Giang Phi không nghĩ tới Đại Quất lại đột nhiên phát điên, con mèo mập này cho dù trời có sập xuống cũng vẫn có thể lạnh nhạt ngủ say, tính tình lười biếng lại ôn hòa, không sợ kẻ lạ cũng không ngạo kiều, cho dù là ở chung với loại khốn kiếp như Phó Huân cũng vẫn có thể thân mật cọ cọ nửa ngày, nhưng đối với Phó Nam lại…

Đại Quất nhảy qua bả vai của Giang Phi, lại vượt qua ghế salon, trực tiếp vọt tới dưới chiếc giá mèo, sau đó một hơi leo lên đỉnh giá rúc vào trong ổ.

Phó Huân nhanh chóng cầm tay Phó Nam, dùng khăn giấy trên bàn ấn lên vết thương cho Phó Nam: “Phải đến bệnh viện tiêm.”

“Không sao.” Phó Nam mỉm cười nói: “Thương nhẹ mà thôi, ca không cần lo lắng.”

Vết thương trên tay Phó Nam không sâu nhưng cũng chảy máu, Giang Phi lật đật chạy vào phòng ngủ lấy lọ rượu cồn khử trùng từ trong chiếc hòm chữa bệnh ở nhà ra, rồi ở trước người Phó Nam vừa vặn nắp lọ cồn vừa nói xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, Đại Quất nó…bình thường nó không vậy đâu, cũng không biết hôm nay phát điên cái gì.”

“Không sao.” Phó Nam tựa như nói giỡn đáp: “Khi còn bé bị chó của Tiểu Phi ca đuổi, hiện tại bị mèo của Tiểu Phi ca tấn công, có thể do em trời sinh vô duyên với chó mèo của Tiểu Phi ca.”

Giang Phi co rút khóe miệng, cười có phần lúng túng…Lời của Phó Nam cậu nghe sao cũng thấy là lạ.

“Đại Quất được tắm trừ bọ cùng tiêm thuốc ngừa định kỳ, hẳn sẽ không sao, bất quá nếu cậu không yên tâm, tôi có thể bồi cậu đi một chuyến đến bệnh viện.” Giang Phi nói: “Để ngừa vạn nhất.”

Phó Huân cầm lọ rượu cồn cùng bông gòn trong tay Giang Phi, sắc mặt rất âm lãnh: “Nhốt mèo vào phòng vệ sinh đi.”

“Không sao đâu ca.” Phó Nam trấn an Phó Huân: “Như đã nói, đây cũng xem như là em chủ động động thủ.”

Phó Nam sát trùng vết thương cho Phó Nam, sắc mặt ngưng trọng, hiển nhiên vẫn không quá yên tâm: “Không được, vẫn phải đến bệnh viện tiêm, bây giờ…”

Lời Phó Huân còn chưa nói hết, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Trầm Thanh Lễ gọi tới.

Phó Huân đứng dậy đi tới ban công tiếp điện thoại, mấy phút sau liền trở lại bên người Phó Nam ngồi xuống lần nữa, Phó Nam hỏi Phó Huân rằng công ty có chuyện phải không, Phó Huân bày tỏ không vội…

“Như vậy đi ca, nếu không anh đi làm trước, em cùng Tiểu Phi ca tụ tập riêng một hồi.”

“Vết thương của em…”

“Chờ lát nữa Tiểu Phi ca đưa em đến bệnh viện là được rồi, hơn nữa em cũng không phải trẻ con, ca không cần phải lo lắng cho em như vậy.” Phó Nam quay đầu nhìn về phía Giang Phi, ôn hòa nói: “Đúng không Tiểu Phi ca.”

Giang Phi hậu tri hậu giác, gật đầu liên tục nói: “Ừ…đúng vậy, tôi sẽ đưa Phó Nam đến bệnh viên, đây vốn có một phần trách nhiệm của tôi.”

Phó Huân ban đầu định khuyên Phó Nam rời đi với hắn, nhưng cuối cùng lại bị Phó Nam thuyết phục.

Giang Phi nhìn ra được, Phó Huân đối với Phó Nam cơ hồ là nâng ở trong lòng bàn tay, đừng nói là nhượng bộ trong lời nói, chỉ thấy ánh mắt đau lòng khi Phó Huân nhìn Phó Nam đã tựa như tim sắp nhỏ máu vậy, nếu không phải từng bị Phó Huân dùng vũ lực làm tổn thương thì Giang Phi đã gần như cho rằng nam nhân này trời sinh đối đãi quan tâm ôn nhu với người khác…

Khi rời đi, Phó Huân lạnh lùng nhìn Giang Phi một cái, sau khi hắn rời khỏi không lâu, Giang Phi liền nhận được một tin nhắn ngắn của Phó Huân, một câu cảnh cáo ngắn gọn: “Nói sai lời cậu tự hiểu.”

“Tiểu Phi ca cũng có chuyện gì sao?”

“Không sao, là điện thoại gửi tin nhắn chào hàng đồ ăn thôi…” Giang Phi cất điện thoại di động: “Không thì hiện tại tôi đưa cậu đến bệnh viện tiêm đi, sau đó cậu nhắn tin cho Phó Huân, nếu không hắn khẳng định sẽ một mực lo lắng cho cậu.”

“Sao Tiểu Phi ca lại gọi tên của anh em, mà không giống như em cũng gọi là ca.” Phó Nam mặt đầy nghi ngờ nói: “Chúng ta thế nhưng là anh em, chẳng lẽ bởi vì thái độ của anh em vừa rồi không quá thân thiết sao?”

“Ách…tôi cùng hắn không tính là anh em, chỉ sống chung một thời gian ở Giang gia mà thôi, không có quan hệ huyết thống với hắn, hơn nữa hắn thấy rõ ràng rất bài xích tôi, tôi đoán vẫn còn bởi vì chuyện còn bé mà hận tôi…”

“Sao có thể chứ, ca anh ấy không phải loại người hẹp hòi này.” Phó Nam suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Bất quá có thể là ghi hận chuyện anh năm đó ép em nhảy sông, năm đó em có thể sống được, cũng là vạn hạnh.”

Nụ cười trên mặt Giang Phi cứng đờ, cậu nhìn khuôn mặt Phó Nam bởi vì rơi vào hồi ức mà có phần đa cảm, hơi híp mắt hỏi: “Cậu chắc chắn năm đó cậu nhảy sông là bởi vì bị tôi bức bách?”

“Chuyện năm đó đều đã qua rồi, em sẽ không oán Tiểu Phi ca đâu, dẫu sao khi đó chúng ta cũng còn nhỏ, trước kia em cũng từng nói với anh em, em không muốn bởi vì chuyện đã qua mà làm ảnh hưởng quan hệ giữa anh và em.”

“Không, tôi muốn biết cặn kẽ.” Vẻ mặt Giang Phi thành thật nói: “Năm đó sau khi Phó Huân rời khỏi Giang gia, tôi gần như không nói câu nào với cậu, cho nên ở đâu ra tôi ép cậu nhảy sông chứ.”

Phó Nam nhẹ giọng nói: “Những chuyện đã qua lâu như vậy, Tiểu Phi ca quên một chút cũng là bình thường…Hiện tại lật lại nói chuyện cũng vô dụng.”

“Tôi…”

“Trước tiên chúng ta đến bệnh viện đã.” Phó Nam nhẹ giọng ngắt lời: “Nhưng chuyện này để về sau trò chuyện tiếp, dù sao cũng có thời gian.”

Ánh mắt Giang Phi phức tạp nhìn vết thương trên mu bàn tay của Phó Nam, cuối cùng khẽ thở dài một hơi: “Vậy thỉnh cậu chờ tôi hai phút, tôi đi thay quần áo khác.”

“Được.”

Giang Phi đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, Phó Nam sau đó cũng từ trên ghế đứng lên, cậu ta chậm rãi đi tới trước giá đỡ mèo, ngửa đầu nhìn Đại Quất trên đỉnh giá.

“Tại sao ngươi lại làm ta bị thương?” Phó Nam nhẹ giọng, trên mặt mang theo nụ cười nhu hòa: “Ngươi cũng muốn rơi vào kết cục giống như hai con chó kia sao?”

Đại Quất nghe không hiểu tiếng người, chớp hai mắt nhìn chằm chằm Phó Nam.

Phó Nam lấy một túi đồ ăn vặt cho mèo từ trong ngăn kéo ra, cầm con cá khô nhỏ rất dài quơ quơ trước mặt Đại Quất, cười nói: “Meo meo ngoan, tới ăn cá khô nè…”

Đại Quất thích ăn thành tính thấy đồ ngon đang đung đưa kia ánh mắt liền chăm chú, sau mấy giây do dự đứng ở trên giá đỡ mèo bèn nhảy từng bước xuống bậc gỗ cao chưa tới một thước trên giá đỡ, sau đó bắt đầu ăn cá khô trong tay Phó Nam.

Phó Nam nhìn con mèo màu quất đang ăn thoải mái, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo, một giây sau chợt đưa tay bắt lấy Đại Quất, sau đó quăng thân thể Đại Quất lên định ném xuống mặt đất.

Thân hình Đại Quất mập mạp, cầm trong tay nặng mấy chục cân, mà cũng chỉ bởi vì sức nặng kinh người này mà trong nháy mắt Phó Nam bắt lấy nó quăng lên, ngón tay liền mất lực trượt tay, làm Đại Quất ngã xuống đất trước thời hạn.

Đại Quất ngã không nhẹ, nhưng có lớp mỡ dày bảo vệ người nên trình độ như vậy không đủ để tạo thành vết thương nghiêm trọng, sau khi rầm một tiếng nằm trên đất, giây sau Đại Quất liền nhanh chóng bò dậy, như hỏa tiễn vèo ra ngoài.

Vừa vặn lúc này Giang Phi vừa thay quần áo xong đi ra, Đại Quất liền trực tiếp từ bên chân Giang Phi vọt vào phòng ngủ của Giang Phi, trốn vào gầm giường.

Giang Phi nhìn về hướng gầm giường, lại một mặt mờ mịt nhìn về phía Phó Nam cách đó không xa.

Phó Nam quơ quơ cá khô trong tay, cười thở dài: “Vốn muốn tự làm quen với nó mới dùng cá khô dụ nó, không nghĩ tới nó không nhận tình của em.”

Giang Phi bừng tỉnh, bật cười: “Ai cũng không biết Đại Quất hôm nay thế nào, may không làm cậu bị thương.” Giang Phi cầm chìa khóa xe trên bàn lên, tiếp tục nói: “Mà đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

“Được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện