Giang Phi liên lạc với Hoa di, cậu bảo với Hoa di rằng bên mình gặp phải chút việc khó khăn, tạm thời không phân thân ra đến bệnh viện được.
Kỳ thực sau khi bình tĩnh lại, Giang Phi nghĩ đến lúc trước Hoa di nói với cậu, nam nhân đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe mẹ mình cùng sai khiến bệnh viện dừng hết thuốc của mẹ mình, rất có thể chính là Phó Huân.
Giang Phi nhớ Phó Huân lúc ở cạnh mình từng nói, mẹ nuôi Phó Thu Uyển của hắn chết là do mẹ mình một tay gây nên, theo như phong cách hành sự của Phó Huân, sau khi điều tra ra như vậy, hẳn đã đến bệnh viện tìm mẹ mình trước tiên, nhưng hắn lại quay lại đem khoản nợ máu không biết là thật hay là giả này chụp trên đầu Giang Phi cậu, đã nói lên hắn không có ý định hướng mẹ mình đòi lại.
Như vậy chỉ có thể, Phó Huân mặc dù máu lạnh tàn nhẫn, sát phạt ngoan tuyệt, nhưng chưa chắc sẽ hạ sát thủ với một nữ nhân đã mất đi thần chí, chung quy loại trả thù này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đây chắc cũng là một trong những nguyên nhân sau khi Phó Huân điều tra ra Nhan Hiểu là hung thủ trực tiếp hại chết mẹ hắn mà không lập tức báo thù.
Một nữ nhân tinh thần hỗn loạn, thật ra thì đã không khác một người chết là mấy.
Giang Phi đoán Phó Huân âm thầm ra lệnh bệnh viện dừng việc chữa trị mẹ mình, là muốn cho mẹ mình tự sinh tự diệt, cậu chỉ cần tỏ vẻ cái gì cũng không biết, không cắt đi lối báo thù này của Phó Huân, vậy sự chú ý của Phó Huân sẽ vĩnh viễn không chuyển tới trên người mẹ mình.
Ngược lại nếu như hiện tại cậu đến bệnh viện hỏi thăm tình huống cho mẹ hoặc chuyển viện tiếp tục chữa trị, bên phía Phó Huân nhất định sẽ lập tức nhận được tin tức, vậy càng khó giữ mẹ mình hơn.
Giang Phi chỉ giữ lại cho mình mấy trăm đồng để sinh hoạt, sau đó gửi toàn bộ tiền còn thừa lại trong tài khoản cho Hoa di, cậu kính nhờ Hoa di chăm sóc kỹ mẹ mình, thuốc nào nên dùng thì dùng cái đó, nhưng tất cả đều phải tiến hành trong bóng tối, ngàn vạn lần không thể để người khác biết thuốc mẹ mình vẫn tiếp tục.
Nếu như bị Phó Huân biết, như vậy tất cả liền kết thúc.
Dưới sự truy hỏi liên tục của Hoa di, Giang Phi mới nói với Hoa di, cậu đắc tội với một vị phú thương ở thành phố Trung Nam, phú thương kia muốn trả thù mình và người nhà, cậu bây giờ chỉ có thể lẩn tránh ở bên ngoài, chờ ngọn gió này qua đi cậu mới dám trở về.
Ở trong mắt Hoa di, Giang Phi là thanh niên ôn thiện hợp lòng người, bà luôn cảm giác người tốt như Giang Phi cho dù chọc phải người nào, cũng nhất định là do đối phương cậy mạnh quá đáng trước.
“Giang Phi a, rất nghiêm trọng sao?” Hoa di lo lắng nói.
“Hoa di, người đừng lo lắng, phú thương kia là một người bận rộn, hắn sẽ không mãi theo dõi tên dân quèn như cháu đâu, chuyện này nhiều nhất là nửa năm liền kết thúc.” Giang Phi an ủi Hoa di, kỳ thực cũng là đang an ủi chính mình: “Chỉ là người ngàn vạn lần đừng để người ta biết mình âm thầm liên lạc với cháu, cháu lo sẽ liên lụy người.”
Giang Phi trò chuyện với Hoa di rất lâu, để giảm bớt lo lắng của Hoa di, cậu tận lực đơn giản hóa một chút cuộc trò chuyện, có lẽ chỉ cần cậu lẩn tránh ở bên ngoài vài tháng, tất cả vấn đề trước mắt liền có thể giải quyết dễ dàng.
Cúp điện thoại, Giang Phi thay một bộ quần áo cực kỳ đơn giản, khoác áo lông thật dày, đeo khẩu trang, chùm mũ áo lên đầu, cho đến khi toàn thân cao thấp chỉ còn lộ ra hai con mắt mới rời khỏi nhà nghỉ.
Giang Phi đi tới hiệu thuốc mua chút thuốc trước, sau đó đi đến một quán ăn nhỏ gần nhà nghỉ gọi một tô mì, mới vừa ăn được một nửa, điện thoại di động của Giang Phi bỗng nhiên vang lên, dọa cậu sợ hết hồn.
Trước khi Phó Huân rời khỏi phòng trọ Giang Phi sáng nay đã bức ép Giang Phi lưu số điện thoại của hắn vào trong điện thoại di động, cho nên giờ phút này thấy tên hiển thị người điện tới là hai chữ ‘Phó Huân’ nhìn thấy mà giật mình kia, Giang Phi chỉ cảm thấy ngực run lên, một giây kế tiếp liền theo bản năng cúp điện thoại.
Lòng bàn tay Giang Phi thấm đẫm mồ hôi lạnh, cậu cực kỳ bất an, luôn có loại dự cảm không rõ rằng một giây kế tiếp người của Phó Huân sẽ tìm tới nơi này…Cậu còn chưa muốn chết, vẫn không thể chết! Giang Phi nhanh chóng tắt máy điện thoại di động, mì trong bát vẫn còn thừa một nửa đã trả tiền rời khỏi quán cơm.
Giang Phi đến một phòng làm việc, làm lại thẻ điện thoại lần nữa, sau đó nhanh chóng trở lại nhà nghỉ.
Một đêm này, Giang Phi lăn lộn khó ngủ, cuối cùng dứt khoát quyết định, trời vừa sáng cậu liền rời khỏi nơi này, đến thành phố khác xa hơn, cho dù là núp ở một cái huyện quê nhỏ, chỉ cần có thể tránh được sự đuổi giết của Phó Huân thì ủy khuất gì khổ sở gì cậu đều chịu đựng được.
Trời tờ mờ sáng, Giang Phi đã thu thập xong đồ đạc rồi rời khỏi phòng.
Bên ngoài trời đang mưa, trước sân nhà nghỉ nhân viên làm việc đề nghị Giang Phi ngồi ở đại sảnh chờ mưa nhỏ lại rồi hẵng đi, nhưng Giang Phi tâm trạng không yên căn bản không thể bình tĩnh ngồi chờ được, cậu đến tiệm tạp hóa cách vách nhà nghỉ mua một cái ô, cuối cùng trực tiếp che ô kéo vali đi vào trong mưa.
Giang Phi đứng ở ven đường chờ xe, nhưng ở vùng ngoại ô rạng sáng lúc năm sáu giờ lại thêm trời mưa, trên đường căn bản không thấy được cái xe taxi nào, lác đác mấy xe đi qua đều là xe riêng, nước đọng trên đường bay như tên bắn, nhiều lần thiếu chút nữa bắn bẩn cả người Giang Phi.
Giang Phi cảm thấy vừa lạnh vừa đói, thần kinh căng thẳng cao độ cả một đêm, giờ phút này đầu óc quay cuồng, chỉ muốn tìm một nơi ấm áp thư thích ngả đầu ngủ đến hôn thiên ám địa.
Giang Phi mệt mỏi nắm chặt cái ô, một trận gió lạnh thổi qua, cây ô trong tay Giang Phi bị thổi bay tới giữa lòng đường, cậu theo bản năng buông vali trong tay ra đuổi theo, kết quả mới vừa cầm cán ô, bên mặt truyền tới tiếng thắng xe chói tai, Giang Phi vừa quay đầu liền thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đang lao về phía mình.
Xe cách Giang Phi chưa tới nửa thước liền kịp thời thắng lại, nhưng Giang Phi lại bị dọa sợ ngã ngồi trong vũng nước, sợ hãi thiếu chút nữa bị đâm chết lúc này khiến sắc mặt cậu trắng bệch, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại trong cơn run rẩy.
Cửa xe bị mở ra, một vị tài xế cao lớn vạm vỡ đi tới trước xe, khi xác định xe mình không đâm phải Giang Phi, lúc này mới chỉ Giang Phi mắng không thương tiếc: “Con mẹ nó cậu có thần kinh không? Có thể nhìn đường hay không, muốn giả người bị đâm sao?”
Giờ phút này tài xế nghĩ thôi cũng sợ tới cực điểm.
Giang Phi biết đây là mình sai, cậu vội vàng từ dưới đất bò dậy, không ngừng gập lưng hướng bác tài nói xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không có đâm…giả người bị đâm, vô cùng xin…xin lỗi, tôi…tôi thật…thật không phải cố ý…thật xin lỗi…”
Lúc này, cửa sau xe thương vụ liền bị mở ra, một nam nhân cao lớn, dáng dấp anh tuấn xuống xe, đi tới trước xe, nhìn Giang Phi cả người xộc xệch, hỏi nhỏ: “Không bị thương chứ.”
Nghe được thanh âm quen thuộc này, thân hình Giang Phi vẫn đang cúi thấp đầu nói xin lỗi chấn động một cái.
Đây là…
“Căn bản không đâm phải cậu ta, là tự cậu ta ngã xuống đất.” Tài xế nói: “Không có chuyện gì đâu Diệp tiên sinh, ngài lên xe đi, chúng ta tiếp tục lên đường.”
Lúc này, trợ lý của nam nhân cũng xuống xe, bật ô che mưa cho nam nhân, nam nhân quay đầu nói với trợ lý: “Hay là cho cậu ta ít tiền đi.”
Vào giờ phút này, Giang Phi đứng đơ tại chỗ, cậu ngơ ngác nhìn bóng người cao lớn cách mấy thước đó, trong nháy mắt cho rằng đang nằm mơ.
Đó là…
Diệp Phong Miên!!
Diệp Phong Miên mặc áo khoác ka ki, thân hình hắn thẳng tắp, tỷ lệ người hoàn hảo, khuôn mặt anh tuấn ôn hòa, trên người tỏa ra cỗ văn chất lịch sự phong độ cùng ưu nhã, ánh mắt hắn dịu dàng thâm thúy, khóe miệng khẽ nhấp khiến người ta có một loại ảo giác thâm tình mà đắm chìm vào.
Khi Diệp Phong Miên ngước mắt nhìn tới Giang Phi, Giang Phi theo bản năng cúi đầu, cậu sờ khẩu trang trên mặt, lại vô thức kéo căng cái mũ trên đầu xuống, cái loại chán nản cùng chật vật không muốn bị Diệp Phong Miên thấy mình cùng vừa khao khát được Diệp Phong Miên nhận ra tạo thành hai loại mâu thuẫn trong lòng Giang Phi, trong lúc nhất thời tim Giang Phi đập loạn, thở mạnh cũng không dám.
Cậu đã từng đáp ứng Diệp Phong Miên, nhất định sẽ cố gắng sống, một ngày nào đó sẽ mang thành tựu phấn đấu cùng sự tự tin dào dạt, cười đứng ở bên cạnh anh, thế nhưng…
Nhưng vào giờ khắc này khác nhau một trời một vực, khiến Giang Phi ngay cả mở miệng nhận nhau cũng chẳng có dũng khí
Kỳ thực sau khi bình tĩnh lại, Giang Phi nghĩ đến lúc trước Hoa di nói với cậu, nam nhân đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe mẹ mình cùng sai khiến bệnh viện dừng hết thuốc của mẹ mình, rất có thể chính là Phó Huân.
Giang Phi nhớ Phó Huân lúc ở cạnh mình từng nói, mẹ nuôi Phó Thu Uyển của hắn chết là do mẹ mình một tay gây nên, theo như phong cách hành sự của Phó Huân, sau khi điều tra ra như vậy, hẳn đã đến bệnh viện tìm mẹ mình trước tiên, nhưng hắn lại quay lại đem khoản nợ máu không biết là thật hay là giả này chụp trên đầu Giang Phi cậu, đã nói lên hắn không có ý định hướng mẹ mình đòi lại.
Như vậy chỉ có thể, Phó Huân mặc dù máu lạnh tàn nhẫn, sát phạt ngoan tuyệt, nhưng chưa chắc sẽ hạ sát thủ với một nữ nhân đã mất đi thần chí, chung quy loại trả thù này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đây chắc cũng là một trong những nguyên nhân sau khi Phó Huân điều tra ra Nhan Hiểu là hung thủ trực tiếp hại chết mẹ hắn mà không lập tức báo thù.
Một nữ nhân tinh thần hỗn loạn, thật ra thì đã không khác một người chết là mấy.
Giang Phi đoán Phó Huân âm thầm ra lệnh bệnh viện dừng việc chữa trị mẹ mình, là muốn cho mẹ mình tự sinh tự diệt, cậu chỉ cần tỏ vẻ cái gì cũng không biết, không cắt đi lối báo thù này của Phó Huân, vậy sự chú ý của Phó Huân sẽ vĩnh viễn không chuyển tới trên người mẹ mình.
Ngược lại nếu như hiện tại cậu đến bệnh viện hỏi thăm tình huống cho mẹ hoặc chuyển viện tiếp tục chữa trị, bên phía Phó Huân nhất định sẽ lập tức nhận được tin tức, vậy càng khó giữ mẹ mình hơn.
Giang Phi chỉ giữ lại cho mình mấy trăm đồng để sinh hoạt, sau đó gửi toàn bộ tiền còn thừa lại trong tài khoản cho Hoa di, cậu kính nhờ Hoa di chăm sóc kỹ mẹ mình, thuốc nào nên dùng thì dùng cái đó, nhưng tất cả đều phải tiến hành trong bóng tối, ngàn vạn lần không thể để người khác biết thuốc mẹ mình vẫn tiếp tục.
Nếu như bị Phó Huân biết, như vậy tất cả liền kết thúc.
Dưới sự truy hỏi liên tục của Hoa di, Giang Phi mới nói với Hoa di, cậu đắc tội với một vị phú thương ở thành phố Trung Nam, phú thương kia muốn trả thù mình và người nhà, cậu bây giờ chỉ có thể lẩn tránh ở bên ngoài, chờ ngọn gió này qua đi cậu mới dám trở về.
Ở trong mắt Hoa di, Giang Phi là thanh niên ôn thiện hợp lòng người, bà luôn cảm giác người tốt như Giang Phi cho dù chọc phải người nào, cũng nhất định là do đối phương cậy mạnh quá đáng trước.
“Giang Phi a, rất nghiêm trọng sao?” Hoa di lo lắng nói.
“Hoa di, người đừng lo lắng, phú thương kia là một người bận rộn, hắn sẽ không mãi theo dõi tên dân quèn như cháu đâu, chuyện này nhiều nhất là nửa năm liền kết thúc.” Giang Phi an ủi Hoa di, kỳ thực cũng là đang an ủi chính mình: “Chỉ là người ngàn vạn lần đừng để người ta biết mình âm thầm liên lạc với cháu, cháu lo sẽ liên lụy người.”
Giang Phi trò chuyện với Hoa di rất lâu, để giảm bớt lo lắng của Hoa di, cậu tận lực đơn giản hóa một chút cuộc trò chuyện, có lẽ chỉ cần cậu lẩn tránh ở bên ngoài vài tháng, tất cả vấn đề trước mắt liền có thể giải quyết dễ dàng.
Cúp điện thoại, Giang Phi thay một bộ quần áo cực kỳ đơn giản, khoác áo lông thật dày, đeo khẩu trang, chùm mũ áo lên đầu, cho đến khi toàn thân cao thấp chỉ còn lộ ra hai con mắt mới rời khỏi nhà nghỉ.
Giang Phi đi tới hiệu thuốc mua chút thuốc trước, sau đó đi đến một quán ăn nhỏ gần nhà nghỉ gọi một tô mì, mới vừa ăn được một nửa, điện thoại di động của Giang Phi bỗng nhiên vang lên, dọa cậu sợ hết hồn.
Trước khi Phó Huân rời khỏi phòng trọ Giang Phi sáng nay đã bức ép Giang Phi lưu số điện thoại của hắn vào trong điện thoại di động, cho nên giờ phút này thấy tên hiển thị người điện tới là hai chữ ‘Phó Huân’ nhìn thấy mà giật mình kia, Giang Phi chỉ cảm thấy ngực run lên, một giây kế tiếp liền theo bản năng cúp điện thoại.
Lòng bàn tay Giang Phi thấm đẫm mồ hôi lạnh, cậu cực kỳ bất an, luôn có loại dự cảm không rõ rằng một giây kế tiếp người của Phó Huân sẽ tìm tới nơi này…Cậu còn chưa muốn chết, vẫn không thể chết! Giang Phi nhanh chóng tắt máy điện thoại di động, mì trong bát vẫn còn thừa một nửa đã trả tiền rời khỏi quán cơm.
Giang Phi đến một phòng làm việc, làm lại thẻ điện thoại lần nữa, sau đó nhanh chóng trở lại nhà nghỉ.
Một đêm này, Giang Phi lăn lộn khó ngủ, cuối cùng dứt khoát quyết định, trời vừa sáng cậu liền rời khỏi nơi này, đến thành phố khác xa hơn, cho dù là núp ở một cái huyện quê nhỏ, chỉ cần có thể tránh được sự đuổi giết của Phó Huân thì ủy khuất gì khổ sở gì cậu đều chịu đựng được.
Trời tờ mờ sáng, Giang Phi đã thu thập xong đồ đạc rồi rời khỏi phòng.
Bên ngoài trời đang mưa, trước sân nhà nghỉ nhân viên làm việc đề nghị Giang Phi ngồi ở đại sảnh chờ mưa nhỏ lại rồi hẵng đi, nhưng Giang Phi tâm trạng không yên căn bản không thể bình tĩnh ngồi chờ được, cậu đến tiệm tạp hóa cách vách nhà nghỉ mua một cái ô, cuối cùng trực tiếp che ô kéo vali đi vào trong mưa.
Giang Phi đứng ở ven đường chờ xe, nhưng ở vùng ngoại ô rạng sáng lúc năm sáu giờ lại thêm trời mưa, trên đường căn bản không thấy được cái xe taxi nào, lác đác mấy xe đi qua đều là xe riêng, nước đọng trên đường bay như tên bắn, nhiều lần thiếu chút nữa bắn bẩn cả người Giang Phi.
Giang Phi cảm thấy vừa lạnh vừa đói, thần kinh căng thẳng cao độ cả một đêm, giờ phút này đầu óc quay cuồng, chỉ muốn tìm một nơi ấm áp thư thích ngả đầu ngủ đến hôn thiên ám địa.
Giang Phi mệt mỏi nắm chặt cái ô, một trận gió lạnh thổi qua, cây ô trong tay Giang Phi bị thổi bay tới giữa lòng đường, cậu theo bản năng buông vali trong tay ra đuổi theo, kết quả mới vừa cầm cán ô, bên mặt truyền tới tiếng thắng xe chói tai, Giang Phi vừa quay đầu liền thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đang lao về phía mình.
Xe cách Giang Phi chưa tới nửa thước liền kịp thời thắng lại, nhưng Giang Phi lại bị dọa sợ ngã ngồi trong vũng nước, sợ hãi thiếu chút nữa bị đâm chết lúc này khiến sắc mặt cậu trắng bệch, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại trong cơn run rẩy.
Cửa xe bị mở ra, một vị tài xế cao lớn vạm vỡ đi tới trước xe, khi xác định xe mình không đâm phải Giang Phi, lúc này mới chỉ Giang Phi mắng không thương tiếc: “Con mẹ nó cậu có thần kinh không? Có thể nhìn đường hay không, muốn giả người bị đâm sao?”
Giờ phút này tài xế nghĩ thôi cũng sợ tới cực điểm.
Giang Phi biết đây là mình sai, cậu vội vàng từ dưới đất bò dậy, không ngừng gập lưng hướng bác tài nói xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không có đâm…giả người bị đâm, vô cùng xin…xin lỗi, tôi…tôi thật…thật không phải cố ý…thật xin lỗi…”
Lúc này, cửa sau xe thương vụ liền bị mở ra, một nam nhân cao lớn, dáng dấp anh tuấn xuống xe, đi tới trước xe, nhìn Giang Phi cả người xộc xệch, hỏi nhỏ: “Không bị thương chứ.”
Nghe được thanh âm quen thuộc này, thân hình Giang Phi vẫn đang cúi thấp đầu nói xin lỗi chấn động một cái.
Đây là…
“Căn bản không đâm phải cậu ta, là tự cậu ta ngã xuống đất.” Tài xế nói: “Không có chuyện gì đâu Diệp tiên sinh, ngài lên xe đi, chúng ta tiếp tục lên đường.”
Lúc này, trợ lý của nam nhân cũng xuống xe, bật ô che mưa cho nam nhân, nam nhân quay đầu nói với trợ lý: “Hay là cho cậu ta ít tiền đi.”
Vào giờ phút này, Giang Phi đứng đơ tại chỗ, cậu ngơ ngác nhìn bóng người cao lớn cách mấy thước đó, trong nháy mắt cho rằng đang nằm mơ.
Đó là…
Diệp Phong Miên!!
Diệp Phong Miên mặc áo khoác ka ki, thân hình hắn thẳng tắp, tỷ lệ người hoàn hảo, khuôn mặt anh tuấn ôn hòa, trên người tỏa ra cỗ văn chất lịch sự phong độ cùng ưu nhã, ánh mắt hắn dịu dàng thâm thúy, khóe miệng khẽ nhấp khiến người ta có một loại ảo giác thâm tình mà đắm chìm vào.
Khi Diệp Phong Miên ngước mắt nhìn tới Giang Phi, Giang Phi theo bản năng cúi đầu, cậu sờ khẩu trang trên mặt, lại vô thức kéo căng cái mũ trên đầu xuống, cái loại chán nản cùng chật vật không muốn bị Diệp Phong Miên thấy mình cùng vừa khao khát được Diệp Phong Miên nhận ra tạo thành hai loại mâu thuẫn trong lòng Giang Phi, trong lúc nhất thời tim Giang Phi đập loạn, thở mạnh cũng không dám.
Cậu đã từng đáp ứng Diệp Phong Miên, nhất định sẽ cố gắng sống, một ngày nào đó sẽ mang thành tựu phấn đấu cùng sự tự tin dào dạt, cười đứng ở bên cạnh anh, thế nhưng…
Nhưng vào giờ khắc này khác nhau một trời một vực, khiến Giang Phi ngay cả mở miệng nhận nhau cũng chẳng có dũng khí
Danh sách chương