Giang Phi hoàn toàn đoán không ra tâm tư của Phó Huân, tất cả hành vi của nam nhân trước mắt này đều lệch hướng suy nghĩ của người bình thường.
Có lẽ tên khốn kiếp này chính là khắc tinh trời sinh của mình! Giang Phi không muốn thỏa hiệp nữa, cậu sợ lùi thêm bước nữa, nhân sinh của mình thật sự sẽ vĩnh viễn bị phá hủy trong tay của Phó Huân, hết thảy những gì trải qua bên cạnh Phó Huân mấy tháng trước, cậu trọn đời khó quên, nếu phải chịu một lần nữa, vậy thật sự không bằng chết đi cho xong!
“Tôi sẽ nói với Phó Nam.” Giang Phi mắt sáng như đuốc, gằn mạnh từng chữ: “Nếu tối nay anh dám động đến tôi, tôi liền lập tức gọi Phó Nam tới đây để phơi bày khuôn mặt thật của anh!”
Sắc mặt Phó Huân âm trầm: “Nếu cậu dám…”
“Sao tôi lại không dám!” Giang Phi lạnh lùng ngắt lời, thanh âm cũng giương cao lên mấy phần: “Anh không phải muốn bức tử tôi sao? Tôi nói cho Phó Huân anh biết, tôi không sợ chết! Ba mẹ tôi cũng không cần phải liều mạng với anh!”
Loại lời nói quyết đánh tới cùng của Giang Phi khiến Phó Huân sửng sốt.
Phó Huân trái lại cũng không phải bị cái cường thế của Giang Phi trấn áp mà hiện tại hắn còn có thủ đoạn trị Giang Phi thành phục tùng, chỉ là bất quá bị Giang Phi gầm một tiếng như vậy khiến trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác thất bại vô hình, nhớ lại mấy tháng sống chung với Giang Phi liền chợt phát hiện bản thân hình như không lấy được gì cả.
Rốt cuộc muốn cái gì, Phó Huân thật sự không dám đi sâu, sợ nghĩ ra câu trả lời hoang đường hơn.
Giang Phi thấy Phó Huân nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, sắc mặt âm lãnh nhưng ánh mắt phức tạp, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, vì vậy liền nhanh chóng rút tay ra, xoay mình thoát khỏi dưới người Phó Huân, kết quả lại dùng sức quá mạnh, rầm một tiếng liền từ mép giường ngã xuống mặt đất.
Phó Huân lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên xuống giường định đi kiểm tra tình trạng của Giang Phi, kết quả Giang Phi lại lộc cộc từ trên mặt đất đứng dậy, tựa như chú thỏ tháo chạy khỏi đám lửa mà vèo một cái chạy ra khỏi phòng ngủ.
Giang Phi không lập tức chạy khỏi phòng trọ, tuy hiện tại cậu đang kích động nhưng đại não vẫn còn tỉnh táo, biết rằng chỉ cần Phó Huân có ý, cậu trốn đều vô dụng.
Giang Phi chạy vào phòng bếp, cầm con dao lóc xương hai mấy cm cùng dao gọt trái cây mười mấy cm lên, mỗi tay cầm một cái, khí thế hung hăng đi tới phòng khách, vừa vặn lúc Phó Huân mới từ phòng ngủ đi ra.
Phó Huân đã mặc quần tây vào, nhưng trên người lại không mặc áo, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay cùng lồng ngực tràn đầy lực lượng dã tính liều lĩnh khiến cho người ta có cảm giác bị áp bách thị giác.
Phó Huân nhìn bộ dáng tàn bạo, tay cầm đôi dao của Giang Phi, không nhịn được cười một tiếng, khoan thai nói: “Hiện tại cậu thế này, là muốn giết tôi hay là muốn tự sát?”
“Không giết được anh tôi liền tự sát!” Giang Phi lớn tiếng nói: “Dù sao tối nay anh đừng mong được như ý!”
Bộ dáng tình nguyện xả thân cũng không theo sự chi phối của giang Phi, Phó Huân nhìn mà vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấy đáng buồn, chỉ là kẻ đáng cười đáng buồn hiện tại, là chính Phó Huân hắn.
Trong lòng Phó Huân rõ ràng, Giang Phi biến thành như vậy, cũng chính là bị chút xíu dung túng của hắn trước đây mà ra, ai ở bên cạnh hắn cũng nơm nớp lo sợ, duy mệnh là từ, lại chỉ có nam nhân này dám phách lối ở bên cạnh hắn tựa như là chủ nhân của Phó Huân hắn vậy.
Suy nghĩ kĩ một chút, có lẽ cũng bởi vì thiên tính của Giang Phi chính là như vậy, từ trước đã tâm cao khí ngạo, ngạo mạn kiêu căng, chỉ là tám năm tịch mịch này dần dần che đi bản tính của cậu, khiến cậu không thể không thu hồi gai nhọn trên người mình, dùng một loại tư thái ôn nhuyễn lương thiện để đối diện với người đời…
Sau một phen dây dưa vừa đấm vừa xoa, quả thực đã kích thích được bản tính của người này.
Mười năm, gai nhọn trên người người này có lẽ còn cứng rắn sắc bén hơn cả mười năm trước, nhìn mềm mại có thể lấn áp nhưng kỳ thực lại có bản lĩnh khiến người ta dậm chân giận dữ thậm chí bể đầu chảy máu.
Trên mặt Phó Huân không có biểu tình gì, hắn đi tới ghế salon trong phòng khách ngồi xuống, sau đó vẫy vẫy tay về phía Giang Phi, sắc mặt ôn hòa: “Tới, thương lượng với cậu chút chuyện.”
“Giữa chúng ta không có gì có thể trò chuyện.” Giang Phi không khách khí chút nào nói.
Phó Huân cũng không tức giận, thân thể lười biếng dựa vào trên lưng ghế salon, lần nữa chậm rãi nói: “Hiện tại tôi còn muốn làm gì với cậu chứ, cậu cảm thấy chỉ bằng công phu mèo cào cùng hai con day phay là có thể tự vệ sao?”
Sắc mặt Giang Phi khó coi: “Anh…anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Thương lượng chuyện với cậu, cậu yên tâm, tôi chỉ động miệng mà thôi.” Phó Huân thấy Giang Phi do dự không chịu tới liền khẽ cười một tiếng nói: “Cậu cầm nhiều đồ ở chỗ tôi như vậy, sao lại không biết xấu hổ ở bên cạnh tôi có lý chẳng sợ như vậy chứ.”
Giang Phi sửng sốt, mặt chợt đỏ lên, sau đó thở hổn hển biện giải cho mình: “Đó…đó đều là anh cho tôi, tôi không đòi hỏi anh.”
“Đó đều cho cậu cầm không, những thứ này vẫn không thể khiến cậu trò chuyện bình tĩnh hòa nhã với tôi một hồi sao?” Phó Huân khẽ cau mày, cố làm ra vẻ trầm tư: “Ừm, tôi tính thử xem có bao nhiêu, xe trước sau thì có hai ba chiếc, nhà cũng…”
“Đủ rồi!” Giang Phi mặt đầy tức giận ngắt lời: “Anh nói đi, chỉ trò chuyện một hồi thôi đấy, nói xong anh lập tức đi đi.”
Giang Phi cũng không hối hận bản thân cầm những thứ đó của Phó Huân, hiện tại cậu chỉ hối hận mình không lập tức rời khỏi nơi này sau khi kết thúc quan hệ với Phó Huân.
Phó Huân rất rõ ràng cho thấy hắn phản bội Phó Nam tới đây, nếu cậu sớm rời khỏi căn phòng trọ này, Phó Huân khẳng định sẽ không dám trắng trợn đi tìm mình.
Phó Huân cười cười, không nói gì, Giang Phi thì nhanh chóng đi đến ghế salon cách xa với Phó Huân ôm đầu ngồi xuống, hai con dao sắc bén vẫn nắm chặt trong tay như cũ, tay đặt trên đầu gối, mũi dao hướng thẳng tắp về phía Phó Huân.
Giang Phi nhìn tràn đầy công kích như vậy bất quá ở trong mắt Phó Huân cũng chỉ là thỏ khoác da hổ, còn dễ vỡ hơn cả hổ giấy…
“Có lời gì, nói đi.” Giang Phi thanh lãnh nói.
Phó Huân lúc này mới lên tiếng đáp: “Tiểu Nam em ấy nhận ra cậu, bảo tôi điều tra nơi ở của cậu, hẳn là muốn gặp mặt với cậu.”
“Cậu ta muốn gặp tôi?” Sắc mặt Giang Phi có phần phức tạp: “Cậu ta bây giờ hẳn rất ghét tôi.”
“Đấy có lẽ chính là sự khác nhau giữa Tiểu Nam và cậu, cậu dùng lòng dạ nhỏ mọn đi suy đoán em ấy, nhưng trên thực tế em ấy đã sớm buông bỏ quá khứ, hôm nay chỉ coi cậu là chí thân.” Phó Huân nói: “Em ấy muốn gặp cậu, chỉ là bởi vì cậu là anh cả cùng cha khác mẹ của em ấy, xét huyết thống mà nói, cậu thậm chí còn thân hơn tôi cùng em ấy.”
Giang Phi không muốn để ý tới Phó Huân đang hạ thấp mình, dù sao ở trong mắt Phó Huân, mình so với Phó Nam khẳng định cái gì cũng tồi tệ.
Giang Phi hiện tại không có hảo hay ác cảm gì với Phó Nam, cũng không có cái tình nghĩa huynh đệ đặc biệt gì, có gặp mặt hay không cũng không quan trọng, chỉ là người có liên quan đến Phó Huân, cậu theo bản năng muốn cách xa mà thôi.
“Anh nói với cậu ta, tôi không phải Giang Phi mà cậu ta muốn tìm là được rồi.” Giang Phi mặt không chút thay đổi nói: “Hoặc là trực tiếp nói với cậu ta Giang Phi năm đó đã chết.”
Sắc mặt Phó Huân có phần cổ quái, hắn hơi dịch người đổi một tư thế ngồi thoải mái, sau khi ho nhẹ hai tiếng liền thần sắc nghiêm túc nói: “Đây là thỉnh cầu đầu tiên sau khi Tiểu Nam trở lại bên cạnh tôi nói với tôi, tôi nợ em ấy nhiều như vậy, không thể nào chỉ chút chuyện nhỏ này cũng không thỏa mãn được.”
Sắc mặt Giang Phi vẫn thanh lãnh như cũ: “Cho nên?”
“Cho nên tiếp theo tôi sẽ dẫn em ấy tới gặp cậu, cậu đừng ở bên cạnh em ấy chối bỏ thân phận mình.” Dừng một chút, Phó Huân lại ngước mắt ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Giang Phi: “Nhưng có một yêu cầu, cậu không được phép nói chuyện xảy ra giữa tôi và cậu với em ấy, tôi cũng chỉ coi như mới tìm được cậu.”
Giang Phi yên lặng nửa khắc, cau mày trầm tư…Gặp mặt với Phó Nam cũng không tính là chuyện xấu, trái lại có thể tạo ra tác dụng chấn nhiếp Phó Huân, chỉ cần có Phó Nam ở đây, Phó Huân hắn ta khẳng định không dám làm bậy với mình, ít nhất nửa đêm canh ba Phó Huân sẽ không dám phát điên chui vào ổ mình nữa.
“Được thôi, chuyện anh đã quyết định, tôi vốn không có lựa chọn nào khác.” Giang Phi nhìn Phó Huân, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo: “Tôi sẽ giúp anh diễn xuất khi ở bên cạnh Phó Nam, nhưng có thể diễn tới khi nào cũng phải xem biểu hiện của anh, nếu như chuyện tối nay còn phát sinh lần nữa, tôi sẽ ở trước mặt Phó Nam vạch trần bộ mặt thật của anh.”
Phó Huân cười lên: “Vậy sau khi vạch trần tôi thì sao?”
“Tôi…”
“Trước khi vạch trần tôi có lẽ còn có thể khắc chế một ít, nhưng một khi cậu chọc thục lớp chắn giấy này, vậy tôi chẳng phải liền không còn gì băn khoăn, càng không chút kiêng kỵ hơn sao.”
Trong mắt Giang Phi thoáng qua tia bất an, dao trong tay nhất thời càng cầm chặt hơn, sau đó là cắn răng nghiến lợi nói: “Phó Nam rõ ràng đã trở lại rồi, anh còn muốn thế nào, anh không phải yêu cậu ta sao? Không phải cuộc đời còn lại phải toàn tâm toàn ý bảo vệ cậu ta à? Nhưng hiện tại anh đang làm cái gì, anh xứng đáng với Phó Nam sao?”
“Cậu im miệng!” Phó Huân bỗng nhiên quát khẽ, hai mắt tức giận biến thành sâu không lường được: “Chuyện giữa tôi và Tiểu Nam, không tới phiên cậu giảng đạo.”
“Được, tôi không nói với anh.” Giang Phi cũng khí thế không buông tha người: “Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ nói với Phó am.”
Sắc mặt Phó Huân âm trầm, có phần phiền muộn, hắn muốn lấy điếu thuốc ra hút, nhưng bao thuốc lá lại để trong túi áo khoác mới vừa rồi cởi ở phòng ngủ, hắn lại lười đi lấy.
Phó Huân nhìn về phía Giang Phi lần nữa, Giang Phi hiện tại vẫn hai tay cầm dao cả người phòng bị như trước, loại trạng thái chiến đấu này cùng với gương mặt thanh tú trắng nõn của cậu trái lại lại tạo nên sự so sánh thú vị.
Giang Phi bị Phó Huân nhìn chằm chằm khiến cả người khó chịu, cậu đứng dậy đến phòng ngủ lấy áo mà Phó Huân cởi xuống ra, sau đó ném bên cạnh chỗ Phó Huân trên ghế salon, lạnh lùng nói: “Lời của anh tôi nhớ rồi, anh có thể rời đi.”
Phó Huân cười thầm một tiếng, sau đó ung dung mặc quần áo vào, Giang Phi thấy vậy, trong lòng yên lặng thở phào nhẹ nhõm…Xem ra Phó Nam đúng là có hiệu quả chấn nhiếp Phó Huân.
Mặc quần áo tử tế vào rồi, Phó Huân liền đứng dậy chỉnh vạt áo, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi về. Cũng chỉ mấy ngày thôi, tôi sẽ mang Tiểu Nam tới gặp cậu, đến lúc đó cái gì nên nói cái gì không nên nói cậu hẳn biết rồi.”
Giang Phi ‘ừ’ một tiếng, nghiêng người nhường đường cho Phó Huân.
Phó Huân đi qua bên người Giang Phi, kết quả lại thừa dịp lúc Giang Phi buông lỏng cảnh giác mà chợt xoay người bắt lấy hai tay cầm dao của Giang Phi, trực tiếp đoạt lấy hai con dao kia ném sang bên cạnh.
Giang Phi bị dọa đến cả người phát run, còn chưa kịp phản kháng đã bị Phó Huân chặn ngang ôm lấy!
Phó Huân bế Giang Phi đang không ngừng giãy giụa tới phòng ngủ, trực tiếp đặt ở trên giường.
“Ngoan ngoãn, tôi bảo đảm tối nay cái gì cũng không làm.” Phó Huân ấn hai tay Giang Phi xuống, một tay bóp hai má Giang Phi, tiếp tục nói: “Nếu không nghe lời, a ha, tôi vậy mà đã nhịn hơn mười ngày nên làm cậu đến sáng cũng không phải vấn đề đâu…”
Có lẽ tên khốn kiếp này chính là khắc tinh trời sinh của mình! Giang Phi không muốn thỏa hiệp nữa, cậu sợ lùi thêm bước nữa, nhân sinh của mình thật sự sẽ vĩnh viễn bị phá hủy trong tay của Phó Huân, hết thảy những gì trải qua bên cạnh Phó Huân mấy tháng trước, cậu trọn đời khó quên, nếu phải chịu một lần nữa, vậy thật sự không bằng chết đi cho xong!
“Tôi sẽ nói với Phó Nam.” Giang Phi mắt sáng như đuốc, gằn mạnh từng chữ: “Nếu tối nay anh dám động đến tôi, tôi liền lập tức gọi Phó Nam tới đây để phơi bày khuôn mặt thật của anh!”
Sắc mặt Phó Huân âm trầm: “Nếu cậu dám…”
“Sao tôi lại không dám!” Giang Phi lạnh lùng ngắt lời, thanh âm cũng giương cao lên mấy phần: “Anh không phải muốn bức tử tôi sao? Tôi nói cho Phó Huân anh biết, tôi không sợ chết! Ba mẹ tôi cũng không cần phải liều mạng với anh!”
Loại lời nói quyết đánh tới cùng của Giang Phi khiến Phó Huân sửng sốt.
Phó Huân trái lại cũng không phải bị cái cường thế của Giang Phi trấn áp mà hiện tại hắn còn có thủ đoạn trị Giang Phi thành phục tùng, chỉ là bất quá bị Giang Phi gầm một tiếng như vậy khiến trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác thất bại vô hình, nhớ lại mấy tháng sống chung với Giang Phi liền chợt phát hiện bản thân hình như không lấy được gì cả.
Rốt cuộc muốn cái gì, Phó Huân thật sự không dám đi sâu, sợ nghĩ ra câu trả lời hoang đường hơn.
Giang Phi thấy Phó Huân nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, sắc mặt âm lãnh nhưng ánh mắt phức tạp, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, vì vậy liền nhanh chóng rút tay ra, xoay mình thoát khỏi dưới người Phó Huân, kết quả lại dùng sức quá mạnh, rầm một tiếng liền từ mép giường ngã xuống mặt đất.
Phó Huân lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên xuống giường định đi kiểm tra tình trạng của Giang Phi, kết quả Giang Phi lại lộc cộc từ trên mặt đất đứng dậy, tựa như chú thỏ tháo chạy khỏi đám lửa mà vèo một cái chạy ra khỏi phòng ngủ.
Giang Phi không lập tức chạy khỏi phòng trọ, tuy hiện tại cậu đang kích động nhưng đại não vẫn còn tỉnh táo, biết rằng chỉ cần Phó Huân có ý, cậu trốn đều vô dụng.
Giang Phi chạy vào phòng bếp, cầm con dao lóc xương hai mấy cm cùng dao gọt trái cây mười mấy cm lên, mỗi tay cầm một cái, khí thế hung hăng đi tới phòng khách, vừa vặn lúc Phó Huân mới từ phòng ngủ đi ra.
Phó Huân đã mặc quần tây vào, nhưng trên người lại không mặc áo, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay cùng lồng ngực tràn đầy lực lượng dã tính liều lĩnh khiến cho người ta có cảm giác bị áp bách thị giác.
Phó Huân nhìn bộ dáng tàn bạo, tay cầm đôi dao của Giang Phi, không nhịn được cười một tiếng, khoan thai nói: “Hiện tại cậu thế này, là muốn giết tôi hay là muốn tự sát?”
“Không giết được anh tôi liền tự sát!” Giang Phi lớn tiếng nói: “Dù sao tối nay anh đừng mong được như ý!”
Bộ dáng tình nguyện xả thân cũng không theo sự chi phối của giang Phi, Phó Huân nhìn mà vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấy đáng buồn, chỉ là kẻ đáng cười đáng buồn hiện tại, là chính Phó Huân hắn.
Trong lòng Phó Huân rõ ràng, Giang Phi biến thành như vậy, cũng chính là bị chút xíu dung túng của hắn trước đây mà ra, ai ở bên cạnh hắn cũng nơm nớp lo sợ, duy mệnh là từ, lại chỉ có nam nhân này dám phách lối ở bên cạnh hắn tựa như là chủ nhân của Phó Huân hắn vậy.
Suy nghĩ kĩ một chút, có lẽ cũng bởi vì thiên tính của Giang Phi chính là như vậy, từ trước đã tâm cao khí ngạo, ngạo mạn kiêu căng, chỉ là tám năm tịch mịch này dần dần che đi bản tính của cậu, khiến cậu không thể không thu hồi gai nhọn trên người mình, dùng một loại tư thái ôn nhuyễn lương thiện để đối diện với người đời…
Sau một phen dây dưa vừa đấm vừa xoa, quả thực đã kích thích được bản tính của người này.
Mười năm, gai nhọn trên người người này có lẽ còn cứng rắn sắc bén hơn cả mười năm trước, nhìn mềm mại có thể lấn áp nhưng kỳ thực lại có bản lĩnh khiến người ta dậm chân giận dữ thậm chí bể đầu chảy máu.
Trên mặt Phó Huân không có biểu tình gì, hắn đi tới ghế salon trong phòng khách ngồi xuống, sau đó vẫy vẫy tay về phía Giang Phi, sắc mặt ôn hòa: “Tới, thương lượng với cậu chút chuyện.”
“Giữa chúng ta không có gì có thể trò chuyện.” Giang Phi không khách khí chút nào nói.
Phó Huân cũng không tức giận, thân thể lười biếng dựa vào trên lưng ghế salon, lần nữa chậm rãi nói: “Hiện tại tôi còn muốn làm gì với cậu chứ, cậu cảm thấy chỉ bằng công phu mèo cào cùng hai con day phay là có thể tự vệ sao?”
Sắc mặt Giang Phi khó coi: “Anh…anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Thương lượng chuyện với cậu, cậu yên tâm, tôi chỉ động miệng mà thôi.” Phó Huân thấy Giang Phi do dự không chịu tới liền khẽ cười một tiếng nói: “Cậu cầm nhiều đồ ở chỗ tôi như vậy, sao lại không biết xấu hổ ở bên cạnh tôi có lý chẳng sợ như vậy chứ.”
Giang Phi sửng sốt, mặt chợt đỏ lên, sau đó thở hổn hển biện giải cho mình: “Đó…đó đều là anh cho tôi, tôi không đòi hỏi anh.”
“Đó đều cho cậu cầm không, những thứ này vẫn không thể khiến cậu trò chuyện bình tĩnh hòa nhã với tôi một hồi sao?” Phó Huân khẽ cau mày, cố làm ra vẻ trầm tư: “Ừm, tôi tính thử xem có bao nhiêu, xe trước sau thì có hai ba chiếc, nhà cũng…”
“Đủ rồi!” Giang Phi mặt đầy tức giận ngắt lời: “Anh nói đi, chỉ trò chuyện một hồi thôi đấy, nói xong anh lập tức đi đi.”
Giang Phi cũng không hối hận bản thân cầm những thứ đó của Phó Huân, hiện tại cậu chỉ hối hận mình không lập tức rời khỏi nơi này sau khi kết thúc quan hệ với Phó Huân.
Phó Huân rất rõ ràng cho thấy hắn phản bội Phó Nam tới đây, nếu cậu sớm rời khỏi căn phòng trọ này, Phó Huân khẳng định sẽ không dám trắng trợn đi tìm mình.
Phó Huân cười cười, không nói gì, Giang Phi thì nhanh chóng đi đến ghế salon cách xa với Phó Huân ôm đầu ngồi xuống, hai con dao sắc bén vẫn nắm chặt trong tay như cũ, tay đặt trên đầu gối, mũi dao hướng thẳng tắp về phía Phó Huân.
Giang Phi nhìn tràn đầy công kích như vậy bất quá ở trong mắt Phó Huân cũng chỉ là thỏ khoác da hổ, còn dễ vỡ hơn cả hổ giấy…
“Có lời gì, nói đi.” Giang Phi thanh lãnh nói.
Phó Huân lúc này mới lên tiếng đáp: “Tiểu Nam em ấy nhận ra cậu, bảo tôi điều tra nơi ở của cậu, hẳn là muốn gặp mặt với cậu.”
“Cậu ta muốn gặp tôi?” Sắc mặt Giang Phi có phần phức tạp: “Cậu ta bây giờ hẳn rất ghét tôi.”
“Đấy có lẽ chính là sự khác nhau giữa Tiểu Nam và cậu, cậu dùng lòng dạ nhỏ mọn đi suy đoán em ấy, nhưng trên thực tế em ấy đã sớm buông bỏ quá khứ, hôm nay chỉ coi cậu là chí thân.” Phó Huân nói: “Em ấy muốn gặp cậu, chỉ là bởi vì cậu là anh cả cùng cha khác mẹ của em ấy, xét huyết thống mà nói, cậu thậm chí còn thân hơn tôi cùng em ấy.”
Giang Phi không muốn để ý tới Phó Huân đang hạ thấp mình, dù sao ở trong mắt Phó Huân, mình so với Phó Nam khẳng định cái gì cũng tồi tệ.
Giang Phi hiện tại không có hảo hay ác cảm gì với Phó Nam, cũng không có cái tình nghĩa huynh đệ đặc biệt gì, có gặp mặt hay không cũng không quan trọng, chỉ là người có liên quan đến Phó Huân, cậu theo bản năng muốn cách xa mà thôi.
“Anh nói với cậu ta, tôi không phải Giang Phi mà cậu ta muốn tìm là được rồi.” Giang Phi mặt không chút thay đổi nói: “Hoặc là trực tiếp nói với cậu ta Giang Phi năm đó đã chết.”
Sắc mặt Phó Huân có phần cổ quái, hắn hơi dịch người đổi một tư thế ngồi thoải mái, sau khi ho nhẹ hai tiếng liền thần sắc nghiêm túc nói: “Đây là thỉnh cầu đầu tiên sau khi Tiểu Nam trở lại bên cạnh tôi nói với tôi, tôi nợ em ấy nhiều như vậy, không thể nào chỉ chút chuyện nhỏ này cũng không thỏa mãn được.”
Sắc mặt Giang Phi vẫn thanh lãnh như cũ: “Cho nên?”
“Cho nên tiếp theo tôi sẽ dẫn em ấy tới gặp cậu, cậu đừng ở bên cạnh em ấy chối bỏ thân phận mình.” Dừng một chút, Phó Huân lại ngước mắt ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Giang Phi: “Nhưng có một yêu cầu, cậu không được phép nói chuyện xảy ra giữa tôi và cậu với em ấy, tôi cũng chỉ coi như mới tìm được cậu.”
Giang Phi yên lặng nửa khắc, cau mày trầm tư…Gặp mặt với Phó Nam cũng không tính là chuyện xấu, trái lại có thể tạo ra tác dụng chấn nhiếp Phó Huân, chỉ cần có Phó Nam ở đây, Phó Huân hắn ta khẳng định không dám làm bậy với mình, ít nhất nửa đêm canh ba Phó Huân sẽ không dám phát điên chui vào ổ mình nữa.
“Được thôi, chuyện anh đã quyết định, tôi vốn không có lựa chọn nào khác.” Giang Phi nhìn Phó Huân, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo: “Tôi sẽ giúp anh diễn xuất khi ở bên cạnh Phó Nam, nhưng có thể diễn tới khi nào cũng phải xem biểu hiện của anh, nếu như chuyện tối nay còn phát sinh lần nữa, tôi sẽ ở trước mặt Phó Nam vạch trần bộ mặt thật của anh.”
Phó Huân cười lên: “Vậy sau khi vạch trần tôi thì sao?”
“Tôi…”
“Trước khi vạch trần tôi có lẽ còn có thể khắc chế một ít, nhưng một khi cậu chọc thục lớp chắn giấy này, vậy tôi chẳng phải liền không còn gì băn khoăn, càng không chút kiêng kỵ hơn sao.”
Trong mắt Giang Phi thoáng qua tia bất an, dao trong tay nhất thời càng cầm chặt hơn, sau đó là cắn răng nghiến lợi nói: “Phó Nam rõ ràng đã trở lại rồi, anh còn muốn thế nào, anh không phải yêu cậu ta sao? Không phải cuộc đời còn lại phải toàn tâm toàn ý bảo vệ cậu ta à? Nhưng hiện tại anh đang làm cái gì, anh xứng đáng với Phó Nam sao?”
“Cậu im miệng!” Phó Huân bỗng nhiên quát khẽ, hai mắt tức giận biến thành sâu không lường được: “Chuyện giữa tôi và Tiểu Nam, không tới phiên cậu giảng đạo.”
“Được, tôi không nói với anh.” Giang Phi cũng khí thế không buông tha người: “Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ nói với Phó am.”
Sắc mặt Phó Huân âm trầm, có phần phiền muộn, hắn muốn lấy điếu thuốc ra hút, nhưng bao thuốc lá lại để trong túi áo khoác mới vừa rồi cởi ở phòng ngủ, hắn lại lười đi lấy.
Phó Huân nhìn về phía Giang Phi lần nữa, Giang Phi hiện tại vẫn hai tay cầm dao cả người phòng bị như trước, loại trạng thái chiến đấu này cùng với gương mặt thanh tú trắng nõn của cậu trái lại lại tạo nên sự so sánh thú vị.
Giang Phi bị Phó Huân nhìn chằm chằm khiến cả người khó chịu, cậu đứng dậy đến phòng ngủ lấy áo mà Phó Huân cởi xuống ra, sau đó ném bên cạnh chỗ Phó Huân trên ghế salon, lạnh lùng nói: “Lời của anh tôi nhớ rồi, anh có thể rời đi.”
Phó Huân cười thầm một tiếng, sau đó ung dung mặc quần áo vào, Giang Phi thấy vậy, trong lòng yên lặng thở phào nhẹ nhõm…Xem ra Phó Nam đúng là có hiệu quả chấn nhiếp Phó Huân.
Mặc quần áo tử tế vào rồi, Phó Huân liền đứng dậy chỉnh vạt áo, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi về. Cũng chỉ mấy ngày thôi, tôi sẽ mang Tiểu Nam tới gặp cậu, đến lúc đó cái gì nên nói cái gì không nên nói cậu hẳn biết rồi.”
Giang Phi ‘ừ’ một tiếng, nghiêng người nhường đường cho Phó Huân.
Phó Huân đi qua bên người Giang Phi, kết quả lại thừa dịp lúc Giang Phi buông lỏng cảnh giác mà chợt xoay người bắt lấy hai tay cầm dao của Giang Phi, trực tiếp đoạt lấy hai con dao kia ném sang bên cạnh.
Giang Phi bị dọa đến cả người phát run, còn chưa kịp phản kháng đã bị Phó Huân chặn ngang ôm lấy!
Phó Huân bế Giang Phi đang không ngừng giãy giụa tới phòng ngủ, trực tiếp đặt ở trên giường.
“Ngoan ngoãn, tôi bảo đảm tối nay cái gì cũng không làm.” Phó Huân ấn hai tay Giang Phi xuống, một tay bóp hai má Giang Phi, tiếp tục nói: “Nếu không nghe lời, a ha, tôi vậy mà đã nhịn hơn mười ngày nên làm cậu đến sáng cũng không phải vấn đề đâu…”
Danh sách chương