Trước cửa nhà trọ, thời điểm Giang Phi lấy chìa khóa ra mở cửa, bởi vì tay không khống chế được run rẩy, chìa khóa đâm mấy lần đều không đút được vào ổ khóa.

Sau một trận lạch cạch, cửa phòng trọ đột nhiên bị người bên trong mở ra, thần kinh Giang Phi đang trong trạng thái căng thẳng, liền bị dọa sợ lùi về phía sau mấy bước, bịch một tiếng lưng đập lên trên tường phía sau, thiếu chút nữa trực tiếp ngã ngồi trên đất.

Bên trong phòng, Dịch Thần mắt lim dim buồn ngủ vừa ngáp dài vừa nổi giận nói: “Cậu giờ mới trở về, con mẹ nó tối hôm qua tôi đợi cậu cả một đêm, gọi điện thoại cho cậu thì không ai tiếp, không phải đã nói trở về mua cơm cho tôi ăn sao, con mẹ nó tôi đói một đêm, cậu…”

Thấy rõ sắc mặt trắng bệch, cùng với đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Giang Phi, Dịch Thần sửng sốt, trong nháy mắt thanh tỉnh, nhất thời có chút không biết làm sao: “Sao…sao vậy? Tôi…tôi chỉ than phiền mấy câu thôi, cũng không nói gì đả thương người a.”

Giang Phi dụi mắt một cái, nhanh chóng đi vào phòng trọ, sau đó đẩy Dịch Thần ra ngoài, vừa đẩy vừa khàn khàn nói: “Tôi…tôi không sao, tôi muốn nghỉ ngơi, muốn…nghỉ ngơi…anh trở về…trở về đi…”

Thân thể Dịch Thần mất thăng bằng, trực tiếp bị Giang Phi đẩy ra ngoài cửa, hắn vừa quay người còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng trọ liền bị Giang Phi rầm một tiếng đóng lại.

“Đệt!” Dịch Thần không tiếc mắng một tiếng, mùi vị bị người ta đuổi ra ngoài đã tổn thương sâu sắc đến lòng tự ái của hắn, trong nháy mắt hắn dùng sức đạp lên cửa, lớn tiếng nói: “Ông đây bị cho leo cây, con mẹ nó cậu còn tức giận!!”

Dịch Thần nói xong, dùng nắm đấm đập lên cửa như để tiết hỏa, sau đó xoay người trở về phòng trọ của mình, thời điểm đóng cửa cũng là một tiếng rầm thật lớn.

Giang Phi trở về phòng trọ, trực tiếp đến phòng ngủ, sau khi khóa trái cửa phòng ngủ, quần áo cũng không cởi trực tiếp chui vào trong chăn, im lặng tiếp tục run rẩy.

Thời khắc này trong đầu Giang Phi đều là hình ảnh Phó Huân giết người cùng bạo lực hôm qua, Giang Phi đuổi không được khuôn mặt âm tàn của Phó Huân ở trong đầu, cậu đột nhiên không phân rõ hết thảy tối hôm qua là mộng hay là khoảng thời gian sống trong sự dịu dàng của Phó Huân là mộng nữa.

Kinh sợ quá độ khiến Giang Phi sốt nhẹ, sau khi uống hai viên thuốc hạ sốt, Giang Phi trực tiếp nằm ở trên giường ba ngày hai đêm, nếu không phải vì quá đói bụng, Giang Phi thật sự hy vọng mình có thể cứ như vậy ngủ đi.

Hoảng hốt thức dậy, Giang Phi nấu nốt phần sủi cảo còn sót lại trong tủ lạnh.

Trong não Giang Phi là một mảnh hỗn độn, giờ phút này cậu không suy nghĩ gì cả, từ não đến người cũng chỉ như cái xác biết đi, hành động máy móc.

Một đĩa sủi cảo vừa mới bưng lên bàn, tiếng chuông cửa reo.

Thế giới suy nghĩ tĩnh lặng đột nhiên có tiếng vang xộc vào, Giang Phi sợ hãi giật nảy mình một cái, cậu run rẩy đi tới cửa phòng, nhìn qua mắt mèo ngó bên ngoài, phát hiện người đến là Dịch Thần, tựa như thoát chết trong đường tơ kẽ tóc thở phào nhẹ nhõm.

Giang Phi mở cửa phòng, chỉ thấy Dịch Thần xách túi, sắc mặt có chút quẫn bách nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: “Tôi cung cấp chút nguyên liệu nấu ăn miễn phí cho cậu, cậu…cậu nấu cho tôi ăn đi.”

Dịch Thần chết vẫn muốn sĩ diện ăn mì gói ba ngày, nhịn ba ngày không xuất hiện, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Đang chiến tranh lạnh với người nhà, vốn đã túng quẫn, lại không muốn để mấy tên bè đảng biết hoàn cảnh túng thiếu của mình, không thể tự lo liệu cuộc sống, Dịch Thần trừ việc tới bóc lột vị hàng xóm dễ khi dễ này, hắn quả thực không thể nghĩ ra cách khác có thể giúp hắn chịu đựng đến ngày cha mẹ thỏa hiệp với hắn.

Giang Phi không nhận lấy túi trong tay Dịch Thần, mà là sờ túi trên người một cái, cuối cùng lấy ra một tờ năm mươi tệ.

“Cầm mua đồ ăn đi.” Đôi mắt Giang Phi ngẩn ngơ, thanh âm uể oải: “Hiện tại tôi không muốn nấu cơm.”

Vốn chủ động phá vỡ cục diện căng thẳng, Dịch Thần đã cảm thấy mình đủ mất mặt rồi, thấy Giang Phi đưa cho năm mươi tệ, trong nháy mắt liền nổi giận: “Đuổi ăn xin sao, năm mươi tệ, năm mươi tệ còn chưa cả đủ cho một mâm thức ăn.”

Vừa nói, Dịch Thần nhét cái túi cải trắng trong tay vào tay Giang Phi, sau đó không để ý Giang Phi cản, đi thẳng vào, trề môi lẩm bẩm: “Sẽ không ăn chùa của cậu nữa, sau này khẳng định còn…”

Vừa vào cửa liến thấy đĩa sủi cao nóng hổi trên bàn ăn, Dịch Thần vui mừng, giọng nói trong nháy mắt thay đổi ba trăm sáu mươi độ, khẽ cười nói: “Nguyên lai cậu đang dùng cơm a, xem ra tôi tới vừa vặn.”

Nói xong, Dịch Thần ngồi xuống trước bàn ăn, sau đó cầm đũa lên kẹp một miếng sủi cảo bỏ vào trong miệng, hài lòng lẩm bẩm: “Món này vẫn rất ngon…”

Giang Phi hết cách, trở lại phòng bếp nấu cho mình một tô mình.

“Sao cậu buồn bã thế?” Dịch Thần vừa ăn, vừa nói không rõ hỏi Giang Phi: “Còn có đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho cậu không có ai bắt máy.”

Giang Phi vùi đầu chậm rãi ăn, giống như là cái gì cũng không nghe thấy.

Dưới bàn Dịch Thần đá một cái lên chân Giang Phi, lần nữa nói: “Hỏi cậu đó.”

Giang Phi bị đá mà cả kinh, như chim sợ cành cong ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Dịch Thần: “A? Cái gì?”

Dịch Thần nhìn bộ dáng hơi có vẻ thần kinh của Giang Phi, không khỏi nhíu mày lại, vừa định hỏi lại, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cảm giác tâm trạng Giang Phi rất tệ, Dịch Thần liền đứng dậy đi mở cửa, kết quả mới vừa đi tới cửa nắm chốt cửa, sau lưng truyền tới tiếng kêu hoảng sợ của Giang Phi: “Đừng mở cửa!”

Dịch Thần bị tiếng kêu bất thình lình của Giang Phi dọa giật mình một cái, vừa định quay đầu, Giang Phi đã như gió vọt tới bên cạnh hắn, một tay ấn lên tay cầm chốt cửa của hắn.

Giang Phi nhìn qua mắt mèo, sau khi thấy rõ người ngoài cửa lại nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Tới là một đôi vợ chồng trung niên, Giang Phi biết bọn họ, bởi vì đây là người mua phòng trọ này của cậu.

Giang Phi lúc này mới nhớ tới, hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn giao phòng.

Cậu hẳn nên dọn ra khỏi nơi này rồi.

“Cậu sao vậy?” Dịch Thần lúc này mới cảm giác Giang Phi cả người trên dưới không đúng: “Sợ ma quỷ bám lên người sao?”

Sắc mặt Giang Phi xám trắng không trả lời, mở cửa nhà trọ.

Đôi vợ chồng mang theo thợ xây, vào lúc này tới là muốn nói với công nhân ý tưởng cải trang lại phòng trọ này, ngày mai công nhân sẽ mang công cụ tới phá bỏ và xây lại nơi tốt này lần nữa.

Bên trong phòng trọ không có một chút dấu hiệu dọn đi nào, trước khi đi hai vợ chồng không nhịn được nhắc nhở Giang Phi, Giang Phi ngỏ ý trước sáng mai nhất định sẽ rời đi.

Tiễn đôi vợ chồng cùng công nhân, Giang Phi ngồi trở lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm trưa, vừa ăn, nước mắt vừa rơi mãnh liệt.

Cậu đã không còn tiền để có thể rời đi.

Kế hoạch ban đầu của Giang Phi là, dọn đến một phòng thuê khác ở một thời gian ngắn, chờ khi Phó Huân trả lại tiền cho cậu rồi, lập tức mua một căn biệt thự nhỏ cậu coi trọng trước đó, nằm ở vùng ngoại ô, hơn ba ngàn vạn, để mình ở, cũng để cha mẹ dưỡng lão, nhưng hiện tại…

Bây giờ toàn bộ tiền của cậu đều ở chỗ Phó Huân! Mà giờ khắc này coi như cho Giang Phi mười cái lá gan, cậu cũng không dám hướng Phó Huân mở miệng đòi tiền.

Giang Phi càng nghĩ càng tuyệt vọng, cậu cảm giác hi vọng mà mình liều mạng vun đắp ngày đêm mấy năm này, sụp đổ hoàn toàn trong một đêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện