Mấy câu nói bảo vệ Giang Phi vừa rồi của Diệp Phong Miên, Tiểu Hạ nghe mà run sợ trong lòng, rất sợ chọc giận Phó Huân.

Thế nhưng, Diệp Phong Miên cũng không để ý tới Tiểu Hạ.

“Thật xin lỗi Phó tổng, nếu Giang Phi không nguyện ý, tôi quả thực không yên tâm giao em ấy cho bất kỳ ai, ân oán cá nhân của Phó tổng cùng Giang Phi, có thể làm phiền Phó tổng tạm hoãn mấy ngày được hay không, ngày khác tôi mang Giang Phi tới cửa kính thăm, sẽ cho Phó tổng một câu trả lời hài lòng.”

Sắc mặt Phó Huân lạnh như băng, hắn biết Diệp Phong Miên đây là quyết tâm bảo vệ Giang Phi mà đối nghịch với hắn! “Nếu nói như vậy, tôi sao lại không cho Diệp tiên sinh mặt mũi chứ, chỉ là…” Phó Huân khẽ cười nhìn về phía Giang Phi: “Tôi chỉ hỏi một lần, cậu chắc chắn không đi cùng tôi?”

Giang Phi cắn răng, thậm chí không quay đầu nhìn Phó Huân.

Nụ cười nơi đáy mắt Phó Huân biến mất: “Được, nếu như vậy thì không quấy rầy hai vị nữa, cáo từ.”

Lời Phó Huân làm Giang Phi sửng sốt, cậu không nghĩ tới Phó Huân lại cứ như vậy bỏ qua cho cậu.

“Phó tổng đi thong thả.” Diệp Phong Miên khẽ vuốt cằm.

Giang Phi nhìn bóng lưng rời đi của Phó Huân, đột nhiên cảm thấy giống như đang nằm mộng vậy, lấy hiểu biết của cậu về Phó Huân từ trước tới nay, trực giác nói rằng Phó Huân không thể nào coi như không như vậy, lại chưa nói có dùng sức mạnh hay không, nhưng ít ra cũng sẽ để lại đôi lời độc ác uy hiếp cậu cùng Diệp Phong Miên.

Thế nhưng bây giờ lại…

Nhưng cái này đối với Diệp Phong Miên không biết chút nào mà nói thì không có gì kỳ quái cả, Phó Huân quyền cao chức trọng trong mắt anh, nói năng chắc chắn hiền lành, tất nhiên cũng là quân tử chững chạc biết kiềm chế, mặc dù cảm giác Phó Huân lúc rời đi có chút không vui, nhưng anh không hề cảm thấy Phó Huân sẽ vì vậy mà trả thù cái gì.

Nếu Phó Huân hắn thật sự là người lòng dạ nhỏ mọn, có thù tất báo, chắc hẳn sẽ không có sự nghiệp như ngày hôm nay…

“Đi thôi Tiểu Phi, chúng ta lên xe.”

Diệp Phong Miên dẫn Giang Phi lên xe, sau khi xe khởi động, Giang Phi lại không nhịn được quay đầu liếc nhìn đằng sau xe…Hết thảy liên quan đến Phó Huân, càng thuận lợi, Giang Phi càng cảm giác không đúng.

“Không sao, hắn thật sự rời đi rồi.” Diệp Phong Miên nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta chạy đến sân bay, hắn cũng không có khả năng phái người đuổi theo chặn đường chúng ta ở nơi đông người như vậy.”

Giang Phi cũng đang không ngừng an ủi mình, có lẽ Phó Huân thật sự là để ý mặt mũi Diệp Phong Miên mà quyết định bỏ qua cho cậu, Diệp Phong Miên xem như là minh tinh thành công nhất hiện tại, có sức ảnh hưởng đến xã hội khó mà lường được, Phó Huân hắn bản thân có giao thiếp với hắc bạch, bẩn thỉu không sạch sẽ, hẳn là cũng sợ bại lộ dưới công chúng…

“Diệp ca, tôi vẫn có chút lo lắng.” Tiểu Hạ ngồi kế bên người lái bỗng nhiên nghiêng đầu nói với Diệp Phong Miên phía sau: “Phó tổng sẽ không…”

“Được rồi, không cần nói.” Diệp Phong Miên ngắt lời Tiểu Hạ: “Đến sân bay rồi các cậu trở về, chuyện này không liên quan đến các cậu.”

Tiểu Hạ trầm mặc một hồi, lại nhìn Giang Phi: “Tôi nói Tiểu Phi, cậu thế nào mà chọc phải Phó tổng, các ngươi…”

Dưới ánh mắt sắc bén của Diệp Phong Miên, Tiểu Hạ hậm hực ngậm miệng lại.

“Ngoài…ngoài ý muốn, tôi chỉ…chỉ thiếu tiền hắn, sau đó liền…liền…”

“Không sao, không cần phải giải thích vội.” Nhìn bộ dáng hốt hoảng giải thích của Giang Phi, Diệp Phong Miên nhẹ giọng nói: “Chờ chúng ta đến đảo nhỏ nghỉ phép, khi đó em nếu có lời muốn nói, lại chậm rãi nói với anh, được không?”

Giang Phi cảm động gật đầu một cái.

Qua hai mươi phút, điện thoại di động của Tiểu Hạ đột nhiên vang lên.

“Diệp ca? Nga điện thoại di động của anh ấy hết pin, chuyện gì a Khâu Tả…Cái gì?” Tiểu Hạ đột nhiên lớn tiếng nói: “Tại sao có thể như vậy, không phải…không phải đã bàn bạc xong rồi sao?”

Vừa nói, Tiểu Hạ vừa quay đầu đưa điện thoại di động trong tay cho Diệp Phong Miên, sắc mặt ngưng trọng nói:  “Diệp ca, là điện thoại của Khâu Tả, xảy ra chuyện…”

Khâu Tả là người đại diện của Diệp Phong Miên.

Nghe được Tiểu Hạ nói xảy ra chuyện, Giang Phi cũng khẩn trương theo.

Diệp Phong Miên nhận lấy điện thoại di động, nghe người đại diện đầu bên kia nói xong, cau mày trầm mặc một hồi, sau đó mi tâm liền giãn ra, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, tất cả chờ tôi nghỉ phép xong trở về hẵng nói.”

“Chờ anh nghỉ phép trở lại tất cả đã trễ rồi!”

Tiếng gầm thét này của Khâu Tả trong điện thoại, Giang Phi nghe được rõ ràng.

“Vậy thì nghe công ty an bài.” Diệp Phong Miên nhàn nhạt nói: “Tôi sắp đến sân bay rồi, không thể nào vì loại chuyện này mà vòng lại, xin lỗi Khâu Tả.”

Giang Phi không nghe rõ người bên đầu điện thoại kia nói gì, nhưng kết hợp lời nói của Tiểu Hạ cùng Diệp Phong Miên, cậu cũng loáng thoáng đoán được một ít.

Sau khi Diệp Phong Miên, Giang Phi vừa định mở miệng nói, Tiểu Hạ lại trước một bước nói: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy Diệp ca, không phải đã bàn bạc tốt rồi sao, đối phương thế nào nói thay đổi liền thay đổi.”

Diệp Phong Miên lại tỏ ra rất bình tĩnh: “Chỉ cần hợp đồng chưa hoàn toàn quyết định, bất kỳ thay đổi nào cũng đều rất bình thường, không cần phải ngạc nhiên.”

“Nhưng cho tới nay bàn bạc đều rất thuận lợi a, phản ứng trên mạng cũng rất tốt, nhà tư bản cũng ngoài miệng hứa hẹn rồi, chờ đến cuối tháng phổ biến rộng rãi liền ký hợp đồng thăng title, biến hóa này cũng quá đột…”

“Được rồi.” Diệp Phong Miên trầm giọng ngắt lời: “Cũng không phải đại sự liên quan đến sinh tử gì, kích động như vậy làm gì.”

Tiểu Hạ mặt đầy không cam lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Phong ca, không thì trở về công ty đi, xem chút rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, hoãn hai ngày cũng chẳng sao, đại ngôn* này chúng ta bàn bạc lâu như vậy, không thể bỗng dưng vô cớ nhường cho những người khác a.”

*đại ngôn: người đại diện

Giang Phi bên cạnh cuối cùng cũng hiểu rõ.

Tiểu Hạ lại nói: “Có phải bởi vì mới vừa rồi đắc tội với Phó tổng hay không, cho nên mới như vậy.”

“Tiểu Hạ cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Diệp Phong Miên phì cười một tiếng: “Mới vừa rồi mới được một lát thôi, còn chưa đến nỗi để hắn làm ra loại chuyện này.”

Trong lòng Giang Phi rõ ràng, đây tuyệt đối chính là Phó Huân làm, Diệp Phong Miên không hiểu thái độ làm người của Phó Huân, chỉ bằng cuộc đối thoại vừa rồi, liền kết luận Phó Huân hắn là quân tử thông tình đạt ký, nhưng Giang Phi cậu biết, Phó Huân chính là tên mặt người dạ thú.

Hắn làm như vậy không phải trả thù Diệp Phong Miên, mà là cảnh cáo mình.

Tên súc sinh kia căn bản không định bỏ qua cho cậu!

Ngực Giang Phi quặn đau một trận, cậu muốn nói ân oán giữa mình cùng Phó Huân cho Diệp Phong Miên, căn bản không chỉ đơn giản là một khoản nợ như vậy, nhưng cậu lại sợ bị vứt bỏ, sợ một mình rơi vào bóng tối vô biên.

Đang lúc ấy thì điện thoại di động của Giang Phi đột nhiên vang lên.

Là chuỗi số trước kia, chuỗi dãy số của…Phó Huân.

Lúc này, xe cũng đến ngoài sân bay, Tiểu Hạ giúp Diệp Phong Miên cùng Giang Phi lấy hành lý xuống xe trước, Diệp Phong Miên nhìn Giang Phi tay cầm điện thoại chuông reo không ngừng đang khó xử cái gì đó, ôn nhu nói: “Anh ra ngoài xe chờ em, đừng quá lâu…”

Sắc mặt Giang Phi hoảng hốt gật đầu một cái, sau khi Diệp Phong Miên gật đầu một cái, cậu mới trong sự đấu tranh vô số lần trong lòng tiếp điện thoại.

“Là anh đem của Phong ca…”

‘Tôi chỉ nói một lần, cậu nghe kỹ cho tôi.” Trong điện thoại, thanh âm của Phó Huân âm u truyền tới: “Bây giờ, Diệp Phong Miên chỉ là đánh mất đại ngôn hạng nhất, nhưng chỉ cần cậu leo lên máy bay cùng Diệp Phong Miên rời khỏi thành phố Trung Nam, tôi bảo đảm, Diệp Phong Miên sau này sẽ không đóng được bộ phim nào nữa.”

“Anh…”

“Đây là cậu làm hại.” Phó Huân cười âm hiểm: “Là cậu ích kỷ, hại hắn.”

Nói xong, Phó Huân cúp điện thoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện