Lý Hàn Phong không nhanh không chậm bước xuống xe, lạnh lùng nhìn nhóm côn đồ trước mặt.

Đường Beiwai ở thành phố V là địa điểm của Hoàng Ngụy, rất ít người qua lại nơi này, nhiều người muốn ra hoặc vào thành phố V đều tình nguyện đi đường vòng.

Lý do khiến Jason lái xe qua đây không chỉ vì là lệnh của Lý Hàn Phong, mà vì Jason chắc chắn rằng Hoàng Ngụy không có gan cản xe của Lý Hàn Phong.

Jason đứng trước Lý Hàn Phong, cẩn thận đề phòng nhóm người trước mặt.

"Lý tổng! Ngài đến đây bình an vô sự a!" Hoàng Ngụy ngậm điếu thuốc, vết sẹo sâu dưới mắt khiến khuôn mặt vốn đã xấu xí lại càng thêm dữ tợn.

"Hoàng tổng thật là nhàn nhã, tụ tập mọi người ở đây để tận hưởng sự mát mẻ trong một ngày nắng nóng sao?" Lý Hàn Phong cười nhẹ, nhưng giọng điệu lộ rõ ​​vẻ tức giận.

Không cần biết mục đích của nhóm người này là gì, họ đã quấy rầy chuyện tốt của hắn.

Nghĩ đến nam nhân ngực trần vẫn còn nằm trong xe, Lý Hàn Phong cảm thấy tức giận.


"Lý Tổng ngài nói đùa! Không phải anh em thông báo xe của Lý tổng đang đi tới đây sao? Tôi vội tập hợp mấy chục anh em đón xe." Hoàng Ngụy liếc nhìn chiếc xe với nụ cười thâm thúy nói:"Bên trong xe có bằng hữu của ngài sao? Sao ngài không bảo bằng hữu của ngài xuống gặp mặt mọi người.

Tôi, Hoàng Ngụy, chính là người thích kết giao bằng hữu.

"
"Trong xe là giường nô* của tôi.

Hoàng tổng cũng có hứng thú sao?"
*giường nô: nô lệ trên giường
Hoàng Ngụy không ngờ rằng Lý Hàn Phong lại nói lộ liễu như vậy.

Hắn sửng sốt, không biết phải nói gì khác.

"Khốn kiếp! Ai là giường nô của ngươi!"
Một tiếng gầm quen thuộc vang lên từ phía sau.

Không cần quay đầu lại Lý Hàn Phong cũng biết đó là Chu Lẫm.

Chu Lẫm giữ chặt cửa xe, vừa mới một chân buông xuống đất, suýt nữa quỳ xuống vì không còn sức lực.

Nhìn Chu Lẫm đi ra, trên mặt Hoàng Ngụy lập tức hiện lên một tia hưng phấn.

Quả nhiên là hắn.

Vậy là cản đúng xe!

"Vì hắn là giường nô, Lý tổng có thể cho tôi mượn chơi vài ngày được không? Tôi nhất định sẽ hảo hảo huấn luyện hắn rồi mới đưa lại cho ngài."
"Có thể!" Không nghe được giọng nói, không thành vấn đề hay là...!
Với một câu đơn giản của Lý Hàn Phong, Chu Lẫm, người vốn đã yếu, gần như loạng choạng ngã xuống.

Lý Hàn Phong, anh thật sự không phải là một tên khốn nạn bình thường.

Chu Lẫm nắm chặt tay, thầm thề nếu thể lực phục hồi lại sẽ đồng quy vu tận với nam nhân này.

"Ý ngài là hiện tại tôi có thể mang hắn đi?" Hoàng Ngụy vui mừng như điên khi không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy.

"Không phải bây giờ." Lý Hàn Phong xoay người đi tới trước mặt Chu Lẫm, nhéo cằm Chu Lẫm, bắt gặp ánh mắt hận không thể không nuốt người vào bụng, liền cười cười vuốt ve xương quai xanh của Chu Lẫm, "Trước khi chơi đủ rồi...Không ai được phép chạm vào cậu ta.

"
Lời nói rõ ràng, Lý Hàn Phong ta còn chơi chưa đủ.

Nghe được lời của Lý Hàn Phong, sắc mặt của Hoàng Ngụy lập tức thay đổi.

Hoàng Ngụy khác với Ngụy Thiên Ba, nỗi sợ hãi trước Lý Hàn Phong của Ngụy Thiên Ba bắt nguồn từ sự tồn tại của Lý Hàn Phong như quỷ Satan.


Mà mối quan tâm của Hoàng Ngụy về Lý Hàn Phong chỉ đến từ Thương Nguyệt Bang, một tổ chức mafia nổi tiếng thế giới.

Nhưng tổ chức của Thương Nguyệt Bang lại ở rất xa, tận Mỹ, vì thế ánh mắt Hoàng Ngụy nguy hiểm nhìn Lý Hàn Phong.

Thế lực của hắn đã dần lan ra nước ngoài, và hiện tại, chỉ cần có thể tập hợp được lực lượng mafia phân tán trong và ngoài nước, nhất định thế lực của hắn sẽ trở thành tổ chức đáng gờm mà Thương Nguyệt Bang phải dè chừng.

Quá trình này đòi hỏi một khoản tiền lớn và sức mạnh để thu hút các lực lượng khắp nơi.

Vì vậy, phải có được Chu Lẫm.

"Tôi nói thẳng!" Giọng điệu của Hoàng Ngụy trở nên lạnh lẽo, "Hoặc giữ người hoặc giữ mạng!
Hoàng Ngụy vừa dứt lời, những người đàn ông cầm gậy sắt sau lưng hắn ta lập tức giống như hổ rình mồi.

"Khẩu khí của Hoàng tổng không nhỏ a!" Lý Hàn Phong nheo mắt, chậm rãi thở ra giọng nói lạnh lẽo..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện