Trầm Thanh Lễ chuẩn bị thương nghị với Phó Huân chuyện làm ăn quan trọng, hắn vừa bước vào cửa phòng làm việc liền thấy Phó Huân nhắm mắt dựa vào trên ghế, khóe miệng khẽ nhấp, nhìn qua cực kỳ thảnh thơi, ngón tay rất có tiết tấu, khoan thai gõ trên mặt bàn.

Phó Huân hiện tại đã cơm nước no nê, bộ dáng vui vẻ nghỉ ngơi buổi chiều như vậy, Trầm Thanh Lễ thấy không khỏi cười hai tiếng, hắn đặt văn kiện trong tay lên bàn khẽ cười nói: “Có chuyện gì tốt à chia sẻ một chút đi?”

Phó Huân cũng không mở mắt, lười biếng nói: “Chỉ là kiếm được đồ chơi hợp khẩu vị thôi, không đáng để nói.”

Phó Huân vừa nói như vậy, Trầm Thanh Lễ cũng lập tức ý thức được hẳn là chuyện sinh hoạt cá nhân của Phó Huân, liền không tiếp tục hỏi nữa, mà là nhàn nhạt nói: “Hy vọng thứ đồ chơi kia của cậu, có thể giúp cậu hóa giải được chậu nước lạnh kế tiếp của tôi.”

Phó Huân chậm rãi mở hai mắt ra, biết là xảy ra chuyện, hơi nhăn mày nói: “Chuyện gì?”

“Tên Áo Ni Không tối nay cậu muốn gặp tạm thời lật lọng.” Trầm Thanh Lễ nói:  “Thư ký của Áo Ni Không gửi tin, báo Áo Ni Không ngộ độc thức ăn, buổi gặp mặt tối nay với cậu, cùng với ước hẹn trong vòng một tuần đi sâu vào thương lượng toàn bộ hủy bỏ.”

Phó Huân cười nhạt: “Cái cớ ngộ độc thức ăn này thật không tính là mới mẻ.”

“Cậu đã đoán đúng, đích xác là mượn cớ.” Trầm Thanh Lễ tiếp tục nói:  “Theo người của chúng ta điều tra biết được, chuyến bay Áo Ni Không vốn là bay đến thành phố Trung Nam, liền đổi thành vé đến Di Duy Bảo.”

Sắc mặt Phó Huân bỗng trầm xuống: “Di Duy Bảo? Hắn muốn đi gặp Phó Thâm Trạch.”

“Xem hiện tại, cái này có khả năng rất cao.”

Phó Huân từ trên ghế ngồi đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa sổ sát đất bên bàn làm việc, tây trang màu đen tuyền trên người hắn phẳng phiu đến dị thường, đường cắt may hoàn hảo tôn lên thân hình khỏe đẹp cao lớn của hắn, khiến hắn nghiêm túc lúc này vừa thâm trầm lại vừa lãnh tuyệt.

“Phó Thâm Trạch trắng trợn chặn thịt đã đến mép tôi, hắn đây là muốn đánh ở ngoài sáng sao?”

Áo Ni Không là nhà buôn súng ống đạn dược số một số hai ở Mexico, nắm giữ mạch tiêu thụ cùng nguyên liệu chế tạo ma túy, súng ống đạn dược khổng lồ, là một nhân vật hung ác đến ngay cả chính phủ Mexico cũng không cách nào nắm được hắn, thủ đoạn cùng quyền thế cũng chẳng kém cha của Phó Thâm Trạch Phó Chấn là bao.

Phó Huân mất mấy tháng mới đạt được thỏa thuận hợp tác với Áo Ni Không, vốn là định tuần sau hai phe quyết định hợp tác tìm hiểu sâu vào, lại không nghĩ tới…

“Áo Ni Không tạm thời quay đầu tìm Phó Thâm Trạch, chỉ biết là bên Phó Thâm Trạch mở ra điều kiện hấp dẫn Áo Ni Không hơn.” Trầm Thanh Lễ nói: “Nhưng cho lợi nhuận trên cả chúng ta lại còn thêm tiền trù liệu nữa, chắc hẳn coi như hợp tác, Phó Thâm Trạch hắn cũng không kiếm được bao nhiêu.”

Phó Huân cười âm hiểm một tiếng: “Mục đích của hắn là ngồi kế bên tòa núi dựa Áo Ni Không này để áp chế tôi, nào sẽ quan tâm kiếm được bao nhiêu tiền, thắng tôi, tất cả sản nghiệp của Phó gia đều là của hắn, hắn sẽ còn quan tâm chút trước mắt này sao?”

“Bây giờ nên làm thế nào? Không thể bỏ mặc Phó Thâm Trạch cùng một giuộc với Áo Ni Không được.”

“Không dễ quyết định luôn như vậy đâu, Áo Ni Không là người làm ăn, chỉ nhìn lợi ích, hắn muốn hai chọn một, muốn không chỉ là nơi có thể cho lợi ích lớn nhất, mà còn phải lâu dài lại đáng tin.” Phó Huân khẽ cười một tiếng: “Tôi sẽ khiến hắn chủ động quay đầu tìm tôi, bây giờ, trước cứ chờ đã…”

Chạng vạng tối, bởi vì cuộc gặp với Áo Ni Không bị hủy bỏ, Phó Huân cũng rơi vào cảnh rỗi rãi, đám người Trương Ngạo muốn mời Phó Huân đến câu lạc bộ giải trí, lại bị Phó Huân cự tuyệt.

Phó Huân gọi điện thoại cho một tên thủ hạ ở công ty truyền thông dưới trướng mình, bảo hắn an bài cho một người xinh đẹp, cơ trí một chút đến bồi hắn ăn cơm tối.

Lần này là lần thứ hai Hạ Chúc sắp xếp chuyện này cho Phó Huân, lần trước là giới thiệu Hướng Mạt Nhi cho Phó Huân.

Dĩ nhiên là lần trước Hướng Mạt Nhi âm thầm đưa tiền cho tên thuộc hạ này, để hắn đẩy mình tới bên cạnh Phó Huân, tay thủ hạ này bất quá là thuận nước đẩy thuyền, chỉ là hắn không nghĩ tới Hướng Mạt Nhi này lại cao thủ như vậy, mấy tháng liền cho Phó Huân cảm giác mới mẻ, dẫn đến một đám thịt non hoa tươi dưới tay hắn muốn dựa vào quy tắc ngầm một bước lên trời vẫn luôn không có cơ hội.

Lần này, rốt cuộc cơ hội lại tới.

Phó Huân ở phương diện này cũng thật nhân đạo, hắn đối với bạn tình không có cố chấp gì, nhìn vừa mắt là được, cho nên hắn không lợi dụng quyền lợi trên tay làm chuyện khinh nam bá nữ, muốn tất cả đều là đối phương tự nguyện, đến bên cạnh hắn đường hoàng phục vụ hắn là được, đừng giở trò tính toán với hắn, hoặc là chơi trò lạt mềm buộc chặt kia.

“Đúng rồi.” Sắp cúp điện thoại, Phó Huân lại tựa như nghĩ tới điều gì đó, dừng lại mấy giây rồi trầm giọng nói: “Lần này muốn nam.”

Thủ hạ đầu kia sửng sốt rõ ràng, nhưng cũng may thấy nhiều biết rộng, biết khẩu vị hầu hết người có tiền hay thay đổi, liền lập tức nói: “Thuộc hạ bên này lập tức an bài cho ngài.”

Phó Huân đến nhà hàng được chốc lát, nam nhân thủ hạ kia sắp xếp cho hắn liền tới.

Nam nhân này được thủ hạ của Phó Huân lựa ra trong mấy chục thực tập sinh chưa hành nghề ở công ty, bộ dáng đích xác không tệ, mang loại tuấn mỹ nhìn một cái liền bị hấp dẫn, tướng mạo của tiểu thịt tươi này rất thích hợp khiến thị trường bạo giá, bộ xương không lớn, da rất trắng, thanh tú mà lại không âm nhu, tóc nhuộm màu hạt dẻ, tuy đã đầy hai mươi, nhưng lại non nớt như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

“Phó tổng…” Nam nhân nhẹ giọng nói: “Em tên Tiểu Nghệ.”

Thanh âm Tiểu Nghệ rất êm tai, trong trẻo lại ôn nhu.

Ánh mắt Phó Huân rất qua loa quét trên người Tiểu Nghệ một lần, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”

Sau khi Tiểu Nghệ ngồi xuống, Phó Huân cũng cảm giác bầu không khí có chút kỳ lạ, trách thì trách Phó Huân hắn vừa nghĩ tới nam nhân ngồi đối diện có cấu tạo không khác thân thể mình là mấy liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Thời khắc này tâm lý của Phó Huân, hoàn toàn là tâm lý thẳng nam, hắn căn bản không thưởng thức nổi Tiểu Nghệ đối diện này, tình nhân sắc đẹp xuất chúng hai mắt hắn đã nhìn nhiều, nhưng Tiểu Nghệ này…Dáng dấp xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là một nam nhân bằng phẳng không thú vị gì a.

Nếu như ngồi đối diện là bạn bè hoặc đồng bạn làm ăn, Phó Huân sẽ không suy nghĩ gì nhiều nhưng ngồi lại là bạn gối chăn tối nay hắn sẽ cởi hết ôm vào trong ngực, cái này khiến suy nghĩ của Phó Huân không chịu khống chế mà bị phân tán.

Phó Huân càng nghĩ càng không thoải mái, thậm chí càng nghĩ càng…buồn nôn, thức ăn ngon miệng tinh xảo trong đĩa, giờ khắc này cũng nhạt nhẽo vô vị.

“Cậu, đừng ăn.” Phó Huân đột nhiên trầm giọng nói: “Trở về.”

Tiểu Nghệ nhất thời hoảng hốt, trong nháy mắt còn tưởng rằng mình đã làm sai điều gì, vừa định mở miệng hỏi lại bị Phó Huân ngắt lời: “Đừng nói nhảm, bảo cậu trở về thì trở về.”

Tiểu Nghệ vốn thập phần tự tin với nhan sắc của mình, nhưng còn chưa bắt đầu phô vẻ phong tình đã bị kim chủ lui hàng, điều này khiến cậu ta bị đả kích.

Bộ dáng mặt không cảm xúc của Phó Huân khiến Tiểu Nghệ không dám nói gì thêm, cuối cùng chỉ đành phải chán nản chậm rãi đi về.

Sau khi Tiểu Nghệ rời đi, Phó Huân dựa vào ghế salon, cầm lấy điện thoại ra không nhanh không chậm gọi một cuộc điện thoại, trong lòng suy nghĩ phế vật kia nghỉ ngơi cả ngày, vào lúc này thân thể hẳn cũng khôi phục hoàn toàn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện