Chắc hẳn hoa đặt ở ban công có tác dụng, đêm hôm đó Lục Minh Tiêu không nhúc nhích, ngủ vô cùng an ổn, nhưng chân mày nhíu sâu hơn, cũng không biết tại sao.

Diệp Hàm Tranh lại gọi điện thoại hỏi thím Vương, thím Vương nói còn phải quan sát hai ba ngày, nếu như thật sự không gặp ác mộng nữa, thì không sao. Trái tim lơ lửng của Diệp Hàm Tranh quay về chỗ, nhưng thiếu ngủ trong thời gian dài, vẫn có một chút ảnh hưởng tới cậu, thời gian nghỉ trưa ngắn quá, mấy phút ra chơi lại không dám ngủ say, lúc đi theo Kiều Khả xuống cầu thang không chú ý, chân trái vấp chân phải vậy mà ngã lộn một phát.

“Mày không sao chứ?” Kiều Khả vội vàng đỡ cậu lên hỏi.

Diệp Hàm Tranh vỗ vỗ đất trên người nói: “Không sao.” Kiểm tra một chút, xác thực không có gì đáng ngại, nhưng trên đầu gối trầy xước tí da, không chảy máu.

Vốn cho rằng chỉ là việc nhỏ xen giữa, nhưng ăn cơm tối xong, mắt cá chân của Diệp Hàm Tranh lại khó hiểu mà sưng lên, Lục Minh Tiêu đi ra từ phòng tắm, nhìn cậu khập khiễng trải giường, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Hàm Tranh tránh nặng tìm nhẹ nói bị ngã, không sao.

Lục Minh Tiêu không tin, bảo cậu vén ống quần lên, Diệp Hàm Tranh từ chối không được, đành phải lộ ra mắt cá chân như cái bánh bao.

“Đây là không sao?” Giọng Lục Minh Tiêu nháy mắt tăng cao, nghe hơi tức giận.

Diệp Hàm Tranh nói: “Thật sự không sao, lúc xuống lầu không chú ý, chỉ trầy tí da.” Sợ hắn không tin, còn vén ống quần lên cao, muốn lộ đầu gối ra chứng minh mình không nói sai, nhưng không nghĩ tới đầu gối lại cũng xanh đen một mảng, Diệp Hàm Tranh vội vàng thả ống quần xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lục Minh Tiêu nhìn cậu mấy giây, đóng sập cửa rời đi.

Nhiều khi Diệp Hàm Tranh đoán không ra tại sao hắn tức giận, chỉ thành thật đứng phạt, một lát sau, Lục Minh Tiêu lại đóng sập cửa quay về, trong tay có thêm một bình thuốc nước.

“Ngồi xuống.”

“Ò.” Diệp Hàm Tranh nghe lời ngồi ở mép giường.

Lục Minh Tiêu kéo ra một cái ghế, ngồi trước mặt cậu, một tay nắm lấy mắt cá chân của cậu.

Lúc Diệp Hàm Tranh nhận ra hắn muốn làm gì, vội vàng nói: “Cậu chủ, tôi tự làm được rồi.”

Lục Minh Tiêu lườm cậu: “Đàng hoàng ngồi xuống.”

“Thật sự không cần phiền cậu chủ.” Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi có thể tự…”

Lục Minh Tiêu nhíu mày: “Cậu có thể làm gì? Có thể thức đêm?”

Diệp Hàm Tranh giật mình: “Cậu… cậu biết rồi à.”

“Tôi là thiểu năng sao?” Lục Minh Tiêu nói: “Cậu ở bên tôi lúc ẩn lúc hiện, tưởng rằng có thể giấu giếm cái gì?”

Diệp Hàm Tranh rũ mắt, còn tưởng là mình che giấu rất kỹ.

Thuốc nước phun lên mắt cá chân sưng tấy, hơi lành lạnh rất dễ chịu, Lục Minh Tiêu sầm mặt, lại lấy bông ngoáy tai xoa đều giúp cậu, Diệp Hàm Tranh nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: “Lúc tôi còn nhỏ… cũng gặp ác mộng.”

Lục Minh Tiêu không để ý tới cậu, tiếp tục động tác trên tay.

“Thím Vương nói là có một con chó rất nhỏ.” Diệp Hàm Trang khoa tay múa chân: “Chỉ lớn từng này, nhưng vẫn dọa tôi sợ đến nỗi khóc vài ngày.”

Lục Minh Tiêu vẫn không nói chuyện.

Diệp Hàm Tranh mím môi, dừng lại một lúc: “Cho nên cậu chủ bị hổ dọa gặp ác mộng cũng bình thường, nếu như là tôi, không chừng còn bị dọa đái dầm ấy.”

Lục Minh Tiêu “hừ” một tiếng: “Đái dầm là chuyện rất tự hào hả?”

“Không tự hào…”

Lục Minh Tiêu giúp cậu xoa thuốc xong nói: “Đi ngủ.”

Diệp Hàm Tranh xin: “Hôm nay tôi có thể ngủ muộn không?”

“Không được.”

“Nhưng tôi sợ…”

Lục Minh Tiêu thiếu kiên nhẫn: “Sợ cái gì mà sợ, tôi nói không được là không được.”

Diệp Hàm Tranh liếc nhìn thời gian, nghe lời nằm trên giường, xưa nay cậu sẽ không phản bác Lục Minh Tiêu, dù sao phản bác cũng vô hiệu.

Hai tiếng sau, Diệp Hàm Tranh lén lút bò dậy, cậu vẫn không yên lòng, dự định thừa dịp Lục Minh Tiêu ngủ lại quan sát tiếp, kết quả vừa quay đầu lại, Lục Minh Tiêu đang tựa ở đầu giường nhìn cậu chằm chằm.

Hỏng bét… bị phát hiện rồi.

Lục Minh Tiêu quặm mặt nói: “Nằm xuống.”

“Ò.” Diệp Hàm Tranh lại nghe lời nằm xuống, mười phút sau, lại mở mắt ra nghiêng người sang nói: “Cậu chủ thật sự sẽ không gặp ác mộng nữa hả?”

Lục Minh Tiêu nói: “Sẽ không.”

“Thật sự sẽ không à?” Diệp Hàm Tranh nói: “Nhưng cậu cũng ngủ rồi, làm sao biết mình sẽ không mơ, đợi lúc cậu biết, cũng đã giật mình tỉnh lại.”

Lục Minh Tiêu liếc cậu một cái: “Cậu có phiền không?”

Diệp Hàm Tranh ngậm miệng, nếu như trước kia, có lẽ cậu không nói, nhưng chuyện này không thể coi thường, để lại mầm bệnh sẽ rầy rà, đợi một lúc vẫn bò dậy, ôm gối đi đến bên cạnh Lục Minh Tiêu nói: “Tôi có thể ngủ ở đây không?”

“Chỗ nào?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi có thể ngủ trên giường của cậu chủ không?”

“Tại sao ngủ trên giường của tôi?” Lục Minh Tiêu nói: “Lý do?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Bởi vì ngủ trên một chiếc giường sẽ cách cậu chủ khá gần, nếu như cậu lại gặp ác mộng, chắc chắn tôi sẽ phát hiện ngay lập tức, vả lại cho dù tôi không phát hiện, tôi ở gần cậu chủ như thế, cậu chủ mở mắt ra nhìn thấy bên cạnh có người, cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.” Lại giơ tay vẽ cho mình một khu vực: “Tôi chỉ ngủ một tí tẹo như thế, sẽ không chen với cậu chủ.”

Lục Minh Tiêu không bằng lòng, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ ngủ chung giường với người khác, cho dù là khi còn rất nhỏ, cũng đều ngủ một mình, nhưng Diệp Hàm Tranh tha thiết mong chờ mà nhìn hắn, tơ máu hồng hồng bày trong mắt, nếu như lại để cho cậu tiếp tục chịu đựng, chưa biết là ai chăm sóc ai, Lục Minh Tiêu nói: “Vậy cậu đừng lộn xộn.”

Diệp Hàm Tranh gật gật đầu, ngoan ngoãn chui vào trong chăn Lục Minh Tiêu.

Lục Minh Tiêu vẫn đang đọc sách, không để ý tới cậu, nửa tiếng sau, Lục thiếu gia chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa đặt sách xuống đã cảm thấy Diệp Hàm Tranh dán lại, nhíu nhíu mày, muốn đánh thức cậu, nhưng nghe cậu ở trong mơ mập mờ gọi vài tiếng cậu chủ, lại rút tay về.

Được rồi, ngủ thì ngủ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện