Không có tính người!

Mắt Lâm Thanh Nhã sáng lên, vứt bỏ Lưu Vũ đang chờ trả lời Wechat qua một bên, cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn Cửu thiếu gia, Thanh Nhã thích anh.”

Tim Giang Thành đập rộn ràng!

Lâm Thanh Nhã nói thích anh trước mặt nhiều người như vậy, không cần biết có phải là thật hay không, Giang Thành nằm trên giường đã vui đến mức không khép nổi miệng, tiện tay thưởng thêm năm bản đồ bảo tàng siêu cấp.

Lưu Vũ tức giận đến phát điên lên.

Bất luận hắn tặng bao nhiêu quà, vị Cửu thiếu gia này cũng sẽ nghiền ép, giống như nhằm vào hắn vậy.

“Xui xẻo!”

“Mother******, tao không chơi nổi, đứa nào thích chơi thì chơi đi!” Lưu Vũ ném điện thoại qua một bên, cứ cảm giác mấy ngày nay việc gì cũng không thuận.

Reng reng!

Là tin nhắn của Lâm Thanh Nhã.

“Anh Vũ, chúng ta vẫn còn là học sinh, bây giờ không thể yêu đương.”

Lưu Vũ nhìn thấy dòng tin nhắn này liền ném vỡ điện thoại, hắn đập mất mười ngàn tệ, thậm chí còn chưa tính tiền tiêu tốn cho đống hoa tối hôm qua, nghĩ lại thì ngay cả tay Lâm Thanh Nhã còn chưa được nắm.

“Đồ thấy tiền sáng mắt, ăn tiền của ông thì phải chơi đàng hoàng với ông đây, nếu không thì nôn tiền ra đây.” Lưu Vũ hung tợn nói.

Phòng livestream thiếu bóng dáng Lưu Vũ, tâm trạng Giang Thành thoải mái hơn nhiều.

Sướng!

Lâm Thanh Nhã trong phòng livestream đang không ngừng nói những lời khiến Giang Thành rung động, trong thoáng chốc đã làm Giang Thành say mê đến điên đảo thần hồn, cuối cùng Lâm Thanh Nhã còn muốn lấy được Wechat của Giang Thành.

Nhưng Giang Thành không cho cô, nếu không sẽ bị lộ.

Trong lòng Giang Thành cũng đang dự định hôm nào mua số điện thoại mới tạo tài khoản Wechat, đến lúc đó có thể phát triển thêm với Lâm Thanh Nhã, để cô biết được Cửu thiếu gia chính là Giang Thành!

Lời của Võ Tam Tư mặc dù thẳng thắn, nhưng không phải không có lý. Có một số chuyện không phải Giang Thành không biết, chỉ là không muốn tin tưởng, tình nguyện tự mình lừa dối mình.

Bởi vì Cửu thiếu gia rời khỏi, cho nên Lâm Thanh Nhã cũng sớm kết thúc livestream.

“Thanh Nhã, tớ có một phát hiện quan trọng!” Chu Mộng Khê gấp gáp từ ngoài cửa chạy vào, Lâm Thanh Nhã ngơ người ra một chốc rồi mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà vội vàng vậy?”

Chu Mộng Khê ực ực ực uống mấy ngụm nước.

“Tối hôm nay không phải tớ đi nhà hàng nhật ăn cơm sao, cậu đoán xem tớ đã gặp ai?” Chu Mộng Khê thần thần bí bí, khơi lên lòng hiếu kỳ trong lòng Lâm Thanh Nhã.

“Giang Thành!”



Nghe thấy cái tên Giang Thành, Lâm Thanh Nhã cau mày, rõ ràng có chút không vui, lẩm bẩm: “Mộng Khê, nếu cậu đến đây để giễu cợt tớ thì thôi đi, tớ và Giang Thành không thể ở bên nhau. Tối hôm qua tớ cũng chỉ nói vậy thôi, không ngờ anh ta tưởng là thật.”

Chu Mộng Khê cảm thấy Lâm Thanh Nhã không thích hợp, nhưng cũng không để trong lòng.

“Cậu nghe tớ nói đã!”

Tuy Lâm Thanh Nhã có hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn tiếp tục nghe, Chu Mộng Khê bèn kể lại tình cảnh cô đã thấy ở nhà hàng Nhật Liêu, Lâm Thanh Nhã bất ngờ không ngậm miệng lại được.

Trong phút chốc cô chưa phản ứng kịp lại, kinh ngạc nói: “Không thể nào? Cậu có chắc mình không nhìn nhầm chứ?”

Chu Mộng Khê gật mạnh đầu.

“Đó là hóa đơn hơn 22 ngàn đó nha, thậm chí anh ta còn không cần khuyến mãi, trả tiền luôn, cậu nói xem có phải Giang Thành giàu ngầm không?” Chu Mộng Khê hỏi.

“Thật không?”

Lúc này Lâm Thanh Nhã cũng có chút không xác định, nhưng sau đó cũng có chút tức giận nói: “Tên Giang Thành đáng ghét này, nếu thật sự có tiền như thế sao lại không tặng quà cho phòng livestream của tớ, lại đi mời người con gái khác đi ăn. Đàn ông không có thằng nào tốt cả, miệng thì nói yêu, đúng là dối trá!”

Trong lòng cô oán trách Giang Thành.

Tên này lại mời người con gái khác đi ăn sau lưng cô, không để mắt đến Lâm Thanh Nhã.

Phụ nữ rất hay ghen tuông.

Lâm Thanh Nhã lắc lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến chuyện của Giang Thành nữa, ngược lại nói với Chu Mộng Khê về Cửu thiếu gia giàu có gặp được ở phòng livestream tối hôm nay, Chu Mộng Khê nghe mà hết hồn.

“Thanh Nhã, cậu nói có khi nào…” Chu Mộng Khê nghi ngờ nói.

“Hả?”

“Tớ nghi ngờ Cửu thiếu gia là Giang Thành, chỉ là anh ta không nói rõ ra thôi, dù sao lúc trả 20 ngàn tệ, anh ta cũng không thèm chớp mắt một cái, bình thản giống như ăn cơm uống nước vậy.” Chu Mộng Khê phỏng đoán.

“Không thể nào?”

Lâm Thanh Nhã lắc lắc đầu, phủ định suy nghĩ của Chu Mộng Khê, trong mắt cô Cửu thiếu gia chắc phải là con nhà giàu nào đó của thành phố Lâm Châu, sao có thể là Giang Thành được? Chu Mộng Khê cũng không kiên trì nữa, chỉ thuận theo nói mà thôi.

“Thanh Nhã, tớ nói thật, cậu có thể thử tiếp xúc với Giang Thành, đến lúc đó không phải sẽ biết là thật hay giả sao? Dù sao bây giờ anh ta cũng có tiền, cậu thấy đúng không?”

“Sao có thể được?” Lâm Thanh Nhã lắc đầu nói.

Đêm khuya.

Lâm Thanh Nhã nằm trên giường trằn trọc, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm đó Giang Thành liều mạng giúp cô tranh thủ thời gian trốn thoát, trong đầu nghĩ nếu như có người đàn ông trung thành như Giang Thành, đồng thời có tiền như Cửu thiếu gia thì tốt biết mấy.

Nhưng cô cũng biết rằng đây là điều không thể nào.



Lời của Chu Mộng Khê vẫn quanh quẩn trong đầu cô, nói không chừng Giang Thành thật sự là một tên con nhà giàu đời thứ hai ngầm thì sao, dù sao thử một chút cũng không có tổn thất gì.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thanh Nhã đã có quyết định.

Ngày hôm sau, lớp Toán cao cấp.

Lâm Thanh Nhã cố gắng tìm chỗ ngồi cách xa Lưu Vũ nhất có thể, chỗ này là chỗ bên cạnh Giang Thành, Giang Thành cũng hơi bất ngờ khi Lâm Thanh Nhã chủ động ngồi cạnh anh.

Làm hại Giang Thành lên lớp Toán cao cấp mà chẳng nghe giảng mấy.

Tan học.

Lưu Vũ chủ động đi đến bên cạnh Lâm Thanh Nhã, liếc nhìn Giang Thành rồi tức giận nói: “Lâm Thanh Nhã, em có gì ý, rốt cuộc em có muốn làm bạn gái tôi hay không, tôi đã vì em tốn không ít tiền rồi đó.”

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã hơi thay đổi, nhưng vẫn nói: “Lưu Vũ, chúng ta không hợp nhau, em đã có người mình thích rồi, anh bỏ ý định đó đi.”

Giang Thành nghe xong cảm thấy tim mình nhói lên.

Lâm Thanh Nhã có người mình thích rồi!

“Thật ra người em thích là Giang Thành, những gì em làm trước đó với anh ấy chỉ là để thử anh ấy thôi, em đã cảm nhận được tình cảm mà Giang Thành dành cho em.” Lâm Thanh Nhã bình thản nói.

Giang Thành như sấm vang bên tai, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Lưu Vũ cũng vô cùng kinh ngạc liếc nhìn Giang Thành, sau khi đánh giá xong liền cười nhạo nói: “Lâm Thanh Nhã em đừng hòng lừa tôi, em nuốt của tôi 50 ngàn rồi lại lấy thằng này ra làm bia đỡ đạn, em nghĩ có thể sao?”

“Tôi cho em hai lựa chọn, một là trả 50 ngàn tệ cho tôi, hai là đồng ý làm bạn gái tôi!”

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã trắng bệch.

Trong thời gian ngắn cô cũng không có 50 ngàn tệ, trong nhà cha vừa nghỉ việc, nếu để trong nhà đưa ra 50 ngàn tệ này, cha mẹ chắc chắn sẽ đánh chết cô.

Trong phút chốc Lâm Thanh Nhã rơi vào tình cảnh lưỡng nan (*).

(*) Tình cảnh tiến cũng không xong, mà lùi cũng không được

Nhưng vào lúc này Giang Thành đang mừng như điên, thì ra Lâm Thanh Nhã vẫn luôn thử anh, ngay cả gia tộc cũng luôn thử anh, cho nên Giang Thành liền tin lời Lâm Thanh Nhã nói.

Lúc anh phản ứng lại được, Lưu Vũ đang hùng hổ dọa người, bắt Lâm Thanh Nhã trả tiền.

Giang Thành tức giận.

Anh đứng bật dậy, kéo Lâm Thanh Nhã ra sau lưng mình.

“50 ngàn tệ?”

“Tao cho mày 100 ngàn, bây giờ có thể cút đi chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện