Phó Huân nhìn chằm chằm bức tranh này hồi lâu, trong tiềm thức hắn cảm thấy nhân vật trong bức trnh này có chút đặc biệt, nhưng vẫn không đoán ra thiếu niên cùng đứa bé trai trong bức tranh kia rốt cuộc là ai nên cuối cùng chỉ coi là Giang Phi tiện tay vẽ.
Có lẽ Giang Phi tình cờ thấy một màn này ở bên ngoài, sau đó liền tâm huyết dâng trào vẽ xuống, hoặc là đây là tình tiết trong bộ manga nào đó mà cậu vẽ.
Phó Huân buông bức tranh xuống, lần nữa cầm bản vẽ của chính hắn lên, hắn nhìn chằm chằm ‘mình’ trong tranh, trong đầu toát ra một tiếng cảm thán, nguyên lai đoạn thời gian đó hắn ở trong mắt Giang Phi là như vậy…Anh tuấn, ôn hòa, ưu nhã.
Phó Huân nhớ lại những ngày tháng sống chung với Giang Phi, tuy nói bản chất là diễn trò, nhưng cũng hưởng thụ được thoải mái ngoài ý muốn, khi đó tình cảm của Giang Phi đối với hắn, hắn cũng cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Từng cho là Giang Phi khi đó động chân tình, sau đó mơ mơ hồ hồ tin Giang Phi phủ nhận, bây giờ nhìn lại, ban đầu hắn đoán không sai, Giang Phi đích xác yêu hắn.
Vô luận bây giờ Giang Phi có hận hắn chán ghét hắn như thế nào thì khi đó Giang Phi cậu ta đích xác yêu thật lòng, bản vẽ này là minh chứng tốt nhất.
Nếu cậu không yêu, sao lại lén vẽ hắn, trịnh trọng phủ nhận không yêu sau đó, căn bản là bởi vì cậu hận mình lừa dối cùng bạo hành cậu, lên tiếng phủ nhận chẳng qua là giận dỗi mà thôi.
Nghĩ tới đây, Phó Huân hài lòng cười thầm một tiếng, lại cảm thấy lòng thoải mái hơn rất nhiều, lúc này cũng không khỏi thầm chế giễu mình ngu xuẩn, lại không nhìn thấu tâm tư kiểu cách của Giang Phi.
Nghĩ đến cũng đúng, với quyền thế cùng khí phách của Phó Huân hắn, sau khi giả vờ chủ động, một tên phế vật hèn yếu xuẩn thiện, không được điểm nào như vậy, sao có thể không động tâm với hắn.
Phó Huân dựa vào ghế làm việc, ngón tay không nhanh không chậm gõ lên mặt bàn, hắn nhìn chằm chằm bức vẽ trong tay, não hoạt động thật nhanh, rất nhanh liền đưa ra một cái kết luận, đó chính là hắn chỉ cần hơi lấy lòng Giang Phi lần nữa, với tính cách của Giang Phi khẳng định cậu sẽ lại hấp tấp chạy tới, từng li từng tí phục vụ hắn như trước.
Hiện tại Giang Phi chạy trốn, chỉ là bởi vì sợ bị hắn tổn thương, kỳ thực sâu trong nội tâm của Giang Phi, đã sớm động tình với mình.
Phó Huân suy nghĩ, có lẽ đêm qua Giang Phi là cố ý chạy về chạm mặt với mình, chính là để dò xét thái độ của mình đối với cậu, trên người cố ý mang theo súng điện chẳng qua là để phòng vạn nhất…tối hôm qua trong hành lang, nếu không phải hắn kích động, chịu nhịn tính khí nói hai câu tốt đẹp, có lẽ cái tên kia có thể đã nhân cơ hội nhận lỗi, lần nữa bám lấy mình.
Một khi não động có phương hướng, cơ bản chính là một người cưỡi ngựa tuyệt trần, không bao giờ ngừng đi xông pha, chỉ như vậy, Phó Huân càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán của mình có đạo lý, càng nhìn bức tranh trong tay cũng càng cảm thấy mình chiếm cứ một vị trí không thể thay thế trong lòng Giang Phi.
Kỳ thực hắn căn bản không cần đối với Giang Phi đuổi đánh tới cùng, chỉ cần hắn thoáng buông lỏng, cho Giang Phi cơ hội để trở lại phục vụ mình lần nữa, người không có đồng nào, không nơi nương tựa như Giang Phi nhất định sẽ chen đến bể đầu chui đến bên chân mình.
Phó Huân chợt nhớ tới mấy bức tranh mới vừa bị mình ném vào trong thùng rác liền nhanh chóng từ trên ghế ngồi dậy định khom người đi nhặt, lúc này lại thấy Ngô Thân đứng ở trước bàn làm việc, mới hậu tri hậu giác cố giữ vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Ngô Thân xoay người rời khỏi phòng làm việc, Phó Huân rồi mới từ trong thùng rác cầm bốn tờ vẽ nhân vật chibi mới vừa vứt đi ra, hắn nhìn chằm chằm hình chibi nhỏ trên tranh, cuối cùng lại cảm thấy hình chibi nhỏ trên tranh kia chính là mình.
Chibi, hình người manga nhỏ ở bốn tờ phổ biến là kiểu người đầu to thân nhỏ, căn bản không cách nào thông qua hình dáng mà phân rõ người thật, nhưng nói đến quần áo thì ở hai tấm chính là lễ phục âu phục trắng đen, một tấm là quần áo ngủ màu xanh thẫm để chân trần, còn một tấm là khôi giáp chiến đấu mà tướng quân cổ đại khoác trên người…Trừ tấm cuối cùng ra, ba món còn lại đều giống với quần áo Phó Huân hắn từng mặc.
Phó Huân nghĩ trước đó thời gian mình diễn trò với Giang Phi dài như vậy, Giang Phi khẳng định sẽ không chỉ vẽ một bộ cho hắn, cho nên bốn bức tranh này khẳng định chính là Giang Phi khi đó lén vẽ mình.
Còn về bản vẽ tướng quân chibi trên người khoác chiến giáp, rất đơn giản, Giang Phi cậu ta ốm yếu, hèn yếu dễ bắt nạt, dĩ nhiên là muốn Phó Huân hắn thành thiên binh thần tướng cứu cậu, Phó Huân cảm giác mình ở trong lòng Giang Phi nhất định là hình tượng thần tướng uy vũ cao lớn.
Nhớ lại tối hôm qua, Phó Huân lại có một suy đoán, đó chính là mấy tờ vẽ chibi này đều là Giang Phi cố tình bỏ lại, chính là để uyển chuyển truyền tin cho mình rằng Giang Phi cậu vẫn thích mình.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Phó Huân lại không tự chủ giương lên, hắn không biết những suy đoán này của mình là đúng hay là sai, nhưng chỉ nghĩ đến cái này có thể, tâm tình phiền muộn suốt một đêm liền khó hiểu buông lỏng hơn rất nhiều.
“A…” Phó Huân cười thầm lẩm bẩm: “Thật có tâm cơ…”
==================
Rạng hơn bốn giờ sáng Diệp Phong Miên trở lại, ngủ một giấc đến hơn mười một giờ trưa, khi anh rời khỏi phòng ngủ đến phòng vệ sinh liền nghe thấy động tĩnh truyền từ phòng bếp, khóe miệng theo bản năng nhếch lên.
Anh rất thích loại cảm giác này, loại cảm giác của gia đình, có người mình quan tâm ở bên cạnh.
Diệp Phong Miên rửa mặt xong liền đi ra, đi tới phòng bếp, anh nhìn Giang Phi bận rộn hăng say trong phòng bếp, mỉm cười nói: “Có gì cần anh giúp không?”
“Không có không có, vốn là còn mấy thứ, em rất nhanh sẽ xong thôi.” Giang Phi cười nói: “Phong ca tới bàn ăn chờ trước đi.”
“Lẽ ra hẳn phải là anh chiếu cố em.” Diệp Phong Miên đi tới bên cạnh Giang Phi, vừa kéo tay áo vừa nhẹ giọng nói: “Nếu không phải thích tài nấu nướng của em, anh khẳng định sẽ mang em ra ngoài ăn.”
Giang Phi mím môi, trong lòng ấm áp vô cùng, cậu len lén nhìn trộm gò má anh tuấn của Diệp Phong Miên, dưới hàng mi tỉ mỉ là con ngươi trong sáng thâm túy, đuôi mắt cong dài nhu hòa, cộng thêm sống mũi thẳng tắp hoàn mỹ cùng đường cong cằm dưới…
Diệp Phong Miên tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Giang Phi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Giang Phi, bắt trọn ánh mắt liếc trộm của cậu.
Giang Phi vội vàng rụt cổ quay đầu, mặt trong nháy mắt đỏ như muốn nhỏ máu.
Diệp Phong Miên cười không nói.
Thời điểm ăn trưa, Diệp Phong Miên nhắc tới lễ trao giải âm nhạc long trọng phải tham gia, anh coi như là khách quý trao giải tham dự trong đó.
Đây cũng là công việc cuối cùng trước kỳ nghỉ dài hạn của anh.
“Lễ trao giải bắt đầu vào bảy giờ tối, kết thúc lúc chín giờ.” Diệp Phong Miên nói: “Anh đã bảo trợ lý đặt hai vé máy bay bay lúc mười giờ rưỡi tối nay, chờ lễ trao giải vừa kết thúc, chúng ta sẽ đi ngay đến sân bay.”
Giang Phi hết sức kinh ngạc: “Tối nay liền lên đường?”
Diệp Phong Miên cười gật đầu một cái: “Đúng, tối nay liền lên đường, ngủ một đêm trên máy bay, sáng mai là có thể tới.”
“Em cho là sáng ngày mốt đi, đồ còn chưa thu thập.”
“Không phải mang cái gì, chỉ cần dẫn được người là ổn rồi.” Diệp Phong Miên cười nhẹ giọng nói: “Còn lễ trao giải tối nay, anh đã xin người tổ chức thêm một tấm vé, em có thể vào hội trường ngồi chung một chỗ với anh, như vậy sẽ không phải ở bên ngoài chờ anh, chờ lễ vừa kết thúc, chúng ta liền lên đường.”
Có lẽ Giang Phi tình cờ thấy một màn này ở bên ngoài, sau đó liền tâm huyết dâng trào vẽ xuống, hoặc là đây là tình tiết trong bộ manga nào đó mà cậu vẽ.
Phó Huân buông bức tranh xuống, lần nữa cầm bản vẽ của chính hắn lên, hắn nhìn chằm chằm ‘mình’ trong tranh, trong đầu toát ra một tiếng cảm thán, nguyên lai đoạn thời gian đó hắn ở trong mắt Giang Phi là như vậy…Anh tuấn, ôn hòa, ưu nhã.
Phó Huân nhớ lại những ngày tháng sống chung với Giang Phi, tuy nói bản chất là diễn trò, nhưng cũng hưởng thụ được thoải mái ngoài ý muốn, khi đó tình cảm của Giang Phi đối với hắn, hắn cũng cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Từng cho là Giang Phi khi đó động chân tình, sau đó mơ mơ hồ hồ tin Giang Phi phủ nhận, bây giờ nhìn lại, ban đầu hắn đoán không sai, Giang Phi đích xác yêu hắn.
Vô luận bây giờ Giang Phi có hận hắn chán ghét hắn như thế nào thì khi đó Giang Phi cậu ta đích xác yêu thật lòng, bản vẽ này là minh chứng tốt nhất.
Nếu cậu không yêu, sao lại lén vẽ hắn, trịnh trọng phủ nhận không yêu sau đó, căn bản là bởi vì cậu hận mình lừa dối cùng bạo hành cậu, lên tiếng phủ nhận chẳng qua là giận dỗi mà thôi.
Nghĩ tới đây, Phó Huân hài lòng cười thầm một tiếng, lại cảm thấy lòng thoải mái hơn rất nhiều, lúc này cũng không khỏi thầm chế giễu mình ngu xuẩn, lại không nhìn thấu tâm tư kiểu cách của Giang Phi.
Nghĩ đến cũng đúng, với quyền thế cùng khí phách của Phó Huân hắn, sau khi giả vờ chủ động, một tên phế vật hèn yếu xuẩn thiện, không được điểm nào như vậy, sao có thể không động tâm với hắn.
Phó Huân dựa vào ghế làm việc, ngón tay không nhanh không chậm gõ lên mặt bàn, hắn nhìn chằm chằm bức vẽ trong tay, não hoạt động thật nhanh, rất nhanh liền đưa ra một cái kết luận, đó chính là hắn chỉ cần hơi lấy lòng Giang Phi lần nữa, với tính cách của Giang Phi khẳng định cậu sẽ lại hấp tấp chạy tới, từng li từng tí phục vụ hắn như trước.
Hiện tại Giang Phi chạy trốn, chỉ là bởi vì sợ bị hắn tổn thương, kỳ thực sâu trong nội tâm của Giang Phi, đã sớm động tình với mình.
Phó Huân suy nghĩ, có lẽ đêm qua Giang Phi là cố ý chạy về chạm mặt với mình, chính là để dò xét thái độ của mình đối với cậu, trên người cố ý mang theo súng điện chẳng qua là để phòng vạn nhất…tối hôm qua trong hành lang, nếu không phải hắn kích động, chịu nhịn tính khí nói hai câu tốt đẹp, có lẽ cái tên kia có thể đã nhân cơ hội nhận lỗi, lần nữa bám lấy mình.
Một khi não động có phương hướng, cơ bản chính là một người cưỡi ngựa tuyệt trần, không bao giờ ngừng đi xông pha, chỉ như vậy, Phó Huân càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán của mình có đạo lý, càng nhìn bức tranh trong tay cũng càng cảm thấy mình chiếm cứ một vị trí không thể thay thế trong lòng Giang Phi.
Kỳ thực hắn căn bản không cần đối với Giang Phi đuổi đánh tới cùng, chỉ cần hắn thoáng buông lỏng, cho Giang Phi cơ hội để trở lại phục vụ mình lần nữa, người không có đồng nào, không nơi nương tựa như Giang Phi nhất định sẽ chen đến bể đầu chui đến bên chân mình.
Phó Huân chợt nhớ tới mấy bức tranh mới vừa bị mình ném vào trong thùng rác liền nhanh chóng từ trên ghế ngồi dậy định khom người đi nhặt, lúc này lại thấy Ngô Thân đứng ở trước bàn làm việc, mới hậu tri hậu giác cố giữ vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Ngô Thân xoay người rời khỏi phòng làm việc, Phó Huân rồi mới từ trong thùng rác cầm bốn tờ vẽ nhân vật chibi mới vừa vứt đi ra, hắn nhìn chằm chằm hình chibi nhỏ trên tranh, cuối cùng lại cảm thấy hình chibi nhỏ trên tranh kia chính là mình.
Chibi, hình người manga nhỏ ở bốn tờ phổ biến là kiểu người đầu to thân nhỏ, căn bản không cách nào thông qua hình dáng mà phân rõ người thật, nhưng nói đến quần áo thì ở hai tấm chính là lễ phục âu phục trắng đen, một tấm là quần áo ngủ màu xanh thẫm để chân trần, còn một tấm là khôi giáp chiến đấu mà tướng quân cổ đại khoác trên người…Trừ tấm cuối cùng ra, ba món còn lại đều giống với quần áo Phó Huân hắn từng mặc.
Phó Huân nghĩ trước đó thời gian mình diễn trò với Giang Phi dài như vậy, Giang Phi khẳng định sẽ không chỉ vẽ một bộ cho hắn, cho nên bốn bức tranh này khẳng định chính là Giang Phi khi đó lén vẽ mình.
Còn về bản vẽ tướng quân chibi trên người khoác chiến giáp, rất đơn giản, Giang Phi cậu ta ốm yếu, hèn yếu dễ bắt nạt, dĩ nhiên là muốn Phó Huân hắn thành thiên binh thần tướng cứu cậu, Phó Huân cảm giác mình ở trong lòng Giang Phi nhất định là hình tượng thần tướng uy vũ cao lớn.
Nhớ lại tối hôm qua, Phó Huân lại có một suy đoán, đó chính là mấy tờ vẽ chibi này đều là Giang Phi cố tình bỏ lại, chính là để uyển chuyển truyền tin cho mình rằng Giang Phi cậu vẫn thích mình.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Phó Huân lại không tự chủ giương lên, hắn không biết những suy đoán này của mình là đúng hay là sai, nhưng chỉ nghĩ đến cái này có thể, tâm tình phiền muộn suốt một đêm liền khó hiểu buông lỏng hơn rất nhiều.
“A…” Phó Huân cười thầm lẩm bẩm: “Thật có tâm cơ…”
==================
Rạng hơn bốn giờ sáng Diệp Phong Miên trở lại, ngủ một giấc đến hơn mười một giờ trưa, khi anh rời khỏi phòng ngủ đến phòng vệ sinh liền nghe thấy động tĩnh truyền từ phòng bếp, khóe miệng theo bản năng nhếch lên.
Anh rất thích loại cảm giác này, loại cảm giác của gia đình, có người mình quan tâm ở bên cạnh.
Diệp Phong Miên rửa mặt xong liền đi ra, đi tới phòng bếp, anh nhìn Giang Phi bận rộn hăng say trong phòng bếp, mỉm cười nói: “Có gì cần anh giúp không?”
“Không có không có, vốn là còn mấy thứ, em rất nhanh sẽ xong thôi.” Giang Phi cười nói: “Phong ca tới bàn ăn chờ trước đi.”
“Lẽ ra hẳn phải là anh chiếu cố em.” Diệp Phong Miên đi tới bên cạnh Giang Phi, vừa kéo tay áo vừa nhẹ giọng nói: “Nếu không phải thích tài nấu nướng của em, anh khẳng định sẽ mang em ra ngoài ăn.”
Giang Phi mím môi, trong lòng ấm áp vô cùng, cậu len lén nhìn trộm gò má anh tuấn của Diệp Phong Miên, dưới hàng mi tỉ mỉ là con ngươi trong sáng thâm túy, đuôi mắt cong dài nhu hòa, cộng thêm sống mũi thẳng tắp hoàn mỹ cùng đường cong cằm dưới…
Diệp Phong Miên tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Giang Phi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Giang Phi, bắt trọn ánh mắt liếc trộm của cậu.
Giang Phi vội vàng rụt cổ quay đầu, mặt trong nháy mắt đỏ như muốn nhỏ máu.
Diệp Phong Miên cười không nói.
Thời điểm ăn trưa, Diệp Phong Miên nhắc tới lễ trao giải âm nhạc long trọng phải tham gia, anh coi như là khách quý trao giải tham dự trong đó.
Đây cũng là công việc cuối cùng trước kỳ nghỉ dài hạn của anh.
“Lễ trao giải bắt đầu vào bảy giờ tối, kết thúc lúc chín giờ.” Diệp Phong Miên nói: “Anh đã bảo trợ lý đặt hai vé máy bay bay lúc mười giờ rưỡi tối nay, chờ lễ trao giải vừa kết thúc, chúng ta sẽ đi ngay đến sân bay.”
Giang Phi hết sức kinh ngạc: “Tối nay liền lên đường?”
Diệp Phong Miên cười gật đầu một cái: “Đúng, tối nay liền lên đường, ngủ một đêm trên máy bay, sáng mai là có thể tới.”
“Em cho là sáng ngày mốt đi, đồ còn chưa thu thập.”
“Không phải mang cái gì, chỉ cần dẫn được người là ổn rồi.” Diệp Phong Miên cười nhẹ giọng nói: “Còn lễ trao giải tối nay, anh đã xin người tổ chức thêm một tấm vé, em có thể vào hội trường ngồi chung một chỗ với anh, như vậy sẽ không phải ở bên ngoài chờ anh, chờ lễ vừa kết thúc, chúng ta liền lên đường.”
Danh sách chương