Lời của Phó Huân khiến Giang Phi dở khóc dở cười: “Nếu nói như vậy, em cũng không ngại nuôi anh.”

“Em nuôi anh?”

“Làm sao? Coi thường à?” Giang Phi nghiêm túc nói: “Em vẽ tranh rất lợi hại, tuyệt đối nuôi nổi anh.”

Phó Huân nhìn chằm chằm Giang Phi, một lúc lâu mới cười nói: “Được thôi, có em coi như có đường lui cho anh, anh càng không cần gì phải cố kỵ.”

Phó Huân nói như vậy nhất thời làm Giang Phi cảm thấy trách nhiệm của mình trọng đại hơn, cậu lập tức hùng dũng oai vệ nói: “Anh yên tâm, em vĩnh viễn đứng sau lưng anh…”

Phó Huân cười một tiếng, không nói gì nữa, thời điểm cúi đầu dùng cơm, ý cười đáy mắt dần dần tản đi, ánh mắt trở nên thâm trầm phức tạp.

Dùng cơm xong, Phó Huân liền dẫn Giang Phi đi dạo bên trong trang viên.

Bên trong nhà kính nhỏ trồng hoa trong vườn có một căn phòng gỗ thấp, trong đó có nuôi hai con Alaska, dáng người rất lớn, cực kỳ thân với người.

Giang Phi nhìn mà cảm thấy thập phần thân thiết, bởi vì hai chú chó này giống y đúc hai con Alaska mà cậu nuôi khi còn bé trong trí nhớ.

Hai con chó nhào móng trước lên trên người Giang Phi, vui sướng lắc lắc cái đuôi, Giang Phi thích không chịu được, cả người gần như sắp ngã nhào xuống đất, còn cười khanh khách không ngừng.

Phó Huân nhìn Giang Phi vui cười không ngớt, khóe miệng cũng bất tri bất giác giương lên.

“Anh chưa từng nói với em anh có nuôi chó.” Giang Phi một bên ngồi xổm trên đất đùa giỡn với hai con chó, một bên không quay đầu lại nói với Phó Huân sau lưng: “Lần nào anh vừa đến chỗ em cũng đều ôm Đại Quất, em còn cho rằng anh thích mèo cơ.”

“Nếu em thích, chờ khi chúng ta trở về thành phố Trung Nam liền mang theo hai con chó này.” Phó Huân nói.

“Cũng không cần đâu, hiện tại đùa giỡn với chúng một chút em đã rất thỏa mãn rồi.” Giang Phi nói: “Còn nhớ hai con chó em nuôi khi còn bé không? Sau khi bọn chúng qua đời, em liền thầm thề, đời này sẽ không nuôi chó nữa.”

“Tại sao?”

“Em cảm thấy mình không bảo vệ được bọn chúng.” Giang Phi thấp giọng nói: “Hiện tại em chỉ muốn cố gắng bảo vệ thật tốt những gì em đang có, tất cả những thứ còn lại em đều không xa cầu…”

Phó Huân khẽ cười một tiếng: “Không phải còn có anh sao?”

Giang Phi đứng lên, xoay người nhìn Phó Huân sắc mặt nhu hòa, yên lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Phó Huân, năm đó sau khi anh rời khỏi Giang gia, em thật sự chưa từng khi dễ Phó Nam…Em biết Phó Nam là người thân rất quan trọng với anh, nhưng xin anh tin tưởng em, chuyện thật sự không phải như cậu ta nói với anh.”

Phó Huân không nghĩ tới Giang Phi lại đột nhiên nhảy đề tài sang chuyện này, hắn mỉm cười gật đầu một cái: “Ừ, anh tin em.”

Phó Nam được Phó Huân đưa đến một hòn đảo nhỏ, nhưng hắn lại nói với Giang Phi rằng hắn đưa Phó Nam sang nước* du học, chờ khi bọn họ kết hôn, Phó Nam mới có thể trở về.

Giang Phi nửa tin nửa ngờ: “Anh…anh thật sự tin tưởng em sao?”

“Năm đó các em cũng còn nhỏ, anh nghĩ có khả năng là Tiểu Nam em ấy nhớ nhầm.”

Giang Phi tiến lên ôm lấy eo Phó Huân, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực khi còn bé em đã hâm mộ Phó Nam, hâm mộ cậu ấy có một người anh đáng tin như anh, nhưng hiện tại em không hâm mộ nữa, bởi vì anh đã là của em…”

Phó Huân hơi ngẩn ra, không khỏi cười nói: “Khi còn bé chưa từng thấy em đối tốt với anh.”

Giang Phi nhỏ giọng nói: “Em có len lén đối tốt với anh, chỉ là khi đó anh ghét em, em tốt với anh, anh đều không cảm giác được…”

“…”

———————–

Buổi tối, Phó Huân nhận được thông báo từ trợ lý của Phó Chấn, yêu cầu hắn tối mai đến gặp Phó Chấn.

Sau khi cúp điện thoại từ trợ lý Phó Chấn, Phó Huân liền nhận được điện thoại của Phó Thâm Trạch, hơn nữa còn là Phó Thâm Trạch tự mình gọi tới.

Phó Thâm Trạch hẹn trưa mai Phó Huân cùng dùng cơm, bảo có chuyện quan trọng cần thương nghị, Phó Huân liền vui vẻ đồng ý, cuối cùng Phó Thâm Trạch còn đặc biệt dặn dò, bảo Phó Huân dẫn nam nhân hắn mang tới từ thành phố Trung Nam đi theo.

“Tứ thúc thật là nắm rõ tôi như lòng bàn tay a.” Phó Huân khẽ cười nói.

“Như nhau.” Phó Thâm Trạch chậm rãi cười nói: “Như vậy vừa vặn có thể thẳng thắn với nhau.”

“Thẳng thắn?” Phó Huân cười nói: “Vậy tôi liền mong chờ thành ý ngày mai của Tứ thúc vậy.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Huân liền nói chuyện gặp mặt với Phó Thâm Trạch với Giang Phi, cũng nói một vài thứ cần chú ý cho Giang Phi.

“Em cứ cố gắng giữ yên lặng là được.” Giang Phi nói: “Anh và hắn là địch nhân, em cũng không cần phải cố ý lấy lòng hắn, cứ quen mặt là được rồi.”

“Ừ, tối mai khi anh gặp mặt cha anh, anh cũng sẽ nói cho lão chuyện của em và anh.” Phó Huân nói: “Chỉ cần cha đồng ý cho anh kết hôn với em, Phó Thâm Trạch liền không dám động đến em.”

Giang Phi sửng sốt: “Ý anh là Tứ thúc của anh muốn hại em?”

“Từ nhỏ đến lớn, phàm là người anh coi là chí thân, hắn đều âm thầm hạ sát thủ.” Phó Huân nói: “Hắn lấy cái này làm niềm vui.”

Giang Phi bị dọa đến toàn thân đổ mô hôi lạnh, tay không khỏi nắm chặt góc áo ngủ bên hông Phó Huân, thấp thỏm bất an nói: “Vậy hắn…hắn biết chuyện giữa chúng ta sao?”

“Hắn rõ ràng.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Bất quá em đừng lo, hắn coi như muốn hại em cũng sẽ không động thủ bây giờ, mà qua tối mai, chờ sau khi cha anh biết sự tồn tại của em, hắn liền không dám động đến em nữa.”

“Chuyện hắn làm với anh, cha anh ông ấy cũng mặc kệ sao?”

“Cuộc tranh đấu giữa anh và Phó Thâm Trạch, cha anh vẫn luôn nắm rõ, nhưng lão chưa từng tham gia.” Phó Huân nói: “Sống chết của anh đối với hắn mà nói chỉ là căn cơ để phán định mạnh yếu của anh mà thôi, chỉ cần anh không chết trong tay của Phó Thâm Trạch, anh vẫn là con trai hợp cách của hắn.”

Nhìn gương mặt bình tĩnh của Phó Huân mà đáy lòng Giang Phi quặn đau khó hiểu, cậu có thể tưởng tượng ra những khó khăn Phó Huân trải qua mấy năm nay ở Phó gia, không có tri kỷ bên cạnh, chỉ vận hành cơ giới giống như máy móc không có tình cảm dưới sự thao túng máu lạnh của cha.

“Bên cạnh anh không có bao nhiêu người có thể tin.” Phó Huân tiếp tục nói: “Cho dù có trải qua cùng nhau mấy năm thì phản bội cũng chỉ trong khoảnh khắc, cho dù là tâm phúc hiện tại thì ngày thường cũng có thể che giấu dụng tâm.”

“Kỳ thực…kỳ thực em cảm thấy Trương Ngạo Ngô Thân còn có Trầm tổng bọn họ cực kỳ tốt…”

“Đúng là có thể phó thác, bất quá là lãnh đạo của bọn họ, anh không cách nào nói lời trong lòng ra như em, người lãnh đạo có bất kỳ cảm xúc tiêu cực hay để lộ một mặt yếu ớt bất an sẽ khiến cho người dưới trướng hoang mang lo lắng.” Phó Huân vừa nói, vừa hôn lên trán Giang Phi, nhẹ giọng: “Giang Phi, anh chỉ có em…”

Lòng Giang Phi quặn đau dữ dội, cậu ôm chặt lấy eo của Phó Huân, thần sắc kiên định nói: “Ít nhất em tuyệt đối sẽ không phản bội anh, bất luận xảy ra chuyện gì, em cũng đều vĩnh viễn đứng ở bên anh.”

Phó Huân cười: “Đây là chính là em nói, vô luận xảy ra bất kỳ chuyện gì, em cũng đều không rời khỏi anh.”

“Ừ, em thề.” Giang Phi dùng sức gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện