Người đàn ông bước đến đỡ Chu Lẫm đi ra ngoài, Chu Lẫm được người khác đỡ, ở bên cạnh liên tục mắng chửi.
"Tại sao tên khốn đó lại bảo tôi đi gặp tôi... tôi lại đi a, lão tử... chính là... không đi. Buông lão tử ra." Chu Liễm vừa nói vừa quơ tay múa chân đẩy bàn tay đang chống đỡ cậu ra.
Chu Lẫm say khướt vung tay tát một cái, nhưng đối với người kia chỉ như vết muỗi cắn.
Khi Chu Lẫm nhận ra người đang ôm mình đã thay đổi thành hai người, cậu mới đột nhiên phát hiện mình đã bị hai người đưa ra ngoài bằng cửa sau, mà cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ.
"Không phải Lý Hàn Phong ở trong phòng sao?" Chu Lẫm tức khắc từ trong cơn say tỉnh táo lại rất nhiều, ngẩng đầu đánh giá hai người đàn ông nghiêm nghị trước mặt, Chu Lẫm lập tức có phản ứng.
"Bọn ngươi không phải là người của Lý Hàn Phong."
Hai người đàn ông như cũ không nói gì, nhưng Chu Lẫm đột nhiên đem hai chân trụ vững vàng trên đất, cong thắt lưng, mạnh mẽ vung tay về phía trước. Hai người nhất thời không phản ứng kịp, thân thể lảo đảo bị quăng ngã về phía trước.
"Còn dám coi thường lão Tử." Chu Lẫm xoa xoa đốt ngón tay, hoàn toàn khác với kẻ say vừa rồi.
Hai người đàn ông lảo đảo đứng lên, đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người vô cảm nhìn Chu Lẫm nói: "Chúng tôi không muốn làm tổn thương ngài, chỉ là ông chủ của chúng tôi muốn cùng tiên sinh nói chuyện vài câu."
"Ông chủ các ngươi? Hắn ta là ai?"
"Ngài ấy đang ở trong xe, tôi hy vọng tiên sinh có thể lên xe nói chuyện với ông chủ của chúng tôi." Người đàn ông làm ra vẻ cung kính, Chu Lẫm nhìn chiếc xe màu đen cách đó không xa, do dự một chút rồi bước tới.
Chu Lẫm biết bên hông hai người có súng, nếu thật sự muốn hại cậu, hoàn toàn có thể dùng súng uy hiếp.
Người ngồi trong xe chính xác là Lý Hàn Uy, cùng cha khác mẹ với Lý Hàn Phong, lúc này, Lý Hàn Uy ngẩng đầu đánh giá Chu Lẫm đang ngồi trên ghế phụ.
Chu Lẫm không biết Lý Hàn Uy, nhưng từ cách ăn mặc uy nghiêm và khí chất âm ngoan của Lý Hàn Uy, Chu Lẫm đoán rằng người đàn ông này, giống như Lý Hàn Phong, là một nhân vật tàn nhẫn.
- -----------------
"Lên xe của Lý Hàn Uy?" Lý Hàn Phong cau mày, lạnh lùng nhìn thuộc hạ trước mắt.
"Vâng, Lý tổng! Sau khi tiên sinh lên xe, đại thiếu gia vẫn chưa có lái xe đi ngay. Hình như bọn họ trong xe nói chuyện gì với nhau." Người đàn ông căn cứ đoạn ghi hình của Moonlight tường thuật lại.
Lý Hàn Phong thầm nới lỏng bàn tay đang nắm chặt, ít nhất hắn có thể chắc chắn rằng trong lúc này, Lý Hàn Uy sẽ không làm gì tổn thương đến Chu Lẫm.
"Những người bị phái đi theo Chu Lẫm đâu?" Lý Hàn Phong ôm Bạch Tường, nhưng giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
"Thuộc hạ tìm được dưới kho hàng." Người đàn ông dừng lại một lúc, trong lòng run sợ chậm rãi nói, "Gãy rất nhiều xương sườn, hiện tại họ đang hôn mê".
"Do Chu Lẫm làm sao?" Lý Hàn Phong nheo mắt, toàn thân phát ra hàn ý khiến Bạch Tường đang ở bên cạnh không khỏi rùng mình.
"Từ video giám sát, có vẻ như... đúng... là như vậy."
"Hiện tại bọn họ ở đâu?"
"Vẫn ở trong quán bar."
"Đem bọn họ gọi lại đây." Lý Hàn Phong nhếch khóe miệng, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng âm lãnh.
"Dạ vâng... vâng, Lý tổng." Người đàn ông vội vàng quay đầu chạy ra ngoài.
"Phong ca định trừng phạt Chu thiếu gia như thế nào?" Bạch Tường Thiên cười ngọt ngào, vòng tay qua cổ Lý Hàn Phong, hạ th@n phía dưới không biết cố ý hay vô tình cọ xát Lý Hàn Phong.
"Vậy cậu nói phải làm gì?" Lý Hàn Phong nhướng mày nhìn Bạch Tường đang cưỡi trên người mình, giữa lông mày thoáng hiện lên một tia bất mãn.
"Đương nhiên là nghe Phong ca." Bạch Tường biết rất rõ Lý Hàn Phong là một người đàn ông độc đoán, không thích người khác thay mình quyết định, cho nên phi thường vui vẻ đáp lại.
Lý Hàn Phong cúi đầu hôn lên miệng Bạch Tường, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười xấu xa nhìn Bạch Tường.
"Cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu có thể khiến Chu Lẫm quỳ gối xin lỗi tôi, tôi liền đem cậu về biệt thự bao dưỡng."
"Cái này..." Bạch Tường giả bộ khó xử.
"Nếu cậu không làm được, tôi sẽ giao thi thể cậu cho lão già." Lý Hàn Phong siết chặt eo Bạch Tường, ở bên tai nhỏ giọng đe dọa.
Sắc mặt Bạch Tường lập tức tái nhợt, Lý Hàn Phong một bên vuốt v e khuôn mặt Bạch Tường một bên lạnh lùng nói tiếp "Tôi biết cậu là do cha tôi phái tới, nếu cậu ngoan ngoãn, tôi có thể giả bộ như chuyện gì đều không biết, cùng cậu giả bộ cho cha tôi xem, nếu không thì..."
Lý Hàn Phong nhẹ nhàng thở khí ấm bên tai Bạch Tường, thế nhưng Bạch Tường lại có cảm giác như khối băng đang tỏa ra.
"Tôi biết rồi." Bạch Tường khuôn mặt tái mét từ trên người Lý Hàn Phong lui xuống phía dưới. Quả nhiên, cậu không phải là đối thủ của Lý Hàn Phong.
Một trong những thuộc hạ của Lý Hàn Phong vội vã chạy vào.
"Không ổn rồi Lý tổng, Chu tiên sinh đánh nhau với người khác phía dưới."
"Là kẻ nào?" Sắc mặt Lý Hàn Phong đen tới cực điểm, hắn biết tên ngốc kia không phải là đèn cạn dầu.
"Là... là thiếu gia của thị trưởng!"