Edit: Kazuo

Lý Hàn Phong vừa rời khỏi phòng, liền nhìn thấy Cố Phi đứng ở ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Lý Hàn Phong không thèm nhìn lại, lúc đi ngang qua Cố Phi, Cố Phi lạnh lùng nói: "Lý Hàn Phong, tôi nhìn lầm anh."

“Xem ra cậu đã biết?” Lý Hàn Phong không quay lại, nhàn nhạt nói.

“Đúng vậy, tôi cũng đã nghe được những lời anh nói bên trong.” Cố Phi đi tới trước mặt Lý Hàn Phong, giơ điện thoại di động lên, hiển nhiên vừa rồi thông qua cuộc gọi đã nghe thấy được cuộc trò chuyện.

Lý Hàn Phong mặt không chút thay đổi liếc nhìn điện thoại trong tay Cố Phi, khẽ hừ một tiếng, nhấc chân định rời đi, Cố Phi vươn cánh tay chặn lại Lý Hàn Phong, kiên định nói: "Nếu anh đã quyết định từ bỏ Chu Lẫm, vậy thì đưa cậu ấy cho tôi, tôi sẽ tìm cách lấy V70 từ Lý Hàn Uy."

“Cậu cảm thấy có thể sao?” Lý Hàn Phong trầm giọng nói: “Hiện tại Chu Lẫm là người của tôi, tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý định này.”

“Đúng vậy!” Cố Phi cười lạnh một tiếng, “Tôi cũng thừa nhận Lẫm là người của anh, cho nên tôi đã sớm từ bỏ cùng anh tranh giành, nhưng hình như tôi sai rồi, anh căn bản không xứng với cậu ấy, còn nhớ tôi đã nói gì không? Anh có sẵn sàng vì Lẫm mà từ bỏ tất cả mọi thứ của mình không? Bây đã có kết quả, tình yêu của anh dành cho Chu Lẫm chỉ dựa trên việc anh còn ở trên đỉnh cao hay không, cho nên tôi sẽ mang Chu Lẫm trở về Hồng Viêm Đường."

Lý Hàn Phong cười khinh thường, Chu Lẫm là của hắn, hắn làm sao có thể từ bỏ cậu được.

“Phi Phi, sao cậu lại tới đây?” Chu Lẫm không biết từ lúc nào xuất hiện, dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn hai người đang nhìn nhau.

Nhìn thấy Chu Lẫm đi tới bên này, Cố Phi khẽ cười nói: "Cũng giống như cậu, đến đây thả lỏng một chút."

“Vậy Phi Phi đi uống rượu với tôi đi, bên đó náo nhiệt lắm.” Chu Lẫm nhiệt tình mời, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt âm trầm của Lý Hàn Phong.

"Chu Lẫm, ta còn có việc muốn làm, hôm khác đi." Cố Phi nói xong xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Lý Hàn Phong, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ không trơ ​​mắt nhìn Lẫm chết."

Chu Lẫm có chút kinh ngạc, sắc mặt Cố Phi tựa hồ có chút bất an, hơn nữa cũng không có nhiều lời với cậu. Chu Lẫm quay đầu nhìn Lý Hàn Phong, "Anh khi dễ Phi Phi sao?"

"..."

Lý Hàn Phong ôm eo Chu Lẫm, "Về nhà đi!"


"Về nhà? Em trai của anh còn ở trong phòng đợi tôi, không được, tôi phải..."

Lý Hàn Phong không đợi Chu Lẫm nói xong, hắn dùng cánh tay rộng lớn ôm chặt lấy Chu Lẫm, nhẹ nhàng đem đầu Chu Lẫm đặt ở trên vai mình, "Đừng rời xa tôi."

Chu Lẫm hơi bối rối, nhưng cậu chỉ nghĩ Lý Hàn Phong bị Cố Phi cho ăn dấm chua.

"Yên tâm." Chu Lẫm lười biếng mở miệng nói, "Tôi sẽ không thích người khác. Tôi, Chu Lẫm, chỉ thích anh, Lý Hàn Phong, anh phải hiểu rõ mới phải chứ."

Được rồi! Đây là câu nói kinh tởm nhất mà Chu Lẫm từng nói.

Lời nói của Chu Lẫm tựa hồ có tác dụng rất lớn, Lý Hàn Phong chậm rãi buông lỏng cánh tay của hắn, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Chu Lẫm, "Ở bên cạnh tôi, em có hối hận không?"

"Lý Hàn Phong!"

"Ừm?"

"Anh hôm nay bị trúng thứ gì sao?"

"....."

Cuối cùng Lý Hàn Phong vẫn đưa Chu Lẫm rời khỏi Moonlight. Không ai có thể hiểu được sự lo lắng của hắn. Lý Hàn Phong thực sự muốn Chu Lẫm sống hơn cả Cố Phi. Chính mình vất vả mới có thể tìm được ánh sáng của cuộc đời mình, sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ.

Ngồi trong xe, Chu Lẫm nhìn Lý Hàn Phong cầm vô lăng không nói lời nào, chăm chú nhìn về phía trước, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì? “Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?” Chu Lẫm cẩn thận hỏi, có quỷ mới biết vì sao Lý Hàn Phong lại bày ra vẻ mặt sát khí như vậy.

Lý Hàn Phong tựa hồ lấy lại tinh thần, "Không có, không có việc gì."


"Vậy thì để sắc mặt lại bình thường được không? Hiện tại chỉ có hai chúng ta, không cần nghiêm túc như vậy, khuôn mặt đen của anh còn khiến tôi nghĩ ngày mai đã là ngày tận thế nữa chứ." Chu Lẫm nói đùa, ngay sau đó duỗi người, "Buồn ngủ quá đi! Tôi nghe một giấc trước nhé!"

Thấy Chu Lẫm điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, tựa vào trên ghế ngủ thiếp đi, Lý Hàn Phong sắc mặt càng thêm ngưng trọng, hắn không muốn Chu Lẫm ngủ, như vậy sẽ làm cho hắn có ảo giác Chu Lẫm sẽ ngủ mãi mãi, không bao giờ tỉnh lại. Nhưng nhìn khuôn mặt trẻ con khi ngủ của Chu Lẫm, Lý Hàn Phong lại không muốn quấy rầy cậu.

Lý Hàn Phong đã phái người bí mật lục soát khách sạn Lý Hàn Uy ở V thị, mục tiêu duy nhất là tìm ra liều V70 mà hắn giấu. Nhưng vừa rồi, thuộc hạ vừa đưa tin, lục soát không có kết quả gì. Nhóm nghiên cứu do Lý Hàn Phong âm thầm thành lập một cũng bận rộn, chính là không có bất kỳ tư liệu gì về V70, căn bản không thể nào bắt đầu, nhiều lần thí nghiệm cũng chỉ là vô ích.

Lý Hàn Phong đột nhiên đập tay lên vô lăng, thấp giọng chửi rủa, mặt Chu Lẫm hướng về phía Lý Hàn Phong, trong đôi mắt híp lại có thể thấy rõ biểu tình khó chịu của Lý Hàn Phong.

Trên thực tế, Chu Lẫm đã biết tất cả mọi thứ.

“Lý Hàn Phong…” Chu Lẫm mở mắt, nhẹ giọng gọi tên Lý Hàn Phong.

“Tôi tưởng em ngủ rồi.” Lý Hàn Phong ôn nhu nói, lau đi sự sắc bén trên gương mặt.

"Tôi sắp chết sao?"

Chu Lẫm vừa dứt lời, xe của Lý Hàn Phong đột nhiên dừng lại, trượt một đường dài tại chỗ rồi dừng ở ven đường, Lý Hàn Phong nắm chặt tay lái, cố gắng giữ bình tĩnh, "Em đã biết rồi sao? "

Khi ở trong nhà vệ sinh, Chu Lẫm tình cờ gặp Bạch Tường, lúc đó Bạch Tường đã kể cho Chu Lẫm mọi chuyện, bao gồm cả thỏa thuận mà Lý Cừu muốn thực hiện với Lý Hàn Phong.

Chu Lẫm không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, càng không nghĩ tới cậu lại trở thành vũ khí của Lý Cừu để uy hiếp Lý Hàn Phong.

Cậu sắp chết rồi... Trong lòng Chu Lẫm vẫn luôn nghĩ như vậy, cậu không sợ chết, nhưng cậu vẫn chưa muốn chết, cậu chỉ nghĩ cuối cùng có thể thoải mái cùng Lý Hàn Phong chung sống với nhau, sau đó lại rơi vào bóng tối vô tận.

Chu Lẫm biết Lý Hàn Phong ghét Lý Cừu đến tận xương tủy, Lý Cừu nhất định sẽ ép buộc Lý Hàn Phong đánh đổi tài sản của mình để đổi lấy mạng sống của cậu. Chu Lẫm không muốn điều này xảy ra, cậu không muốn trở thành chướng ngại vật cản trở Lý Hàn Phong đạt đến đỉnh cao, cậu không phải phụ nữ, cũng không cần thiết giở trò khóc lóc với hắn.

Chỉ là cậu muốn biết, khi cùng đám phán với Lý Hàn Uy, Lý Hàn Phong đã trả lời như thế nào.


Chu Lẫm cảm thấy Lý Hàn Phong sẽ không đồng ý a! Đúng! Đây cũng là điều Chu Lẫm cậu hi vọng, xét cho cùng, đánh giá cái nào quan trọng hơn, đáng giá hay không, đối với Lý Hàn Phong dày dạn kinh nghiệm cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên, Chu Lẫm thực sự muốn xác nhận câu trả lời của Lý Hàn Phong là gì...

Nếu, chỉ là nếu... Thì cậu chết cũng thỏa mãn...

"Bạch Tường đã đem tất cả nói cho tôi biết, tôi muốn giả vờ như chưa biết chuyện gì hết, bất quá tôi không muốn nhìn anh u buồn như vậy, tôi sẽ rất đau lòng."

Thanh âm bi thương vừa dứt, Lý Hàn Phong liền xoay người ôm Chu Lẫm vào lòng, thanh âm vô cùng kiên định: "Không có sự cho phép của tôi, đến cả ông trời không thể mang em đi."

"Ông trời? Nếu tôi xuống địa ngục thì sao? Dù sao thì bàn tay người đàn ông của tôi cũng dính đầy máu." Chu Lẫm nói đùa.

"Cho dù Lý Hàn Phong tôi có phải chém giết Diêm Vương, tôi cũng sẽ giữ em ở bên cạnh tôi."

“Ha hả.” Chu Lẫm cười ngọt ngào, “Cho nên tôi không thể chết.”

Hai mắt Lý Hàn Phong khép hờ, dựa vào tóc Chu Lẫm, trầm mặc một lát, Lý Hàn Phong nhẹ giọng nói: "Lý Cừu buộc tôi từ bỏ một nửa tài sản, đổi lấy một năm sinh mệnh của em."

Chu Liệt chỉ cảm thấy xung quanh hết thảy đều trở nên yên tĩnh, ngay cả chính cậu lúc này cũng không biết bản thân đang khẩn trương cái gì, cố nén thanh âm, ngữ khí Chu Lẫm vô cùng tùy ý hỏi: "Sức ăn Lý Cừu cũng thật là lớn a, vậy thì anh đã đáp lại là..."

“Tôi đã không đồng ý, cho nên đàm phán thất bại.” Lý Hàn Phong nói rất bình tĩnh, nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được thân thể của Chu Lẫm nhất thời run lên. Vì vậy hắn siết chặt vòng tay, "Tin tưởng tôi, nhất định có biện pháp khác chữa khỏi cho em."

"Tôi buồn ngủ quá!" Chu Lẫm đẩy Lý Hàn Phong ra, duỗi người, cười nói: "Tôi ngủ một lát, dù sao một lát cũng không chết."

Chu Lẫm lại nằm xuống ghế, nhưng lại quay mặt ra ngoài cửa sổ xe.

Lý Hàn Phong đem áo khoác trên người đắp lên người Chu Lẫm, một lần nữa khởi động xe.

Trong xe yên tĩnh, trái tim xao động của Chu Lẫm đột nhiên bình tĩnh lại, cậu đưa lưng về phía Lý Hàn Phong, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, chỉ mở mắt ra, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Về đến biệt thự, Lý Hàn Phong còn tưởng rằng Chu Lẫm đã ngủ, liền ôm Chu Lẫm xuống xe, mãi đến khi hắn đi vào phòng khách, Chu Lẫm mới tinh thần phấn chấn mở mắt ra.


“Thì ra là giả bộ ngủ.” Lý Hàn Phong ôm Chu Lẫm ngồi xuống sô pha, trên mặt lộ ra nụ cười mê người.

“Tôi chỉ muốn được anh ôm nhiều hơn thôi.” Chu Lẫm cười nói.

Cậu sợ sẽ không còn cơ hội nào khác.

“Như thế nào mà hôm nay em lại thành thật như vậy.” Lý Hàn Phong cúi đầu hôn nhẹ lên trán Chu Lẫm, “Loại lời nói này về sau tôi muốn nghe nhiều hơn nữa."

“Không thành vấn đề, Chu Lẫm tôi nói được làm được.” Chu Lẫm vòng tay qua cổ Lý Hàn Phong, nở nụ cười thật tươi

Nếu... sau này còn có thể nói...

....................................

Lý Hàn Phong ở với Chu Lẫm một lúc lâu trước khi rời khỏi biệt thự một lần nữa, hắn cần phải nổ lực hơn nữa vì mạng sống của Chu Lẫm, bất kể dùng thủ đoạn gì.

Hắn tuyệt đối không cho phép mình đánh mất Chu Lẫm.

Đứng trên lầu hai, Chu Lẫm nhìn bóng lưng Lý Hàn Phong rời đi, nhẹ nhàng kéo rèm cửa xuống.

Rõ ràng đã dự đoán được kết quả, nhưng...

Chu Lẫm dựa vào cửa sổ, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nhấc điện thoại, cậu không thể, không thể trở thành gánh nặng của Lý Hàn Phong.

Rốt cuộc trong mắt Lý Hàn Phong, đánh bại Lý Cừu quan trọng hơn bất cứ điều gì khác...

"Giúp tôi mua một vé máy bay cho sáng mai, còn có..."

Đặt điện thoại xuống, Chu Lẫm cười mỉa mai chính mình, cậu không chấp nhận sự thật rằng mình sắp chết, nhưng lại thật sự muốn để mình chết đi, có lẽ chỉ có mình Chu Lẫm cậu là tự do tự tại như vậy.

Lấy cây thánh giá treo trên cổ ra, Chu Lẫm nhìn nó một lúc lâu, rồi ôm chặt nó vào ngực.

Người mà cậu yêu nhất... tạm biệt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện