Cao Thụy biểu tình kinh ngạc, lập tức cảm kích nói: “Cám ơn chị Vương!”
Nếu là trước kia, anh ta khẳng định là sẽ không thu được tin tức như vậy.
Vì thế cả ngày này, Cao Thụy biểu hiện rất tích cực, lãnh đạo rất là vừa lòng. Cho tới giờ cơm tối, anh ta đoán chừng đoàn khảo sát đi rồi, mới ở văn phòng lấy một cái trứng luộc nước trà ra ăn.
Hôm nay anh ta tăng ca, văn phòng cũng không còn ai, anh ta hiện tại ăn cũng không có ai thấy.
Nếu không ăn thêm một cái trứng luộc nước trà, làm sao có thể sống sót sau thời gian làm việc dài như thế này? Cao Thụy suy nghĩ, vừa chuẩn bị bóc trứng luộc nước trà ra ăn.
Bỗng nhiên, anh ta cảm giác có người đứng trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời hoảng sợ.
Không phải một người! Mà là một đám!
Sếp, quản lý, còn có nhân viên quản lý công ty chi nhánh, lúc này đang đứng phía sau ba người, đứng đầu là một người đàn ông không thể đoán được tuổi.
Khuôn mặt anh tuấn vô cảm, đường nét nghiêm nghị, chỉ ánh mắt lướt qua khiến anh lạnh cả sống lưng.
Cao Thụy chưa thấy qua người đàn ông này, nhưng đã gặp người ở bên cạnh kia đó là thư ký của Tổng giám đốc tập đoàn Quảng Diệp.
Cho nên... Người đàn ông này là Tổng giám đốc tập đoàn Quảng Diệp sao?
Các giám đốc chi nhánh phía sau người đàn ông lúc này đang dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Cao Thụy!
Xong rồi!
Anh ta ăn trứng luộc nước trà trong văn phòng!
Còn bị Tổng giám đốc công ty nhìn thấy!!
Anh ta sắp thất nghiệp rồi sao?
Nội tâm Cao Thụy hoảng hốt, thấy đối phương còn đang cau mày nhìn trứng luộc nước trà trong tay anh ta, anh ta thế nhưng như gặp quỷ, đem trứng luộc nước trà đưa ra, lắp bắp: “Ăn rất ngon... Ngài muốn ăn không?”
“...”
Hiện trường quỷ dị trầm mặc.
...
Một phút đồng hồ sau, Cao Thụy mông lung nhìn đám người rời đi, mà anh ta dùng bàn tay trống không, xoa xoa cái trán đổ mồ hôi lạnh.
Cho nên...
Đích thân Đại Boss tự mình đến thị sát?
Sau đó vừa lúc đụng anh ta là người tăng ca duy nhất đang ở trong phòng chuẩn bị ăn trứng luộc nước trà sao?
Rồi sau đó... Anh ta mời Boss ăn, Boss còn nhận???
Cao Thụy thấy mình như đang nằm mơ.
Cho nên... Công việc này vẫn còn có thể giữ được sao???
Anh ta vừa mới trước mặt mọi người tặng Đại Boss đồ vật, tuy rằng chỉ là trứng luộc nước trà.
Không chỉ anh ta bị ảo giác, vừa nãy cả đoàn khảo sát đều thực mê man, vị chức cao ở công ty chi nhánh vẻ mặt càng ngây dại hơn.
Thị sát đã chấm dứt, Đại Boss Diệp Dư Chiêu cầm một cái trứng luộc nước trà rời đi, cao tầng công ty hai mắt nhìn nhau, không biết đây là tình huống gì.
Nếu nói Diệp Dư Chiêu không vui khi thấy nhân viên ăn uống trong văn phòng, dựa theo tính cách của anh, nhất định sẽ nói thẳng, nhưng đối phương vậy mà chỉ lấy một cái trứng luộc nước trà rồi đi mất, một câu cũng không có lưu lại.
Cho nên... Đây là cái thái độ gì đây?
Mà khi lên xe Rolls-Royce rồi, thư ký Ninh vốn luôn nghiêm nghị lại đang không ngừng nhìn vào ông chủ bên cạnh, ánh mắt nghi ngờ.
Diệp Dư Chiêu không có giải thích, ngược lại luôn nhìn trứng luộc trong nước trà kia, nhìn rất lâu.
Cuối cùng, anh vươn bàn tay thon dài động thủ bóc vỏ, vỏ trứng vẫn nằm lại bên trong túi ni lông, coi như sạch sẽ.
Anh chậm rãi há mồm, ăn một ngụm, rồi sau đó, liền từ từ đem cả trứng luộc nước trà ăn hết.
Bên cạnh, vị thư ký mở to hai mắt nhìn!
Nếu là trước kia, anh ta khẳng định là sẽ không thu được tin tức như vậy.
Vì thế cả ngày này, Cao Thụy biểu hiện rất tích cực, lãnh đạo rất là vừa lòng. Cho tới giờ cơm tối, anh ta đoán chừng đoàn khảo sát đi rồi, mới ở văn phòng lấy một cái trứng luộc nước trà ra ăn.
Hôm nay anh ta tăng ca, văn phòng cũng không còn ai, anh ta hiện tại ăn cũng không có ai thấy.
Nếu không ăn thêm một cái trứng luộc nước trà, làm sao có thể sống sót sau thời gian làm việc dài như thế này? Cao Thụy suy nghĩ, vừa chuẩn bị bóc trứng luộc nước trà ra ăn.
Bỗng nhiên, anh ta cảm giác có người đứng trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời hoảng sợ.
Không phải một người! Mà là một đám!
Sếp, quản lý, còn có nhân viên quản lý công ty chi nhánh, lúc này đang đứng phía sau ba người, đứng đầu là một người đàn ông không thể đoán được tuổi.
Khuôn mặt anh tuấn vô cảm, đường nét nghiêm nghị, chỉ ánh mắt lướt qua khiến anh lạnh cả sống lưng.
Cao Thụy chưa thấy qua người đàn ông này, nhưng đã gặp người ở bên cạnh kia đó là thư ký của Tổng giám đốc tập đoàn Quảng Diệp.
Cho nên... Người đàn ông này là Tổng giám đốc tập đoàn Quảng Diệp sao?
Các giám đốc chi nhánh phía sau người đàn ông lúc này đang dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Cao Thụy!
Xong rồi!
Anh ta ăn trứng luộc nước trà trong văn phòng!
Còn bị Tổng giám đốc công ty nhìn thấy!!
Anh ta sắp thất nghiệp rồi sao?
Nội tâm Cao Thụy hoảng hốt, thấy đối phương còn đang cau mày nhìn trứng luộc nước trà trong tay anh ta, anh ta thế nhưng như gặp quỷ, đem trứng luộc nước trà đưa ra, lắp bắp: “Ăn rất ngon... Ngài muốn ăn không?”
“...”
Hiện trường quỷ dị trầm mặc.
...
Một phút đồng hồ sau, Cao Thụy mông lung nhìn đám người rời đi, mà anh ta dùng bàn tay trống không, xoa xoa cái trán đổ mồ hôi lạnh.
Cho nên...
Đích thân Đại Boss tự mình đến thị sát?
Sau đó vừa lúc đụng anh ta là người tăng ca duy nhất đang ở trong phòng chuẩn bị ăn trứng luộc nước trà sao?
Rồi sau đó... Anh ta mời Boss ăn, Boss còn nhận???
Cao Thụy thấy mình như đang nằm mơ.
Cho nên... Công việc này vẫn còn có thể giữ được sao???
Anh ta vừa mới trước mặt mọi người tặng Đại Boss đồ vật, tuy rằng chỉ là trứng luộc nước trà.
Không chỉ anh ta bị ảo giác, vừa nãy cả đoàn khảo sát đều thực mê man, vị chức cao ở công ty chi nhánh vẻ mặt càng ngây dại hơn.
Thị sát đã chấm dứt, Đại Boss Diệp Dư Chiêu cầm một cái trứng luộc nước trà rời đi, cao tầng công ty hai mắt nhìn nhau, không biết đây là tình huống gì.
Nếu nói Diệp Dư Chiêu không vui khi thấy nhân viên ăn uống trong văn phòng, dựa theo tính cách của anh, nhất định sẽ nói thẳng, nhưng đối phương vậy mà chỉ lấy một cái trứng luộc nước trà rồi đi mất, một câu cũng không có lưu lại.
Cho nên... Đây là cái thái độ gì đây?
Mà khi lên xe Rolls-Royce rồi, thư ký Ninh vốn luôn nghiêm nghị lại đang không ngừng nhìn vào ông chủ bên cạnh, ánh mắt nghi ngờ.
Diệp Dư Chiêu không có giải thích, ngược lại luôn nhìn trứng luộc trong nước trà kia, nhìn rất lâu.
Cuối cùng, anh vươn bàn tay thon dài động thủ bóc vỏ, vỏ trứng vẫn nằm lại bên trong túi ni lông, coi như sạch sẽ.
Anh chậm rãi há mồm, ăn một ngụm, rồi sau đó, liền từ từ đem cả trứng luộc nước trà ăn hết.
Bên cạnh, vị thư ký mở to hai mắt nhìn!
Danh sách chương