"Ông nghĩ tôi sẽ sợ ông sao?"

Từ Quốc Trung hừ lạnh một tiếng, ông ta biết ngay cả chị Triệu Lâm Châu cũng phải gọi Giang Thành một tiếng thiếu gia, người sáng suốt đều hiểu được ý nghĩa của hai từ này.

Lúc này, Văn Cảnh Đường không khỏi nhíu chặt mày, ông ta luôn cảm thấy ở Từ Quốc Trung toát ra vẻ gì đó khiến ông ta lo lắng, cũng không biết ai đã khiến ông ta sinh ra cảm giác lo lắng này, là Giang Thành sao? Nhưng người thanh niên này có năng lực gì lại có thể mang lại sự tự tin cho Từ Quốc Trung? Ông ta tò mò!

Rốt cuộc Giang Thành là ai?

Đúng lúc này, điện thoại của Từ Quốc Trung vang lên, sau khi nhìn tên người gọi, sắc mặt anh khẽ đổi: "Lý tổng, là cơn gió nào đã đưa anh đến đây? Hiện tại tôi đang có chút chuyện cần bàn bạc... A? Sao? Anh muốn cắt đứt quan hệ hợp tác với chúng tôi? "

“Tút! Tút!”

Bên kia dứt khoát cúp máy.

Từ Quốc Trung không kịp phản ứng. Cho đến khi Trịnh tổng từ công ty bất động sản gọi cho anh: "Từ Quốc Trung, tôi không biết vì chuyện gì mà anh lại chọc giận Văn tam gia, nhưng nếu anh không xin lỗi Văn tam gia, chúng tôi sẽ chấm dứt hợp tác với anh!"

“Tút! Tút!”

Bên kia lại cúp máy.

Từ Quốc Trung liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, sắc mặt ngày càng xấu đi, gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng.

Cuối cùng, thậm chí cả chủ tịch của một ngân hàng địa phương cũng để Từ Quốc Trung đợi một hồi lâu mới bắt máy, người kia chế nhạo nói: “Từ Quốc Trung, ngân hàng của chúng tôi đã xác định rằng anh không đủ khả năng trả nợ, vì vậy ngân hàng của chúng tôi sẽ không chấp thuận đơn xin vay của anh. Tôi hy vọng anh sẽ hiểu. "

“Chủ tịch Đổng, nghe tôi nói đã!” Từ Quốc Trung vội vàng nói.

Chủ tịch Đổng không nói hai lời liền ngắt điện thoại, Từ Quốc Trung cảm thấy tay chân của mình lạnh ngắt, nếu những cuộc gọi trước khiến cho ông ta cảm thấy như bị dao chém vào người, thì cuộc gọi của Chủ tịch Đổng chính là chặt đứt cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Từ Quốc Trung.

Nếu không được cho vay, dòng vốn của ông ta sẽ bị chặt đứt, và hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.

Phá sản!

Từ Quốc Trung không thể đứng dậy nổi!



Nhìn thấy mọi chuyện, Văn Cảnh Đường biết thế lực của mình đã bắt đầu hành động, ông ta cười sảng khoái: "Xem một chút quyền lực của tôi như thế nào? Cậu nhóc, bây giờ cậu bỏ tà theo chính còn kịp, có muốn suy nghĩ một chút hay không, Văn tam gia tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu."

“Văn tam gia, ông còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?” Từ Quốc Trung cắn răng nói.

Văn Cảnh Đường khẽ lắc đầu.

"Ôi chao... sao có thể nói là đuổi tận giết tuyệt được chứ? Không phải cậu đã động tới đàn em của tôi trước hay sao? Cũng là các cậu xé rách mặt với nhau trước. Hiện tại tôi chỉ làm một vài trò vặt thôi, vậy mà cậu đã không chịu nổi rồi. Hơn nữa, cậu cho rằng thuộc hạ của cậu tuyệt đối trung thành sao?” Văn Cảnh Đường vân vê hạt châu trong tay, nói với Từ Quốc Trung.

Sau lưng Từ Quốc Trung dâng lên cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân lên đến tận trái tim!

Ông ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Giang Thành, hiện tại chỉ có người này mới có thể cứu ông ta khỏi hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, Văn Cảnh Đường sẽ không bắn tên mà không có mục đích, điều này cũng có nghĩa là Văn Cảnh Đường đã sắp xếp không ít người bên cạnh Từ Quốc Trung. Nếu đâm ông ta một đao sau lưng, Từ Quốc Trung nhất định sẽ chết thật thảm.

Từ Quốc Trung bị ép vào đường cùng rồi!

Ngay cả nhà họ Lâm cũng dần tuyệt vọng, Văn Cảnh Đường cười ha hả nói: "Người anh em, thời gian không chờ đợi ai cả. Cho cậu mười phút, nếu tôi không thấy được thành ý của cậu, tôi sẽ chặt đứt tay phải của cha vợ cậu, qua mười phút tiếp theo, tôi cắt đứt cánh tay còn lại của ông ta, cứ như vậy, tôi đợi cậu. "

Nói xong, Văn Cảnh Đường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong lòng ông ta thầm nghĩ trải qua lần thể hiện ra thực lực của mình, hẳn là sẽ có không ít người muốn đi theo ông ta, vậy thì ông ta có thể thuận theo đó trở thành ông chủ ngầm của thành phố Lâm Châu, một Từ Quốc Trung mà thôi, không phải dễ như trở bàn tay sao?

Lâm Quảng Minh suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Văn Cảnh Đường, ông ta vội vàng nhìn Giang Thành: "Anh Thành! Anh tìm cách giúp tôi, tôi không muốn bị chặt đứt tay phải. Như vậy thì tôi có gì khác nhau với kẻ tàn phế đâu cơ chứ?"

"Chỉ cần anh Thành ra tay giúp đỡ, con gái tôi nhất định sẽ gả cho anh."

Lâm Thanh Nhã dùng tay gắt gao nắm chặt góc áo, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

Khóe miệng Giang Thành gợi lên một độ cong, thực lực của Văn Cảnh Đường quả thực ngoài sức tưởng tượng của anh, nhưng như vậy thì cũng vô dụng? Nếu Giang Thành ra tay, Văn Cảnh Đường sớm muộn gì cũng sẽ bị anh đánh cho thảm bại, thậm chí ngay cả cơ hội xoay người cũng không có. Lúc này, Văn Cảnh Đường đang ngồi ở đối diện bên kia cũng không thèm nhìn đến đám người Giang Thành, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Giang Thành vẫn gọi cho Triệu Hi Ninh.

Tuy rằng quyền thế của gia tộc không thể dễ dàng sử dụng, nhưng Giang Thành cũng không cho phép Văn Cảnh Đường tổn thương đến người khác, Triệu Hi Ninh lười biếng cười nói: "Cậu chủ, sao lại gọi điện cho người ta rồi? Có phải nghĩ muốn người ta rồi hay không? Tôi cam đoan sẽ làm cho cậu chủ hài lòng…"

Dáng người cùng gương mặt ưu nhã lười biếng của Triệu Hi Ninh hiện lên trong đầu Giang Thành, anh không khỏi nuốt nước bọt.

Cũng may giọng nói này chỉ có anh nghe thấy, nếu không người khác nghe sẽ thở ra tiếng mất, Giang Thành điều chỉnh sắc mặt: "Chị, tôi gặp chút chuyện phiền toái. Một người gọi là Văn tam gia ở thành phố Lâm Châu chọc giận tôi, Tôi muốn xử lý ông ta."

Lời ít mà ý nhiều, không nói thêm lời vô nghĩa nào.



"Đàn ông các người thật là đáng ghét, làm cho người ta tưởng cậu chủ tới tìm người ta. Nhưng mà người ta vốn là người của cậu chủ, nói đi, muốn Văn tam gia có kết cục gì, tôi sẽ sắp xếp."

Giang Thành sững sờ, giọng điệu của Triệu Hi Ninh quyến rũ quá mức, khiến anh không thể chịu nổi.

"Tôi muốn ông ta không có cơ hội xoay người!"

"Được!"

“Chuyện đó… tôi sẽ mời cô đi ăn tối sau khi xong việc.” Giang Thành ấp úng.

Triệu Hi Ninh lập tức tỉnh táo, cười nói: "Là cậu chủ nói đó nha, không cho đổi ý, người ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Yên tâm đi, tôi sẽ cho cậu chủ một câu trả lời hoàn hảo."

Cúp điện thoại xong, Giang Thành mới nhận ra Văn Cảnh Đường đã mở mắt ra nhìn anh.

Văn Cảnh Đường nhíu mày.

Cả đời không có cơ hội xoay người so với trực tiếp chết đi càng khó coi hơn, nhất là Văn Cảnh Đường có thân phận cao, mấy năm nay đã đắc tội không ít người, nếu như mất đi quyền lực, e rằng sẽ bị rất nhiều người đuổi giết. Nhưng sau đó ông ta lại nhẹ nhàng thở ra, chắc là ông đã suy nghĩ nhiều rồi, có thể làm được điều này đều là những người có thế lực lớn, Giang Thành sao có thể làm được?

“Nhóc con, vô dụng thôi.” Văn Cảnh Đường cười nói.

Ý của ông ta là đang cười nhạo Giang Thành không biết trời cao đất rộng, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm, Giang Thành cũng không có hứng thú cãi nhau với Văn Cảnh Đường, mà ra lệnh cho Đao Sẹo bên cạnh: “Đi lấy một cái TV, xem tin tức mới nhất ở Lâm Châu. Thư giãn tâm trạng."

Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì đang diễn ra, Đao Sẹo đã bật TV rồi chuyển sang kênh của đài truyền hình Lâm Châu.

Mí mắt Văn Cảnh Đường nhảy loạn, trong lòng không yên, miễn cưỡng cười vui: "Chút trò trẻ con này mà muốn lừa tôi. Tôi nói cho cậu biết Văn Cảnh Đường này chưa biết sợ hãi là gì. Mười năm trước, tôi một mình một người lăn lộn trong giang hồ, cho dù bây giờ có già thì các người cũng không thể cưỡi lên đầu tôi.”

"Ngây thơ!"

Lúc này, người dẫn chương trình trên TV dường như nhận được thông báo, vẻ mặt anh ta hơi thay đổi.

"Thông báo khẩn cấp!"

"Gần đây, trong chiến dịch trấn áp băng đảng của thành phố chúng ta, băng nhóm tội phạm của Văn tam gia lặng lẽ nổi lên sau những cuộc điều tra mở rộng. Cảnh sát đang khẩn trương truy lùng Văn tam gia và đồng bọn."

"Sau đây là nội dung cụ thể của bản tin!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện