Giang Phi thức trắng đêm không ngủ, suốt đêm đều chỉ nhắn tin cho Phó Huân, cho đến rạng ba giờ sáng còn tính định gọi điện cho Phó Huân.
Phó Huân ở đầu bên kia vẫn không đáp lại chút nào.
Giang Phi không cách nào khống chế chính mình không nghĩ đến Phó Huân, từ khi Phó Huân xuất hiện, thật giống như tất cả ưu tư của cậu đều theo Phó Huân mà biến hóa, Phó Huân thật lòng đối đãi cậu, khiến cậu chân thành cảm động, cậu thật lòng coi Phó Huân là người nhà mà đối đãi, mà cậu bây giờ, coi trọng nhất quý trọng nhất, cũng chỉ có tình thân…
Hơn nữa không có Phó Huân, lúc này cậu không biết đã biến thành dạng gì rồi.
Giang Phi suy nghĩ cả ngày, quyết định tự mình đi đến chỗ ở hoặc công ty của Phó Huân gặp Phó Huân một lần, sau khi cậu thay xong quần áo vừa mới định ra cửa thì chuông cửa nhà trọ reo.
Giang Phi nhanh chóng tiến lên mở cửa, kéo cửa ra một cái, phát hiện lại là Phó Huân cậu mong đợi, không nói hai lời liền đi đến ôm eo của Phó Huân.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Giang Phi chủ động đến gần Phó Huân như vậy, cũng là lần đầu tiên Phó Huân bị một người đàn ông ôm, chính Phó Huân cũng ngẩn ra, sau đó cứ như vậy ngây tại chỗ mặc cho Giang Phi ôm.
“Ca…” Giang Phi thấp giọng kêu.
Tiếng khẽ gọi này của Giang Phi, chẳng biết tại sao trong nháy mắt hóa giải mọi ngăn cách trong lòng Phó Huân giờ phút này, nội tâm khó hiểu cũng mềm nhũn ra, hắn vừa định giơ tay lên ôm lấy eo của Giang Phi, Giang Phi lại buông hắn ra, ngẩng đầu lo lắng nhìn Phó Huân.
“Anh không nhận điện thoại của em cũng không nhắn lại cho em.” Giang Phi vừa nói, vành mắt dần dần đỏ lên, đem mọi lo lắng cùng ủy khuất cả một đêm tuôn hết ra: “Em đặc biệt sợ anh gặp chuyện.”
Phó Huân biết mình hiện tại ở trong lòng Giang Phi rất quan trọng nhưng không nghĩ tới lại quan trọng đến mức này, nhìn thủy quang trong suốt bên trong hốc mắt của Giang Phi, vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt…
Giang Phi bắt lấy cánh tay của Phó Huân kéo hắn đi vào, một mực kéo đến trước ghế salon rồi ấn hắn ngồi xuống, Phó Huân cũng không phản kháng lại, cứ như vậy mặc cho Giang Phi kéo hắn, mà Giang Phi như vậy, hắn vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy thú vị.
“Chuyện trên người anh, Ngô Thân đã nói với em rồi.” Giang Phi đứng trước mặt Phó Huân, mặt đầy bất an nói: “Hắn nói việc anh phải trở về có thể bị anh em của anh hại chết, cái…cái này là thật sao?”
“Tên Ngô Thân này.” Phó Huân tỏ vẻ tức giận: “Anh bảo hắn không được nói với em, hắn lại…”
“Vậy là sự thật rồi.” Giang Phi sắc mặt tái nhợt nói: “Anh…anh sẽ không thật sự bị nguy hiểm đến tính mạng đi, anh dù thế nào cũng là thiếu gia của Phó gia, tại sao…tại sao lại…”
“Không sao đâu.” Phó Huân ngắt lời Giang Phi, nắm hai tay Giang Phi để cậu ngồi ở bên cạnh mình, sau đó nhẹ giọng nói: “Chỉ là hiện tại mất đi quyền lực trong tay thôi, sau khi trở về đúng là có thể bị nhân cơ hội trả thù, có lẽ sẽ gãy tay gãy chân, nhưng cũng không đến nỗi chết.”
Lời này của Phó Huân khiến tim Giang Phi càng đập rộn lên, Giang Phi gấp đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống: “Đây là loại tranh tài gì, tại sao có thể có loại người nhà như vậy, sống thật tốt không tốt sao? Anh em sao cứ phải hành động giống như xã hội đen, ngươi chết ta sống như thế?”
Phó Huân vuốt mái tóc Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Cho nên trên thế giới này, anh chỉ coi mỗi mình em là người thân, thật ra thì…thật ra thì trước khi đi anh không định tới, nhưng lại rất muốn gặp em, khoảng thời gian sống chung với em, thật sự là những ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời anh.”
Giang Phi cúi đầu, khóc không thành tiếng nhưng nước mắt cứ lã chã rơi xuống.
“Phó gia rất sâu, anh không muốn liên lụy đến em.” Phó huân tiếp tục nói: “Cho nên sau này đừng liên lạc với anh, Phó gia vẫn chưa ai biết sự tồn tại của em, anh không muốn để cừu nhân của anh biết đến em.”
Phó Huân lại nói thêm chút nữa, nhưng Giang Phi một mực cúi đầu không nói gì, cho đến khi Phó Huân đứng dậy định rời đi, Giang Phi mới níu áo của hắn, ngẩng đầu lên nghẹn ngào thấp giọng hỏi: “Phó gia không ai biết đến sự tồn tại của em, vậy nếu em cầm bốn ngàn vạn giúp anh, anh có phải có thể vượt qua mối nguy lần này phải không, không cần trở về lĩnh phạt nữa.”
“Em có bốn ngàn vạn sao?” Phó Huân bất đắc dĩ cười nói: “Giang Phi, làm sao em có thể…”
“Em có thể.” Giang Phi kiên định ngắt lời, cậu lau mắt tiếp tục nói: “Em đang nghiêm túc, anh đừng quản việc em kiếm khoản tiền này ở đâu ra, anh nói có được hay không đi.”
Phó Huân nhìn chằm chằm Giang Phi, hắn cảm thấy Giang Phi không giống như đang nói đùa, nhưng hắn quả thực không nghĩ ra một kẻ nghèo nàn dựa vào việc gõ máy làm thêm cả ngày lẫn đêm từ đâu kiếm được bốn ngàn vạn.
Mặc dù kế hoạch ban đầu chỉ là dẫn dắt cái tên ngu xuẩn này vì giúp mình, ký một cái hiệp nghị, nhưng xem tình thế trước mắt, tựa hồ…càng thú vị hơn.
Bốn ngàn vạn…Phó Huân hắn rất muốn biết Giang Phi chuẩn bị làm chuyện cực đoan gì giúp hắn xoay tiền, coi như là trộm hoặc cướp, cũng rất khó đi.
“Được thì vẫn được, chỉ là…”
“Không có chỉ là gì cả.” Giang Phi ngắt lời Phó Huân, hít sâu hai cái tiếp tục nói: “Trước anh đừng rời khỏi thành phố Trung Nam, cũng đừng nhận thua, tiếp đó…cho em tài khoản.”
“Giang Phi em…”
“Anh đừng hỏi cái gì nữa.” Giang Phi nhanh chóng ngắt lời Phó Huân: “Dù sao chờ anh qua khỏi cửa ải này, ổn định lại vị trí, trả tiền lại cho em là được, còn lại…còn lại em tự có cách, em…”
Phó Huân bỗng nhiên đứng dậy ôm Giang Phi vào trong ngực, cũng ở bên tai Giang Phi nhẹ giọng nói: “Giang Phi, anh không cho phép em vì anh mà mạo hiểm, nếu em vì giúp anh qua được cửa ải mà hy sinh an nguy của chính mình, anh tình nguyện…”
“Không cần vậy, em không sao đâu.” Giang Phi đưa tay ôm chặt Phó Huân, thấp giọng nói: “Kỳ thực có rất nhiều chuyện em chưa nói với anh, chờ qua khoảng thời gian này, em sẽ nói toàn bộ bí mật trên người em cho anh.”
Phó Huân không nghe kĩ lời Giang Phi nói, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy ôm thân thể Giang Phi cực kỳ thoải mái, phần eo mềm mại, mùi hương nhàn nhạt, thân cao bộ xương cũng vừa vặn, vừa đủ để mình ôm vào trong lòng.
Phó Huân bỗng nhiên có loại kích động muốn hòa Giang Phi vào cơ thể mình…
Rốt cuộc, Giang Phi đẩy Phó Huân rời khỏi phòng trọ của mình, cậu bảo Phó Huân không nên hỏi nhiều làm gì cả, mấy ngày này làm việc cho tốt chờ tin tức của cậu.
Sau khi Phó Huân lên xe rời khỏi chung cư của Giang Phi, vẫn như cũ cảm thấy những lời Giang Phi nói với hắn không tưởng tượng nổi, suy tư hồi lâu, hắn gọi điện thoại cho thủ hạ, phái hắn hai ngày này hai tư tiếng đều phải đi theo Giang Phi.
Nói về Giang Phi sau khi Phó Huân rời khỏi chung cư, liền lập tực gọi điện thoại cho Quý Hằng.
Quý Hằng là một trong những người bạn có mạng lưới quan hệ rộng nhất của cậu, có nhiều bạn hiểu biết về thị trường, xã hội.
Sau cùng, Giang Phi lại gọi điện thoại đến công ty mấy năm nay mình gửi bản thảo, hẹn gặp mặt chủ bút An Lệ kia.
Phó Huân ở đầu bên kia vẫn không đáp lại chút nào.
Giang Phi không cách nào khống chế chính mình không nghĩ đến Phó Huân, từ khi Phó Huân xuất hiện, thật giống như tất cả ưu tư của cậu đều theo Phó Huân mà biến hóa, Phó Huân thật lòng đối đãi cậu, khiến cậu chân thành cảm động, cậu thật lòng coi Phó Huân là người nhà mà đối đãi, mà cậu bây giờ, coi trọng nhất quý trọng nhất, cũng chỉ có tình thân…
Hơn nữa không có Phó Huân, lúc này cậu không biết đã biến thành dạng gì rồi.
Giang Phi suy nghĩ cả ngày, quyết định tự mình đi đến chỗ ở hoặc công ty của Phó Huân gặp Phó Huân một lần, sau khi cậu thay xong quần áo vừa mới định ra cửa thì chuông cửa nhà trọ reo.
Giang Phi nhanh chóng tiến lên mở cửa, kéo cửa ra một cái, phát hiện lại là Phó Huân cậu mong đợi, không nói hai lời liền đi đến ôm eo của Phó Huân.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Giang Phi chủ động đến gần Phó Huân như vậy, cũng là lần đầu tiên Phó Huân bị một người đàn ông ôm, chính Phó Huân cũng ngẩn ra, sau đó cứ như vậy ngây tại chỗ mặc cho Giang Phi ôm.
“Ca…” Giang Phi thấp giọng kêu.
Tiếng khẽ gọi này của Giang Phi, chẳng biết tại sao trong nháy mắt hóa giải mọi ngăn cách trong lòng Phó Huân giờ phút này, nội tâm khó hiểu cũng mềm nhũn ra, hắn vừa định giơ tay lên ôm lấy eo của Giang Phi, Giang Phi lại buông hắn ra, ngẩng đầu lo lắng nhìn Phó Huân.
“Anh không nhận điện thoại của em cũng không nhắn lại cho em.” Giang Phi vừa nói, vành mắt dần dần đỏ lên, đem mọi lo lắng cùng ủy khuất cả một đêm tuôn hết ra: “Em đặc biệt sợ anh gặp chuyện.”
Phó Huân biết mình hiện tại ở trong lòng Giang Phi rất quan trọng nhưng không nghĩ tới lại quan trọng đến mức này, nhìn thủy quang trong suốt bên trong hốc mắt của Giang Phi, vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt…
Giang Phi bắt lấy cánh tay của Phó Huân kéo hắn đi vào, một mực kéo đến trước ghế salon rồi ấn hắn ngồi xuống, Phó Huân cũng không phản kháng lại, cứ như vậy mặc cho Giang Phi kéo hắn, mà Giang Phi như vậy, hắn vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy thú vị.
“Chuyện trên người anh, Ngô Thân đã nói với em rồi.” Giang Phi đứng trước mặt Phó Huân, mặt đầy bất an nói: “Hắn nói việc anh phải trở về có thể bị anh em của anh hại chết, cái…cái này là thật sao?”
“Tên Ngô Thân này.” Phó Huân tỏ vẻ tức giận: “Anh bảo hắn không được nói với em, hắn lại…”
“Vậy là sự thật rồi.” Giang Phi sắc mặt tái nhợt nói: “Anh…anh sẽ không thật sự bị nguy hiểm đến tính mạng đi, anh dù thế nào cũng là thiếu gia của Phó gia, tại sao…tại sao lại…”
“Không sao đâu.” Phó Huân ngắt lời Giang Phi, nắm hai tay Giang Phi để cậu ngồi ở bên cạnh mình, sau đó nhẹ giọng nói: “Chỉ là hiện tại mất đi quyền lực trong tay thôi, sau khi trở về đúng là có thể bị nhân cơ hội trả thù, có lẽ sẽ gãy tay gãy chân, nhưng cũng không đến nỗi chết.”
Lời này của Phó Huân khiến tim Giang Phi càng đập rộn lên, Giang Phi gấp đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống: “Đây là loại tranh tài gì, tại sao có thể có loại người nhà như vậy, sống thật tốt không tốt sao? Anh em sao cứ phải hành động giống như xã hội đen, ngươi chết ta sống như thế?”
Phó Huân vuốt mái tóc Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Cho nên trên thế giới này, anh chỉ coi mỗi mình em là người thân, thật ra thì…thật ra thì trước khi đi anh không định tới, nhưng lại rất muốn gặp em, khoảng thời gian sống chung với em, thật sự là những ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời anh.”
Giang Phi cúi đầu, khóc không thành tiếng nhưng nước mắt cứ lã chã rơi xuống.
“Phó gia rất sâu, anh không muốn liên lụy đến em.” Phó huân tiếp tục nói: “Cho nên sau này đừng liên lạc với anh, Phó gia vẫn chưa ai biết sự tồn tại của em, anh không muốn để cừu nhân của anh biết đến em.”
Phó Huân lại nói thêm chút nữa, nhưng Giang Phi một mực cúi đầu không nói gì, cho đến khi Phó Huân đứng dậy định rời đi, Giang Phi mới níu áo của hắn, ngẩng đầu lên nghẹn ngào thấp giọng hỏi: “Phó gia không ai biết đến sự tồn tại của em, vậy nếu em cầm bốn ngàn vạn giúp anh, anh có phải có thể vượt qua mối nguy lần này phải không, không cần trở về lĩnh phạt nữa.”
“Em có bốn ngàn vạn sao?” Phó Huân bất đắc dĩ cười nói: “Giang Phi, làm sao em có thể…”
“Em có thể.” Giang Phi kiên định ngắt lời, cậu lau mắt tiếp tục nói: “Em đang nghiêm túc, anh đừng quản việc em kiếm khoản tiền này ở đâu ra, anh nói có được hay không đi.”
Phó Huân nhìn chằm chằm Giang Phi, hắn cảm thấy Giang Phi không giống như đang nói đùa, nhưng hắn quả thực không nghĩ ra một kẻ nghèo nàn dựa vào việc gõ máy làm thêm cả ngày lẫn đêm từ đâu kiếm được bốn ngàn vạn.
Mặc dù kế hoạch ban đầu chỉ là dẫn dắt cái tên ngu xuẩn này vì giúp mình, ký một cái hiệp nghị, nhưng xem tình thế trước mắt, tựa hồ…càng thú vị hơn.
Bốn ngàn vạn…Phó Huân hắn rất muốn biết Giang Phi chuẩn bị làm chuyện cực đoan gì giúp hắn xoay tiền, coi như là trộm hoặc cướp, cũng rất khó đi.
“Được thì vẫn được, chỉ là…”
“Không có chỉ là gì cả.” Giang Phi ngắt lời Phó Huân, hít sâu hai cái tiếp tục nói: “Trước anh đừng rời khỏi thành phố Trung Nam, cũng đừng nhận thua, tiếp đó…cho em tài khoản.”
“Giang Phi em…”
“Anh đừng hỏi cái gì nữa.” Giang Phi nhanh chóng ngắt lời Phó Huân: “Dù sao chờ anh qua khỏi cửa ải này, ổn định lại vị trí, trả tiền lại cho em là được, còn lại…còn lại em tự có cách, em…”
Phó Huân bỗng nhiên đứng dậy ôm Giang Phi vào trong ngực, cũng ở bên tai Giang Phi nhẹ giọng nói: “Giang Phi, anh không cho phép em vì anh mà mạo hiểm, nếu em vì giúp anh qua được cửa ải mà hy sinh an nguy của chính mình, anh tình nguyện…”
“Không cần vậy, em không sao đâu.” Giang Phi đưa tay ôm chặt Phó Huân, thấp giọng nói: “Kỳ thực có rất nhiều chuyện em chưa nói với anh, chờ qua khoảng thời gian này, em sẽ nói toàn bộ bí mật trên người em cho anh.”
Phó Huân không nghe kĩ lời Giang Phi nói, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy ôm thân thể Giang Phi cực kỳ thoải mái, phần eo mềm mại, mùi hương nhàn nhạt, thân cao bộ xương cũng vừa vặn, vừa đủ để mình ôm vào trong lòng.
Phó Huân bỗng nhiên có loại kích động muốn hòa Giang Phi vào cơ thể mình…
Rốt cuộc, Giang Phi đẩy Phó Huân rời khỏi phòng trọ của mình, cậu bảo Phó Huân không nên hỏi nhiều làm gì cả, mấy ngày này làm việc cho tốt chờ tin tức của cậu.
Sau khi Phó Huân lên xe rời khỏi chung cư của Giang Phi, vẫn như cũ cảm thấy những lời Giang Phi nói với hắn không tưởng tượng nổi, suy tư hồi lâu, hắn gọi điện thoại cho thủ hạ, phái hắn hai ngày này hai tư tiếng đều phải đi theo Giang Phi.
Nói về Giang Phi sau khi Phó Huân rời khỏi chung cư, liền lập tực gọi điện thoại cho Quý Hằng.
Quý Hằng là một trong những người bạn có mạng lưới quan hệ rộng nhất của cậu, có nhiều bạn hiểu biết về thị trường, xã hội.
Sau cùng, Giang Phi lại gọi điện thoại đến công ty mấy năm nay mình gửi bản thảo, hẹn gặp mặt chủ bút An Lệ kia.
Danh sách chương