Vô luận Dịch Thần sau đó hỏi thế nào, Giang Phi cũng nói chuyện trên người mình với hắn.

Ăn trưa xong, Dịch Thần nhận được một cú điện thoại, thần thần bí bí tránh Giang Phi ở trong phòng vệ sinh nói một lúc lâu, sau khi kết thúc liền đi ra, Dịch Thần ngỏ ý mình phải lập tức ra ngoài gặp bạn.

Trước khi đi, Dịch Thần đưa chìa khóa phòng trọ mình cho Giang Phi, bảo cậu mang những đồ cần dọn trong phòng cậu, trực tiếp để hết vào phòng trọ hắn.

Sau khi miễn cưỡng ổn định lại ưu tư, Giang Phi bắt đầu dọn dẹp phòng trọ, nhưng mặc dù cậu dọn dẹp đâu vào đấy, nhưng đầu óc vẫn hỗn loạn, không biết bước kế tiếp nên làm thế nào, cũng không biết Phó Huân chuẩn bị làm gì để đối phó mình…

Cũng có quá nhiều chuyện Giang Phi không nghĩ ra.

Dọn dẹp một hồi, chuông cửa reo, là Dịch Thần vừa ra ngoài không lâu trở lại, hắn trước đó có mượn xe của bạn, kết quả lúc nãy rời đi để quên chìa khóa xe ở trong phòng trọ Giang Phi.

Dịch Thần cầm chìa khóa nói lời tạm biệt với Giang Phi lần nữa, cũng ngỏ ý khi trở về sẽ mua thêm một chút thức ăn, chờ buổi tối muốn Giang Phi làm một bữa thịnh soạn cho hắn.

Sau khi Dịch Thần rời đi chưa được bao lâu, tiếng chuông cửa lại vang lên.

Giang Phi đi tới trước cửa phòng trọ mở cửa ra, rất bất đắc dĩ nói: “Lại quên cái…”

Lời nói được một nửa liền bị nghẹn lại, Giang Phi kinh ngạc nhìn Phó Huân mặt không cảm xúc trước mắt.

Hai giây sau, Giang Phi nhanh chóng lui người dùng sức đóng cửa.

Phó Huân lanh tay lẹ mắt, ấn lên cửa, hành động của Giang Phi vừa rồi trong nháy mắt chọc tức Phó Huân, hắn chợt đẩy cửa.

Lực cánh tay của Phó Huân kinh người, cửa vang lên một tiếng rầm thật lớn bị hắn đẩy lên tường, Giang Phi bị cỗ lực mạnh đẩy lảo đảo lui về phía sau, cuối cùng trực tiếp té ngửa trên đất.

Phó Huân nhấc chân vào cửa, tay nắm cạnh cửa hất một cái, ngay sau đó lại một tiếng vang thật lớn, cửa bị đóng lại.

“Tôi cho rằng đêm hôm đó cậu đã ăn giáo huấn, không nghĩ tới vẫn còn không biết phải trái như vậy.”

Phó Huân lạnh như băng nói, hắn sải bước đi đến bên cạnh Giang Phi, khom người đưa tay xách cổ áo Giang Phi.

Giang Phi sợ hãi tới cực điểm, chân đạp trên đất liên tục rụt về phía sau, một tay cậu che mặt, nức nở cầu khẩn nói: “Thật xin lỗi…thật xin lỗi tôi không dám tôi…tôi không dám đừng giết tôi đừng…đừng giết tôi.”

Phó Huân thu tay về, lạnh lẽo nhăn mày, cao cao tại thượng nhìn nam nhân run lẩy bẩy trên đất, cuối cùng phát ra một tiếng hừ lạnh khinh bỉ.

Phó Huân phát hiện nam nhân này thực sự hèn yếu tới cực điểm, cũng vô dụng tới cực điểm, toàn thân cao thấp thật sự không có một chút giá trị nào khiến hắn phải hoa tâm suy nghĩ cách để hành hạ trả thù.

Phó Huân cũng không khỏi bắt đầu khinh bỉ chính mình, hắn lúc trước đến tột cùng là ôm cái tâm tính gì, mới cùng một tên phế vật chơi trò chơi tình cảm nhiều ngày như vậy, với năng lực của hắn, rõ ràng có thủ đoạn trả thù tàn nhẫn hơn.

Hắn thật sự quá rảnh rang mà.

Nhưng nếu lúc này trực tiếp dùng một đao đâm chết, vậy những tâm tư hắn hao tổn lúc trước, liền uổng phí, cái này khiến hắn có chút không cam lòng…

Huống chi hắn hiện tại đích xác rất rỗi rãnh…

Phó Huân vòng qua Giang Phi, trực tiếp đi tới ghế salon ngồi xuống, lúc này mới phát hiện đống đồ đã được dọn ra ở trong phòng khách, đều là hành lý lớn nhỏ, nhìn thế này có chút giống như định…dọn nhà.

Lúc này Giang Phi chậm rãi từ dưới đất bò dậy, cậu hít mũi một cái, co bả vai hơi cúi đầu, đứng tại chỗ không biết làm sao, cho đến khi Phó Huân mở miệng bảo cậu châm trà.

Giang Phi giống như nhận được thánh chỉ, nhanh chóng đến trước bàn ăn cầm một ly thủy tinh rót trà nóng, thận trọng bưng đến đặt lên trên bàn trà nhỏ trước mặt Phó Huân, cuối cùng tay xoa xoa vạt áo, cúi đầu đứng ở một bên, như nô lệ chờ sai khiến.

Phó Huân nhìn bộ dáng thẽ thọt khúm núm của Giang Phi, lỗ mũi lại là một tiếng hừ khinh bỉ, sau đó lạnh lùng nói: “Định dọn nhà à?”

