Khi Giang Phi nghe được Phó Huân mở miệng gọi nam nhân trẻ tuổi này là ‘Tiểu Nam’, Giang Phi liền sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên thoáng qua cái tên Phó Huân trước kia ở cạnh mình gọi Phó Nam.
Lại cẩn thận nhìn nam nhân anh tuấn trẻ tuổi trước mắt này, Giang Phi mới bừng tỉnh từ trên khuôn mặt tìm được ngọn nguồn cảm giác quen thuộc vừa rồi.
Không sai, đây chính là Phó Nam!
Không chỉ nhìn trên mặt cậu ta giống với Phó Nam thuở nhỏ bốn phần mà còn thái độ của Phó Huân hiện tại đối với cậu ta, nam nhân này luôn dùng vẻ mặt cao cao tại thượng đối xử tình nhân bên gối mà hiện tại lại đối với nam nhân này như có loại cưng chiều tận lực hạ thấp phong thái, cõi đời này trừ Phó Nam ra, không ai có thể khiến Phó Huân làm đến mức này.
Giang Phi kinh ngạc nhìn Phó Nam trước mắt, đại não nhất thời có phần chết máy, sau tám chín năm gặp lại, cho dù trước khi ở chỗ này đã biết Phó Nam còn sống hơn nữa còn trở lại bên người Phó Huân thì giờ phút này gặp nhau bất ngờ, Giang Phi vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Biết nam nhân trước mắt chính là Phó Nam, lấy cái này làm tiền đề rồi nhìn kỹ khuôn mặt của cậu ta, Giang Phi càng cảm thấy cậu cực kỳ giống Phó Nam thuở nhỏ, ngũ quan đàng hoàng tuấn tú, mi dài mắt to, cằm rất nhọn, khi còn bé đã xinh đẹp tựa như búp bê sứ khó mà phân biệt giới tính, trời sinh cho khuôn mặt vô tội vô hại, chọc người trìu mến, bây giờ ngũ quan càng tinh xảo hơn, so với tiểu thịt tươi đang ăn khách ở giới giải trí tuyệt không thua kém nửa nào.
Phó Nam thấy Giang Phi một mực kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, lần nữa nghi hoặc nói: “Xin hỏi ngài biết tôi sao?”
Phó Huân bên cạnh cố ý ho khan một tiếng, Giang Phi chợt hoàn hồn, thấy ánh mắt thâm thúy nguy hiểm của Phó Huân liền nhanh chóng ý thức được mối nguy của mình thời khắc này.
“Tôi tên Giang Phi, nhưng…” Giang Phi cố ý chau mày nói: “Nhưng cha tôi không tên Giang Hải Tông, tôi nghĩ cậu có phải nhận lầm người rồi hay không?”
Phó Nam như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Phi, sau đó mặt đầy xin lỗi nói: “Ngài thật sự quá giống với người tôi biết kia, hơn nữa còn cùng tên, cho nên mới…xin lỗi!”
Lúc này, Quý Hằng bỗng nhiên rất khó hiểu nhìn Giang Phi, bật thốt lên: “Tớ nhớ ba cậu đúng là tên Giang Hải Tông mà.”
Giờ khắc này, đến suy nghĩ giết Quý Hằng Giang Phi cũng có.
Tay xuôi bên người của Giang Phi hung hăng bấm bắp đùi Quý Hằng một cái, Quý Hằng bị đau kêu ai u một tiếng, ngay sau đó Giang Phi liền nắm lấy một cánh tay hắn, hướng Phó Nam nói tôi còn có việc, sau đó lôi Quý Hằng xoay người đi về phía xe mình.
Phó Nam bước nhanh đuổi kịp Giang Phi, nở nụ cười vừa ôn nhu vừa không biết làm sao: “Em không nhận sai, anh chính là Tiểu Phi ca, Tiểu Phi ca không biết em sao? Em là Phó Nam đây, năm đó chúng ta là người một nhà.”
Giang Phi kéo khóe miệng, cười cực kỳ miễn cưỡng: “Cậu…cậu thật sự nhận lầm người rồi, tôi không biết Phó Nam gì đó đâu.”
Giang Phi vừa định kéo Quý Hằng vòng qua Phó Nam thì Phó Nam bỗng nhiên giang hai tay ra, vừa nóng nảy lại vừa đau khổ nói: “Tiểu Phi ca anh rõ ràng cũng nhận ra em, tại sao lại không thừa nhận chứ, là bởi vì…bởi vì ghét em sao?”
Quý Hằng lúc này lại quay đầu nhỏ giọng nói với Giang Phi: “Giang Phi, cậu rốt cuộc có biết cậu ta hay không thế, các cậu…”
“Cậu im miệng!” Giang Phi bỗng nhiên thấp giọng mắng.
Quý Hằng không nói gì nữa, đây vẫn lần đầu tiên hắn thấy người bạn tính tình ôn hòa hiền hậu của mình này nổi đóa với mình.
“Xin lỗi, cậu thật sự nhận lầm người rồi.”
Giang Phi nói xong liền lôi Quý Hằng vòng qua Phó Nam rồi bước nhanh về phía xe, Phó Nam cũng không đuổi theo nữa mà là hướng bóng lưng Giang Phi nói: “Anh em tìm về em, em cũng đang muốn tìm thân nhân của mình, ba ông ấy vẫn còn ở trong ngục, tựa hồ cũng sắp ra tù, em chỉ muốn cùng Tiểu Phi ca chiếu cố ba mà thôi.”
Giang Phi không dừng chân lại, sau lưng ập đến từng cơn rùng mình, cậu biết là tới từ ánh mắt sắc bén của Phó Huân.
Sau khi Giang Phi lái xe rời đi, Phó Huân mới chậm rãi đi tới bên người Phó Nam, nhẹ giọng nói: “Có lẽ thật sự nhận lầm người rồi, Giang gia phá sản nhiều năm như vậy, Giang Phi đó hiện này còn không biết sa sút ở nơi đâu, sao có thể xuất hiện ở loại địa phương này chứ.”
Phó Nam vẫn kiên định với suy đoán của mình như trước, cậu năn nỉ Phó Huân phái người điều tra ‘Giang Phi’ vừa rồi, xác nhận thân phận cậu ta cùng tìm được chỗ ở của cậu ta.
“Em rất nhớ Tiểu Phi ca.” Phó Nam nói: “Mặc dù lúc nhỏ có nhiều chuyện không vui nhưng Tiểu Phi ca anh ấy dù sao cũng là anh cả cùng cha khác mẹ của em, là thân nhân có quan hệ máu mủ với em…”
“Tiểu Nam, em thật sự một chút cũng không hận Giang Phi sao?”
Phó Nam khổ sở cười một tiếng: “Nghèo khổ nhiều năm như vậy, em hiểu rõ thân tình quan trọng hơn bất cứ thứ gì, chỉ cần Tiểu Phi ca là thân nhân có huyết mạch tương liên với em thì em không thể hận anh ấy.”
Sắc mặt Phó Huân phức tạp, hắn khẽ vuốt ve mái tóc của Phó Nam, ôn nhu nói: “Được, anh phái người đi điều tra xem.”
Giang Phi nhịn kích động muốn chửi Quý Hằng mà đưa Quý Hằng trở về nhà, cũng nghiêm chỉnh tuyên bố với Quý Hằng, ít nhất trong ba tháng, cậu không thể mời hắn ăn một bữa cơm nào nữa.
Quý Hằng tỏ ra rất vô tội, suy tính hồi lâu vẫn không kịp phản ứng tối nay mình rốt cuộc chọc Giang Phi lúc nào, cái sai duy nhất không phải là khiến Giang Phi một chuyến tay không thay mình vào nhà hàng lấy điện thoại di động thôi sao, nhưng cái này cũng có thể coi là chuyện? Giang Phi trở về phòng trọ rồi, càng nghĩ càng thêm bất an, nếu như Phó Nam tin nhận lầm người thì tốt nhưng nếu như cậu ta vẫn nhận định mình là Giang Phi trong lòng cậu ta như cũ thì rất có thể còn sẽ tìm đến mình, như vậy cũng sẽ dẫn Phó Huân tới lần nữa.
Giang Phi tắm xong liền nằm ở trên giường thất thần nhìn chằm chằm trần nhà…
Sự xuất hiện của Phó Huân dẫn theo quá nhiều ký ức vốn đã nhạt đi ở sâu trong đầu Giang Phi…Kỳ thực vô luận là còn bé hay bây giờ, Giang Phi đều cảm giác mình không nhìn thấu xấu tốt của Phó Nam, có lúc sẽ cảm thấy cậu ta nhát gan vô hại, nhu nhược hiền lành, một cái nháy mắt tình cờ lại đột nhiên cảm thấy cậu ta quỷ kế đa đoan, dối trá ác độc.
Tối nay Phó Nam cực kỳ hiền hòa, giọng nói cũng ôn nhu không rõ tâm tư, cùng Phó Huân nghiễm nhiên thành một loại so sánh cực kỳ đối lập, Giang Phi đối với lần này kỳ thực cũng rất vui vẻ yên tâm, cậu không cần Phó Nam đối xử quá tốt với cậu, chỉ cần là người biết phải trái là được, như vậy một khi sau này tiếp xúc lần nữa hay Phó Huân thương tổn mình lần nữa, cậu còn có thể thông qua Phó Nam kiềm chế ngược lại Phó Huân.
——————
Hơn một giờ đêm, Phó Huân vẫn nằm trên giường không ngủ, tâm phiền ngực bực, trằn trọc mấy lần vẫn khó xoa dịu, nhắm mắt lại liền là thân hình tuấn mỹ âu phục giày da của Giang Phi mấy giờ trước…
Phó Huân càng ngày càng giận, đại não tức giận không chịu mình khống chế nữa mà chỉ nghĩ đến mấy thứ lung tung không rõ nguyên do, dĩ nhiên cái quá phẫn nộ đó chính là tên đầu sỏ khiến hắn hiện tại phiền muộn khó ngủ!
Phó Nam bên cạnh đang say giấc. Lo lắng tiếp tục trằn trọc sẽ ồn đến Phó Nam, Phó Huân liền đứng dậy xuống giường, cuối cùng đi ra ban công ngoài trời chỗ cửa sổ sát đất.
Phó Huân nghiêng người dựa vào lan can, đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, ánh mắt thâm thúy rơi vào màn đêm u ám thanh lãnh, trong lòng chợt dâng lên một trận cảm giác cô tịch vô hình, nhất thời càng thêm tâm phiền ý loạn.
Cái tên kia…
Trong mơ mơ màng màng, Phó Nam nghe được động tĩnh sột soạt bên mép giường, cậu từ từ mở mắt ra, chỉ thấy Phó Huân không biết lúc nào đã thức dậy, đang đứng ở bên giường nhanh chóng mặc quần áo.
Lúc này bất quá mới chỉ hơn hai giờ sáng…
“Ca, anh đi đâu vậy?” Phó Nam hỏi nhỏ.
“Chuyện làm ăn xảy ra chút việc gấp, anh phải đi tìm Trầm tổng bọn họ thương lượng đối sách một chút…” Phó Huân ôn nhu nói: “Ngủ đi, sáng sớm anh liền trở về.”
Nói xong, Phó Huân nghiêng người hôn lên trán Phó Nam, sau đó cầm áo khoác lên rồi xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.
Lại cẩn thận nhìn nam nhân anh tuấn trẻ tuổi trước mắt này, Giang Phi mới bừng tỉnh từ trên khuôn mặt tìm được ngọn nguồn cảm giác quen thuộc vừa rồi.
Không sai, đây chính là Phó Nam!
Không chỉ nhìn trên mặt cậu ta giống với Phó Nam thuở nhỏ bốn phần mà còn thái độ của Phó Huân hiện tại đối với cậu ta, nam nhân này luôn dùng vẻ mặt cao cao tại thượng đối xử tình nhân bên gối mà hiện tại lại đối với nam nhân này như có loại cưng chiều tận lực hạ thấp phong thái, cõi đời này trừ Phó Nam ra, không ai có thể khiến Phó Huân làm đến mức này.
Giang Phi kinh ngạc nhìn Phó Nam trước mắt, đại não nhất thời có phần chết máy, sau tám chín năm gặp lại, cho dù trước khi ở chỗ này đã biết Phó Nam còn sống hơn nữa còn trở lại bên người Phó Huân thì giờ phút này gặp nhau bất ngờ, Giang Phi vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Biết nam nhân trước mắt chính là Phó Nam, lấy cái này làm tiền đề rồi nhìn kỹ khuôn mặt của cậu ta, Giang Phi càng cảm thấy cậu cực kỳ giống Phó Nam thuở nhỏ, ngũ quan đàng hoàng tuấn tú, mi dài mắt to, cằm rất nhọn, khi còn bé đã xinh đẹp tựa như búp bê sứ khó mà phân biệt giới tính, trời sinh cho khuôn mặt vô tội vô hại, chọc người trìu mến, bây giờ ngũ quan càng tinh xảo hơn, so với tiểu thịt tươi đang ăn khách ở giới giải trí tuyệt không thua kém nửa nào.
Phó Nam thấy Giang Phi một mực kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, lần nữa nghi hoặc nói: “Xin hỏi ngài biết tôi sao?”
Phó Huân bên cạnh cố ý ho khan một tiếng, Giang Phi chợt hoàn hồn, thấy ánh mắt thâm thúy nguy hiểm của Phó Huân liền nhanh chóng ý thức được mối nguy của mình thời khắc này.
“Tôi tên Giang Phi, nhưng…” Giang Phi cố ý chau mày nói: “Nhưng cha tôi không tên Giang Hải Tông, tôi nghĩ cậu có phải nhận lầm người rồi hay không?”
Phó Nam như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Phi, sau đó mặt đầy xin lỗi nói: “Ngài thật sự quá giống với người tôi biết kia, hơn nữa còn cùng tên, cho nên mới…xin lỗi!”
Lúc này, Quý Hằng bỗng nhiên rất khó hiểu nhìn Giang Phi, bật thốt lên: “Tớ nhớ ba cậu đúng là tên Giang Hải Tông mà.”
Giờ khắc này, đến suy nghĩ giết Quý Hằng Giang Phi cũng có.
Tay xuôi bên người của Giang Phi hung hăng bấm bắp đùi Quý Hằng một cái, Quý Hằng bị đau kêu ai u một tiếng, ngay sau đó Giang Phi liền nắm lấy một cánh tay hắn, hướng Phó Nam nói tôi còn có việc, sau đó lôi Quý Hằng xoay người đi về phía xe mình.
Phó Nam bước nhanh đuổi kịp Giang Phi, nở nụ cười vừa ôn nhu vừa không biết làm sao: “Em không nhận sai, anh chính là Tiểu Phi ca, Tiểu Phi ca không biết em sao? Em là Phó Nam đây, năm đó chúng ta là người một nhà.”
Giang Phi kéo khóe miệng, cười cực kỳ miễn cưỡng: “Cậu…cậu thật sự nhận lầm người rồi, tôi không biết Phó Nam gì đó đâu.”
Giang Phi vừa định kéo Quý Hằng vòng qua Phó Nam thì Phó Nam bỗng nhiên giang hai tay ra, vừa nóng nảy lại vừa đau khổ nói: “Tiểu Phi ca anh rõ ràng cũng nhận ra em, tại sao lại không thừa nhận chứ, là bởi vì…bởi vì ghét em sao?”
Quý Hằng lúc này lại quay đầu nhỏ giọng nói với Giang Phi: “Giang Phi, cậu rốt cuộc có biết cậu ta hay không thế, các cậu…”
“Cậu im miệng!” Giang Phi bỗng nhiên thấp giọng mắng.
Quý Hằng không nói gì nữa, đây vẫn lần đầu tiên hắn thấy người bạn tính tình ôn hòa hiền hậu của mình này nổi đóa với mình.
“Xin lỗi, cậu thật sự nhận lầm người rồi.”
Giang Phi nói xong liền lôi Quý Hằng vòng qua Phó Nam rồi bước nhanh về phía xe, Phó Nam cũng không đuổi theo nữa mà là hướng bóng lưng Giang Phi nói: “Anh em tìm về em, em cũng đang muốn tìm thân nhân của mình, ba ông ấy vẫn còn ở trong ngục, tựa hồ cũng sắp ra tù, em chỉ muốn cùng Tiểu Phi ca chiếu cố ba mà thôi.”
Giang Phi không dừng chân lại, sau lưng ập đến từng cơn rùng mình, cậu biết là tới từ ánh mắt sắc bén của Phó Huân.
Sau khi Giang Phi lái xe rời đi, Phó Huân mới chậm rãi đi tới bên người Phó Nam, nhẹ giọng nói: “Có lẽ thật sự nhận lầm người rồi, Giang gia phá sản nhiều năm như vậy, Giang Phi đó hiện này còn không biết sa sút ở nơi đâu, sao có thể xuất hiện ở loại địa phương này chứ.”
Phó Nam vẫn kiên định với suy đoán của mình như trước, cậu năn nỉ Phó Huân phái người điều tra ‘Giang Phi’ vừa rồi, xác nhận thân phận cậu ta cùng tìm được chỗ ở của cậu ta.
“Em rất nhớ Tiểu Phi ca.” Phó Nam nói: “Mặc dù lúc nhỏ có nhiều chuyện không vui nhưng Tiểu Phi ca anh ấy dù sao cũng là anh cả cùng cha khác mẹ của em, là thân nhân có quan hệ máu mủ với em…”
“Tiểu Nam, em thật sự một chút cũng không hận Giang Phi sao?”
Phó Nam khổ sở cười một tiếng: “Nghèo khổ nhiều năm như vậy, em hiểu rõ thân tình quan trọng hơn bất cứ thứ gì, chỉ cần Tiểu Phi ca là thân nhân có huyết mạch tương liên với em thì em không thể hận anh ấy.”
Sắc mặt Phó Huân phức tạp, hắn khẽ vuốt ve mái tóc của Phó Nam, ôn nhu nói: “Được, anh phái người đi điều tra xem.”
Giang Phi nhịn kích động muốn chửi Quý Hằng mà đưa Quý Hằng trở về nhà, cũng nghiêm chỉnh tuyên bố với Quý Hằng, ít nhất trong ba tháng, cậu không thể mời hắn ăn một bữa cơm nào nữa.
Quý Hằng tỏ ra rất vô tội, suy tính hồi lâu vẫn không kịp phản ứng tối nay mình rốt cuộc chọc Giang Phi lúc nào, cái sai duy nhất không phải là khiến Giang Phi một chuyến tay không thay mình vào nhà hàng lấy điện thoại di động thôi sao, nhưng cái này cũng có thể coi là chuyện? Giang Phi trở về phòng trọ rồi, càng nghĩ càng thêm bất an, nếu như Phó Nam tin nhận lầm người thì tốt nhưng nếu như cậu ta vẫn nhận định mình là Giang Phi trong lòng cậu ta như cũ thì rất có thể còn sẽ tìm đến mình, như vậy cũng sẽ dẫn Phó Huân tới lần nữa.
Giang Phi tắm xong liền nằm ở trên giường thất thần nhìn chằm chằm trần nhà…
Sự xuất hiện của Phó Huân dẫn theo quá nhiều ký ức vốn đã nhạt đi ở sâu trong đầu Giang Phi…Kỳ thực vô luận là còn bé hay bây giờ, Giang Phi đều cảm giác mình không nhìn thấu xấu tốt của Phó Nam, có lúc sẽ cảm thấy cậu ta nhát gan vô hại, nhu nhược hiền lành, một cái nháy mắt tình cờ lại đột nhiên cảm thấy cậu ta quỷ kế đa đoan, dối trá ác độc.
Tối nay Phó Nam cực kỳ hiền hòa, giọng nói cũng ôn nhu không rõ tâm tư, cùng Phó Huân nghiễm nhiên thành một loại so sánh cực kỳ đối lập, Giang Phi đối với lần này kỳ thực cũng rất vui vẻ yên tâm, cậu không cần Phó Nam đối xử quá tốt với cậu, chỉ cần là người biết phải trái là được, như vậy một khi sau này tiếp xúc lần nữa hay Phó Huân thương tổn mình lần nữa, cậu còn có thể thông qua Phó Nam kiềm chế ngược lại Phó Huân.
——————
Hơn một giờ đêm, Phó Huân vẫn nằm trên giường không ngủ, tâm phiền ngực bực, trằn trọc mấy lần vẫn khó xoa dịu, nhắm mắt lại liền là thân hình tuấn mỹ âu phục giày da của Giang Phi mấy giờ trước…
Phó Huân càng ngày càng giận, đại não tức giận không chịu mình khống chế nữa mà chỉ nghĩ đến mấy thứ lung tung không rõ nguyên do, dĩ nhiên cái quá phẫn nộ đó chính là tên đầu sỏ khiến hắn hiện tại phiền muộn khó ngủ!
Phó Nam bên cạnh đang say giấc. Lo lắng tiếp tục trằn trọc sẽ ồn đến Phó Nam, Phó Huân liền đứng dậy xuống giường, cuối cùng đi ra ban công ngoài trời chỗ cửa sổ sát đất.
Phó Huân nghiêng người dựa vào lan can, đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, ánh mắt thâm thúy rơi vào màn đêm u ám thanh lãnh, trong lòng chợt dâng lên một trận cảm giác cô tịch vô hình, nhất thời càng thêm tâm phiền ý loạn.
Cái tên kia…
Trong mơ mơ màng màng, Phó Nam nghe được động tĩnh sột soạt bên mép giường, cậu từ từ mở mắt ra, chỉ thấy Phó Huân không biết lúc nào đã thức dậy, đang đứng ở bên giường nhanh chóng mặc quần áo.
Lúc này bất quá mới chỉ hơn hai giờ sáng…
“Ca, anh đi đâu vậy?” Phó Nam hỏi nhỏ.
“Chuyện làm ăn xảy ra chút việc gấp, anh phải đi tìm Trầm tổng bọn họ thương lượng đối sách một chút…” Phó Huân ôn nhu nói: “Ngủ đi, sáng sớm anh liền trở về.”
Nói xong, Phó Huân nghiêng người hôn lên trán Phó Nam, sau đó cầm áo khoác lên rồi xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.
Danh sách chương