Lục Minh Tiêu cứ đi như thế, ngay cả bộ quần áo cũng không lấy, Diệp Hàm Tranh đi theo quản gia đến phòng trò chơi đóng kín cất vào kho những món đồ chơi tuổi thơ của hắn, phát hiện Diệp Bàn Thu giấu trong hộp bóng đá cũng không thấy nữa, không biết bay đi đâu rồi, có phải lại bốc hơi lần nữa không.

Tất cả mọi người của nhà họ Lục xoay quanh Lục Minh Tiêu, hắn đi đâu, ông nội bà nội sẽ đi theo đến đó, Lục tiên sinh cũng đi cùng, hình như ông ta chỉ trở về ngồi, cũng không có ý định ở lại lâu dài. Nhà họ Lục ngày thường bận rộn, bởi vì các chủ nhân rời đi lần thứ hai, lại nhàn hạ lần nữa, quản gia hiền hòa, chỉ cần họ làm tốt chuyện thuộc bổn phận, thỉnh thoảng trộm lười, cũng mở một mắt nhắm một mắt.

Diệp Hàm Tranh vẫn mỗi ngày đúng giờ lên lớp đúng giờ về nhà, vẫn ở trong phòng ngủ của Lục Minh Tiêu, không ai bảo cậu dọn ra ngoài, cũng không ai đuổi cậu đi, tất cả mọi người sống bình thường, chỉ có thời gian của Diệp Hàm Tranh dường như vẫn dừng lại ở khoảnh khắc Lục Minh Tiêu rời đi, đợi cậu dần dần tỉnh táo lại, kỳ nghỉ hè nóng như thiêu đã tới.

“Ngày mai nghỉ hè rồi! Bọn mày chuẩn bị đi đâu?” Kiều Khả ném sách đi, chen đến bên cạnh bốn mắt, đồng thời quay đầu tìm Diệp Hàm Tranh nói chuyện.

“Tổng cộng chỉ nghỉ được mười mấy ngày, có thể đi đâu.” Bốn mắt nói: “Hay là ở trong nhà ngồi điều hòa đi.”

Kiều Khả nói: “Hơn mười ngày cũng là nghỉ hè nhá, nhanh chóng nắm lấy cơ hội ra ngoài chạy một vòng, không thì đến lớp mười hai chắc chắn không có thời gian.”

“Vẫn là thôi đi.” Bốn mắt nói: “Tao định ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu thi không đậu Thanh Đại, mẹ tao không lột da tao thì không được.”

“Thành tích mày tốt thế kia còn không phải tùy ý đậu à? Có gì có thể lo lắng.” Lại hỏi Diệp Hàm Tranh: “Mày thật sự muốn đến Minh Đại à? Tìm trường xa nhà một chút tự do hơn nhiều.”

Diệp Hàm Tranh chậm chạp đáp một tiếng, hồi lâu, lại gật đầu một cái.

“Sao vẫn không có tinh thần vậy?” Kiều Khả thở dài: “Chuyện của mẹ mày không phải đã sớm bị bác bỏ tin đồn rồi sao? Đừng nghĩ nữa.”

“Đúng.” Bốn mắt nói: “Diễn viên kia chỉ là trông giống mẹ của mày thôi, người đi đầu truyền xem cũng thừa nhận là cố ý gây chuyện, đã bị đuổi học rồi.”

Diệp Hàm Tranh hoảng hốt rất lâu, mới nhớ ra chuyện họ nói, ngày thứ ba sau khi Lục Minh Tiêu rời đi, những bạn học cười nhạo cậu, nghị luận cậu, đã thay đổi thái độ tập thể, có vài người thậm chí chạy tới xin lỗi cậu, nghiêm túc nói xin lỗi cậu.

Diệp Hàm Tranh không biết xảy ra chuyện gì, đi theo giáo viên đến văn phòng một chuyến, gặp được một người phụ nữ tóc dài, người phụ nữ kia phong tình vạn chủng, dáng dấp thật sự giống Diệp Chi Lan khi còn trẻ, bất kể âm điệu giọng điệu, hay là nốt ruồi màu nâu ở trên mũi, đều giống nhau như đúc.

Cô nhìn thấy Diệp Hàm Tranh cũng hơi kinh ngạc, không thể tin nổi mà nói: “Nếu như không phải tôi chưa từng sinh con, còn thật sự cho rằng cậu là con của tôi.”

Cô tên Lý Sầm, nghe nói là người mẫu quảng cáo, có thể tra được thông tin của cô ở trên mạng, đến trường học thừa nhận trước mặt mọi người những bộ phim không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia là cô diễn. Không có chút quan hệ nào với Diệp Hàm Tranh.

“Tại sao cô lại nói dối?” Diệp Hàm Tranh nhìn cô hỏi.

“Lấy tiền làm việc thôi.” Lý Sầm vén tóc ở thái dương ra sau tai, rút khăn giấy lau sạch nốt ruồi nhỏ trên mũi, cười nói: “Nhưng cậu cũng phải giữ bí mật, kim chủ không cho tôi gặp cậu, tôi tò mò quá, muốn nhìn xem có phải chúng ta thật sự giống nhau như đúc hay không.” Cô quan sát Diệp Hàm Tranh, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thật sự rất giống.

Hai người chỉ nói vài câu, Lý Sầm liền đi, cô gọi điện trước khi ra ngoài: “Hani, tới đón tôi đi, xong việc rồi.”

“Ha ha đương nhiên nhanh, một đám học sinh cấp ba thôi mà, mua bán đáng giá này, mặc dù hủy một chút xíu tên tuổi, nhưng tùy tiện đã lấy được mười triệu, đủ cho tôi nằm tiêu nhiều năm.”

Mười triệu…

Kiều Khả vẫn đang lên kế hoạch đi chơi ở đâu, trong đầu Diệp Hàm Tranh từ đầu tới cuối quanh quẩn ở con số này, hình như cậu đột nhiên hiểu ra, xách cặp chạy về nhà thật nhanh.

“Chú biết, làm sao có thể kiếm được mười triệu không?” Quản gia đang thu dọn báo cũ của ông nội Lục, nghe thấy Diệp Hàm Tranh đưa ra vấn đề này, ngẩn ra mấy giây, cười nói: “Chuyện này… hình như hơi khó.”

Diệp Hàm Tranh cũng cảm thấy khó khăn, một bên phân loại giúp quản gia, một bên nói: “Chú Phó, cháu có thể ra ngoài làm việc không?”

“Làm việc? Nghỉ hè à?”

“Vâng.”

Quản gia nói: “Nhưng cháu vẫn chưa trưởng thành.”

Diệp Hàm Tranh nói: “Còn vài tháng nữa là thành niên rồi, trước tiên cháu có thể làm gia sư, lại làm công ngắn hạn.”

Quản gia suy tính một hồi, không ngăn cản, sau khi mười tám tuổi, Diệp Hàm Tranh có thể chọn rời đi, cậu vì cậu chủ mà đến, bây giờ cậu chủ đi rồi, cũng không có lý do để tiếp tục ở lại. Toàn bộ kỳ nghỉ hè, Diệp Hàm Tranh đều bôn ba vì công việc, cậu nhận hai công việc gia sư, cuối tuần còn ra ngoài phát tờ rơi, bây giờ không thể ở không ở nhà họ Lục, bớt thời gian còn muốn giúp dì Phương nấu cơm giúp người làm dọn phòng. Rõ ràng thời gian mỗi ngày đều đầy ắp, nhưng khi màn đêm yên tĩnh, vẫn đặc biệt nhớ Lục Minh Tiêu, cậu kìm lòng không đặng đã gọi cho cậu chủ mấy lần, nhưng đối diện vĩnh viễn là trạng thái tắt máy, làm thế nào cũng không gọi được.

Cậu để dành tiền mình kiếm được, mãi đến tận năm đó tốt nghiệp cấp ba, thuận lợi thi đậu đại học, giao cho quản gia một cái sổ tiết kiệm, bên trong không nhiều không ít, là tiền tiêu vặt mấy năm nay quản gia tự mình cho cậu, từ tiểu học đến cấp ba, góp gió thành bão, đối với một đứa trẻ, là con số không nhỏ.

“Học phí, đã có chưa?” Quản gia nhìn cậu xách theo vali, không muốn mà hỏi.

Diệp Hàm Tranh nói: “Đã để dành được rồi ạ.”

Quản gia gật đầu, dặn dò cậu chăm sóc bản thân cho tốt, lại thở dài.

Nhiều năm như vậy, bọn họ đã sớm coi nhau như người thân, Diệp Hàm Tranh đỏ mắt ôm quản gia, khẽ nói: “Chú Phó, cháu phải đi rồi.”

“Được.” Tiếng quản gia hơi khàn, khóe mắt hơi ướt: “Hãy cẩn thận, nếu có cơ hội, phải trở về thăm.”

Diệp Hàm Tranh “Dạ” một tiếng, lại ngơ ngẩn nhìn phòng sách ở tầng hai, cậu vẫn nhớ ngày vừa tới nhà họ Lục, cũng ngẩng đầu lên thế này, nhìn thấy Lục Minh Tiêu chạy xuống từ trên đó.

“Cậu chủ… có từng liên lạc với chú không?”

Quản gia lắc đầu: “Không có.” Không chỉ Lục Minh Tiêu, ngay cả Trình Thư Uẩn và ông nội Lục cũng chưa từng gọi điện, đây là chuyện thường, quanh năm suốt tháng, thời gian chủ nhân trở về cũng không nhiều, nơi này cũng chỉ là một chỗ bất động sản của nhà họ Lục mà thôi, phần lớn thời gian đều là người giúp việc trông coi, đợi họ trở về.

Diệp Hàm Tranh mím khóe miệng ép buộc mình cười lên, cúi mình vái chào, cáo biệt lần nữa với quản gia, chú Lý muốn lái xe tiễn cậu, lúc giúp cậu xách hành lý bị cậu từ chối, vali rất nhẹ, bên trong trống không, chỉ để một lá thư tình viết đầy yêu thương ngây ngô.

Lá thư tình đó nằm trong cặp táp bằng da ròng rã mười năm, cùng với sương gió mưa tuyết, đông đi xuân tới, dần dần mà rút đi màu sắc vốn có, biến thành màu trắng, lại biến thành màu vàng ố nhàn nhạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện