là tụi mình đi đến nhà anh hả?"
"Đổi tuyến đường," Anh đáp, "đến xem công ty ba tôi trước."
Vừa nãy bọn họ bị xác sống bao vây truy đuổi, trong lúc vô tình đã cách rất xa tuyến đường lúc trước rồi, ngược lại lại khá gần viện nghiên cứu mà ba anh làm việc, thôi thì cứ đến đó trước xem tình hình thế nào.
Hướng Gia Quân không hỏi nhiều. Lúc còn ở xe mình thì cậu đã rửa gần sạch đống máu dính trên người, bây giờ chỉ ngồi yên lặng lau cây búa đập thịt, như thể cũng không hề để ý đích đến cuối cùng của bọn họ.
Không lâu sau hai người đã tới phụ cận viện nghiên cứu.
Mặc dù không nằm ở trung tâm thành phố đông đúc phồn hoa nhưng quanh đây cũng có rất nhiều khu dân cư, vậy nên đường phố cũng bị lấp kín bởi số xe nhiều không đếm xuể.
Nhưng lại giống như lúc trước, không thấy mấy xác sống.
Lần này Hạ Trầm cẩn thận hơn, cố gắng không tạo ra tiếng động lớn tránh thu hút xác sống ở trong nhà ra ngoài.
"Phía trước có người kìa." Hướng Gia Quân im lặng hồi lâu bỗng nhiên lên tiếng.
Hạ Trầm nhìn về hướng cậu chỉ, quả nhiên nhìn thấy có người đang đứng ở đầu hẻm gần đó, hơn nữa còn là một người rất quen thuộc.
Hướng Gia Quân suy đoán: "Hình như nó đang mặc đồng phục thì phải."
"Đúng vậy."
Là đồng phục ở viện nghiên cứu của ba anh.
Xác sống lững thững đi lại giữa con hẻm nhỏ hẹp, khi nó xoay người, rốt cuộc Hạ Trầm cũng nhìn thấy rõ gương mặt kia. Người đó là đồng nghiệp của ba, chính là chú Mã đã quen biết rất nhiều năm với nhà anh.
Chú Mã cũng nhìn thấy bọn họ, thậm chí Hạ Trầm còn nghĩ rằng đối phương đã nhìn thấy anh qua cả một lớp kính chắn gió.
Thế nhưng giống như bé gái mà họ đã từng gặp, xác sống này không hề có ý định tấn công.
Thành phố B quá kỳ quái, bên cạnh loại xác sống không hung dữ này thì có cả xác sống giống ở thành phố A, chính là đám đã đuổi theo bọn họ.
Chẳng lẽ vì đây là nơi bắt nguồn dịch bệnh? Trong số đó có những con đã bắt đầu tiến hóa?
Anh ngẩn người nhìn chằm chằm chú Mã, bị Hướng Gia Quân đụng nhẹ cánh tay.
"Anh xem, bên kia cũng có hai xác sống giống vậy."
Hạ Trầm nhìn theo hướng tay cậu, bên trái cũng có hai cái xác không hồn đang lững thững bước đi, chầm chậm bình tĩnh.
"Lát nữa tôi vào đó," Hạ Trầm quyết định, "cậu chờ ở trên xe. Nếu qua nửa tiếng mà tôi còn chưa ra thì cậu không cần phải chờ nữa."
Hướng Gia Quân không trả lời ngay, im lặng một lát rồi mới nói: "Tôi và anh cùng vào, hai người thì đỡ nguy hiểm hơn."
"Cậu không cần phải mạo hiểm như vậy." Hạ Trầm nghĩ nghĩ rồi bổ sung, "Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói là sự an toàn của cậu cũng rất quan trọng, không cần vì cùng tôi tìm ba mà mạo hiểm."
Hướng Gia Quân cười cười, trả lời như đang nói chuyện với bạn bè: "Anh yên tâm, nếu thấy nguy hiểm là tôi chạy luôn, chắc chắn không thèm nán lại đâu."
Giọng điệu này khiến Hạ Trầm ngẩn ngơ.
Đêm đó ở tòa nhà, giữa bóng tối không phân biệt nổi đông tây nam bắc, anh đã phá lệ mà nói ra lòng mình với Hướng Gia Quân. Nhưng khi mặt trời lên anh lại giấu đi mọi cảm xúc của mình, tự nhủ rằng bọn họ chẳng qua chỉ là hai người tạm thời đi chung đường với nhau, không nên tâm sự như vậy nữa.
Thế nhưng Hướng Gia Quân lại thích ứng rất nhanh với sự tồn tại của anh, hơn nữa còn coi anh như bạn bè thân thiết, nay lại muốn xông vào nơi nguy hiểm cùng anh.
Là đồng đội, Hạ Trầm không có tư cách để đối phương mạo hiểm vì mình. Nhưng là bạn bè, dường như anh nên nhận lấy ý tốt này.
Đúng là đang bắt anh phải thấy cảm động mà, sao lại có một người vừa không có chừng mực lại cực kỳ ngây thơ như thế này cơ chứ.
Hạ Trầm hít sâu một hơi, kiềm chế thứ cảm xúc vốn không nên xuất hiện, nói: "Được, nhưng cậu chỉ đi cùng tôi một nửa đoạn đường thôi. Vẫn là câu nói kia, nửa tiếng mà không thấy tôi về thì lập tức chạy."
Anh nhìn Hướng Gia Quân chăm chú, có lẽ do anh miêu tả tình hình quá nguy hiểm nên vẻ mặt cậu cũng vô cùng nghiêm trọng. Có ít máu trên trán vẫn chưa được lau đi khiến cho đôi mắt trong veo sáng ngời kia như mang vẻ đáng thương, nhưng đáng thương cũng chỉ là ảo giác của anh, Hướng Gia Quân không phải là một người nhu nhược yếu đuối.
Hạ Trầm rời mắt đi, nếu nhìn nữa thì anh sẽ không nhịn được mà cưỡng ép người ta ở lại mất.
Xe vừa khéo chạy đến trước cửa viện nghiên cứu.
Hướng Gia Quân quay đầu nhìn biển hiệu trước cửa, hơi ngạc nhiên: "Ba anh nghiên cứu thuốc?"
"Đúng." Hạ Trầm dừng xe lại, đeo balo leo núi lên lưng rồi cầm lấy búa thép, "Làm việc cho một công ty dược tư nhân."
Hướng Gia Quân không hỏi nhiều, theo anh xuống xe.
Mấy xác sống đứng cách đó không xa chỉ hơi xoay người nhìn nhưng đều không lao tới. Hạ Trầm dẫn Hướng Gia Quân nhanh chóng chạy vào viện nghiên cứu.
Trong đại sảnh vắng tanh nhưng trên sàn dính không ít vết máu.
Hạ Trầm lướt qua thang máy đi tới cầu thang bộ. Anh quay lại xòe năm ngón tay với Hướng Gia Quân, cậu gật đầu, yên lặng đi phía sau.
Đi lên tầng hai vẫn chưa thấy bất cứ xác sống hay thi thể nào, nhưng hai người vừa đi tới giữa cầu thang của tầng hai và ba thì Hạ Trầm thoáng nhìn thấy có bóng đen trên tầng. Anh dừng bước rồi giơ tay ngăn Hướng Gia Quân lại, đến khi xác nhận xác sống ở tầng trên không phát hiện ra họ thì mới xoay người kéo cậu đến điểm mù ven tường, nói thầm: "Chúng ta đi xuống."
Tuy Hướng Gia Quân không hiểu gì nhưng vẫn làm theo anh.
Bọn họ quay về tầng hai, Hạ Trầm móc lấy cổ áo Hướng Gia Quân ngăn cậu tiếp tục đi xuống dưới, thay vào đó xách cậu đi vào trong hành lang.
Vì đã tới công ty thăm ba mấy lần nên anh nhớ rõ mỗi tầng đều có một phòng kho ở cuối hành lang, chỉ mong là lúc này phòng kho ở tầng hai còn trống.
Hạ Trầm đứng sát tường quan sát, trong hành lang tầng hai có ba xác sống, không biết là loại thân thiện hay là loại hiếu chiến, mà cũng không biết bên trong phòng thí nghiệm quanh đó còn có bao nhiêu con.
Anh kiên nhẫn chờ đợi khoảng một phút, rốt cuộc cũng bắt được cơ hội cả ba xác sống đều xoay người sang phía khác, nhanh chóng kéo Hướng Gia Quân chạy tới trước cửa kho.
Kho chẳng bao giờ khóa, vặn một cái đã mở. Anh bảo vệ Hướng Gia Quân sau người, không hề do dự đẩy cửa ra. Nhìn qua khe hở giữa ván cửa thấy bên trong chỉ có một đống đồ lung tung, không có bóng dáng của người khác thì anh mới hoàn toàn mở ra rồi kéo cậu trốn vào trong phòng.
Cửa khép hờ, Hạ Trầm xoay lưng về phía cửa rồi hạ giọng nói với Hướng Gia Quân: "Cậu chờ ở đây, không được đi đâu hết."
Rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng hiểu ra là Hạ Trầm định bỏ cậu lại đây, không đồng ý: "Giờ mới ở chỗ nào chứ, tôi lên tầng năm với anh."
Hạ Trầm không cho cậu cơ hội cãi lại, lập tức rời khỏi phòng, nhanh đến mức chỉ để lại cho cậu một góc áo màu trắng.
Hướng Gia Quân chậm một bước, chỉ mới thò nửa người ra ngoài thì đã liếc thấy xác sống trên hành lang lảo đảo xoay người lại. Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ, cậu lùi một bước về lại sau cánh cửa.
Cậu đóng vội cửa lại, lưng đè lên ván cửa.
Chắc là vừa rồi xác sống kia không nhìn thấy mình đâu...
Trong lòng Hướng Gia Quân căng thẳng một lúc lâu, đến khi xác nhận không có tiếng động gì phía sau thì cậu mới thả lỏng cơ thể đang căng chặt. Vừa bình tĩnh lại thì cậu đã lấy điện thoại ra, khởi động máy rồi nhớ kĩ thời gian.
Khung cảnh yên bình không khỏi khiến cậu nghĩ lung tung, nếu lúc này đi tìm Hạ Trầm thì nhỡ đâu lại mang thêm phiền phức đến cho anh. Cậu cứ đi qua đi lại trên khoảng sàn trống nhỏ hẹp của phòng kho, suy tư chạy loạn trong đầu như lâu lắm, nhìn xuống điện thoại thì mới có năm phút trôi qua.
Hướng Gia Quân ngồi sụp xuống nền nhà, để dời sự chú ý mà bắt đầu lau lau chiếc búa thép của mình. Sau khi lăn qua lộn lại lau khắp búa leo núi hai lần, nhìn màn hình di động còn tận mười lăm phút.
Cậu hiếm khi trải qua nửa tiếng khó khăn như thế này, sự chờ đợi vô định làm cho người ta sợ hãi hơn hầu hết mọi chuyện trên đời. Vô thức lo lắng cho tình hình của Hạ Trầm, trong đầu không nhịn được mà tưởng tượng cảnh đối phương bị xác sống bắt được rồi gặm cắn nhai nuốt. Giây tiếp theo lại vội vã gạt đi hình ảnh ấy, Hạ Trầm sẽ không chết, chắc chắn anh sẽ không sao đâu.
Khi chỉ còn mười phút thì cậu lại đứng lên, siết chặt búa leo núi trong tay và nhìn chòng chọc lên cánh cửa. Nếu một sinh vật khác xông vào phòng thì cậu sẽ mặc kệ hết thảy, lập tức giết nó.
Còn nếu người xông vào là thầy Hạ đã biến đổi, vậy cậu...
Hướng Gia Quân mắc kẹt ở chỗ này, đờ đẫn suy nghĩ một lúc lâu thì đột ngột nghe thấy một chuỗi những tiếng động, đầu tiên là có người chạy ở trên tầng ba, sau đó là âm thanh hỗn loạn ngoài cầu thang. Đang ngây người thì cậu bỗng nhìn thấy cánh cửa nhẹ nhàng lay động.
Giây kế tiếp một người với gương mặt đầy máu lảo đảo đi vào, vừa vào phòng đã ngã xuống mặt đất.
Không kịp lên tiếng, cậu vội vã tiến lên đóng cửa lại rồi xoay người ôm lấy người đang nằm trên sàn.
"Hạ Trầm! Anh sao thế!" Hướng Gia Quân không thể tin người trước mắt với khuôn mặt bị máu tươi nhuộm đỏ này là thầy Hạ, ánh mắt nôn nóng đảo quanh mặt đối phương rồi phát hiện trên trán anh cũng có một vết thương, nhưng so với vết cắt nhỏ bé do thủy tinh của cậu thì nghiêm trọng hơn nhiều.
Cậu dùng tay ấn lên miệng vết thương đang không ngừng chảy máu, giọng nói không kìm được run rẩy: "Anh đừng lo, tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây."
Hạ Trầm nằm trong vòng tay cậu, môi mở rồi lại đóng nhưng tiếng nói quá nhỏ. Hướng Gia Quân cúi đầu ghé tai bên miệng anh, rốt cuộc cũng nghe rõ—
"Đừng đi ra... Đừng đi ra ngoài..."
Hầu hết ô tô họ có thể tìm được xung quanh đó còn bị hư hại nghiêm trọng hơn, còn những chiếc trông khá ổn thì lại đang nhốt xác sống ở bên trong. Xe hơi nhỏ của họ bị gió lùa, đi dọc đường cái chọn lựa một hồi lâu, rốt cuộc Hạ Trầm không nhịn được nữa mà dừng xe lại.
"Dù có tiếc cũng phải đổi." Anh bỏ lại câu này rồi tắt máy xuống xe, đi thẳng đến chỗ một chiếc Jeep ven đường.
Hướng Gia Quân lưu luyến trong chiếc xe của mình một lúc rồi vẫn đành khẽ cắn môi đi theo. Bây giờ cái xe này không chỉ thủng lỗ chỗ mà còn sắp hết xăng, chỉ có thể vứt lại.
Hai người vừa đến gần thì xác sống bên trong xe Jeep đã bắt đầu giãy giụa. Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái đang điên cuồng muốn nhào về phía cửa nhưng lại bị dây an toàn chặn lại, chỉ có thể bị giữ chặt tại chỗ.
Hướng Gia Quân còn chưa kịp bàn bạc với Hạ Trầm thì đã thấy đối phương vươn tay thử mở cửa xe ra. May mắn là cửa không khóa, anh vừa kéo một cái là cửa xe đã mở.
Hạ Trầm trực tiếp mở rộng cửa, cánh tay phải vẫn luôn sẵn sàng lập tức vung lên rồi hạ xuống, xác sống vừa mới nhe răng lao tới đã bị anh đánh cho lệch đầu sang một phía, một tiếng "rắc" vang lên, xương cốt rã rời.
Anh kéo nó xuống xe rồi tiện tay lục soát khắp người nó, ngoại trừ ví tiền và một bao thuốc lá thì không còn gì nữa.
Xác sống vẫn chưa chết hẳn nhưng chỉ có thể nằm co giật vô nghĩa, cứ như không phải là tự nó muốn sống mà là bị chi phối bởi thiết lập đã ghi sẵn trong gen, chưa dứt hơi thở cuối cùng thì không được bỏ cuộc.
Hướng Gia Quân cúi đầu ngơ ngẩn nhìn, đột nhiên bị giọng nói của Hạ Trầm gọi về.
"Đi dọn đồ đi."
Cậu đáp lời rồi chạy đi mở cốp, lắp ráp lại xe đẩy của siêu thị xong thì lấy vật tư ra chất lên đầy giỏ xe, sau đó đẩy xe đến bên cạnh chiếc Jeep. Hạ Trầm nhận lấy, anh phụ trách sắp xếp vật tư vào xe mới, hai người phối hợp nên chẳng bao lâu sau đã chuyển xong tất cả đồ vật.
Đến khi ngồi trên xe Hướng Gia Quân vẫn còn hơi ngơ ngác.
Hạ Trầm kiểm tra tình trạng xe xong, vừa quay đầu đã thấy một Hướng Gia Quân như đang lạc trong cõi thần tiên.
"Sao thế? Bị xác sống dọa choáng hả?"
Thanh niên hoàn hồn, lắc lắc đầu: "Không sao, chỉ là tự dưng cảm thấy thật vô lý."
Hạ Trầm lái xe đi, vừa quan sát tình hình giao thông bốn phía vừa trả lời: "Tự dưng? Vậy lúc trước cậu nghĩ gì, chơi vui à?"
"Cũng không phải, mà tôi luôn cho rằng bản thân sẽ không chết," Hướng Gia Quân mất một lát để sắp xếp từ ngữ, "bởi vì ngay từ lúc đầu gặp anh, nhìn anh giống một người không dễ chết."
Hạ Trầm bị kiểu nói của cậu làm buồn cười.
Nhìn anh không dễ chết ấy hả? Cái gì đã khiến Hướng Gia Quân có loại ảo giác này nhỉ, vóc dáng cao lớn đánh nhau lưu loát? Hay là sự quyết đoán khi cướp bóc giết người? Anh quẹo xe, đi về hướng hoàn toàn khác so với kế hoạch ban đầu.
Hướng Gia Quân nhận ra được, hỏi: "Không phải là tụi mình đi đến nhà anh hả?"
"Đổi tuyến đường," Anh đáp, "đến xem công ty ba tôi trước."
Vừa nãy bọn họ bị xác sống bao vây truy đuổi, trong lúc vô tình đã cách rất xa tuyến đường lúc trước rồi, ngược lại lại khá gần viện nghiên cứu mà ba anh làm việc, thôi thì cứ đến đó trước xem tình hình thế nào.
Hướng Gia Quân không hỏi nhiều. Lúc còn ở xe mình thì cậu đã rửa gần sạch đống máu dính trên người, bây giờ chỉ ngồi yên lặng lau cây búa đập thịt, như thể cũng không hề để ý đích đến cuối cùng của bọn họ.
Không lâu sau hai người đã tới phụ cận viện nghiên cứu.
Mặc dù không nằm ở trung tâm thành phố đông đúc phồn hoa nhưng quanh đây cũng có rất nhiều khu dân cư, vậy nên đường phố cũng bị lấp kín bởi số xe nhiều không đếm xuể.
Nhưng lại giống như lúc trước, không thấy mấy xác sống.
Lần này Hạ Trầm cẩn thận hơn, cố gắng không tạo ra tiếng động lớn tránh thu hút xác sống ở trong nhà ra ngoài.
"Phía trước có người kìa." Hướng Gia Quân im lặng hồi lâu bỗng nhiên lên tiếng.
Hạ Trầm nhìn về hướng cậu chỉ, quả nhiên nhìn thấy có người đang đứng ở đầu hẻm gần đó, hơn nữa còn là một người rất quen thuộc.
Hướng Gia Quân suy đoán: "Hình như nó đang mặc đồng phục thì phải."
"Đúng vậy."
Là đồng phục ở viện nghiên cứu của ba anh.
Xác sống lững thững đi lại giữa con hẻm nhỏ hẹp, khi nó xoay người, rốt cuộc Hạ Trầm cũng nhìn thấy rõ gương mặt kia. Người đó là đồng nghiệp của ba, chính là chú Mã đã quen biết rất nhiều năm với nhà anh.
Chú Mã cũng nhìn thấy bọn họ, thậm chí Hạ Trầm còn nghĩ rằng đối phương đã nhìn thấy anh qua cả một lớp kính chắn gió.
Thế nhưng giống như bé gái mà họ đã từng gặp, xác sống này không hề có ý định tấn công.
Thành phố B quá kỳ quái, bên cạnh loại xác sống không hung dữ này thì có cả xác sống giống ở thành phố A, chính là đám đã đuổi theo bọn họ.
Chẳng lẽ vì đây là nơi bắt nguồn dịch bệnh? Trong số đó có những con đã bắt đầu tiến hóa?
Anh ngẩn người nhìn chằm chằm chú Mã, bị Hướng Gia Quân đụng nhẹ cánh tay.
"Anh xem, bên kia cũng có hai xác sống giống vậy."
Hạ Trầm nhìn theo hướng tay cậu, bên trái cũng có hai cái xác không hồn đang lững thững bước đi, chầm chậm bình tĩnh.
"Lát nữa tôi vào đó," Hạ Trầm quyết định, "cậu chờ ở trên xe. Nếu qua nửa tiếng mà tôi còn chưa ra thì cậu không cần phải chờ nữa."
Hướng Gia Quân không trả lời ngay, im lặng một lát rồi mới nói: "Tôi và anh cùng vào, hai người thì đỡ nguy hiểm hơn."
"Cậu không cần phải mạo hiểm như vậy." Hạ Trầm nghĩ nghĩ rồi bổ sung, "Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói là sự an toàn của cậu cũng rất quan trọng, không cần vì cùng tôi tìm ba mà mạo hiểm."
Hướng Gia Quân cười cười, trả lời như đang nói chuyện với bạn bè: "Anh yên tâm, nếu thấy nguy hiểm là tôi chạy luôn, chắc chắn không thèm nán lại đâu."
Giọng điệu này khiến Hạ Trầm ngẩn ngơ.
Đêm đó ở tòa nhà, giữa bóng tối không phân biệt nổi đông tây nam bắc, anh đã phá lệ mà nói ra lòng mình với Hướng Gia Quân. Nhưng khi mặt trời lên anh lại giấu đi mọi cảm xúc của mình, tự nhủ rằng bọn họ chẳng qua chỉ là hai người tạm thời đi chung đường với nhau, không nên tâm sự như vậy nữa.
Thế nhưng Hướng Gia Quân lại thích ứng rất nhanh với sự tồn tại của anh, hơn nữa còn coi anh như bạn bè thân thiết, nay lại muốn xông vào nơi nguy hiểm cùng anh.
Là đồng đội, Hạ Trầm không có tư cách để đối phương mạo hiểm vì mình. Nhưng là bạn bè, dường như anh nên nhận lấy ý tốt này.
Đúng là đang bắt anh phải thấy cảm động mà, sao lại có một người vừa không có chừng mực lại cực kỳ ngây thơ như thế này cơ chứ.
Hạ Trầm hít sâu một hơi, kiềm chế thứ cảm xúc vốn không nên xuất hiện, nói: "Được, nhưng cậu chỉ đi cùng tôi một nửa đoạn đường thôi. Vẫn là câu nói kia, nửa tiếng mà không thấy tôi về thì lập tức chạy."
Anh nhìn Hướng Gia Quân chăm chú, có lẽ do anh miêu tả tình hình quá nguy hiểm nên vẻ mặt cậu cũng vô cùng nghiêm trọng. Có ít máu trên trán vẫn chưa được lau đi khiến cho đôi mắt trong veo sáng ngời kia như mang vẻ đáng thương, nhưng đáng thương cũng chỉ là ảo giác của anh, Hướng Gia Quân không phải là một người nhu nhược yếu đuối.
Hạ Trầm rời mắt đi, nếu nhìn nữa thì anh sẽ không nhịn được mà cưỡng ép người ta ở lại mất.
Xe vừa khéo chạy đến trước cửa viện nghiên cứu.
Hướng Gia Quân quay đầu nhìn biển hiệu trước cửa, hơi ngạc nhiên: "Ba anh nghiên cứu thuốc?"
"Đúng." Hạ Trầm dừng xe lại, đeo balo leo núi lên lưng rồi cầm lấy búa thép, "Làm việc cho một công ty dược tư nhân."
Hướng Gia Quân không hỏi nhiều, theo anh xuống xe.
Mấy xác sống đứng cách đó không xa chỉ hơi xoay người nhìn nhưng đều không lao tới. Hạ Trầm dẫn Hướng Gia Quân nhanh chóng chạy vào viện nghiên cứu.
Trong đại sảnh vắng tanh nhưng trên sàn dính không ít vết máu.
Hạ Trầm lướt qua thang máy đi tới cầu thang bộ. Anh quay lại xòe năm ngón tay với Hướng Gia Quân, cậu gật đầu, yên lặng đi phía sau.
Đi lên tầng hai vẫn chưa thấy bất cứ xác sống hay thi thể nào, nhưng hai người vừa đi tới giữa cầu thang của tầng hai và ba thì Hạ Trầm thoáng nhìn thấy có bóng đen trên tầng. Anh dừng bước rồi giơ tay ngăn Hướng Gia Quân lại, đến khi xác nhận xác sống ở tầng trên không phát hiện ra họ thì mới xoay người kéo cậu đến điểm mù ven tường, nói thầm: "Chúng ta đi xuống."
Tuy Hướng Gia Quân không hiểu gì nhưng vẫn làm theo anh.
Bọn họ quay về tầng hai, Hạ Trầm móc lấy cổ áo Hướng Gia Quân ngăn cậu tiếp tục đi xuống dưới, thay vào đó xách cậu đi vào trong hành lang.
Vì đã tới công ty thăm ba mấy lần nên anh nhớ rõ mỗi tầng đều có một phòng kho ở cuối hành lang, chỉ mong là lúc này phòng kho ở tầng hai còn trống.
Hạ Trầm đứng sát tường quan sát, trong hành lang tầng hai có ba xác sống, không biết là loại thân thiện hay là loại hiếu chiến, mà cũng không biết bên trong phòng thí nghiệm quanh đó còn có bao nhiêu con.
Anh kiên nhẫn chờ đợi khoảng một phút, rốt cuộc cũng bắt được cơ hội cả ba xác sống đều xoay người sang phía khác, nhanh chóng kéo Hướng Gia Quân chạy tới trước cửa kho.
Kho chẳng bao giờ khóa, vặn một cái đã mở. Anh bảo vệ Hướng Gia Quân sau người, không hề do dự đẩy cửa ra. Nhìn qua khe hở giữa ván cửa thấy bên trong chỉ có một đống đồ lung tung, không có bóng dáng của người khác thì anh mới hoàn toàn mở ra rồi kéo cậu trốn vào trong phòng.
Cửa khép hờ, Hạ Trầm xoay lưng về phía cửa rồi hạ giọng nói với Hướng Gia Quân: "Cậu chờ ở đây, không được đi đâu hết."
Rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng hiểu ra là Hạ Trầm định bỏ cậu lại đây, không đồng ý: "Giờ mới ở chỗ nào chứ, tôi lên tầng năm với anh."
Hạ Trầm không cho cậu cơ hội cãi lại, lập tức rời khỏi phòng, nhanh đến mức chỉ để lại cho cậu một góc áo màu trắng.
Hướng Gia Quân chậm một bước, chỉ mới thò nửa người ra ngoài thì đã liếc thấy xác sống trên hành lang lảo đảo xoay người lại. Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ, cậu lùi một bước về lại sau cánh cửa.
Cậu đóng vội cửa lại, lưng đè lên ván cửa.
Chắc là vừa rồi xác sống kia không nhìn thấy mình đâu...
Trong lòng Hướng Gia Quân căng thẳng một lúc lâu, đến khi xác nhận không có tiếng động gì phía sau thì cậu mới thả lỏng cơ thể đang căng chặt. Vừa bình tĩnh lại thì cậu đã lấy điện thoại ra, khởi động máy rồi nhớ kĩ thời gian.
Khung cảnh yên bình không khỏi khiến cậu nghĩ lung tung, nếu lúc này đi tìm Hạ Trầm thì nhỡ đâu lại mang thêm phiền phức đến cho anh. Cậu cứ đi qua đi lại trên khoảng sàn trống nhỏ hẹp của phòng kho, suy tư chạy loạn trong đầu như lâu lắm, nhìn xuống điện thoại thì mới có năm phút trôi qua.
Hướng Gia Quân ngồi sụp xuống nền nhà, để dời sự chú ý mà bắt đầu lau lau chiếc búa thép của mình. Sau khi lăn qua lộn lại lau khắp búa leo núi hai lần, nhìn màn hình di động còn tận mười lăm phút.
Cậu hiếm khi trải qua nửa tiếng khó khăn như thế này, sự chờ đợi vô định làm cho người ta sợ hãi hơn hầu hết mọi chuyện trên đời. Vô thức lo lắng cho tình hình của Hạ Trầm, trong đầu không nhịn được mà tưởng tượng cảnh đối phương bị xác sống bắt được rồi gặm cắn nhai nuốt. Giây tiếp theo lại vội vã gạt đi hình ảnh ấy, Hạ Trầm sẽ không chết, chắc chắn anh sẽ không sao đâu.
Khi chỉ còn mười phút thì cậu lại đứng lên, siết chặt búa leo núi trong tay và nhìn chòng chọc lên cánh cửa. Nếu một sinh vật khác xông vào phòng thì cậu sẽ mặc kệ hết thảy, lập tức giết nó.
Còn nếu người xông vào là thầy Hạ đã biến đổi, vậy cậu...
Hướng Gia Quân mắc kẹt ở chỗ này, đờ đẫn suy nghĩ một lúc lâu thì đột ngột nghe thấy một chuỗi những tiếng động, đầu tiên là có người chạy ở trên tầng ba, sau đó là âm thanh hỗn loạn ngoài cầu thang. Đang ngây người thì cậu bỗng nhìn thấy cánh cửa nhẹ nhàng lay động.
Giây kế tiếp một người với gương mặt đầy máu lảo đảo đi vào, vừa vào phòng đã ngã xuống mặt đất.
Không kịp lên tiếng, cậu vội vã tiến lên đóng cửa lại rồi xoay người ôm lấy người đang nằm trên sàn.
"Hạ Trầm! Anh sao thế!" Hướng Gia Quân không thể tin người trước mắt với khuôn mặt bị máu tươi nhuộm đỏ này là thầy Hạ, ánh mắt nôn nóng đảo quanh mặt đối phương rồi phát hiện trên trán anh cũng có một vết thương, nhưng so với vết cắt nhỏ bé do thủy tinh của cậu thì nghiêm trọng hơn nhiều.
Cậu dùng tay ấn lên miệng vết thương đang không ngừng chảy máu, giọng nói không kìm được run rẩy: "Anh đừng lo, tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây."
Hạ Trầm nằm trong vòng tay cậu, môi mở rồi lại đóng nhưng tiếng nói quá nhỏ. Hướng Gia Quân cúi đầu ghé tai bên miệng anh, rốt cuộc cũng nghe rõ—
"Đừng đi ra... Đừng đi ra ngoài..."
Danh sách chương