Tuy là nửa đêm nhưng rất nhiều quán cơm nhỏ xung quanh bệnh viện vẫn còn buôn bán, Giang Phi dẫn theo Phó Huân, hai người đi bộ từ bệnh viện tới một quán ăn nhỏ gần đó.

Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, nhưng bên trong lại sạch sẽ ngăn nắp, Giang Phi cùng Phó Huân ngồi xuống trước một bàn ăn, hai người gọi một bát vằn thắn, bên trên còn thả thêm vài miếng thịt trâu.

Rất khó có được không khí ôn hòa với Giang Phi, Phó Huân tất nhiên muốn thừa thắng truy kích, ngay trong lúc lòng Giang Phi lộ ra kẽ hở mà dùng tốc độ nhanh nhất nắm bắt trong một lần.

“Hơn một tiếng trước, thời điểm em chăm sóc bác gái, anh đã nói điện thoại với Tiểu Nam.” Phó Huân nhẹ giọng: “Anh nói ý nghĩ thật sự trong lòng mình với em ấy.”

“Ý nghĩ thật sự?” Giang Phi không rõ cho nên nhìn Phó Huân: “Cái gì?”

“Chính là người anh thích nhất, là Giang Phi em đó.”

Một câu nói qua loa của Phó Huân, trong nháy mắt liền khiến Giang Phi đánh mất bình tĩnh, ánh mắt Giang Phi quẫn bách, không biết làm sao nhìn xuống mặt bàn, tay ở dưới bàn thì nắm chặt bắp đùi, hồi lâu mới kéo khóe miệng, vô cùng mất tự nhiên cười nói: “Anh…anh có thể đừng nói những lời như vậy nữa được không.”

“Đây là nói thật, sao không thể nói.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Thích em không phải là chuyện mất mặt gì.”

Gò má Giang Phi nóng lên nhưng lại không muốn bị Phó Huân nhìn ra cái gì cho nên liền tự rót cho mình ly trà nóng cúi đầu uống.

“Em không muốn biết Tiểu Nam phản ứng cái gì sao?” Phó Huân nói tiếp.

Giang Phi cúi đầu tiếp tục uống trà, mơ hồ không rõ đáp: “Không…không có hứng thú.”

Phó Huân nhìn ra được Giang Phi khẩn trương liền không khỏi cười khẽ: “Em ấy đã sớm biết tình cảm của anh dành cho em ấy là tình huynh đệ cho nên cũng không thất vọng hay khổ sở gì, em ấy chúc phúc anh, cũng cao hứng cho anh.”

Giang Phi khẽ mím môi, đáy lòng đang căng như dây đàn trong nháy mắt liền được thả lỏng.

“Nga.” Giang Phi ra vẻ không quan tâm đáp một tiếng.

“Tiểu Nam em ấy nói khi nào chúng ta kết hôn, em ấy muốn sắp xếp.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Giang Phi, em cảm thấy sao?”

“Khụ khụ…”

Giang Phi trực tiếp bị sặc đến ho khan, vất vả lắm mới định thần lại, vừa tức vừa gấp trợn mắt nhìn Phó Huân: “Tôi…tôi đáp ứng kết hôn với anh lúc nào, anh…anh đừng được voi đòi tiên.”

“Được.” Phó Huân rất thản nhiên gật đầu một cái: “Vậy anh tiếp tục cố gắng.”

“Cố gắng cái quỷ!” Giang Phi tức giận nói: “Cố gắng mấy tôi cũng không…”

Lời Giang Phi còn chưa nói hết, bà chủ quán cơm đã bưng hai bát mì vằn thắn lên, ngắt quãng giữa chừng như vậy khiến câu nói kế tiếp của Giang Phi cũng chỉ có thể yên lặng nuốt trở về.

Ăn xong rồi rời khỏi quán cơm thì đã hơn không giờ đêm, Giang Phi bảo Phó Huân trở về nhưng Phó Huân cố ý muốn ở lại bồi Giang Phi, cuối cùng dưới sự thuyết phục của Giang Phi, Phó Huân miễn cưỡng ở lại một đêm ở khách sạn kế cận bệnh viện.

Buổi sáng ngày thứ hai, Phó Huân từ sớm đã tới, còn cố ý mang theo bữa sáng cho Giang Phi, vẫn là bánh táo mà Giang Phi cực kỳ thích ăn.

Hơn sáu giờ chạng vạng tối, mẹ của Giang Phi – Nhan Hiểu chậm rãi mở mắt ra, Giang Phi kích động đến lệ nóng doanh tròng, mấy bác sĩ vây quanh mẹ Giang Phi để kiểm tra, còn Giang Phi vẫn đứng ở bên giường bệnh yên lặng lau nước mắt.

Phó Huân thì đứng dựa vào cửa, từ kẽ hở của đám người thấy được nữ nhân trên giường bệnh, giờ phút này đang mở nửa cặp mắt, cực kỳ yếu ớt.

Hiện tại đối mặt với nữ nhân này, ngoại trừ căm ghét ra thì Phó Huân không có bất kỳ cảm giác nào khác, mà liên quan tới cái chết của mẹ nuôi Phó Thu Uyển, hắn cũng có quá nhiều nghi vấn muốn biết từ trong miệng nữ nhân này.

Giang Phi kích động liền theo bản năng ném ánh mắt cảm kích về phía Phó Huân cách đó không xa, chẳng qua là khi thấy sắc mặt quỷ dị âm lệ của Phó Huân, trong chớp nhoáng này, Giang Phi đột nhiên có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Phó Huân chú ý tới ánh mắt Giang Phi ném về phía mình, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười ấm áp.

Giang Phi cũng nhếch miệng cười đáp lại, loại cảm giác cổ quái trong lòng một giây trước cũng theo đó mà biến mất, nước mắt mờ ảo trên hàng mi khiến Giang Phi hoài nghi mình đã nhìn lầm rồi.

Sau khi bác sĩ rời đi, Giang Phi liền trông coi ở bên giường bệnh, Phó Huân tiếp tục ngồi chờ đợi ở bên tường ngoài phòng bệnh, qua hai mấy phút, Giang Phi mới từ trong phòng bệnh đi ra.

“Người vẫn rất yếu ớt, không có sức lực nói chuyện gì, vừa dậy đã ngủ rồi.” Giang Phi nói: “Bất quá từ ánh mắt mẹ tôi nhìn về phía tôi, tôi có thể cảm giác được, bà nhận ra tôi.”

Phó Huân mỉm cười nhẹ giọng trả lời:  “Chúc mừng, cuối cùng em cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ừ.” Giang Phi khẽ cười, cuối cùng liền nhìn xuống mặt đất, sắc mặt có phần mất tự nhiên, hồi lâu mới nói: “Ách…Đã tới giờ cơm tối rồi, tôi…tôi mời anh ăn cơm nhé.”

“Được.”

Giang Phi lái xe, dẫn Phó Huân đến một nhà hàng mắc tiền cách khá xa bệnh viện, nghiêm chỉnh như thế khiến Phó Huân suy đoán Giang Phi muốn nghiêm túc trò chuyện với mình cái gì đó.

Sau khi gọi thức ăn xong, Giang Phi liền yên lặng chuẩn bị tâm trạng, cuối cùng mặt đầy chân thành nói với Phó Huân, cảm ơn.

Mặc dù đã nói nhưng Giang Phi luôn cảm thấy vẫn phải nói một tiếng đàng hoàng nữa.

“Kỳ thực tiếng cám ơn này, không chỉ là vì sự trợ giúp của anh đối với mẹ tôi.” Giang Phi nói: “Còn có…còn có cám ơn anh có thể tha thứ cho lỗi lầm của mẹ tôi năm đó.”

Lúc trước khi Giang Phi đến thăm ngục giam của cha mình đã từ trong miệng Giang Hải Tông kiểm chứng chuyện Phó Huân nói mẹ mình hại chết mẹ nuôi Phó Thu Uyển của hắn, đối với chuyện này Giang Phi vẫn luôn lo lắng đề phòng sợ Phó Huân sẽ trả thù mẹ mình.

Giang Phi biết hai người thân nhất của Phó Huân đời này chính là mẹ nuôi của hắn và Phó Nam, vả lại hắn chưa bao giờ là người bác ái khoan dung gì, hết thảy những gì hắn làm với mình từ khi hắn xuất hiện là có thể nhìn ra được sự tàn nhẫn cùng ác độc của hắn, thế nhưng bây giờ…

Đáy mắt Phó Huân vụt qua một tia khác thường, hắn vươn tay cầm bình trà lên rót cho Giang Phi, cười nói: “Trước kia anh cảm thấy mình sẽ không bỏ phần cừu hận kia nhưng sau khi yêu em, anh lại đột nhiên cảm giác được không gì là anh không bỏ được.”

“…” Giang Phi cúi đầu không nói tiếng nào, hai tay để ở trên bàn nắm thật chặt ly trà trước mặt.

“Không phải vẫn luôn có người nói, tình yêu có thể hóa giải cừu hận sao.” Phó Huân ôn nhu cười nói: “Anh muốn giữa chúng ta, chính là như vậy, nếu như anh có thể làm em yêu anh thì những sai lầm anh phạm trên người em trước đó, em nhất định cũng có thể tha thứ cho anh.”

“Tôi…”

Giang Phi thấp giọng nói: “Tôi tha thứ cho những gì anh làm trước kia.”

“Vậy em…”

“Tạm thời không bàn những thứ khác nữa.” Giang Phi nhanh chóng ngắt lời Phó Huân: “Tạm thời tôi phải chăm sóc cho mẹ tôi thật tốt, những thứ khác…không muốn cân nhắc những thứ khác.”

“Được rồi.” Phó Huân bật cười: “Anh cũng sẽ không một mực bắt em cho anh câu trả lời đâu, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên.”

Giang Phi thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, lúc này lại từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, sau đó theo mặt bàn mà đẩy tới trước mặt Phó Huân.

Mặt Phó Huân tràn đầy nghi ngờ: “Đây là…”

“Trong thẻ này, là tiền sau khi bán đồ anh cho tôi, tôi đã lấy lại những thứ vốn thuộc về tôi rồi, còn thừa lại trả cho anh.” Giang Phi vừa nói, vừa lấy ra hai chiếc đồng hồ đeo tay đặt lên trên bàn, tiếp tục nhẹ giọng: “Hai chiếc đồng hồ này còn chưa kịp bán đi, trả hết lại cho anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện