Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Lãnh Truyện Phong, bỗng nhiên bật cười một tiếng.

“Lãnh tam thiếu, trước mặt mọi người, ngươi vẫn là đừng nói theo cách khiến cho mọi người dễ dàng hiểu lầm như thế. Mà để cho mọi người hiểu lầm cũng được, ta cũng không thèm để ý, thế nhưng người mà ta quan tâm lại đang ở bên cạnh ta, ngươi đừng nói mấy lời kiểu như chúng ta ở bên nhau nhiều năm nữa. Lãnh tam thiếu không phải vẫn luôn lén lút che giấu sao? Hiện giờ đều đã chia tay, ngược lại muốn thông báo cho mọi người biết? Vậy có muốn tổ chức họp báo hay không? Ta kỳ thực cũng không ngại.”

Thần thái Thẩm Tu Lâm ngạo mạn vô cùng, khi nhìn Lãnh Truyện Phong thậm chí còn mang theo cả trào phúng.

Lãnh Truyện Phong không nghĩ tới rằng Thẩm Tu Lâm sẽ không nể mặt đến như vậy.

Ôn nhu ngày xưa một chút cũng không có, chỉ còn lại châm chọc khiêu khích mà thôi.

Gương mặt tuấn tú của Lãnh Truyện Phong vặn vẹo, nắm tay xiết chặt.

“Tu Lâm, ngươi… nhất định phải xỉ nhục ta như vậy sao?”

“Xỉ nhục?” Thẩm Tu Lâm nhướng mày, chậm rãi lắc đầu “Ngươi sao lại dùng tới cái từ này? Đây không phải do Lãnh tam thiếu chính mình tự tìm đến hay sao?”

Đây là bản thân tự làm tự chịu? Ánh mắt Lãnh Truyện Phong lạnh lẽo, hít sâu mấy lần.

“Tu Lâm, chúng ta cần nói chuyện. Chỉ có hai chúng ta thôi.”

Chỉ có hai người nói chuyện? Chẳng lẽ đây chính là mục đích của người này?

Nếu trước hôm nay, Thẩm Tu Lâm cũng không ngại gì mà cùng đối phương “chỉ hai người nói chuyện”, cũng nhìn xem đối phương muốn làm gì. Thế nhưng, hiện tại, khi ở trước mặt Đông Phương Hiển, hắn một chút hứng thú tiếp chuyện người kia cũng không có.

Vậy nên, Thẩm Tu Lâm trực tiếp cười một tiếng.

“Lãnh tam thiếu, cái này thì không được rồi. Ta bây giờ là người đã có gia đình, ngươi muốn ta cùng ngươi nói chuyện riêng? Ngươi đây không phải muốn cho người khác hiểu lầm ta?”

Có gia đình… Ba chữ này triệt để khiến cho trái tim Lãnh Truyện Phong đau đớn.

Trước đây, Thẩm Tu Lâm đã từng nói, nếu bọn họ công khai, sẽ rước Lãnh Truyện Phong vào Thẩm gia, trở thành người một nhà.

Thế nhưng Lãnh Truyện Phong cự tuyệt, không muốn công khai mối quan hệ của bọn họ.

Hiện tại, Thẩm Tu Lâm lại có thể…

Lần thứ hai hít sâu vào, Lãnh Truyện Phong nhẹ nhàng nói “Tu Lâm, ngươi tàn nhẫn với ta như vậy?”

Thẩm Tu Lâm mỉm cười “Lãnh tam thiếu không ở đây thì sẽ không nghe thấy bất kỳ lời tàn nhẫn nào nữa, không phải hay sao?”

Đây là đang trực tiếp đuổi người.

Lãnh Truyện Phong nhìn chằm chằm Thẩm Tu Lâm, sau đó rũ mắt rời đi…

Mấy người dùng cơm quanh đó tự nhiên đều nghe thấy hết đoạn hội thoại này.

Một số người không biết thân phận của Thẩm Tu lâm và Lãnh Truyện Phong, nhưng qua đoạn đối thoại cũng hiểu được đại khái.

Mấy tiếng xì xào bàn luận truyền vào tai Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm cười nhạo một tiếng, sau đó mỉm cười nhìn Đông Phương Hiển.

“Đông Phương, chúng ta đi thôi.”

Đông Phương Hiển nhìn đối phương, gật đầu.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm dùng tư thế bảo vệ, đi ở bên trái Đông Phương Hiển, nửa ôm người rời đi.

Sau khi đến bên ngoài, Thẩm Tu Lâm mới hơi lùi lại.

“Xin lỗi Đông Phương, khi nãy lợi dụng ngươi.”

Ánh mắt Đông Phương Hiển có chút tối tăm nhìn Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển, ánh mắt kiên định “Đông Phương, ta xin lỗi vì đã lợi dung ngươi, nhưng cũng không hối hận. Ta…”

“Được rồi.” Đông Phương Hiển nhàn nhạt ngắt lời đối phương, rũ mắt “Trở về thôi.”

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, gật đầu “Được.”

Trên đường về, không khí trong xe có vẻ rất kỳ quái, hơn nữa, lại thêm chút ám muội.

Thẩm Tu Lâm bị ngắt lời khi nãy…

Nếu như không bị ngắt lời, hắn sẽ nói cái gì?

Thẩm Tu Lâm nghĩ, thổ lộ sao? Thổ lộ cái gì? Nói cho đối phương biết hắn có tình cảm với y?

Tình cảm này, đối phương có thể tiếp nhận hay không?

Hắn không cảm nhận được trên người Đông Phương Hiển có khí tức của đồng loại.

Thế nhưng, hắn cũng chưa thấy qua Đông Phương Hiển chú ý tới nữ nhân nào.

Tựa hồ, trong ánh mắt của đối phương, chỉ có sự trống trải quá mức cùng với u ám, chất chứa rất nhiều bí mật, một lòng tu luyện…

Thôi thôi, mạt thế sắp tới, chuyện tình cảm cứ thuận theo tự nhiên là được.

Nghĩ tới đây, Thẩm Tu Lâm thả lỏng rất nhiều.

Về đến nhà, hai người vào trong biệt thự.

Thẩm Tu Lâm gọi Đông Phương Hiển “Đông Phương muốn đi tu luyện?”

Đông Phương Hiển gật đầu.

Thẩm Tu Lâm nghĩ một hồi, nói “Vậy Đông Phương chú ý nghỉ ngơi, ngủ ngon.”

Bạn đang �

Đông Phương Hiển hơi dừng một chút, cũng nói “Ngủ ngon.”

Thẩm Tu Lâm nhìn bóng lưng Đông Phương Hiển biến mất ở gian phòng trên lầu hai.

Hắn thở dài.

Hắn luôn cảm giác được, người này đang bài xích hắn… hoặc nói chính xác hơn, là bài xích tình cảm của hắn.

Nhưng là, tại sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện