Giang Thành trở thành mục tiêu chỉ trích của đám người.

Không có ai đứng về phía anh ngoại trừ Trương Phong, Giang Thành liếc nhìn Vương Nhân Vũ, cười nhạt: "Được rồi, buổi giao lưu văn học này tôi trèo không nổi. Lão đại, tôi về trước đây. Anh ở đây chơi vui vẻ với chị dâu nhé."

Nói xong.

Giang Thành thản nhiên xoay người rời đi.

Liễu Yên Vũ sững sờ, cô không ngờ Giang Thành lại dứt khoát rời đi như vậy, một chút lưu luyến cũng không có, trong đầu cô lẩm bẩm: "Mình làm sao vậy? Chẳng lẽ lời nói của chị Thẩm là giả, là do mình quá lo lắng hay sao? ”

Vương Nhân Vũ cười khẩy.

Sau khi đuổi Giang Thành, cả người mới thấy nhẹ nhõm hẳn ra! Thẩm Giang Nguyệt chủ động tiến lên, giơ ngón tay cái về phía Vương Nhân Vũ, khen ngợi: "Hội trưởng Vương, vừa rồi anh thật sự rất đẹp trai, trực tiếp đuổi tên kia đi! Tên Giang Thành kia chắc chắn ý thức được bản thân không bằng anh nên mới bỏ đi. "

Đàn ông không bao giờ có thể cưỡng lại sự khen ngợi của phụ nữ.

Mặc dù Vương Nhân Vũ lại sinh ra trong danh gia vọng tộc nhưng trong lòng cũng lâng lâng, quay đầu nhìn Liễu Yên Vũ, nhưng lại thấy Liễu Yên Vũ nhấc chân bước ra ngoài.

"Yên Vũ, em đi đâu?"

"Chẳng lẽ là đi tìm tên kia?"

Liễu Yên Vũ lắc đầu giải thích: "Em cảm thấy có chút không thoải mái, muốn đi vệ sinh một lát."

Vương Nhân Vũ nhìn Liễu Yên Vũ rời khỏi, nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Giang Nguyệt ở bên cạnh, ý rất rõ ràng, để cô ta giám sát Liễu Yên Vũ, nếu có chuyện gì thì lập tức thông báo cho anh ta, Vương Nhân Vũ sẽ không bao giờ cho phép người đàn ông khác tiếp cận Liễu Yên Vũ.

Về phần Thẩm Giang Nguyệt, dù sao anh ta cũng có thể chơi đùa một phen, dù sao cô gái này cũng quá rẻ mạt.

Thẩm Giang Nguyệt chỉ đợi đến lúc này, sau khi tìm được lý do, cô ta lập tức rời khỏi, đi theo sau Liễu Yên Vũ.

Quả nhiên, Liễu Yên Vũ thật sự ngăn cản Giang Thành ngay ở cửa!

Giang Thành bất lực nhìn Liễu Yên Vũ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: "Em gái, em tìm anh là muốn đánh kẻ sa cơ à?"

“Không... Em không có ý đó.” Liễu Yên Vũ lắc đầu, cô ngước mắt lên, muốn nhìn rõ cặp mắt đầy đau thương và trải đời của Giang Thành, nói: “Những điều mà Thẩm Giang Nguyệt nói vừa rồi đều là giả, đúng không? Em biết anh bị oan uổng, em tin anh. "

Người xấu xa sẽ không có trái tim trong sáng như vậy.

Giang Thành ngẩn người.



Trong lòng dâng lên một chút ấm áp, nhìn Liễu Yên Vũ với cặp mắt khác, Giang Thành lắc đầu nói: "Đúng hay sai thì có quan trọng gì đâu? Cứ cho điều bọn họ nói là thật đi, lúc trước có thể anh sẽ để tâm đến bọn họ, nhưng hiện tại thì không."

"Không còn sớm nữa, anh phải đi rồi."

Liễu Yên Vũ gọi Giang Thành lại, nói cho Giang Thành số của cô: "Đàn anh, anh rất thú vị, sau này thường xuyên liên lạc với nhau nha!"

Giang Thành nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng của Liễu Yên Vũ, giống như thấy được Lâm Thanh Nhã, người anh thầm yêu trộm nhớ, trái tim anh khẽ co rút lại, tại sao người con gái này vẫn chưa bước ra khỏi trái tim anh, anh vẫn sẽ cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến cô.

Anh cố nặn ra một nụ cười, đưa lại phương thức liên lạc, sau đó liền rời đi.

Thẩm Giang Nguyệt đột nhiên xuất hiện phía sau Liễu Yên Vũ, liên tục chế nhạo: "Đàn em, em thật là thú vị, lại ngang nhiên dám đối đầu với hội trưởng, tiếp xúc với Giang Thành. Thực ra em làm như vậy là làm tổn thương cậu ta, em biết không, lấy quyền thế của hội trưởng, giết chết một người rất đơn giản."

Liễu Yên Vũ rùng mình, giữ im lặng, có lẽ cô thật sự đã làm sai rồi.

Thẩm Giang Nguyệt tiếp tục nói: "Một thanh niên nghèo nàn như con cóc ghẻ mà thôi, có cái gì có thể khiến em xem trọng vậy?"

“Anh Giang không phải loại người như vậy.” Liễu Yên Vũ vội vàng giải thích.

"Ồ... Tốt nhất là em đừng để gã Giang Thành này lừa. Tên này muốn rủ bạn cùng phòng của chị tình một đêm đấy. Không thể nghi ngờ quả thực là một kẻ cặn bã. Nói thật, người như vậy mời em ăn một bữa cơm cũng là chuyện không thể nào. Đàn em, em tự mình giải quyết cho tốt đi. ”Thẩm Giang Nguyệt chế nhạo.

Cô ta không nói gì về việc Giang Thành mời cả phòng cô ta ăn một bữa ăn thịnh soạn.

Thẩm Giang Nguyệt không chỉ muốn làm xấu mặt Giang Thành, mà còn muốn chà đạp Liễu Yên Vũ, chỉ có như vậy, cô ta mới có thể giành được ánh mắt của Vương Nhân Vũ.

Mặt Liễu Yên Vũ tái nhợt, nắm chặt tay, cô phát hiện mọi lời giải thích đều vô ích, nếu lời của chị Thẩm nói đều là sự thật thì sao? Ngay lúc này, trong lòng Liễu Yên Vũ có chút dao động.

"A!"

“Đàn em theo chị quay lại thôi, xem em giải thích với hội trưởng như thế nào!” Thẩm Giang Nguyệt chế nhạo.

Đúng lúc này.

Một người đàn ông lấm lem bùn đất xuất hiện trước cửa Đông Phương Mị Lực, ánh mắt có chút nhát, vừa nhìn thấy hai người Liễu Yên Vũ, liền vội vàng kêu lên: "Hai cháu, chú muốn hỏi thăm một người, hai cháu có biết người này không?"

Người đàn ông ôm balo trong lòng, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi!

Thẩm Giang Nguyệt không muốn để ý đến loại người nghèo khó như này, nói với những loại người này một câu thôi đã thấy rất xấu hổ rồi, nhưng Liễu Yên Vũ không phải loại người như vậy, cô dừng bước, kiên nhẫn nói: “Chú à, chúng cháu cũng là học sinh mới đến đây. Nhưng chúng cháu sẽ giúp chú hết sức có thể. "

Người đàn ông ra sức gật đầu lia lịa.



"Cảm ơn cháu, cháu gái!"

"Cảm ơn cháu!"

Theo tiềm thức Thẩm Giang Nguyệt tránh xa Liễu Yên Vũ một chút.

Liễu Yên Vũ không xấu hổ, nhưng cô ta xấu hổ!

“Không biết cháu có quen biết một thiếu gia tên Giang Thành không, chú muốn gặp cậu ấy.” Người đàn ông ôm balo nói.

Thẩm Giang Nguyệt nghe vậy thì mừng rỡ, quay đầu nhìn người đàn ông, người đàn ông này tuy mới ngoài ba mươi nhưng phải lao động chân tay cả nửa đời, nên dường như không khác gì một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, cô ta chế nhạo nói: "Chú là cha của Giang Thành đúng không? Để cháu nói cho chú biết tên Giang Thành này ở trường tệ như thế nào. Cậu ta không phải là một người tốt, thường xuyên quấy rối các bạn học nữ, còn muốn thuê phòng với bạn cùng phòng của cháu mà không chịu bỏ ra một xu nào!"

Đôi mắt của người đàn ông đỏ bừng vì kích động.

Liễu Yên Vũ muốn ngăn Thẩm Giang Nguyệt lại, đây là nói cái gì vậy chứ, đúng là ngậm máu phun người!

Thẩm Giang Nguyệt hất tay Liễu Yên Vũ ra, cười lạnh nói: "Chú à, chú nhìn thấy karaoke phía sau lưng cháu không, trung bình một người vào phải tốn mấy ngàn tệ. Con trai chú mới bước ra khỏi đây chưa được bao lâu. Cậu ta không cảm thấy tiếc tiền làm từ máu và mồ hôi của chú một chút nào cả."

Nhìn vẻ mặt kích động của người đàn ông, Thẩm Giang Nguyệt càng thêm đắc ý.

Giang Thành chết chắc rồi!

Liễu Yên Vũ xem như nhìn thấu Thẩm Giang Nguyệt, luôn luôn bịa chuyện, khi cô muốn giải thích, Thẩm Giang Nguyệt đã lạnh giọng nói: “Em Liễu, có một số chuyện không nên quản, em có hiểu không, đặc biệt là chuyện của Giang Thành, cho dù chị không xử lý được Giang Thành thì sẽ có cha anh ta xử lý! "

"Cô nói bậy!"

Người đàn ông nổi giận!

Gân xanh của ông nổi lên, tức giận nhìn chằm chằm vào Thẩm Giang Nguyệt, giống như một con chó điên!

"Cô còn trẻ, sao có thể tùy tiện nói xấu ân nhân cứu mạng của tôi? Nếu như không phải ân nhận cho tôi mượn ba trăm ngàn tệ, có lẽ con gái tôi đã bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất rồi! Giang thiếu gia nhất định không phải loại người như vậy. Nếu cô còn ngậm máu phun người, tôi... tôi sẽ xé nát miệng cô! "

"Tính mạng hèn mọn này là của ân nhân cứu mạng, cùng lắm thì trả lại cho Giang thiếu gia thôi!"

Lời nói của người đàn ông khiến Thẩm Giang Nguyệt bị đả kích nghiêm trọng.

"Ông nói cái gì? Giang Thành tùy tiện cho ông ba trăm ngàn tệ?"

Thẩm Giang Nguyệt tái mặt đi.

Đứng không nổi phải lùi ra phía sau mấy bước!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện