May mắn thay, những người khác đã sớm rời đi.
Nếu không thì đều có thể nghe được lời Giang Thành nói, Giang Thành nhận ra được chính mình đã nói sai rồi, vội vàng giải thích: "Ông Vũ, tôi... tôi thực sự không phải có ý đó, chính là trong lúc nhất thời, đầu óc không kịp phản ứng mà thôi."
Vũ Tam Tư cười như không cười nhìn Giang Thành.
Giang Thành cảm thấy mọi lời giải thích vào lúc này đều vô dụng, đành phải thừa nhận.
Một bàn tay phủ đầy nếp nhăn vỗ lên vai Giang Thành, Vũ Tam Tư ha hả cười nói: "Lão già tôi chính là có ý này, nếu cậu chủ muốn thì Triệu Hi Ninh cũng sẽ không từ chối, nhưng tốt nhất là cậu chủ không nên làm vậy, hiểu không?"
Giang Thành khó hiểu nhìn về phía Vũ Tam Tư.
"Nói cô ấy là người phụ trách ở thành phố Lâm Châu, không bằng nói cô ấy là người giám thị cậu chủ, nhiều thế hệ tổ tiên của Triệu Hi Ninh đều là người làm của gia tộc. Nếu cô ấy chủ động tiếp cận cậu chủ, tốt nhất cậu chủ nên phân định rõ ràng rằng cô ấy có ý đồ gì khác hay không."
Giang Thành xem như nghe hiểu được .
Triệu Hi Ninh chính là một bông hồng có gai, nếu như mạnh mẽ hái xuống, nhất định sẽ làm anh bị thương.
Sau khi được Vũ Tam Tư nhắc nhở, trong lòng Giang Thành cảm thấy may mắn vì anh không có thật sự đáp ứng Triệu Hi Ninh, anh nhíu mày nói: "Nếu nói như vậy thì tôi nên làm như thế nào, nếu lần nào gặp rắc rối, tôi cũng đều tìm Triệu Hi Ninh, phía bên gia tộc chắc chắn sẽ rất thất vọng về tôi, sau này nếu gặp chuyện gì thì tôi sẽ thử tự mình đi giải quyết."
Mắt Vũ Tam Tư sáng lên.
Quả nhiên đi ra từ hoàn cảnh khó khăn, Giang Thành đã thay đổi không ít, ông rất vừa lòng với sự thay đổi này.
Giang Thành cùng Vũ Tam Tư tách ra.
Thời điểm khi bước vào trước cửa khách sạn, anh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa, không phải là Từ Quốc Trung thì còn có thể là ai, trên đầu anh ta quấn đầy băng gạc, sau khi nhìn thấy Giang Thành xuất hiện, anh ta chạy tới như một con chó nhỏ: "Giang thiếu gia... à không, anh Thành, ở đây cách đại học Lâm Châu một đoạn ngắn, em chở anh đi được không?"
Giang Thành hơi do dự, sau đó nói: "Vậy thì làm phiền vậy."
Từ Quốc Trung mừng rỡ, đây chính là cơ hội tốt để ông ta tiếp cận Giang Thành! Lúc ở trên xe, Giang Thành không có hứng thú nói chuyện, Từ Quốc Trung cũng không dám quấy rầy Giang Thành nghỉ ngơi, mãi cho đến đi cách đại học Lâm Châu không xa, Giang Thành mới thản nhiên nói: "Tấp xe sang một bên, tôi tự đi về được, ông quay về đi."
Lúc này, Từ Quốc Trung gật đầu.
Bỗng nhiên Từ Quốc Trung nhớ tới chuyện gì đó, còn nói thêm: "Anh Thành, khu quanh trường này là địa bàn của em, nếu anh gặp chuyện gì phiền toái, nhất định phải nói tên em ra, mấy tên chó đó tuyệt đối sẽ không dám đụng vào anh!"
Giang Thành có chút buồn cười, mặt mang ý cười rời đi.
Phòng ngủ.
Lão đại Trương Phong rốt cuộc cũng đợi được Giang Thành trở về, hắn mặt mang nét tươi cười, lôi kéo tay Giang Thành, nói: "Lão tứ, cậu đã trở lại rồi, gần đây có cái hoạt động, cậu có muốn cùng đi hay không? Cậu đừng vội từ chối, là Đan Đan có tham gia hoạt động xã hội này, bảo có rất nhiều em gái!"
Trong lòng Giang Thành cảm động.
Trương phong biết anh bị Lâm Thanh Nhã từ chối, cho nên mới rủ anh đi tham gia cái hoạt động kia.
"Lão đại, tôi không muốn tham gia." Giang Thành thành khẩn nói.
Trương Phong có chút không vui.
Anh nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Cậu nói những lời này nghe thật chán, cậu cứ yên tâm đi lão tứ, lần này tuyệt đối sẽ không xuất loại đ*** như Bạch Sơ Vũ đâu. Đều là dân ngành văn học xã hội, nhân phẩm khẳng định tốt hơn so với những đứa con gái xung quanh, nếu là tôi thì sẽ không muốn cự tuyệt đâu!"
Đã nói đến mức này, Giang Thành còn từ chối quả thật không tốt, gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta đến đó đi!"
Trần Nguyên Phương và Cường Toan có lớp học vào buổi tối, cho nên mới không gọi hai người bọn họ.
Hai người thấy bạn gái của Trương Phong, Hứa Đan ở cửa, có lẽ vì có Trương Phong nên quan hệ giữa Hứa Đan và Giang Thành xem như là không tồi, lúc nhìn thấy Giang Thành còn tươi cười chào hỏi, ba người bắt xe taxi chuẩn bị đi đến địa điểm hoạt động, khi Giang Thành đang muốn lên xe, một bóng dáng so với anh còn nhanh hơn chui vào trong xe, đồng thời còn nói với tài xế: "Bác tài, lái xe đi, không cần để ý đến kẻ ti tiện này."
Mắt Giang Thành vừa nhìn lại, cư nhiên là bạn cùng phòng của Hứa Đan, Thẩm Giang Nguyệt.
Phải biết rằng Giang Thành và Thẩm Giang Nguyệt không có khúc mắc gì với nhau, nhưng lúc này Thẩm Giang Nguyệt lại ở trước mặt mọi người nhục nhã chính mình, Giang Thành không khỏi nắm chặt nắm tay.
Lúc này Trương Phong liền cũng không vui, anh ấy sợ Thẩm Giang Nguyệt nói lời xúc phạm tới lòng tự trọng của Giang Thành, trầm giọng nói: "Thẩm Giang Nguyệt, cô có ý gì, chiếc xe này là do chúng tôi gọi, nếu cô muốn đi thì tự mình gọi xe không được sao? Cô đi xuống, để cho Giang Thành đi lên."
Thẩm Giang Nguyệt quá phận!
"Tôi không xuống!"
"Tôi đi cùng với Đan Đan, người phải xuống thì chính là anh đó!" Thẩm Giang Nguyệt nói.
Cô khinh thường nhìn Giang Thành đứng ở ven đường, theo như Bạch Sơ Vũ nói, Giang Thành không chỉ có không có tiền mà thậm chí còn muốn cô ta, có thể nói là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, càng thêm quá đáng chính là Giang Thành mở miệng, ngậm miệng chính là thuê phòng, thật khiến kẻ khác buồn nôn!
Trương Phong vô cùng tức giận.
Hứa Đan nhíu mày, cúi đầu khuyên bảo Thẩm Giang Nguyệt, Thẩm Giang Nguyệt tỏ thái độ cường ngạnh nói: "Đan Đan, có tên đó thì không có mình!"
"Chuyện này..."
Hứa Đan cũng lâm vào hoàn cảnh khó xử.
Trương Phong hận không thể tát cho Thẩm Giang Nguyệt hai bạt tay, anh trừng mắt nhìn Thẩm Giang Nguyệt rồi nói: "Được lắm, vậy hai người đi đi, tôi và lão tứ tự mình đi qua đó."
Anh ấy tức giận rồi!
Thẩm Giang Nguyệt làm mặt quỷ với Trương Phong, thì thầm bên tai Hứa Đan: "Đan Đan, cậu xem tính tình của bạn trai cậu kìa, tình nguyện đi cùng một kẻ ghê tởm còn hơn đi cùng chúng ta, cậu cần phải mở to mắt ra !"
"Cô...” Trương Phong bị kéo sang một bên.
Lúc này Giang Thành vỗ vỗ bả vai của Trương Phong, vẻ mặt bình thản cười nói: "Lão đại, anh vẫn nên đi cùng với chị dâu đi, tôi tự mình qua đó."
Thấy Trương Phong muốn nói gì đó, Giang Thành lắc đầu.
Anh không muốn thấy Trương Phong vì anh mà rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.
Giang Thành cũng không đặt Thẩm Giang Nguyệt ở trong lòng.
Thẩm Giang Nguyệt hừ lạnh một tiếng, Trương Phong cũng miễn cưỡng ngồi lại vào vị trí của mình, nhìn thấy xe taxi biến mất ở cuối đường, Giang Thành mới chuẩn bị bắt xe đi đến địa điểm hoạt động, một lúc lâu không bắt được xe, Giang Thành bất đắc dĩ đi bằng phương tiện công cộng.
Địa điểm tổ chức sự kiện ở karaoke Phương Đông Mị Lực
Khi Giang Thành xuống xe, đang đứng ở trạm xe buýt, anh nhìn thấy một nhóm người vây quanh, trong đó còn truyền đến tiếng khóc rất đau lòng.
Nếu không trải qua chuyện gì quá mức đau khổ thì tuyệt đối sẽ không phát ra tiếng khóc như vậy, Giang Thành nhớ đến những năm tháng tối tăm, anh đi đến đám người, sau đó liền nhìn thấy một người trung niên ngồi khóc trên mặt đất, có vẻ như người đàn ông này là thợ hồ.
"Thật là đáng thương quá!"
"Không biết là tên khốn kiếp nào đã trộm tiền của anh ta, con gái anh ta còn đang nằm viện cấp cứu, đang đợi có tiền chữa bệnh đó."
"Loại người này nên xuống địa ngục!"
"..."
Mũi Giang Thành có chút chua xót, thật không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra trước mặt anh.
Anh đi đến ngân hàng gần đó, rút ra ba trăm ngàn tiền mặt, sau đó trở về len qua đám người, cuối cùng nhẹ nhàng đặt balo xuống trước mặt người đàn ông: "Anh trai, trong balo có ba trăm ngàn tiền mặt, hy vọng vẫn còn kịp."
"Đây là số của tôi, nếu có gặp khó khăn gì thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
Nếu không thì đều có thể nghe được lời Giang Thành nói, Giang Thành nhận ra được chính mình đã nói sai rồi, vội vàng giải thích: "Ông Vũ, tôi... tôi thực sự không phải có ý đó, chính là trong lúc nhất thời, đầu óc không kịp phản ứng mà thôi."
Vũ Tam Tư cười như không cười nhìn Giang Thành.
Giang Thành cảm thấy mọi lời giải thích vào lúc này đều vô dụng, đành phải thừa nhận.
Một bàn tay phủ đầy nếp nhăn vỗ lên vai Giang Thành, Vũ Tam Tư ha hả cười nói: "Lão già tôi chính là có ý này, nếu cậu chủ muốn thì Triệu Hi Ninh cũng sẽ không từ chối, nhưng tốt nhất là cậu chủ không nên làm vậy, hiểu không?"
Giang Thành khó hiểu nhìn về phía Vũ Tam Tư.
"Nói cô ấy là người phụ trách ở thành phố Lâm Châu, không bằng nói cô ấy là người giám thị cậu chủ, nhiều thế hệ tổ tiên của Triệu Hi Ninh đều là người làm của gia tộc. Nếu cô ấy chủ động tiếp cận cậu chủ, tốt nhất cậu chủ nên phân định rõ ràng rằng cô ấy có ý đồ gì khác hay không."
Giang Thành xem như nghe hiểu được .
Triệu Hi Ninh chính là một bông hồng có gai, nếu như mạnh mẽ hái xuống, nhất định sẽ làm anh bị thương.
Sau khi được Vũ Tam Tư nhắc nhở, trong lòng Giang Thành cảm thấy may mắn vì anh không có thật sự đáp ứng Triệu Hi Ninh, anh nhíu mày nói: "Nếu nói như vậy thì tôi nên làm như thế nào, nếu lần nào gặp rắc rối, tôi cũng đều tìm Triệu Hi Ninh, phía bên gia tộc chắc chắn sẽ rất thất vọng về tôi, sau này nếu gặp chuyện gì thì tôi sẽ thử tự mình đi giải quyết."
Mắt Vũ Tam Tư sáng lên.
Quả nhiên đi ra từ hoàn cảnh khó khăn, Giang Thành đã thay đổi không ít, ông rất vừa lòng với sự thay đổi này.
Giang Thành cùng Vũ Tam Tư tách ra.
Thời điểm khi bước vào trước cửa khách sạn, anh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa, không phải là Từ Quốc Trung thì còn có thể là ai, trên đầu anh ta quấn đầy băng gạc, sau khi nhìn thấy Giang Thành xuất hiện, anh ta chạy tới như một con chó nhỏ: "Giang thiếu gia... à không, anh Thành, ở đây cách đại học Lâm Châu một đoạn ngắn, em chở anh đi được không?"
Giang Thành hơi do dự, sau đó nói: "Vậy thì làm phiền vậy."
Từ Quốc Trung mừng rỡ, đây chính là cơ hội tốt để ông ta tiếp cận Giang Thành! Lúc ở trên xe, Giang Thành không có hứng thú nói chuyện, Từ Quốc Trung cũng không dám quấy rầy Giang Thành nghỉ ngơi, mãi cho đến đi cách đại học Lâm Châu không xa, Giang Thành mới thản nhiên nói: "Tấp xe sang một bên, tôi tự đi về được, ông quay về đi."
Lúc này, Từ Quốc Trung gật đầu.
Bỗng nhiên Từ Quốc Trung nhớ tới chuyện gì đó, còn nói thêm: "Anh Thành, khu quanh trường này là địa bàn của em, nếu anh gặp chuyện gì phiền toái, nhất định phải nói tên em ra, mấy tên chó đó tuyệt đối sẽ không dám đụng vào anh!"
Giang Thành có chút buồn cười, mặt mang ý cười rời đi.
Phòng ngủ.
Lão đại Trương Phong rốt cuộc cũng đợi được Giang Thành trở về, hắn mặt mang nét tươi cười, lôi kéo tay Giang Thành, nói: "Lão tứ, cậu đã trở lại rồi, gần đây có cái hoạt động, cậu có muốn cùng đi hay không? Cậu đừng vội từ chối, là Đan Đan có tham gia hoạt động xã hội này, bảo có rất nhiều em gái!"
Trong lòng Giang Thành cảm động.
Trương phong biết anh bị Lâm Thanh Nhã từ chối, cho nên mới rủ anh đi tham gia cái hoạt động kia.
"Lão đại, tôi không muốn tham gia." Giang Thành thành khẩn nói.
Trương Phong có chút không vui.
Anh nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Cậu nói những lời này nghe thật chán, cậu cứ yên tâm đi lão tứ, lần này tuyệt đối sẽ không xuất loại đ*** như Bạch Sơ Vũ đâu. Đều là dân ngành văn học xã hội, nhân phẩm khẳng định tốt hơn so với những đứa con gái xung quanh, nếu là tôi thì sẽ không muốn cự tuyệt đâu!"
Đã nói đến mức này, Giang Thành còn từ chối quả thật không tốt, gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta đến đó đi!"
Trần Nguyên Phương và Cường Toan có lớp học vào buổi tối, cho nên mới không gọi hai người bọn họ.
Hai người thấy bạn gái của Trương Phong, Hứa Đan ở cửa, có lẽ vì có Trương Phong nên quan hệ giữa Hứa Đan và Giang Thành xem như là không tồi, lúc nhìn thấy Giang Thành còn tươi cười chào hỏi, ba người bắt xe taxi chuẩn bị đi đến địa điểm hoạt động, khi Giang Thành đang muốn lên xe, một bóng dáng so với anh còn nhanh hơn chui vào trong xe, đồng thời còn nói với tài xế: "Bác tài, lái xe đi, không cần để ý đến kẻ ti tiện này."
Mắt Giang Thành vừa nhìn lại, cư nhiên là bạn cùng phòng của Hứa Đan, Thẩm Giang Nguyệt.
Phải biết rằng Giang Thành và Thẩm Giang Nguyệt không có khúc mắc gì với nhau, nhưng lúc này Thẩm Giang Nguyệt lại ở trước mặt mọi người nhục nhã chính mình, Giang Thành không khỏi nắm chặt nắm tay.
Lúc này Trương Phong liền cũng không vui, anh ấy sợ Thẩm Giang Nguyệt nói lời xúc phạm tới lòng tự trọng của Giang Thành, trầm giọng nói: "Thẩm Giang Nguyệt, cô có ý gì, chiếc xe này là do chúng tôi gọi, nếu cô muốn đi thì tự mình gọi xe không được sao? Cô đi xuống, để cho Giang Thành đi lên."
Thẩm Giang Nguyệt quá phận!
"Tôi không xuống!"
"Tôi đi cùng với Đan Đan, người phải xuống thì chính là anh đó!" Thẩm Giang Nguyệt nói.
Cô khinh thường nhìn Giang Thành đứng ở ven đường, theo như Bạch Sơ Vũ nói, Giang Thành không chỉ có không có tiền mà thậm chí còn muốn cô ta, có thể nói là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, càng thêm quá đáng chính là Giang Thành mở miệng, ngậm miệng chính là thuê phòng, thật khiến kẻ khác buồn nôn!
Trương Phong vô cùng tức giận.
Hứa Đan nhíu mày, cúi đầu khuyên bảo Thẩm Giang Nguyệt, Thẩm Giang Nguyệt tỏ thái độ cường ngạnh nói: "Đan Đan, có tên đó thì không có mình!"
"Chuyện này..."
Hứa Đan cũng lâm vào hoàn cảnh khó xử.
Trương Phong hận không thể tát cho Thẩm Giang Nguyệt hai bạt tay, anh trừng mắt nhìn Thẩm Giang Nguyệt rồi nói: "Được lắm, vậy hai người đi đi, tôi và lão tứ tự mình đi qua đó."
Anh ấy tức giận rồi!
Thẩm Giang Nguyệt làm mặt quỷ với Trương Phong, thì thầm bên tai Hứa Đan: "Đan Đan, cậu xem tính tình của bạn trai cậu kìa, tình nguyện đi cùng một kẻ ghê tởm còn hơn đi cùng chúng ta, cậu cần phải mở to mắt ra !"
"Cô...” Trương Phong bị kéo sang một bên.
Lúc này Giang Thành vỗ vỗ bả vai của Trương Phong, vẻ mặt bình thản cười nói: "Lão đại, anh vẫn nên đi cùng với chị dâu đi, tôi tự mình qua đó."
Thấy Trương Phong muốn nói gì đó, Giang Thành lắc đầu.
Anh không muốn thấy Trương Phong vì anh mà rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.
Giang Thành cũng không đặt Thẩm Giang Nguyệt ở trong lòng.
Thẩm Giang Nguyệt hừ lạnh một tiếng, Trương Phong cũng miễn cưỡng ngồi lại vào vị trí của mình, nhìn thấy xe taxi biến mất ở cuối đường, Giang Thành mới chuẩn bị bắt xe đi đến địa điểm hoạt động, một lúc lâu không bắt được xe, Giang Thành bất đắc dĩ đi bằng phương tiện công cộng.
Địa điểm tổ chức sự kiện ở karaoke Phương Đông Mị Lực
Khi Giang Thành xuống xe, đang đứng ở trạm xe buýt, anh nhìn thấy một nhóm người vây quanh, trong đó còn truyền đến tiếng khóc rất đau lòng.
Nếu không trải qua chuyện gì quá mức đau khổ thì tuyệt đối sẽ không phát ra tiếng khóc như vậy, Giang Thành nhớ đến những năm tháng tối tăm, anh đi đến đám người, sau đó liền nhìn thấy một người trung niên ngồi khóc trên mặt đất, có vẻ như người đàn ông này là thợ hồ.
"Thật là đáng thương quá!"
"Không biết là tên khốn kiếp nào đã trộm tiền của anh ta, con gái anh ta còn đang nằm viện cấp cứu, đang đợi có tiền chữa bệnh đó."
"Loại người này nên xuống địa ngục!"
"..."
Mũi Giang Thành có chút chua xót, thật không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra trước mặt anh.
Anh đi đến ngân hàng gần đó, rút ra ba trăm ngàn tiền mặt, sau đó trở về len qua đám người, cuối cùng nhẹ nhàng đặt balo xuống trước mặt người đàn ông: "Anh trai, trong balo có ba trăm ngàn tiền mặt, hy vọng vẫn còn kịp."
"Đây là số của tôi, nếu có gặp khó khăn gì thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
Danh sách chương