Giang Phi thận trọng ngước mắt nhìn Phó Huân một cái, sau đó hít sâu một hơn, lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: “Lúc trước để giúp…giúp Phó tổng xoay tiền, liền bán nhà đi, nội trong hôm nay phải…phải dọn…dọn đi.”

“Nga.” Phó Huân làm ngơ chuyện Giang Phi ám chỉ, lại hờ hững nói: “Chuẩn bị dọn đến đâu?”

“Đến…đến nhà bạn ở tạm mấy ngày.”

“Bạn nào?”

Hỏi đến đây, Giang Phi lại luống cuống, rất sợ liên lụy đến Dịch Thần, cậu hết sức trấn định, sau mấy giây cố gắng suy nghĩ liền hèn mọn thấp giọng nói: “Phó tổng, xin ngài nhất định phải tin tưởng tôi, tôi…tôi thật…thật sự không làm chuyện gì với Phó Nam, ngài nhất định phải tin tưởng tôi…”

Phó Huân thổi khói trong miệng, âm u cười một tiếng: “Tôi biết cậu sợ chết, cho nên tôi đã không hi vọng vào việc chính miệng cậu thừa nhận, chân tướng ở trong lòng tôi, không cần cậu tới xác nhận.”

Giang Phi phát hiện Phó Huân đã chắc như đinh đóng cột tội danh của mình, cái này khiến cậu cảm thấy vừa tuyệt vọng vừa bất lực, cái loại ủy khuất không chỗ để phát tiết như bọt biển bế tắc ở trong lòng cậu, con đường phía trước cũng thành một mảnh bóng tối.

Giang Phi cúi đầu, nhỏ giọng khóc thút thít, nhỏ nhẹ hỏi: “Tôi…trong lúc anh có khó khăn, đã dùng toàn bộ tiền tích góp được giúp…giúp anh, cái này chứng minh tôi…tôi hiện tại đã…đã không giống như lúc còn bé…tôi thật…thật sự coi anh thành người thân nhất của tôi…”

“Được cậu coi thành người thân nhất?” Phó Huân âm trầm cười một tiếng: “Lời này nghe sao buồn nôn như vậy.”

Giang Phi tựa như bị người ta đấm một quyền lên mặt, cậu mím chặt miệng, hồi lâu mới nói: “Tôi…tôi cầm rất nhiều tiền giúp anh tránh được một kiếp…”

“Tôi không cướp.” Phó Huân dựa lên ghế salon, hai tay khoanh ngực, nhìn chằm chằm Giang Phi cười: “Tôi là đứa con duy nhất, không có cái gọi là, tranh gia sản với tôi mà huynh đệ tương tàn, câu chuyện đầy rẫy sơ hở của tôi kia, chỉ có loại người ngu xuẩn đến ngang ngạnh như cậu mới có thể tin.”

Lỗ mũi Giang Phi chua xót, một giây tiếp theo nước mắt liền rơi lã chã, kỳ thực sau đêm đó cậu cũng đã ý thức được đây là trò bịp của Phó Huân.

“Nhưng tôi…tôi thật lòng giúp anh…khoản tiền kia là…là toàn bộ tài sản của tôi…”

Nhìn bộ dáng thương tâm muốn chết của Giang Phi, tâm tình Phó Huân tốt hơn nhiều, tự tiếu phi tiếu trả lời: “Số tiền kia là cậu tự nguyện cho.”

“Đó không phải là tôi tự nguyện cho.” Giang Phi ủ rũ khóc lóc bật thốt lên: “Là anh lừa gạt.”

“Cho nên?”

“Tôi sẽ…” Giang Phi cuối cùng cứng rắn nuốt lại ba chữ “báo cảnh sát”.

“Sẽ báo cảnh sát phải không?” Phó Huân nhìn thấu tâm tư của Giang Phi, ung dung thong thả nói: “Tài khoản mà tiền của cậu chuyển vào, là một tài khoản nước ngoài không có liên quan đến tôi, nếu cậu báo cảnh sát, tựa hồ cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, cho nên muốn bảo cánh sát, đi ngay đi…”

Tuy nói là một trò chơi nhỏ không đau không nhột, nhưng quá trình này, Phó Huân cũng chơi hết sức cẩn thận.

Giang Phi lòng như tro tàn, nghĩ đến cha mấy tháng sau sắp ra tù cùng mẹ vẫn còn đang trong bệnh viện tâm thần tiếp nhận trị liệu, cậu gần như sụp đổ, cuối cùng rầm một tiếng quỳ bên cạnh Phó Huân.

“Chỉ cần anh trả lại tiền cho tôi, anh làm thế nào với tôi cũng được…” Giang Phi vừa chảy nước mắt, vừa thấp giọng nói: “Giết tôi cũng được…”

Huynh: Lo lắng mọi người hiểu sai, nên nói rõ với mọi người một chút kịch tính trước mắt, cho đến hiện tại, Giang Phi mặc dù bị lừa tình, nhưng sẽ không nghiêm trọng như Thời Thiên mới đầu ở Tránh Sủng 1, bởi vì tính chất tình cảm của hai người hoàn toàn khác nhau, cho nên trước mắt cậu ấy chỉ tuyệt vọng vì tiền, mặc dù khổ sở nhưng cơn đau mười mấy ngày này, chẳng qua là tuyệt vọng về tình thân. Ps: sau này không phải vạn bất đắc dĩ, tôi viết những thứ này, tất cả đều giao cho mọi người tự hiểu, một quyển tiểu thuyết, độc giả hiểu như thế nào, thì thiên văn chính là viết cái đó. Pps: hình tượng nhân vật Phó Huân này, sau đó sẽ dần dần đầy đặn lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện