[11]
Việc Tào Xuyên điều tra Lý Hán Đường không một ai biết, kể cả Lý Chiêu
Hơn nữa, gã phát hiện mình không thể liên lạc được với Lý Hán Đường, người đàn ông có vết sẹo trên má phải đến gặp gã ngày trước giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, chưa từng tồn tại.
Lý Chiêu đến □□ với Tào Xuyên ba ngày một lần, mỗi lần làm xong đều sẽ cắn bờ vai gã, hỏi thăm gã về tiến độ điều tra Lâu Nguy.
Cao Chuẩn không hề điều tra Lou Wei, Li Hantang.
Tào Xuyên căn bản không điều tra Lâu Nguy, gần đây gã đều dồn hết thảy tinh lực để tìm hiểu Lý Hán Đường.
Lý Chiêu nói: “Anh không thể đã ăn tôi rồi lại không chịu làm việc cho tôi.”
Tào Xuyên nằm trên trên sô pha, hút thuốc cười: “Hay thật, rõ ràng là tự em đưa tới cửa để cho tôi ăn cơ mà.”
Lý Chiêu có chút tức giận, rồi lại không thể phủ nhận lời của đối phương.
Anh chỉ thể nhẫn nhịn và chờ đợi.
“Tôi không tìm được Lâu Nguy, anh nghĩ biện pháp cho tôi đi.”
“Được.” Tào Xuyên nhìn anh, giúp anh mặc quần vào.
Trước khi đi, Lý Chiêu liếc nhìn đống thông tin ngổn ngang trên bàn Tào Xuyên, chỉ là một cái nhìn vô tình, nhưng khi bước tới cửa, anh chợt ý thức được có cái gì đó không đúng.
Anh quay người vòng trở lại vào trong.
“Làm sao vậy?” Tào Xuyên vừa dựa vào bàn hút thuốc vừa hỏi.
Lý Triệu bước đến trước cái bàn làm việc to lớn, ngây người nhìn mặt bàn một lúc, sau đó đột nhiên điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng tìm được một bức ảnh từ một đống tư liệu.
Tào Xuyên nghiêng đầu liếc mắt nhìn, ngậm thuốc lá cười hỏi: “Em thấy quen không?”
Người trong hình kia là Lý Hán Đường, hoặc là nói, là bộ dáng Lý Hán Đường rơi xuống lầu.
Tay Lý Chiêu siết bức ảnh, cả người đều đang phát run.
“Tại sao anh có thứ này?”
Lúc Lý Chiêu nói chuyện, âm thanh cũng trở nên run rẩy, mồ hôi hột lăn dài trên trán.
Nhiệt độ trong nhà chỉ có 20 độ, Tào Xuyên lại bật điều hòa ở nhiệt độ cực thấp, trong môi trường như vậy, Lý Chiêu thế mà toát mồ hôi hột.
“Em thấy quen à?” Tào Xuyên cố ý cười, ” Đây là một trong những khách hàng của tôi.”
Gã đến gần Lý Triệu Chiêu, nói nhỏ vào tai người kia: “Nhưng gần đây, tôi không thể liên lạc được với hắn.”
Bức ảnh trong tay Lý Chiêu từ từ bị nắm nhăn, cả người anh phảng phất như bị đóng băng.
Tào Xuyên mang theo ý cười nhìn anh, thời điểm gã rút bức ảnh từ trong tay anh, cơ hồ nó đã bí bóp nát.
“Quen thật à?” Đôi môi Tào Xuyên dán vào lỗ tai Lý Chiêu, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phải vào tai Lý Chiêu, “Có vẻ như em còn rất nhiều bí mật nha.”
“Không có.” Lý Chiêu đột nhiên lùi về sau, ánh mắt sợ hãi, sau đó rời đi mà không quay đầu lại.
Tào Xuyên nheo mắt lại hút thuốc, lúc nhả khói xong liền vo viên bức ảnh ở lòng bàn tay thành cục rồi ném vào thùng rác.
Bức ảnh là gã cố ý để ở chỗ này, cố ý để Lý Chiêu nhìn thấy
Xét theo phản ứng của Lý Chiêu, cái chết của Lý Hán Đường nhất định không đơn giản như trên mạng nói, cho dù không phải Lý Chiêu đẩy xuống, nhưng cũng không thể tránh khỏi có liên quan đến Lý Chiêu.
Nhưng là, Lý Hán Đường thật sự đã chết rồi sao? Thật sự đã chết rồi?
Vậy nam nhân gã nhìn thấy kia đến tột cùng là ai?
Tào Xuyên có quá nhiều vấn đề nghi hoặc, ngoài ra còn một vấn đề khác chính là trước khi Lý Hán Đường “chết”, trên mặt không hề có vết sẹo, nhưng khi đến gặp gã lần trước, trên má phải của hắn rõ ràng có vết sẹo.
Gã dập tắt tàn thuốc, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Tào Xuyên uống thêm một cốc nước lạnh, tinh thần liền khá hơn nhiều, quay đầu nhìn thấy trên sô pha còn sót lại một chút vết tích, mỉm cười.
Gã sờ túi, phát hiện bao đã hết thuốc, đi tới bàn làm việc ngồi xuống, mở ngăn kéo ra.
Trong ngăn kéo còn ba bao thuốc lá, gã lấy ra một bao thì nhìn thấy một cái gương bên dưới.
Tào Xuyên hầu như chưa bao giờ soi gương, cái gương này đã có ở trong ngắn kéo từ rất rất lâu, mà gã thì chưa bao giờ lấy ra.
Sau khi châm một điếu thuốc, gã mới nhớ tới thời điểm □□, Lý Chiêu đã nói: “Tôi ghét đôi mắt của anh.”
Đôi mắt ư?
Tào Xuyên cũng không biết đôi mắt gã như thế nào.
Ngón tay gã vuốt ve tay cầm của gương, nhưng cuối cùng vẫn đặt nó xuống.
Đóng kỹ ngăn kéo, tiếp tục hút điếu thuốc đang dang dở.
Ngoài việc soi gương, gã vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
[M: Dm ông toàn trêu em bé thôi :)) Xấu tính quá nhưng mà tui thích:)) ]
Việc Tào Xuyên điều tra Lý Hán Đường không một ai biết, kể cả Lý Chiêu
Hơn nữa, gã phát hiện mình không thể liên lạc được với Lý Hán Đường, người đàn ông có vết sẹo trên má phải đến gặp gã ngày trước giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, chưa từng tồn tại.
Lý Chiêu đến □□ với Tào Xuyên ba ngày một lần, mỗi lần làm xong đều sẽ cắn bờ vai gã, hỏi thăm gã về tiến độ điều tra Lâu Nguy.
Cao Chuẩn không hề điều tra Lou Wei, Li Hantang.
Tào Xuyên căn bản không điều tra Lâu Nguy, gần đây gã đều dồn hết thảy tinh lực để tìm hiểu Lý Hán Đường.
Lý Chiêu nói: “Anh không thể đã ăn tôi rồi lại không chịu làm việc cho tôi.”
Tào Xuyên nằm trên trên sô pha, hút thuốc cười: “Hay thật, rõ ràng là tự em đưa tới cửa để cho tôi ăn cơ mà.”
Lý Chiêu có chút tức giận, rồi lại không thể phủ nhận lời của đối phương.
Anh chỉ thể nhẫn nhịn và chờ đợi.
“Tôi không tìm được Lâu Nguy, anh nghĩ biện pháp cho tôi đi.”
“Được.” Tào Xuyên nhìn anh, giúp anh mặc quần vào.
Trước khi đi, Lý Chiêu liếc nhìn đống thông tin ngổn ngang trên bàn Tào Xuyên, chỉ là một cái nhìn vô tình, nhưng khi bước tới cửa, anh chợt ý thức được có cái gì đó không đúng.
Anh quay người vòng trở lại vào trong.
“Làm sao vậy?” Tào Xuyên vừa dựa vào bàn hút thuốc vừa hỏi.
Lý Triệu bước đến trước cái bàn làm việc to lớn, ngây người nhìn mặt bàn một lúc, sau đó đột nhiên điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng tìm được một bức ảnh từ một đống tư liệu.
Tào Xuyên nghiêng đầu liếc mắt nhìn, ngậm thuốc lá cười hỏi: “Em thấy quen không?”
Người trong hình kia là Lý Hán Đường, hoặc là nói, là bộ dáng Lý Hán Đường rơi xuống lầu.
Tay Lý Chiêu siết bức ảnh, cả người đều đang phát run.
“Tại sao anh có thứ này?”
Lúc Lý Chiêu nói chuyện, âm thanh cũng trở nên run rẩy, mồ hôi hột lăn dài trên trán.
Nhiệt độ trong nhà chỉ có 20 độ, Tào Xuyên lại bật điều hòa ở nhiệt độ cực thấp, trong môi trường như vậy, Lý Chiêu thế mà toát mồ hôi hột.
“Em thấy quen à?” Tào Xuyên cố ý cười, ” Đây là một trong những khách hàng của tôi.”
Gã đến gần Lý Triệu Chiêu, nói nhỏ vào tai người kia: “Nhưng gần đây, tôi không thể liên lạc được với hắn.”
Bức ảnh trong tay Lý Chiêu từ từ bị nắm nhăn, cả người anh phảng phất như bị đóng băng.
Tào Xuyên mang theo ý cười nhìn anh, thời điểm gã rút bức ảnh từ trong tay anh, cơ hồ nó đã bí bóp nát.
“Quen thật à?” Đôi môi Tào Xuyên dán vào lỗ tai Lý Chiêu, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phải vào tai Lý Chiêu, “Có vẻ như em còn rất nhiều bí mật nha.”
“Không có.” Lý Chiêu đột nhiên lùi về sau, ánh mắt sợ hãi, sau đó rời đi mà không quay đầu lại.
Tào Xuyên nheo mắt lại hút thuốc, lúc nhả khói xong liền vo viên bức ảnh ở lòng bàn tay thành cục rồi ném vào thùng rác.
Bức ảnh là gã cố ý để ở chỗ này, cố ý để Lý Chiêu nhìn thấy
Xét theo phản ứng của Lý Chiêu, cái chết của Lý Hán Đường nhất định không đơn giản như trên mạng nói, cho dù không phải Lý Chiêu đẩy xuống, nhưng cũng không thể tránh khỏi có liên quan đến Lý Chiêu.
Nhưng là, Lý Hán Đường thật sự đã chết rồi sao? Thật sự đã chết rồi?
Vậy nam nhân gã nhìn thấy kia đến tột cùng là ai?
Tào Xuyên có quá nhiều vấn đề nghi hoặc, ngoài ra còn một vấn đề khác chính là trước khi Lý Hán Đường “chết”, trên mặt không hề có vết sẹo, nhưng khi đến gặp gã lần trước, trên má phải của hắn rõ ràng có vết sẹo.
Gã dập tắt tàn thuốc, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Tào Xuyên uống thêm một cốc nước lạnh, tinh thần liền khá hơn nhiều, quay đầu nhìn thấy trên sô pha còn sót lại một chút vết tích, mỉm cười.
Gã sờ túi, phát hiện bao đã hết thuốc, đi tới bàn làm việc ngồi xuống, mở ngăn kéo ra.
Trong ngăn kéo còn ba bao thuốc lá, gã lấy ra một bao thì nhìn thấy một cái gương bên dưới.
Tào Xuyên hầu như chưa bao giờ soi gương, cái gương này đã có ở trong ngắn kéo từ rất rất lâu, mà gã thì chưa bao giờ lấy ra.
Sau khi châm một điếu thuốc, gã mới nhớ tới thời điểm □□, Lý Chiêu đã nói: “Tôi ghét đôi mắt của anh.”
Đôi mắt ư?
Tào Xuyên cũng không biết đôi mắt gã như thế nào.
Ngón tay gã vuốt ve tay cầm của gương, nhưng cuối cùng vẫn đặt nó xuống.
Đóng kỹ ngăn kéo, tiếp tục hút điếu thuốc đang dang dở.
Ngoài việc soi gương, gã vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
[M: Dm ông toàn trêu em bé thôi :)) Xấu tính quá nhưng mà tui thích:)) ]
Danh sách chương