Thời gian trôi qua rất nhanh, nhất là trong bầu không khí thoải mái của kiểu du lịch học tập này, một tuần đảo mắt đã qua rồi, tám giờ sáng hôm nay phải về trường học, Diệp Hàm Tranh dậy từ ba giờ sáng, ngồi xổm bên ngoài lều đợi mặt trời mọc.
Thật ra mấy ngày trước cậu cũng đợi, nhưng Lục Minh Tiêu sợ lạnh vẫn nằm ỳ, trừ ngày đầu tiên đi theo đến rừng hoang một chuyến ra, thời gian khác đều chưa từng lộ mặt, Diệp Hàm Tranh cũng không biết hắn đi đâu, nhưng buổi tối lại đột nhiên xuất hiện, ngủ trong lều vải với cậu, Diệp Hàm Tranh suy đoán, chắc là cậu chủ đến chỗ yên tĩnh đọc sách, nếu không thì lần này ra ngoài, không có cách nào hoàn thành bài tập Lục tiên sinh đã sắp xếp.
Nhưng không thể đến núi Vân Tùng một chuyến uổng công, hai đầu lông mày mang theo bực bội vì bị đánh thức, Diệp Hàm Tranh không dám đụng đến hắn nữa, đành phải ngoan ngoãn im lặng, không nói thêm gì.
Không biết có phải đợi ở bên ngoài lâu quá không, lúc ghém chăn cho Lục Minh Tiêu, không cẩn thận đụng phải cổ hắn, cảm xúc lạnh lẽo làm Lục Minh Tiêu giật mình mở mắt ngay lập tức, vừa định phát cáu, lại nhìn thấy Diệp Hàm Tranh nhét hai tay vào quần áo, định ủ ấm rồi lại giúp hắn.
Lục Minh Tiêu ngồi dậy túm tay cậu lại hỏi: “Cậu đi đâu.”
Diệp Hàm Tranh nói thật: “Đợi mặt trời mọc.”
“Mấy giờ đi?”
“Ba giờ.”
“Cậu là heo à?” Lục Minh Tiêu liếc nhìn thời gian, lại nhìn cái mũi đỏ bừng của cậu, tức giận đến choáng đầu.
Diệp Hàm Tranh giải thích: “Tôi không biết mặt trời mọc lúc mấy giờ, vì mỗi ngày đều không giống nhau, nhưng sớm một chút chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.”
“Mấy ngày trước cậu cũng đợi?” Lục Minh Tiêu xụ mặt, kéo túi ngủ ra.
“Ừm.” Diệp Hàm Tranh giúp hắn mặc áo khoác vào, vui vẻ nói: “Nhưng trước đó cứ nghĩ vẫn có thời gian, muốn để cậu chủ ngủ thêm lát nữa, cho nên vẫn không gọi cậu.”
“Ngu quá thể.”
Diệp Hàm Tranh cong mắt cười, mặc hắn nói thế nào.
Lục Minh Tiêu luôn không thích ngắm cảnh, mặt trời mọc càng không có hứng thú, trong nháy mắt ánh sáng vàng nổ tung, ánh mắt của hắn chỉ dừng trên người Diệp Hàm Tranh, mái tóc màu nâu hình như trở nên nhạt màu hơn, lông mi như cánh quạt chớp chớp, chỉ vào mặt trời mới mọc mặt mày hớn hở nói chuyện với hắn, nói chuyện gì Lục Minh Tiêu không nghe rõ, lấy lại tinh thần, ngón tay đã rơi trên mái tóc mềm của cậu, nhìn nụ cười xán lạn của cậu.
Rốt cuộc làm sao thế? Lục thiếu gia cảm thấy mình xảy ra chút vấn đề, gần đây tự dưng quan tâm Diệp Hàm Tranh quá mức, bắt đầu từ hôm du lịch học tập, đến bây giờ đã quay về gần một tuần.
Quản gia đi vào phòng trò chơi, nhìn thấy Lục Minh Tiêu đứng trước cửa sổ, dùng đầu gối tâng bóng, Diệp Hàm Tranh phơi chăn ngoài cửa sổ, góc nhìn này vừa vặn có thể nhìn thấy cậu đứng trên băng ghế nhỏ kéo góc chăn, quản gia đứng sau lưng Lục thiếu gia cùng nhìn một lúc, nói: “Ngày mốt lão tiên sinh và phu nhân lên máy bay.”
Lục Minh Tiêu “Ừ” một tiếng, không rời ánh mắt.
“Đi theo còn có một vị khách nhỏ tuổi, nghe nói là cháu trai của một người bạn của phu nhân, bằng tuổi của cậu chủ.”
Tùy thích, đến hay không đến cũng được, Lục Minh Tiêu không nói chuyện, mấy giây sau, đột nhiên hỏi: “Nếu như quả bóng của chú luôn nhắc tới tên của người khác, hoặc là nó đi nắm tay người khác, hoặc là ngồi xổm bên ngoài bị rét rất lâu, vì để canh thời gian, cho chú ngắm mặt trời mọc, trong lòng chú có cảm thấy… không thoải mái, hoặc là có một chút đau…”
“Đau cái gì?”
“Lòng.” Lục Minh Tiêu kìm nén hồi lâu, bắn ra một chữ.
“À.”
Lục Minh Tiêu thiếu kiên nhẫn: “À cái gì mà à?”
Quản gia nói: “Quả bóng của tôi không có tay, cũng sẽ không để tôi ngắm mặt trời mọc.”
“Chú!” Lục Minh Tiêu đá quả bóng sang bên cạnh, quay người trừng y: “Tôi nói là nếu như.”
Quản gia cười một tiếng: “Vậy trước tiên chúng ta nói từng chuyện một, tại sao quả bóng lại đi nắm tay người khác.”
Lục Minh Tiêu nói: “Giúp đỡ.”
“Nếu là giúp đỡ, vậy đó là chuyện rất bình thường thì phải?”
Lục Minh Tiêu nói: “Tôi cảm thấy không bình thường.”
“Chỗ nào không bình thường?”
“Vì không biết mới hỏi chú.” Lục Minh Tiêu ghét bỏ liếc y một cái, cảm thấy tìm nhầm người.
Quản gia nói: “Cậu chủ cảm thấy chuyện nó giúp đỡ không bình thường, hay cảm thấy hai tay của họ đụng chạm vào nhau, cho nên không bình thường?”
Lục Minh Tiêu cúi mặt: “Đụng chạm vào nhau.” Nói thật hắn có phần không hiểu, tại sao nhìn thấy Diệp Hàm Tranh đụng vào người khác, sẽ cảm thấy tức giận.
Quản gia gật gật đầu: “Vậy nó bị lạnh rất lâu, cảm thấy đau lòng cũng có thể hiểu được.”
Lục Minh Tiêu không hiểu sao hơi căng thẳng, đợi y nói.
“Nếu như tôi xem quả bóng kia là bảo bối, có lẽ cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, cũng sẽ đau lòng nó.”
“Bảo bối?” Vẻ mặt của Lục Minh Tiêu hơi kỳ lạ.
“Đúng, bởi vì rất quý giá, cho nên không muốn để người khác đụng vào, bởi vì là bảo bối cho nên lo lắng cho nó…”
“Ai nói nó là bảo bối!” Lục Minh Tiêu không đợi quản gia nói hết, mặt đen lại rống một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Diệp Hàm Tranh bước xuống băng ghế nhỏ, không hiểu sao hắt hơi một cái, chạy đến phòng bếp, giúp chuẩn bị bữa tối hôm nay, gần đây cậu bắt đầu học nấu cơm, đi theo dì ở phòng bếp cùng nhau nấu canh, dì họ Phương, ở nhà họ Lục gần hai mươi năm, “Lúc dì mới đến, vẫn là một thiếu nữ đấy, vừa chớp mắt cái, đã thành thành bác gái rồi.”
Diệp Hàm Tranh rửa rau giúp dì Phương: “Dì không phải bác gái, hình như trẻ hơn hồi cháu tới.”
“Ha ha.” Dì Phương nói: “Cháu đó, học ai biết nói chuyện thế chứ?”
“Cháu nói thật mà.” Diệp Hàm Tranh cười nói: “Dì Phương rất trẻ.”
“Ôi chao, cái miệng ngọt chưa kìa.” Dì Phương đút cho cậu một viên kẹo hoa quả, cảm thán nói: “Dì cũng hơn năm mươi rồi, đời này coi như cho nhà họ Lục.”
Diệp Hàm Tranh ngậm kẹo hỏi: “Cả đời không tốt ạ?”
Dì Phương nói: “Cũng không phải không tốt, công việc của dì ở nhà họ Lục, tốt hơn bên ngoài nhiều lắm, tiền lương cũng nhiều, cũng không vất vả, nhưng không được tự do, bây giờ cháu còn nhỏ, không giống dì khi đến đây đã kết hôn có con, đợi cháu lớn rồi, chắc chắn muốn kết bạn, muốn kết hôn, muốn rời khỏi nhà họ Lục.”
Động tác trong tay Diệp Hàm Tranh dừng lại: “Cháu… không thể ở lại nhà họ Lục mãi ư?”
Dì Phương nói: “Cũng không phải không được, phải xem lựa chọn của bản thân cháu, nếu như sau này quản gia Phó về hưu, không chừng cháu có thể nhận công việc của ông ấy, nhưng quản gia Phó không có vợ con, cho nên cũng không quan trọng ở đâu, nhưng cháu thì sao?”
“Cháu cũng sẽ không kết hôn.”
“Đứa trẻ ngốc.” Dì Phương nói: “Đó là vì cháu chưa gặp được người mình thích, cho nên mới nói như vậy.”
Diệp Hàm Tranh lắc đầu: “Cháu chắc chắn sẽ không kết hôn, cháu thích cậu chủ, cháu muốn ở lại nhà họ Lục với cậu ấy.”
Thật ra mấy ngày trước cậu cũng đợi, nhưng Lục Minh Tiêu sợ lạnh vẫn nằm ỳ, trừ ngày đầu tiên đi theo đến rừng hoang một chuyến ra, thời gian khác đều chưa từng lộ mặt, Diệp Hàm Tranh cũng không biết hắn đi đâu, nhưng buổi tối lại đột nhiên xuất hiện, ngủ trong lều vải với cậu, Diệp Hàm Tranh suy đoán, chắc là cậu chủ đến chỗ yên tĩnh đọc sách, nếu không thì lần này ra ngoài, không có cách nào hoàn thành bài tập Lục tiên sinh đã sắp xếp.
Nhưng không thể đến núi Vân Tùng một chuyến uổng công, hai đầu lông mày mang theo bực bội vì bị đánh thức, Diệp Hàm Tranh không dám đụng đến hắn nữa, đành phải ngoan ngoãn im lặng, không nói thêm gì.
Không biết có phải đợi ở bên ngoài lâu quá không, lúc ghém chăn cho Lục Minh Tiêu, không cẩn thận đụng phải cổ hắn, cảm xúc lạnh lẽo làm Lục Minh Tiêu giật mình mở mắt ngay lập tức, vừa định phát cáu, lại nhìn thấy Diệp Hàm Tranh nhét hai tay vào quần áo, định ủ ấm rồi lại giúp hắn.
Lục Minh Tiêu ngồi dậy túm tay cậu lại hỏi: “Cậu đi đâu.”
Diệp Hàm Tranh nói thật: “Đợi mặt trời mọc.”
“Mấy giờ đi?”
“Ba giờ.”
“Cậu là heo à?” Lục Minh Tiêu liếc nhìn thời gian, lại nhìn cái mũi đỏ bừng của cậu, tức giận đến choáng đầu.
Diệp Hàm Tranh giải thích: “Tôi không biết mặt trời mọc lúc mấy giờ, vì mỗi ngày đều không giống nhau, nhưng sớm một chút chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.”
“Mấy ngày trước cậu cũng đợi?” Lục Minh Tiêu xụ mặt, kéo túi ngủ ra.
“Ừm.” Diệp Hàm Tranh giúp hắn mặc áo khoác vào, vui vẻ nói: “Nhưng trước đó cứ nghĩ vẫn có thời gian, muốn để cậu chủ ngủ thêm lát nữa, cho nên vẫn không gọi cậu.”
“Ngu quá thể.”
Diệp Hàm Tranh cong mắt cười, mặc hắn nói thế nào.
Lục Minh Tiêu luôn không thích ngắm cảnh, mặt trời mọc càng không có hứng thú, trong nháy mắt ánh sáng vàng nổ tung, ánh mắt của hắn chỉ dừng trên người Diệp Hàm Tranh, mái tóc màu nâu hình như trở nên nhạt màu hơn, lông mi như cánh quạt chớp chớp, chỉ vào mặt trời mới mọc mặt mày hớn hở nói chuyện với hắn, nói chuyện gì Lục Minh Tiêu không nghe rõ, lấy lại tinh thần, ngón tay đã rơi trên mái tóc mềm của cậu, nhìn nụ cười xán lạn của cậu.
Rốt cuộc làm sao thế? Lục thiếu gia cảm thấy mình xảy ra chút vấn đề, gần đây tự dưng quan tâm Diệp Hàm Tranh quá mức, bắt đầu từ hôm du lịch học tập, đến bây giờ đã quay về gần một tuần.
Quản gia đi vào phòng trò chơi, nhìn thấy Lục Minh Tiêu đứng trước cửa sổ, dùng đầu gối tâng bóng, Diệp Hàm Tranh phơi chăn ngoài cửa sổ, góc nhìn này vừa vặn có thể nhìn thấy cậu đứng trên băng ghế nhỏ kéo góc chăn, quản gia đứng sau lưng Lục thiếu gia cùng nhìn một lúc, nói: “Ngày mốt lão tiên sinh và phu nhân lên máy bay.”
Lục Minh Tiêu “Ừ” một tiếng, không rời ánh mắt.
“Đi theo còn có một vị khách nhỏ tuổi, nghe nói là cháu trai của một người bạn của phu nhân, bằng tuổi của cậu chủ.”
Tùy thích, đến hay không đến cũng được, Lục Minh Tiêu không nói chuyện, mấy giây sau, đột nhiên hỏi: “Nếu như quả bóng của chú luôn nhắc tới tên của người khác, hoặc là nó đi nắm tay người khác, hoặc là ngồi xổm bên ngoài bị rét rất lâu, vì để canh thời gian, cho chú ngắm mặt trời mọc, trong lòng chú có cảm thấy… không thoải mái, hoặc là có một chút đau…”
“Đau cái gì?”
“Lòng.” Lục Minh Tiêu kìm nén hồi lâu, bắn ra một chữ.
“À.”
Lục Minh Tiêu thiếu kiên nhẫn: “À cái gì mà à?”
Quản gia nói: “Quả bóng của tôi không có tay, cũng sẽ không để tôi ngắm mặt trời mọc.”
“Chú!” Lục Minh Tiêu đá quả bóng sang bên cạnh, quay người trừng y: “Tôi nói là nếu như.”
Quản gia cười một tiếng: “Vậy trước tiên chúng ta nói từng chuyện một, tại sao quả bóng lại đi nắm tay người khác.”
Lục Minh Tiêu nói: “Giúp đỡ.”
“Nếu là giúp đỡ, vậy đó là chuyện rất bình thường thì phải?”
Lục Minh Tiêu nói: “Tôi cảm thấy không bình thường.”
“Chỗ nào không bình thường?”
“Vì không biết mới hỏi chú.” Lục Minh Tiêu ghét bỏ liếc y một cái, cảm thấy tìm nhầm người.
Quản gia nói: “Cậu chủ cảm thấy chuyện nó giúp đỡ không bình thường, hay cảm thấy hai tay của họ đụng chạm vào nhau, cho nên không bình thường?”
Lục Minh Tiêu cúi mặt: “Đụng chạm vào nhau.” Nói thật hắn có phần không hiểu, tại sao nhìn thấy Diệp Hàm Tranh đụng vào người khác, sẽ cảm thấy tức giận.
Quản gia gật gật đầu: “Vậy nó bị lạnh rất lâu, cảm thấy đau lòng cũng có thể hiểu được.”
Lục Minh Tiêu không hiểu sao hơi căng thẳng, đợi y nói.
“Nếu như tôi xem quả bóng kia là bảo bối, có lẽ cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, cũng sẽ đau lòng nó.”
“Bảo bối?” Vẻ mặt của Lục Minh Tiêu hơi kỳ lạ.
“Đúng, bởi vì rất quý giá, cho nên không muốn để người khác đụng vào, bởi vì là bảo bối cho nên lo lắng cho nó…”
“Ai nói nó là bảo bối!” Lục Minh Tiêu không đợi quản gia nói hết, mặt đen lại rống một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Diệp Hàm Tranh bước xuống băng ghế nhỏ, không hiểu sao hắt hơi một cái, chạy đến phòng bếp, giúp chuẩn bị bữa tối hôm nay, gần đây cậu bắt đầu học nấu cơm, đi theo dì ở phòng bếp cùng nhau nấu canh, dì họ Phương, ở nhà họ Lục gần hai mươi năm, “Lúc dì mới đến, vẫn là một thiếu nữ đấy, vừa chớp mắt cái, đã thành thành bác gái rồi.”
Diệp Hàm Tranh rửa rau giúp dì Phương: “Dì không phải bác gái, hình như trẻ hơn hồi cháu tới.”
“Ha ha.” Dì Phương nói: “Cháu đó, học ai biết nói chuyện thế chứ?”
“Cháu nói thật mà.” Diệp Hàm Tranh cười nói: “Dì Phương rất trẻ.”
“Ôi chao, cái miệng ngọt chưa kìa.” Dì Phương đút cho cậu một viên kẹo hoa quả, cảm thán nói: “Dì cũng hơn năm mươi rồi, đời này coi như cho nhà họ Lục.”
Diệp Hàm Tranh ngậm kẹo hỏi: “Cả đời không tốt ạ?”
Dì Phương nói: “Cũng không phải không tốt, công việc của dì ở nhà họ Lục, tốt hơn bên ngoài nhiều lắm, tiền lương cũng nhiều, cũng không vất vả, nhưng không được tự do, bây giờ cháu còn nhỏ, không giống dì khi đến đây đã kết hôn có con, đợi cháu lớn rồi, chắc chắn muốn kết bạn, muốn kết hôn, muốn rời khỏi nhà họ Lục.”
Động tác trong tay Diệp Hàm Tranh dừng lại: “Cháu… không thể ở lại nhà họ Lục mãi ư?”
Dì Phương nói: “Cũng không phải không được, phải xem lựa chọn của bản thân cháu, nếu như sau này quản gia Phó về hưu, không chừng cháu có thể nhận công việc của ông ấy, nhưng quản gia Phó không có vợ con, cho nên cũng không quan trọng ở đâu, nhưng cháu thì sao?”
“Cháu cũng sẽ không kết hôn.”
“Đứa trẻ ngốc.” Dì Phương nói: “Đó là vì cháu chưa gặp được người mình thích, cho nên mới nói như vậy.”
Diệp Hàm Tranh lắc đầu: “Cháu chắc chắn sẽ không kết hôn, cháu thích cậu chủ, cháu muốn ở lại nhà họ Lục với cậu ấy.”
Danh sách chương