Edit: Kazuo
Diệp Văn Sâm gọi cho Chu Lẫm nói Cố Phi bị bắt cóc.
Khi Chu Lẫm vội vàng chạy đến Intoxicated, Diệp Văn Sâm đã đợi sẵn trong phòng. Nhìn thấy Chu Lẫm bước vào, Diệp Văn Sâm đưa lá thư trên tay cho Chu Lẫm. Khi cậu đọc xong, khuôn mặt của Chu Lẫm trở nên dữ tợn.
"Bọn khốn nạn!" Chu Lẫm tức giận xé lá thư trên tay thành nhiều mảnh.
Ngoại trừ cảnh cáo có thể giết con tin, bức thư cũng không nói gì thêm, thậm chí mục đích cũng không rõ. Điều khó hiểu nhất là bức thư nói một tuần sau sẽ liên lạc với Chu Lẫm, mà trong một tuần này, việc Chu Lẫm phải làm chỉ là chờ đợi.
Diệp Văn Sâm tiến lên vỗ bả vai Chu Lẫm, "Trước tiên đừng náo loạn, tôi đã phái tất cả anh em đi tìm A Phi, tin tưởng sẽ sớm có tin tức."
Chu Lẫm ôm đầu ngồi xuống sô pha, sắc mặt xám như tro tàn, "Nếu Phi Phi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình." Chu Lẫm cúi đầu đau lòng, trong đầu toàn là cảnh sáng nay Cố Phi ôn hòa tươi cười tiễn cậu đi, rõ ràng đã thề sẽ không để cậu ấy bị thương nữa, vậy mà bây giờ lại liên tiếp đưa cậu lâm vào vòng nguy hiểm.
Diệp Văn Sâm cau mày, bởi vì đã lâu không nhìn thấy vẻ mặt dằn vặt của Chu Lẫm, một tuần này hiển nhiên sẽ là bảy ngày dài nhất trong cuộc đời Chu Lẫm. "Bức thư viết sẽ liên lạc với chúng ta sau một tuần, cho nên hiện tại tính mạng Cố Phi sẽ không bị đe dọa."
Mặc dù lời nói của Diệp Văn Sâm rất có lý, nhưng Chu Lẫm không biết một tuần này Cố Phi sẽ bị bọn bắt cóc đó đối xử như thế nào. Nhớ lại lần trước Cố Phi bị Hoàng Ngụy đánh chảy máu rất nhiều, Chu Lẫm chỉ cảm thấy máu trào dâng, cơ hồ muốn lấy đi lý trí của cậu.
"Tôi đi tìm Lý Hàn Phong!"
Chu Lẫm đột nhiên đứng dậy, đá vào bàn rượu thủy tinh trước mặt rồi lao ra ngoài.
Edit: Kazuo
- -------------------------------------------------
Chu Lẫm điều khiển xe cũng không giữ được bình tĩnh, liên tiếp vượt qua mấy ngọn đèn đỏ, khí thế vô cùng hung hãn. Khi đến biệt thự của Lý Hàn Phong, trực tiếp đạp cửa xe, người gác cổng nhìn thấy người tới là Chu Lẫm, tự động mở cửa cho cậu, bởi vì Lý Hàn Phong ra lệnh, Chu Lẫm tự do ra vào nơi này.
"Lý Hàn Phong đâu?" Chu Lẫm hung hăng trừng mắt nhìn Jason trước mặt.
Jason cung kính chào Chu Lẫm, nhàn nhạt nói: "Lý tổng đang ở trong phòng làm việc, xin Chu tiên sinh chờ một chút."
Chu Lẫm đang định bỏ qua Jason đi vào phòng làm việc, nhưng bị Jason ngăn lại, Chu Lẫm nắm chặt tay, "Tránh ra!"
"Xin lỗi Chu thiếu gia, Lý tổng có lệnh thời điểm ngài ấy ở trong thư phòng không tiếp bất kỳ ai."
Ngay khi lời nói của Jason kết thúc, Chu Lẫm nắm chặt tay hướng mặt Jason mà đánh. Giờ phút này Chu Lẫm gần như phát điên, cùng Jason đánh nhau ở phòng khách, những người khác không dám can thiệp. Một người là tâm phúc của Lý Hàn Phong, một người là Lý Hàn Phong yêu thích nhất lúc này, giúp ai đều không phải hành động khôn ngoan.
"Dừng tay!" Lý Hàn Phong đột nhiên đi ra, lạnh lùng nhìn hai người đang cùng nhau chiến đấu, sắc mặt cực kỳ không tốt.
Jason rút lui khỏi "chiến trường", nhận được ánh mắt của Lý Hàn Phong, lặng lẽ rời khỏi phòng khách. Những người hầu trong phòng khách cũng rút lui, cuối cùng chỉ còn lại Lý Hàn Phong và Chu Lẫm.
Lý Hàn Phong ngồi xuống sô pha, nhìn Chu Lẫm đang đứng yên, hung hăng nhìn mình, có chút khó hiểu lại có chút tức giận. Chỉ sau vài giờ đồng hồ, cậu ta lại dùng ánh mắt này nhìn hắn.
Chu Lẫm đi tới trước mặt Lý Hàn Phong, tức giận gầm lên, "Anh nói chỉ cần tôi làm trong Nguyên Soái, anh sẽ phái người bảo vệ bằng hữu của tôi!"
"Sau đó thì sao?" Lý Hàn Phong khẽ nhướng mày, hai chân bắt chéo nhau bình tĩnh hỏi.
"Hiện tại Phi Phi bị bắt cóc, anh muốn nói cái gì?" Chu Lẫm bị thái độ phong vân kinh đạm của Lý Hàn Phong làm cho phát cáu, cậu cúi xuống vươn tay túm lấy cổ áo Lý Hàn Phong, "Thế lực của anh ở V thị là mạnh nhất, tại sao anh lại không bảo vệ được người. "
Lý Hàn Phong cười lạnh, hắn không tin rằng người đàn ông đó sẽ bị bắt cóc, chỉ có người không biết gì hết nhu Chu Lẫm mới tin tưởng tất cả mọi thứ về hắn ta mà không cần nghi ngờ gì.
Lý Hàn Phong nhướng mày, sau đó lạnh lùng nói: "Vậy ý của em là?"
"Anh chưa bao giờ phái ai âm thầm bảo hộ cậu ấy phải không?"
"Em rất thông minh!" Lý Hàn Phong nắm hai tay trước ngực của Chu Lẫm, đưa mặt lại gần, "Tôi đã bảo hộ tất cả bằng hữu của em, chỉ có cậu ta là không."
"Tại sao?" Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lý Hàn Phong, Chu Lẫm càng siết chặt áo hơn, "Chính miệng anh đã đáp ứng tôi."
"Phản ứng của em bây giờ cho thấy quyết định của tôi là đúng. Cậu ta có thể làm em để ý đến như vậy, tôi không giết đã là rất may mắn." Huống chi người đàn ông đó không dễ dàng bị bắt cóc như vậy.
Nghe được câu trả lời của Lý Hàn Phong, trong lòng Chu Lẫm chỉ cảm thấy thất vọng và khó chịu, không ngờ tới Lý Hàn Phong lại là dạng người như vậy.
Chu Lẫm cậu thực sự bị mù, mới có thể nghĩ cùng Lý Hàn Phong có tương lai. Đã sớm biết từ trước, một tên ác ma như Lý Hàn Phong lại có thể ôn nhu dịu dàng được.
"Lý Hàn Phong, anh nghe rõ tôi nói!" Chu Lẫm nghiến răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt lãnh khốc trước mặt, "Chu Lẫm tôi cùng anh chấm dứt tất cả hiệp ước. Về sau, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi."
Ngay khi Chu Lẫm dứt lơdu, sắc mặt Lý Hàn Phong lập tức vặn vẹo, hắn giơ tay túm lấy cổ Chu Lẫm, đè Chu Lẫm xuống ghế sô pha. Hành động bạo lực khiến vết thương trên cánh tay của Lý Hàn Phong lập tức nứt ra, nhuộm cả áo sơ mi màu trắng của hắn thành màu đỏ, máu đỏ tươi vô cùng dữ tợn.
"Có giỏi thì lặp lại những gì em nói." Giọng nói của Lý Hàn Phong khàn khàn như một cơn gió âm hàn đến đáng sợ, như bị lời nói của Chu Lẫm kích thích, sức lực trên tay càng ngày càng mạnh.
"Anh mẹ nó... buông... buông ra! Lão tử muốn... muốn cùng anh... khụ khụ... liều mạng." Chu Lẫm dùng hết sức lực, cho đến khi Lý Hàn Phong toàn thân đầy vết thương cũng không thể đẩy Lý Hàn Phong ra. Vết thương trên chân Lý Hàn Phong gần như đã nứt hoàn toàn. Nhưng Lý Hàn Phong hoàn toàn không để ý tới chuyện này, giống như Chu Lẫm, đều mất đi sự bình tĩnh.
"Buông ra? Ha!" Lý Hàn Phong nhếch môi chế nhạo, một tay ấn đôi bàn tay Chu Lẫm lên đỉnh đầu, tay kia thô bạo cởi thắt lưng Chu Lẫm, "Nếu đã đánh cắp trái tim của tôi, đời này em đừng nghĩ tôi sẽ buông tay."
"Lý Hàn Phong, anh là đồ khốn nạn! Anh mẹ nó... ưm..." Chu Lẫm muốn tránh nụ hôn của Lý Hàn Phong, nhưng lại bị hắn tiến quân thần tốc đến choáng váng.
"Chậc chậc..." Lý Hàn Phong nhanh chóng ngẩng đầu, sờ đôi môi đang chảy máu, vẻ mặt tức giận nhìn Chu Lẫm ở dưới, "Em dám cắn tôi!"
"Phi!" Chu Lẫm phun nước bọt vào Lý Hàn Phong, Lý Hàn Phong lắc người né tránh, ngay sau đó một đấm thật mạnh giáng vào mặt Chu Lẫm, "Đây là lần thứ hai em dám làm loại hành động này với tôi, quá tam ba bận, nếu còn có lần thứ ba... f*ck! "Lý Hàn Phong vươn tay bịt miệng Chu Lẫm sắp phun nước bọt lần thứ hai, hắn tự nhận bản thân tu dưỡng tốt đẹp lại không ngờ lúc này lại có thể lần đầu chửi bậy.
Lý Hàn Phong thô bạo lật người Chu Lẫm lại, nắm chặt hai tay của cậu để ở phía sau, một tay duỗi dọc theo quần tây rộng rãi của Chu Lẫm, không chút do dự hay khiêu khích, một ngón tay thô bạo đưa vào trong cơ thể Chu Lẫm, khi Chu Lẫm đang giãy dụa kịch liệt vì cơn đau, liền đưa vào ngón thứ hai.
"Ngươi mẹ nó... dừng... dừng lại! Lão tử... muốn... giết... giết ngươi!" Chu Lẫm gào rất lớn, đám người hầu bên ngoài phòng khách thất thần nhìn nhau, trong lòng sợ hãi đến cực điểm.
"Giết tôi?" Lý Hàn Phong giống như nghe được truyện cười, "Được, vậy để tôi xem em giết tôi như thế nào!" Nói xong đưa ngón thứ ba đâm vào, không chút ôn nhu khấu động bên trong.
"Ưm..." Chu Lẫm nghiến răng, cố gắng chịu đựng cơn đau không phát tiếng rên rỉ.
Lý Hàn Phong cúi người ghé vào bên tai Chu Lẫm, "Vì sao lại không phát ra tiếng? Lần trước không phải trên giường sung sướng mà hét lên sao? Hay là tôi vẫn làm chưa đủ?"
Chu Lẫm vẫn cắn chặt răng, trong mắt bắt đầu ươn ướt, một phần vì đau, một phần vì bị Lý Hàn Phong làm nhục.
Lần trước cùng Lý Hàn Phong quan hệ là bởi vì trong lòng cậu đã âm thầm chấp nhận Lý Hàn Phong. It nhất sau lần đó, Lý Hàn Phong trong lòng Chu Mặc cũng dần có vị trí.
Lý Hàn Phong liếm những giọt nước mắt trên lông mi Chu Lẫm, bàn tay dưới không khỏi ôn nhu, "Đừng nói bỏ rơi tôi nữa, em có nghe hay không!"
"Anh tránh ra cho tôi... tránh ra, ngô... mông đau quá!" Chu Lẫm khó khăn nói.
"Sau này nếu em dám nói những lời linh tinh như rời khỏi tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay." Lý Hàn Phong một bên lạnh lùng uy hiếp, một bên tách khỏi người Chu Lẫm. Trong lòng đang cười nhạo chính mình, cũng vì Chu Lẫm mà lần này đến lần khác bỏ qua cho cậu.
Lý Hàn Phong vừa tách khỏi, Chu Lẫm lập tức đứng dậy nhảy ra xa, duỗi tay sửa sang lại quần áo, cuối cùng không quên xoa mông. Thật mẹ nó đau muốn chết.
Sau khi mặc xong quần áo, Chu Lẫm ngẩng đầu nhìn Lý Hàn Phong vẫn đang ngồi trên sô pha. Vốn định muốn nổi bão mắng chửi vài cậu, kết quả phát hiện trên Lý Hàn Phong người toàn là vết máu, hơn nữa săc mặt hắn trắng bệch đến dọa người. Nhưng dáng vẻ của Lý Hàn Phong không giống như vậy, chính vì thế mà Chu Lẫm lại không thể mở miệng mắng hắn.
"Chết tiệt!" Chu Lẫm thầm mắng, xoay người định rời đi, không ngờ phía sau lại truyền đến một tiếng đập mạnh. Chu Lẫm nghe thấy âm thanh quay đầu lại, liền nhìn thấy Lý Hàn Phong không có sức lực nằm trên sô pha, hai nhắm mắt lại.
"Này! Đừng giả bộ bất tỉnh, chiêu này vô dụng với lão tử!" Chu Lẫm đứng lại hô vài tiếng, nhưng Lý Hàn Phong như cũ vẫn không có động tĩnh. Chu Lẫm nhớ tới hành vi đối với mình ác liệt như thế nào của hắn ta, ngay sau đó nói với Lý Hàn Phong đang nằm trên ghế sô pha: "Đồ đáng chết!" Sau đó cậu hừ lạnh chạy ra cửa.
Vừa chạy ra khỏi cửa, Chu Lẫm lại đột nhiên dừng lại vài giây.
"Mẹ nó! Coi như anh lợi hại!" Chu Lẫm lầu bầu nói xong liền nhanh chóng xoay người chạy trở lại phòng khách.