Lầu dưới vẫn sáng đèn, Lục Hạo Đông ngồi uống trà dưới đèn, lâu lắm rồi ông ta chưa bước vào mảnh đất này, tất cả đồ trang trí trong phòng đều cảm thấy lạ lẫm.

“Đổi ghế sofa?” Ông ta mở miệng hỏi quản gia đứng đằng sau.

Quản gia vẫn cung kính nói: “Đã đổi mấy năm trước, là phu nhân tự chọn.”

Lục Hạo Đông nói: “Đứa trẻ kia tên là gì?”

Quản gia biết ông hỏi ai, đáp: “Diệp Hàm Tranh.”

“Lần này Minh Tiêu làm liều, là vì nó.” Ông ta không nghi vấn, khẳng định mà nói.

“… Phải, quan hệ giữa họ rất tốt.”

“Chỉ là quan hệ tốt?”

Quản gia gật đầu thuận theo: “Phải.”

Lục Hạo Đông không hỏi tiếp nữa, đặt chén trà xuống đứng dậy đi lên lầu.

Quản gia nhìn theo ông ta rời đi, lại đứng tại chỗ đợi rất lâu, lâu đến nỗi trời đã sắp sáng rồi, mới đến phòng rửa mặt, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Lục tiên sinh hiếm khi về một lần, cứ như vậy ở lại, nhưng ông ta rất bận, bình thường không lộ mặt, cơ bản đều ở trong phòng sách làm việc, kéo theo Lục Minh Tiêu.

Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi vội vàng trôi qua, thời tiết cũng dần dần ấm lên, thừa dịp ánh mặt trời không tệ, Diệp Hàm Tranh chạy đến sân sau giúp nhóm người hầu phơi chăn lên, so với quản gia và dì Phương mấy năm nay nhiều tuổi, trong nhà còn có một vài thanh niên hai mươi tuổi, trong đó có một người Diệp Hàm Tranh gọi là chị Bình, khoảng hai tháng nữa, sẽ muốn về nhà kết hôn.

“Cháu với anh ấy, quen nhau lúc đi học, lúc đó ảnh là ủy viên môn toán lớp bọn cháu, vừa hiền như khúc gỗ vừa không am hiểu xã giao, nếu không phải cháu chủ động xuất kích, chắc hẳn đến bây giờ vẫn chưa có kết quả đâu.”

Dì Phương làm xong việc ở phòng bếp, cũng đi ra giúp đỡ: “Vậy là cháu theo đuổi nó?”

Chị Bình nói: “Chắc chắn phải có một người chủ động xuất kích mà, nếu cũng kìm nén không nói như anh ấy, chỉ dựa vào ánh mắt giao lưu có thể trực tiếp lên giường có thể sinh con thế nào?”

“Phì phì phì gì mà lên giường xuống giường.” Dì Phương nhìn thoáng qua Diệp Hàm Tranh đang kéo góc chăn: “Còn có trẻ em ở đây.”

Chị Bình cười toe toét: “Trẻ em gì chứ, cũng sắp trưởng thành rồi.” Lại đợi Diệp Hàm Tranh làm xong, túm lấy cậu hỏi: “Nói chị nghe, có người mình thích không?”

Diệp Hàm Tranh vẫn luôn nghe hai người nói chuyện phiếm, không nghĩ tới chủ đề lại chạy lên người mình, nhưng vẫn hào phóng thừa nhận: “Có.” Cậu vừa nhận rõ tâm ý của mình, không cảm thấy thích một người là chuyện xấu hổ.

“Ha ha ha chị nói mà, tuổi này của bọn em, không có người mình thích mới kỳ lạ ấy!”

Dì Phương cũng lại gần hỏi: “Ôi chao? Nói với dì, có phải hoa khôi trong lớp không?”

Diệp Hàm Tranh mỉm cười lắc đầu, nhìn thoáng qua phòng sách ở tầng hai, hỏi: “Chị Bình, chị tỏ tình thế nào?”

Chị Bình lại lấy ra một cái chăn đơn trong sọt giặt đồ, Diệp Hàm Tranh kéo lại một góc, giúp cô kéo phẳng, “Thì thừa dịp tan học chặn ảnh ở trong con hẻm, nói thẳng với ảnh chị thích ảnh, lại hỏi anh ấy có thích chị không.”

Diệp Hàm Tranh não bổ tình huống cậu chặn Lục Minh Tiêu trong con hẻm, vội vàng lắc đầu, có lẽ cậu không dám làm như thế, lại hỏi: “Vậy anh ấy nói thế nào?”

Chị Bình kiêu ngạo nói: “Anh ấy dám nói không thích, trong tay chị còn cầm gậy đó.”

Diệp Hàm Tranh cười khanh khách, “Vậy nếu như anh ấy thật sự từ chối, phải làm sao?”

Chị Bình nháy mắt mới cậu: “Làm sao? Muốn tỏ tình?”

Diệp Hàm Tranh mím môi, len lén liếm liếm khóe miệng, vui vẻ “Dạ” một tiếng.

“Được, thích thì phải nói ra.” Chị Bình nói: “Đừng sợ có bị từ chối hay không, nếu trong lòng cô ấy có người, vậy em lại đổi người khác, nếu em thật sự không muốn đổi vậy thì đợi cô ấy.”

“Trong… trong lòng người đó không có người thì sao?”

Chị Bình nói: “Không có người thì càng tốt hơn, em có thể theo đuổi cô ấy, theo đến nỗi cô ấy không còn nơi để chạy, cho đến khi đặt em vào trong lòng.”

Diệp Hàm Tranh không quyết đoán như chị Bình, nghĩ tới nghĩ lui đành phải đổi cách khác, nằm nhoài trong phòng kho viết một lá thư tình, bên trong cất giấu từng chút một yêu thích của cậu đối với Lục Minh Tiêu, chuẩn bị đợi cậu chủ rảnh rỗi, chính thức đưa cho hắn.

Nhưng lần đợi này, đã qua gần nửa tháng, Lục tiên sinh đột nhiên sắp xếp một công việc cho Lục Minh Tiêu, để hắn tự đến xử lý, muốn thử năng lực của hắn.

“Sẽ mất một tuần ư?” Diệp Hàm Tranh vừa giúp hắn thu dọn hành lý vừa hỏi.

“Ừ.” Lục Minh Tiêu ngồi trên sofa đọc văn kiện, ghi chép lại mấy điểm quan trọng.

“Trường học thì sao?”

“Xin nghỉ.” Sau này chắc hẳn càng không có thời gian đến trường học, Lục Minh Tiêu ném bút trong tay xuống, hỏi Diệp Hàm Tranh: “Cậu muốn đến trường đại học nào?”

Diệp Hàm Tranh chưa từng muốn lên đại học, nếu như cậu đến trường, không thể sau khi thành niên lập tức ký hợp đồng với nhà họ Lục, hỏi lại: “Cậu chủ thì sao? Sẽ ra nước ngoài du học nhỉ?”

Lục Minh Tiêu nhướng mày: “Cậu muốn để tôi đi không?”

Diệp Hàm Tranh thành thật lắc đầu, trong lòng cậu không muốn, nhưng mấy năm nay chắc chắn không cách nào tránh được, may mà còn có ngày nghỉ có thể trở về, lén lút thở dài, kết quả vẫn bị Lục Minh Tiêu phát hiện, đứng lên đi tới trước mặt cậu, đột nhiên nói: “Chọn một trường đại học.”

“Ừm? Tôi không có ý định…”

“Bảo cậu chọn thì chọn.” Lục Minh Tiêu ngồi xuống chọc chọc trán cậu: “Đây là nhiệm vụ tôi giao cho cậu.”

Mặc dù không biết tại sao, nhưng cậu vẫn đồng ý, một lát sau lại căng thẳng mở miệng: “Cậu… cậu chủ muốn học đại học ở trong nước à?” Cậu biết rất không có khả năng, nhưng Lục Minh Tiêu đột nhiên bảo cậu chọn trường học, lại cảm thấy còn có một chút hy vọng sống.

Lục Minh Tiêu giữ vững thần bí, kéo vali đi tới cửa: “Trở về nói với cậu.”

“Khoan đã, cậu chủ.” Diệp Hàm Tranh vội vàng đi theo, kéo tay áo hắn lại.

Lục Minh Tiêu nói: “Làm sao?”

“Tôi cũng có lời muốn nói với cậu chủ.”

“Lời gì?”

Diệp Hàm Tranh chớp chớp mắt, cũng thần thần bí bí: “Đợi cậu về lại nói.”

Lục Minh Tiêu không hài lòng lắm mà đi, để lại Diệp Hàm Tranh và lá thư tình giấu trong sách giáo khoa.

Bầu không khí học tập ở lớp mười một dần dần khẩn trương lên, mơ ước lang bạt giới văn nghệ của Kiều Khả vừa có hình thức ban đầu, đã bị cha mẹ cậu ta bóp chết từ trong trứng nước, mỗi ngày khổ cực đọc đề thi làm bài thi, lúc trực nhật gảy cây chổi gào khóc thảm thiết phát tiết căm hận, bốn mắt làm xong việc lập tức trở về nhà, đi ra ngoài đúng lúc đụng phải Diệp Hàm Tranh muốn đến nhà vệ sinh giặt cây lau nhà, tốt bụng nói: “Tao đi trước đây! Mày cũng chạy mau! Tránh khỏi trên đường lại bị ma âm xuyên tai!”

Diệp Hàm Tranh cười tạm biệt bốn mắt, lại đi vào nhà vệ sinh, có hai nam sinh đứng hút thuốc trước bồn rửa tay, chắc là cùng khối, nhìn hơi quen mặt.

Cậu không để ý, vặn vòi nước gần cửa sổ.

Nương theo tiếng nước “rào rào”, một nam sinh trong đó quan sát Diệp Hàm Tranh, nhỏ giọng hỏi: “Là nó chứ?”

Người kia híp mắt nhìn hồi lâu, sau khi xác định, thô bỉ cười lên: “Giống, giống lắm, chỉ có điều nó là con trai khá là đáng tiếc.”

“Ha ha, cũng đúng, nếu là con gái chắc hẳn cũng là cực phẩm.”

Diệp Hàm Tranh đóng vòi nước, hai người đã kề vai sát cánh rời đi, xa xa vẫn có thể nghe được âm thanh thảo luận như có như không, hình như đang nói bộ phim nhựa bẩn thỉu, lộ liễu lại sắc tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện