Ký túc xá đại học Lâm Giang.

Liễu Yên Vũ buồn bực ném túi xách lên giường rồi ngồi xuống ngẩn người, Trần Vũ Hàm, bạn cùng phòng thấy vậy thì không khỏi trêu ghẹo: "Sao, công chúa của chúng ta sao về nhanh thế, có phải không thích chàng trai kia hay không?"

Liễu Yên Vũ lắc đầu.

Vẻ mặt có hơi mất mát.

Trần Vũ Hàm không tiếp tục trêu ghẹo nữa, bỏ mặt nạ trên mặt ra đi tới sau lưng Liễu Yên Vũ, khuyên nhủ: "Trên đời này thiếu gì đàn ông, cậu đừng nản chí, dựa vào điều kiện của cậu thì muốn tìm bạch mã hoàng tử không thành vấn đề. Phải rồi, chẳng phải chủ tịch Vương của câu lạc bộ văn học Hải Vận đang theo đuổi cậu còn gì, tớ thấy anh ta cũng không tệ."

"Đừng nhắc tới anh ta, tớ không có hứng thú với anh ta." Liễu Yên Vũ nói.

Trần Vũ Hàm ngẫm nghĩ rồi đi ra, để Liễu Yên Vũ tự mình suy nghĩ.

Liễu Yên Vũ thấy thông báo của wechat tin tức về thành phố Trường Giang thì lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, mình sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy, cô thậm chí còn chẳng muốn lên Weibo.

"A..."

"Yên Vũ mau lại mà xem, đây có phải là chủ tịch Vương của chúng ta không?"

Trần Vũ Hàm khiến Liễu Yên Vũ giật nảy mình.

Cô đứng dậy đi tới màn hình máy tính của Trần Vũ Hàm, tin hot trên Weibo đã bị cha con nhà họ Vương chiếm sạch, thậm chí trên Weibo còn có rất nhiều bằng chứng chứng minh Vương Nhân Vũ dụ dỗ sinh viên nữ. Liễu Yên Vũ càng xem càng giật mình, đây rõ ràng đây là những bức ảnh mà cô nhìn thấy trong Tiền Xuân Đường.

Có điều nhân vật chính chuyển từ Giang Thành sang Vương Nhân Vũ mà thôi.

Trần Vũ Hàm đắc ý mà lướt Weibo, cảm thấy may mắn, nói: "May mà cậu không đồng ý hẹn hò với Vương Nhân Vũ, không ngờ cái tên này lại là kẻ biết mặt mà không biết lòng, nếu không chắc cậu cũng sẽ bị cái tên khốn Vương Nhân Vũ này lừa rồi.”

Liễu Yên Vũ giống như không nghe thấy bạn cùng phòng nói gì,

Hai mắt cô mờ mịt.

Cô hiểu lầm Giang Thành rồi sao? Bằng chứng trước mắt, Liễu Yên Vũ nhếch miệng, do dự một chút rồi sau đó nhắn cho Giang Thành một tin xin lỗi.

"Xin lỗi, em hiểu lầm đàn anh rồi!"

Mãi mà không thấy Giang Thành trả lời, trong lòng cô không khỏi áy náy, đàn anh Giang nhất định đang tức giận vì bị mình hiểu lầm rồi. Liễu Yên Vũ hối hận vô cùng, lẩm bẩm nói: "Sao mày lại có thể hiểu làm đàn anh Giang được chứ, anh ấy đâu phải loại người như vậy."

Ký túc xá Học Viện Nghệ Thuật.



Thẩm Giang Nguyệt vẫn còn đang chìm đắm trong tin tức xấu của Giang Thành trên diễn đàn sinh viên, cô ta nằm trên giường cười nói: "Thật không ngờ Giang Thành không chỉ nghèo mà còn xấu xa đến vậy, may mà lúc đó cậu không đồng ý đi thuê phòng cùng anh ấy, hừ!"

Bạch Sơ Vũ vốn không quan tâm.

Nếu Giang Thành có tiền thì ngủ với anh cũng có sao?

Nhưng mà Giang Thành bị bắt rồi, tâm trạng của cô ta trái lại thấy rất vui sướng. Ai bảo cái tên này trước kia dám lừa gạt mình? Nếu không nhờ Thẩm Giang Nguyệt thì Bạch Sơ Vũ thật sự cho rằng số tiền kia của Giang Thành đều cầm đi trả nợ hết, cho mấy tên nghèo rách kia tiêu, còn không bằng đưa cho cô ta tiêu, Giang Thành bị bắt là đáng đời!

Cô ta quay đầu nhìn về phía Hứa Đan.

"Đan Đan, tớ thấy cậu cũng nên nhanh chóng chia tay với Trương Phong đi, gần mực thì đen đấy!"

Giọng điệu không khỏi trào phúng.

Hứa Đan mím chặt môi.

Trong ấn tượng của cô ấy, mặc dù Giang Thành nghèo, nhưng chưa từng làm chuyện phạm pháp nào, Hứa Đan tin vào mắt nhìn người của mình, cô ấy lắc đầu nói: "Có phải do Vương Nhân Vũ không theo đuổi được Liễu Yên Vũ nên mới hãm hại Giang Thành không? Tớ luôn cảm thấy Giang Thành không phải loại người như vậy."

Thẩm Giang Nguyệt cười nhạo mấy tiếng.

Cô ta đương nhiên biết rất có thể là do Vương Nhân Vũ ra tay, nhưng Giang Thành bị vậy là đáng đời!

Trừng phạt đúng tội mà thôi!

Trên mặt Bạch Sơ Vũ cũng là cái nhếch môi châm chọc, còn Mạc Ẩm Hồ thì từ đầu tới cuối cũng không để ý tới chuyện này. Hứa Đan thấy thế cũng biết giải thích của mình yếu thế, sẽ không có ai tin tưởng vào phán đoán của một mình cô ấy.

"Loại người như này nên thiến sạch, đúng là rác rưởi!" Thẩm Giang Nguyệt cười nói.

Hứa Đan lắc đầu không trả lời.

Nhưng khi cô ấy mở Weibo ra thì lập tức có rất nhiều thông báo tin tức, dường như có mấy chữ quen mắt hiện lên, lúc Hứa Đan ấn vào thì trợn tròn mắt, kêu lên thất thanh: "Các cậu mau nhìn này, chuyện kia đã tra ra manh mối, thủ phạm chính là Vương Nhân Vũ!"

"Ngay cả cha anh ta cũng bị bắt rồi!"

"Cái gì?"

Người đầu tiên đáp lại chính là Thẩm Giang Nguyệt.

Cô ta ngồi bật dậy, sau khi xác định không nghe nhầm thì cuống quít mở Weibo lên, đọc được mấy trang tin tức thì trong mắt cô ta lại tràn đầy phẫn nộ và không cam tâm! Bởi vì sau khi hoạt động hôm qua kết thúc, cô đã cùng Vương Nhân Vũ đi thuê khách sạn!

Vương Nhân Vũ thậm chí còn nói sẽ bao nuôi cô ta, coi cô ta là tình nhân.

Nhưng bây giờ Thẩm Giang Nguyệt chẳng những chưa cầm được đồng nào, mà còn bị lừa ngủ một đêm!



"Giang Nguyệt, cậu sao thế?" Mạc Ẩm Hồ ngẩng đầu hỏi.

Thẩm Giang Nguyệt làm rơi điện thoại trên giường, cô cắn chặt chăn, hít mũi một cái, cố gắng để bản thân không phát ra âm thanh kỳ lạ nào, run giọng nói: "Không... không có gì, tớ đi ngủ đây..."

Nói xong thì trùm chăn che kín đầu.

Ba người còn lại thấy vậy thì cũng không nói gì, chẳng qua chỉ cảm thấy Giang Nguyệt có chút kỳ quái.

"Tớ đã nói Giang Thành không phải loại người như vậy rồi, cái tên Vương Nhân Vũ kia quá khốn nạn, sự trong sạch nửa đời sau của Giang Thành suýt chút nữa bị anh ta phá hủy rồi. Nhưng mà cũng may vì đã tra ra được manh mối, cũng trả lại sự trong sạch cho Giang Thành." Hứa Đan cảm thấy thật sư vui mừng, Bạch Sơ Vũ ngồi bên cạnh cô ấy, đang trang điểm cũng nhếch môi khinh bỉ một tiếng, nhưng không ai để ý tới.

Hứa Đan cũng mặc kệ ba người, tự mình đắm chìm trong vui sướng.

...

Giang Thành không trả lời Liễu Yên Vũ.

Không phải anh không muốn trả lời mà là vốn dĩ không thấy được tin nhắn wechat của Liễu Yên Vũ gửi tới.

Ngay khi Giang Thành vừa gửi tin nhắn cho Liễu Yên Vũ xong thì Lâm Thanh Nhã đến tìm anh, vốn dĩ anh không muốn để ý tới, nhưng mà lần này Lâm Thanh Nhã lại gửi tin nhắn bằng giọng nói, cô đang khóc nức nở nhờ Cửu thiếu qua karaoke Mị Lực Phương Đông đón mình.

Giang Thành gọi điện cho Lâm Thanh Nhã, người nghe lại là một người đàn ông, không nói được mấy câu liền cúp máy.

Cho đến lúc này anh mới nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Anh từng thích Lâm Thanh Nhã, cho đến lúc này tình cảm vẫn còn trong lòng. Cho dù sau khi hiểu rõ bản tính của Lâm Thanh Nhã nhưng anh vẫn không thể quên phần tình cảm vẫn chưa hề bắt đầu kia, sau khi cúp máy anh liền vội vàng đi tới karaoke Mị Lực Phương Đông.

Giang Thành không hấp tấp đi cứu Lâm Thanh Nhã ngay.

Anh đứng ở cổng gọi điện thoại cho Từ Quốc Trung, lạnh lùng nói: "Trong vòng mười phút, tôi muốn thấy người của ông đứng ở của karaoke Mị Lực Phương Đông, nếu cô ta thiếu một sợi lông tơ nào thì sau này ở thành phố Lâm Châu sẽ không còn cái danh đại ca Từ nữa!"

Từ Quốc Trung chưa kịp trả lời, Giang Thành đã cúp điện thoại.

"Xảy ra chuyện lớn!"

Đây là suy nghĩ nảy lên trong đầu Từ Quốc Trung!

Mặc dù là qua điện thoại nhưng ông ta vẫn cảm nhận được giọng nói rét lạnh đến cực điểm của Giang Thành, Từ Quốc Trung tin tưởng trăm phần trăm là nếu người của mình không kịp tới Mị Lực Phương Đông trong vòng mười phút nữa thì Giang Thành nhất định sẽ vận dụng tất cả quyền thế xóa tên của ông ta khỏi thành phố Lâm Châu.

Lấy địa vị thực lực của anh, muốn xóa sổ Từ Quốc Trung là quá đơn giản.

"Lập tức tập kết ở Mị Lực Phương Đông!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện