Tối hôm đó, Giang Phi tắm xong liền ôm Đại Quất ngồi im lặng trên ghế salon, không có hứng vẽ thảo, cũng chẳng có hứng suy nghĩ, từ người đến lòng, hết thảy đều vô tri vô giác.

Từ khi gặp phải Phó Huân, hy vọng cùng tuyệt vọng đều thay phiên nhau lặp đi lặp lại, mỗi một bước đi đều bị đẩy về phía trước, vào lúc này Giang Phi ngược lại có chút chết lặng, ở trong đầu đều là sự mệt mỏi cùng hỗn loạn nặng nề, ý tưởng gì cũng nghĩ không ra, cuối cùng liền chán nản ngồi ngẩn người, tựa như dựa vào việc ngồi tĩnh tọa mà yên lặng hóa giải sự đè nén trong ngực mình.

Phòng trọ yên tĩnh vô cùng, bên tai Giang Phi cũng chỉ có tiếng ngáy của Đại Quất nằm trên đầu gối cậu, tiếng ngáy đều đều trầm trầm kia cũng xem như là một tia sinh khí, khiến căn phòng trọ thanh lãnh này của Giang Phi đỡ đi phần buồn tẻ cùng cô đơn.

“Đại Quất…” Giang Phi cúi đầu vuốt ve bộ lông bóng loáng mềm mại của Đại Quất, nhẹ nhàng thấp giọng lẩm bẩm: “Ngươi nói Phó Huân hắn ta hai tháng sau thật sự có thể bỏ qua cho ta sao?”

Vừa nói, Giang Phi vừa tự giễu cười một tiếng, thấp giọng tiếp tục nói: “Có thả hay không thì có làm sao, hiện tại ta cũng chỉ còn con đường này…”

Giang Phi lẩm bẩm với Đại Quất rất lâu, đêm khuya vắng người, Giang Phi tỉnh táo cũng rất bình tĩnh, không có phát tiết xung động giận hận hay nuối tiếc với cuộc sống đáng thương, giờ phút này chỉ có tự giễu, cùng niềm hoài nghi và mong đợi đối với chút hy vọng nhỏ bé kia.

Cuối cùng, Giang Phi dựa ngửa vào ghế salon, ánh mắt bi thương nặng nề nhìn lên trần nhà, thấp giọng nói: “Tại sao hắn lại biến thành như vậy…Hắn sẽ gặp báo ứng, nhất định…sẽ gặp báo ứng.”

Giang Phi cuối cùng cũng ngủ trên ghế salon, trong mộng, cậu xuất ngoại du lịch với Diệp Phong Miên, hai người nằm ở trên biển hóng gió, thong thả mãn nguyện, Diệp Phong Miên nói, Tiểu Phi, anh có thể làm bạn trai của em không? Cuối mộng, Phó Huân không biết làm sao đột nhiên xuất hiện trước mặt Giang Phi, tay hắn cầm một khẩu súng, ánh mắt lạnh lùng, không nói hai lời hướng khẩu súng về phía đầu của Diệp Phong Miên.

Giang Phi bỗng nhiên tỉnh giấc, trợn to cặp mắt thở dốc, một lúc lâu mới trong sợ hãi của cơn ác mộng mà định thần lại, lúc này phát hiện trời đã sáng.

Giang Phi đứng dậy, thêm cho Đại Quất đi vòng quanh đùi cậu nửa ngày thức ăn cho mèo cùng nước uống, sau đó lim dim buồn ngủ đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Vào lúc này bất quá mới chỉ hơn bảy giờ sáng, đêm qua Giang Phi rạng sáng mới ngủ, cho tới giờ cũng chỉ mới ngủ được bốn năm tiếng.

Nhìn sắc mặt tiều tụy cùng đáy mắt bầm đen của mình trong gương, thật giống như giây sau sẽ mất hồn ngã xuống, Giang Phi liền dùng sức xoa xoa mặt, cố gắng khiến mình có tinh thần hơn chút.

Rửa mặt xong, Giang Phi dùng hai miếng bánh mì làm điểm tâm, đang chuẩn bị vào phòng vẽ yên tĩnh tính toán một hồi thì Hoa di đột nhiên gọi tới.

Hoa di gọi đến đều có liên quan đến mẹ của Giang Phi, cho nên trong nháy mắt khi nhìn thấy tên hiển thị người gọi, cả người Giang Phi đột nhiên tỉnh táo lại.

Giang Phi lập tức nhận điện thoại, sau đó liền nghe Hoa di nói mẹ cậu từ tối hôm qua đến giờ một mực sốt rất cao không lùi, hỏi cậu có tới xem một chút hay không.

Giang Phi lập tức dọn dẹp một chút rồi đến bệnh viện, sau khi đến bệnh viện, dưới sự yêu cầu của Giang Phi, bên bệnh viện liền truyền dịch cho mẹ Giang Phi.

Sau khi nước thuốc được treo lên, Hoa di mới lại lặng lẽ nói với Giang Phi, tối hôm qua bà đút cho mẹ Giang Phi hai viên thuốc giảm sốt, sáng nay phát hiện sốt vẫn không lùi liền bảo bệnh viện đẩy lùi hoặc là truyền dịch, nhưng bệnh viện vẫn không đồng ý.

“Bọn họ thậm chí còn không để ta nói cháu, nếu không phải cháu đích thân tới, bọn họ khẳng định sẽ không biết làm chuyện gì với mẹ cháu.” Hoa di ghét cay ghét đắng nói: “Giang Phi a, bệnh viện này rõ ràng là không quan tâm đến sống chết của mẹ cháu, bất kể bọn họ giở trò quỷ gì, vì mẹ cháu, sớm đổi viện đi.”

“Đổi viện…” Giang Phi ngồi bên giường bệnh của mẹ, nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ trên giường bệnh, ánh mắt bi thương nặng nề: “Hiện tại cháu còn…còn không cả có tiền để làm gì được cho mẹ…”

Thời khắc này Giang Phi đúng là cái gì cũng không có, ngay cả phòng trọ cậu hiện đang ở còn do Phó Huân tạm thời bố thí. Tấm thẻ Diệp Phong Miên cho cậu lúc trước, cũng trong đêm cậu rời khỏi Diệp Phong Miên đó, cố ý để lại trên xe của Diệp Phong Miên, hiện tại trên người cậu chỉ còn lại chút tiền sinh hoạt.

Coi như Giang Phi có tiền cũng biết, một khi đổi bệnh viện cho mẹ, bên Phó Huân khẳng định sẽ lập tức nhận được tin, ở trong mắt của hắn, mẹ mình là cừu nhân giết mẹ của hắn, hắn không thể nào nhìn cuộc đời còn lại của mẹ mình có đãi ngộ tốt, trước mắt hắn là thấy mẹ mình mất trí mới lựa chọn để bà tự sanh tự diệt, nếu hắn biết mình cắt đứt dự tính ban đầu của hắn, hắn nhất định sẽ có hành động.

Giang Phi rất sợ mục tiêu báo thù của Phó Huân lại quay trở lại trên người mẹ mình, cậu tình nguyện để Phó Huân tiếp tục hành hạ mình, đem phần thù hận của Phó Nam và mẹ nuôi ở trong lòng hắn tính toàn bộ lên đầu của một mình Giang Phi cậu, cậu cũng đã sớm chuẩn bị trước mọi thủ đoạn mà Phó Huân dùng để hành hạ trong hai tháng này rồi.

Chỉ cần Phó Huân không trực tiếp giết cậu thì bất kỳ đánh hay ngược đãi nào, cậu cũng đều có thể cắn răng gánh được, thời điểm không gánh nổi thì bất quá là không có tiền đồ rơi nước mắt khóc một trận…Chung quy, chịu đựng được.

“Cái này…” Lời của Giang Phi khiến Hoa di rất không biết làm sao, cũng rất khó khăn, bà cũng không phải người giàu có gì, trên khoản tiền tài không thể nào luôn cung cấp trợ giúp cho Giang Phi được, cuối cùng bà thở dại, nói: “Giang Phi à, người cháu đắc tội rốt cuộc là ai a, đi cầu hắn được không? Mẹ cháu đã như vậy rồi, còn có cái thù gì oán gì không thể buông xuống được chứ, nếu không chúng ta báo cảnh sát, người nào lại vô pháp vô thiên như vậy.”

Giang Phi một mực cúi đầu, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Không thể đi cầu hắn, cũng không thể báo cảnh sát, nếu không…hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.”

“Vậy cũng không thể để mẹ cháu tiếp tục như vậy, bệnh viện vẫn luôn đối với nàng không nghe không hỏi, ngay cả kiểm tra sức khỏe định kỳ cũng ngừng luôn, bên ta mặc dù có thể âm thầm mua thuốc cho nàng dùng, nhưng sau này lại có thêm bệnh gì nữa, ta cái gì cũng không biết, cũng không thể trị được.”

Giang Phi trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Hoa di, đợi cháu thêm hai tháng được không? Hai tháng sau có lẽ…có lẽ có thể khôi phục lại như trước.”

Phó Huân đã cam kết sau hai tháng sẽ xóa bỏ toàn bộ ân oán với Giang Phi, điều này ở trong mắt Giang Phi, cho thấy Phó Huân sẽ không gây khó dễ với mẹ mình nữa, cho nên chờ hai tháng sau, Giang Phi suy đoán toàn bộ việc chữa trị của bệnh viện này đối với mẹ mình hẳn sẽ có thể khôi phục.

Mẹ Giang Phi mất thần trí, trên bản chất không phải bệnh nặng cần trị liệu ngay lập tức cái gì, chỉ cần kiên trì uống thuốc duy trì tình trạng như hiện này, trạng thái liền sẽ không có chuyển biến xấu.

Giang Phi trước đã âm thầm đưa đủ hai tháng tiền thuốc cho Hoa di cho nên Giang Phi hiện tại cũng không hoảng loạn.

“Có thật không?” Hoa di lo lắng nói: “Nếu như chỉ là hai tháng, vậy hẳn sẽ không có vấn đề gì, bên ta vẫn luôn gạt bệnh viện lén cho máu cháu dùng thuốc, bên phía bệnh viện vẫn cho là cháu không biết thuốc mẹ cháu bị dừng, cho nên cừu nhân của cháu khẳng định sẽ không phát hiện cái gì.”

“Cám ơn người Hoa di, nếu như không phải có người âm thầm một mực chiếu cố mẹ cháu, hiện tại mẹ cháu còn không biết sẽ biến thành dạng gì.”

“Haizz không có gì, đây cũng là việc ta nên làm, đúng rồi…” Hoa di lại tò mò hỏi: “Người cháu đắc tội rốt cuộc là ai a, không phải là xã hội đen gì chứ…”

“Không phải, Hoa di người đừng suy nghĩ nhiều.” Sắc mặt Giang Phi phức tạp nói: “Chỉ là ân oán cá nhân, trong hai tháng liền có thể giải quyết…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện