Phó Huân kéo khóa quần, đeo đai lưng, cầm áo khoác âu phục trên bàn lên mặc vào, cài chắc cúc áo trước ngực, lúc này mới xoay người nhìn Giang Phi quần áo xốc xếch trên ghế salon.

Mặt Giang Phi xám như tro tàn, một bên mặt cậu dán trên ghế salon, hai tay thì nắm chặt quần áo lỏng lẻo trên người, cả người rúc lại thành một đoàn tê liệt dựa trên ghế salon, thân thể vô ý thức run rẩy.

Phó Huân đi tới bên ghế salon, âm hiểm cười nói: “Giả chết cái gì, trình độ lúc nãy đã là cái gì.”

Giang Phi không nói gì, cậu cúi đầu càng thấp hơn, nước mắt tích tụ trong hốc mắt bỗng nhiên chảy xuống.

Phó Huân lúc này cơm nước no nê, tâm tình đang tốt, tất nhiên cũng lười so đo Giang Phi hiện tại đang coi thường hắn.

“Mặc quần áo xong, sau đó tự mình cút về.” Phó Huân nói xong, thấy Giang Phi vẫn không nhúc nhích như cũ, sắc mặt nhất thời dữ tợn, cười lạnh nói: “Nếu không muốn đi, vậy thì một lần nữa, vừa vặn tôi hiện tại còn chưa tận hứng…”

Vừa nói,  Phó Huân vừa quỳ một bên gối lên trên ghế salon, ngay sau đó liền cởi đai lưng, Giang Phi bị dọa không ngừng lắc đầu, cả người run cầm cập, nước mắt tí tách rơi xuống: “Không…không, tôi…tôi đi…Tôi đi…”

Phó Huân nhìn bộ dáng thê thảm của Giang Phi hiện tại, cười tà xích mặt gần lại, chậm rãi nói: “Nếu là phế vật mềm yếu vô năng, vậy sau này liền cư xử đàng hoàng cho tôi…Biết chưa? Phế vật không có tư cách lựa chọn.”

Giang Phi mím chặt môi, lại không khống chế được khóc thút thít.

Phó Huân lần nữa đứng lên, dưới ánh nhìn soi mói âm lãnh của hắn, Giang Phi bắt đầu từ từ sửa sang lại quần áo trên người.

Phó Huân lúc này mới xoay người, thần thanh khí sảng đi về phía cửa phòng nghỉ, kết quả vừa định mở cửa, sau lưng liền truyền tới tiếng điện thoại di động.

Là điện thoại di động Giang Phi đánh rơi ở cạnh ghế salon reo.

Thấy tên hiển thị người gọi là ‘Tiểu Hạ ca’, Giang Phi chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng, đả kích chịu một khắc trước trong nháy mắt tan biến được nửa, ngay sau đó là sợ hãi và kinh hoảng đến tận cùng.

Phó Huân nghe tiếng, quay đầu nhìn sang.

Cũng may sắc mặt Giang Phi vốn đã nhợt nhạt, giờ phút này có nhợt nhạt mấy đi chăng nữa cũng không khác một giây trước, cậu trong ánh nhìn soi mói của Phó Huân khom người nhặt điện thoại trên đất lên, sau đó ngẩng đầu thấp giọng nói với Phó Huân: “Ừm…Là người phụ…phụ trách mang tôi tới nơi này làm thêm…”

Phó Huân khẽ cau mày, như tin như không, Giang Phi rất sợ hắn đột nhiên đi tới cướp điện thoại của mình, vì vậy nhanh chóng nhận điện thoại, để ở bên tai làm bộ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi…Tôi không thoải mái đang nghỉ ở phòng nghỉ ngơi một lúc…Vâng tôi lập tức tới…”

Nói xong, Giang Phi cúp điện thoại.

Giang Phi một tay vịn ghế salon một tay vịn eo, cậu chật vật đứng lên, hít sâu một hơi, cố gắng nuốt toàn bộ ủy khuất cùng thống khổ trước đó vào trong bụng, sau đó giơ tay lên dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, lúc này mới mặt đầy cầu khẩn nhìn Phó Huân.

“Có thể…có thể cho tôi làm xong việc tối nay không? Van cầu ngài…Là chốc nữa tôi liền…liền có thể nhận được tiền lương hôm nay…Người phụ trách bảo…bảo tôi qua…”

Phó Huân nhướng mày, không chút để ý nói:  “Trạng thái này mà cậu có thể làm việc?”

Giang Phi hít mũi một cái, thấp giọng nói:  “Tôi…tôi không thể kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, cầu xin ngài Phó tổng, làm xong rồi tôi liền ngoan ngoãn trở về, van cầu ngài…van cầu ngài…”

Phó Huân không hiểu tại sao Giang Phi phải cố chấp làm công việc tạm thời tối nay, nhưng hắn cũng không nghĩ sâu, mới vừa rồi hắn giày vò Giang Phi quá sức, vào lúc này ngược lại cũng không muốn ép buộc Giang Phi quá.

“Tôi chỉ cho cậu thêm một giờ, sau đó vô luận công việc đã kết thúc hay chưa cũng trở về cho tôi.” Phó Huân nói: “Tôi sẽ sắp xếp xe ở bên ngoài nhà hát chờ cậu.”

Giang Phi vội vàng gật đầu: “Được, nhất định nghe Phó tổng.”

Bộ dáng tầm thường cung kính này của Giang Phi, ở trong mắt Phó Huân, nếu so với dáng vẻ nửa sống nửa chết vừa rồi vẫn là thuận mắt hơn.

“Cậu cùng tôi cũng không phải một hai ngày, hẳn biết tôi thích cái gì không thích cái gì.” Phó Huân lại nói: “Lần sau tái phạm, sẽ không may mắn như hôm nay.”

Giang Phi dùng sức gật đầu, giờ phút này trong đầu cậu đều là cuộc gọi với Tiểu Hạ kia.

Lễ trao giải đã kết thúc, hiện tại Diệp Phong Miên đang tiếp nhận phỏng vấn, nhiều nhất là khoảng mười phút nữa Diệp Phong Miên hoàn toàn có thể thoát thân đến tìm cậu.

Sau khi Phó Huân rời khỏi phòng nghỉ, Giang Phi liền vịn tường đi ra khỏi phòng nghỉ, cậu liều mạng kéo cao cổ áo để che đi dấu vết mới tăng thêm mập mờ trên cổ.

Không để người đi đường nhìn ra khác thường, Giang Phi chịu đựng khó chịu trong cơ thể, nhờ vào hỏi đường mà trở lại phòng nghỉ lúc đầu kia, giờ phút này trong phòng nghỉ vẫn chưa có ai, Giang Phi cầm chiếc áo lông cao cổ trong hành lý ra rồi mặc ở bên trong áo khoác, cuối cùng cũng che kín được dấu vết trên cổ.

Lúc này Tiểu Hạ đột nhiên đẩy cửa tiến vào, dọa Giang Phi sợ hết hồn.

“Tiểu Giang, Diệp ca bên kia…” Thanh âm Tiểu Hạ bỗng nhiên ngừng lại, hắn nhìn chằm chằm Giang Phi sắc mặt tái nhợt cùng cặp mặt tựa hồ như đã khóc sưng, mặt đầy mờ mịt: “Cậu sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao cảm giác cậu thật giống như…”

“Không…Không sao!” Giang Phi nhanh chóng nói, cậu kéo cơ thịt bên khóe miệng, nửa ngày mới nặn ra được một nụ cười: “Tôi…tôi mới vừa rồi nhàn rỗi không có chuyện gì liền xem…xem một bộ phim, quá…quá cảm động, tôi…tôi khóc từ đầu đến cuối.”

“Vậy tại sao cũng đổi cả quần áo.”

“Tôi lạnh, quá lạnh.” Giang Phi rất sợ Tiểu Hạ lại hỏi nữa, liền vội vàng hỏi: “Mới vừa rồi anh nói bên Phong ca làm sao?”

“Nga, bên Diệp ca sắp kết thúc rồi, tôi mang cậu đến.”

Giang Phi khó xử một hồi, cậu sợ lúc này đi tìm Diệp Phong Miên sẽ gặp phải Phó Huân, cậu bây giờ chỉ muốn thần không biết quỷ không hay cùng Diệp Phong Miên rời khỏi nhà hát đến sân bay.

“Cái đó…Tiểu Hạ ca, nếu không như vậy, tôi đến xe bên ngoài chờ Phong ca.” Giang Phi nói: “Nơi này đều là ký giả, khó tránh được những phiền toái không cần thiết, vẫn là…”

“Không sao, chúng ta đến cửa nhỏ phía sau nhà hát, xe cũng đậu ở phía sau đó..” Tiểu Hạ nói: “Với lại, cậu xách túi, ai biết cậu là trợ lý Diệp ca hay là cái gì khác, đi thôi.”

Giang Phi không cự tuyệt nữa, cuối cùng lôi khẩu trang cùng mũ từ trong túi xách ra rồi đeo vào, ngay cả áo khoác cũng thay, rụt vai cúi đầu đi theo bên cạnh Tiểu Hạ, chọc Tiểu Hạ cười không ngừng: “Không cần nhạy cảm như vậy, cậu như vậy ngược lại khiến người ta nghi ngờ thân phận của cậu.”

Vị trí càng đi càng lệch, cuối cùng gần như không thấy được bóng người nào nữa, trong lòng Giang Phi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ở một khúc quẹo của một hành lang thấy được Diệp Phong Miên đang chờ ở đó.

Diệp Phong Miên đã thay phục trang khiêm tốn đậm màu, bộ dáng vui vẻ đứng ở đó, nhìn quả thực cảnh đẹp ý vui.

Chẳng biết tại, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Phong Miên, Giang Phi lại cảm giác vành mắt hơi nóng lên.

Thứ đầu tiên Diệp Phong Miên thấy được là sắc mặt có phần sa sút cùng vành mắt ửng đỏ của Giang Phi, anh vội vàng hỏi nguyên nhân, Giang Phi cũng dùng lý do nói với Tiểu Hạ vừa rồi lừa gạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện