Đồ ăn ở nhà hàng này quả thực không tệ, Giang Phi vừa ăn vừa gật đầu khen ngợi, trong lòng cũng âm thầm quyết định, chờ ít ngày nữa Dịch Thần đến thành phố Trung Nam tìm mình, mình cũng mời hắn đến nhà hàng này dùng cơm, làm chủ nhà tận tình.

Quý Hằng thì thầm tám chuyện giới giải trí với Giang Phi, trong lúc vô tình đề tài lại chuyển đến trên người Diệp Phong Miên, Giang Phi cũng không muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nữa, nói thẳng rằng mình không muốn nghe chuyện có liên quan đến Diệp Phong Miên.

Quý Hằng thấy sắc mặt Giang Phi không tốt lắm liền muốn truy hỏi nguyên nhân, nhưng lại bị Giang Phi nhanh chóng trò chuyện những chủ đề khác lảng tránh.

Ngay bên cạnh bàn Quý Hằng cùng Giang Phi đang dùng cơm là hai nam nhân có giá trị nhan sắc cực cao, còn mang theo một bé trai năm sáu tuổi.

Đứa bé trai kia hoạt bát hiếu động, luôn chạy quanh cha mẹ mình lởn vởn chơi đùa, ngay sau đó lại chạy tới bên cạnh bàn ăn của Giang Phi, hai tay bíu lên mặt bàn, nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm Giang Phi.

“Ca ca thật đẹp mắt.” Đứa bé trai bỗng nhiên lanh lảnh mở miệng: “Đẹp mắt giống như ba ba em vậy.”

Quý Hằng phốc một cái cười thành tiếng, Giang Phi cũng nhịn không được, cậu nhìn tiểu la bặc đầu* trước mắt, càng nhìn càng thích, sau đó đưa một miếng bánh ngọt trên bàn mình cho bé trai.

*La bặc đầu: đầu cà rốt, tức là bé trai thấp hơn cái bàn, cái đầu nhô lên giống như cà rốt mới mọc.

“Cám ơn ca ca, em có rồi.” Bé trai vừa nói, vừa xoay người chỉ thức ăn trên bàn mình.

Giang Phi theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nam nhân trên bàn ăn kia cũng đang nghiêng đầu cưng chiều nhìn bé trai.

Hai nam nhân nhìn cũng chưa tới ba mươi, trong đó một người mặt mũi tuấn tú, tướng mạo có thể so với minh tinh điện ảnh truyền hình, tựa như sợ bị người ta nhận ra nên trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, Giang Phi luôn cảm thấy có phần quen mắt. Mà nam nhân còn lại đường nét trên khuôn mặt lại cương nghị lạnh lùng, mặc dù ánh mắt nhìn cậu con trai lộ ra ý cười từ ái nhưng quanh thân vẫn tản ra một cỗ uy nghiêm khiếp người.

Hai người này ăn mặc đơn giản khiêm tốn, nhưng khí chất lại bất phàm, mấy ngày qua Giang Phi đang xử lý mấy chiếc đồng hồ đeo tay mà Phó Huân để lại phòng trọ cho nên cũng nghiên cứu về đồng hồ đeo tay dành cho nam giới, khi liếc thấy đôi đồng hồ tình nhân mà hai nam nhân bàn kế cận đeo có giá trị không dưới bảy con số, Giang Phi liền biết lai lịch hai người này không đơn giản, có lẽ là quyền quý giới thương chính gì đó khiêm tốn ở chỗ này dùng cơm.

Nhìn bộ dáng chắc là một đôi, mà đứa bé trai này có lẽ là con của bọn họ…

“Sơ Sơ, không được quấy rầy ca ca dùng cơm.” Nam nhân có khí chất thanh lãnh nhưng sắc mặt ôn hòa mở miệng nói: “Tới đây, đến chỗ ba ba.”

Khi nói, nam nhân khẽ gật đầu về phía Giang Phi ngỏ ý xin lỗi, Giang Phi liền vội vàng nói: “Không sao, bé rất đáng yêu.”

Lúc này, nam nhân khí thế bá đạo kia đột nhiên đứng lên, hắn nở nụ cười nguy hiểm, xoay người không tới mấy bước liền đến bên người Quý Hằng, một tay khoác lên vai Quý Hằng, một tay bỗng nhiên đưa vào dưới bàn, đem chiếc điện thoại mà Quý Hằng mới vừa rồi len lén ngắm chuẩn người yêu hắn cướp vào trong tay.

Chỉ thấy Quý Hằng mặt đầy lúng túng, muốn giải thích cái gì nhưng lời đến khóe miệng lại nghẹn lại, cuối cùng chỉ nở nụ cười xí xóa: “Thật xin lỗi đại ca, tôi…tôi xin lỗi ngài.”

Giang Phi không rõ nhìn Quý Hằng cùng nam nhân xa lạ đối diện.

Nam nhân vừa xóa hình trong điện thoại của Quý Hằng vừa chậm rãi u lãnh nói: “Ai cho cậu có lá gan chụp trộm người yêu tôi? Không biết chồng của em ấy là ai sao?”

Xóa xong hình rồi, nam nhân lạch cạch một tiếng ném chiếc điện thoại lên trên bàn trước mặt Quý Hằng.

Sắc mặt Quý Hằng tái nhợt, một luồng mồ hôi lạnh chậm rãi chảy dọc theo tóc mai, mà Giang Phi cũng lập tức bừng tỉnh, biết Quý Hằng lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi.

Giang Phi vừa định mở mình xin tha giúp Quý Hằng, liền nghe nam nhân vẫn ngồi ở bàn ăn bên cạnh nhẹ giọng mở miệng nói: “Nếu người ta đã nói xin lỗi, hình cũng bị xóa đi rồi thì coi như xong đi, con vẫn còn ở đây.”

Nam nhân nghe lời người yêu, hừ lạnh một tiếng trở lại bàn ăn…Bởi vì thời điểm tới nơi này, tầng hai bị người ta bao trước, người yêu lại thích cảnh vật cùng đồ ăn ở đây nên chỉ có thể chọn một chỗ tầm thường ở đại sảnh tầng một ngồi xuống, không nghĩ tới vẫn bị người ta nhận ra.

Lần này Quý Hằng đã đàng hoàng lại, cúi đầu ăn cơm không dám nói thêm câu nào, mà trong lòng Giang Phi lại hết sức áy náy, đối phương ưu nhã đại lượng, kiềm chế cảm xúc cực tốt,  đứa trẻ này lại khả ái linh động như vậy, kết quả phía mình lại xúc phạm như thế.

Giang Phi mò ra ba viên kẹo socola trong túi, đó là khi rời chung cư cậu tiện tay cầm vài viên trong hộp đồ ăn vặt yêu thích bỏ vào túi.

“Tiểu tử tới, ăn kẹo nè.”

Giang Phi mỉm cười đưa lòng bàn tay có kẹo cho bé trai, bé trai nhất thời hai mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Oa, là kẹo.”

Đứa bé trai quay đầu liếc nhìn ba ba mình rồi cau mày mím môi suy tư một hồi, sau đó cầm một viên kẹo trong lòng bàn tay Giang Phi, vui vẻ nói: “Cám ơn ca ca, em ăn một viên là được rồi, hai viên còn lại ca ca giữ lại ăn.”

Tim Giang Phi cũng sắp tan chảy cả rồi, nhóc này vừa đáng yêu lại vừa hiểu chuyện…

Bé trai xoay người bổ nhào vào trong ngực ba mình, xé vỏ kẹo ra bắt đầu liếm liếm kẹo.

Bàn bên cạnh tới sớm nên khi Giang Phi cùng Quý Hằng ăn được một nửa, bọn họ đã chuẩn bị rời đi, mà nam nhân thân hình thon gầy trong đó còn cố ý kéo khẩu trang lên.

Khi đứa bé trai dắt tay của ba nó rời đi liền cố ý lên tiếng chào Giang Phi, nói lớn: “Ca ca gặp lại.”

Sau khi đứa bé trai cùng hai vị ba ba của nó rời đi, Giang Phi lập tức trách cứ Quý Hằng: “Sao cậu có thể chụp trộm người ta chứ, có biết mới vừa rồi tớ hận không thể độn thổ hay không?”

Quý Hằng cũng mặt đầy hối lỗi: “Ài, tớ cũng là bị bản năng sai khiến a, cậu không phải không biết nam nhân đội mũ là ai chứ?”

“Ai?”

“Cố Dư.” Quý Hằng nói: “Cậu cư nhiên không biết, mặc dù cậu ấy rút khỏi giới mấy năm rồi nhưng ban đầu địa vị ở vòng giải trí không hề thấp hơn Diệp Phong Miên bây giờ, sớm biết cậu ấy đã kết hôn nhưng không nghĩ tới con trai đã lớn như vậy.”

Giang Phi lúc này mới chợt hiểu ra, lẩm bẩm: “Thảo nào có phần quen mắt.”

“Lai lịch của nam nhân đi cùng với cậu ta cũng không đơn giản a.”

Giang Phi không hứng thú lắm, vừa dùng bữa ăn vừa để ý: “Người yêu cậu ấy mà.”

“Đúng là người yêu của cậu ấy, hơn nữa thân phận nói ra thật là khiến cho người ta sợ hãi, hắn là…”

“Tớ không hứng thú với những thứ này.” Giang Phi nói: “Cái tớ để ý là, nếu cậu biết thân phận người ta không đơn giản thì sao còn làm loại chuyện đó, may mà đứa trẻ nhiệt tình với chúng ta, lại thêm Cố tiên sinh khoan hồng độ lượng, bằng không cậu cho là người yêu cậu ấy có thể bỏ qua cho cậu sao?”

“Tớ…” Quý Hằng gãi đầu một cái: “Sau đó tớ nói xin lỗi rồi mà, sau tớ cũng định từ chức không làm nghề này nữa, cậu tha thứ cho tớ lần này đi, ân, một lần cuối cùng.”

“Đứa bé kia thật đáng yêu.” Giang Phi thở dài: “Nếu không phải do cậu thì tớ còn không thấy ngượng giỡn với nó thêm chút nữa.”

“Có thể thấy con của họ rất thích cậu.” Quý Hằng nói: “Sau này nếu cậu gặp khó khăn gì, nói không chừng người ta có thể nể một viên kẹo mà đứa trẻ cầm của cậu giúp cậu một cái.”

Giang Phi không nhịn được cười một tiếng: “Cậu cũng quá coi trọng tớ rồi, người ta nói không chừng là đi công tác ở thành phố Trung Nam hoặc là gặp bạn rồi ở một đêm, tớ có thể đồng thời xuất hiện với bọn họ sao, lại nói thân phận của bọn họ cùng thân phận tớ, sao người ta có thể nhớ tới một người qua đường như tớ.”

“Tớ nói vạn nhất.”

“Cậu cũng đừng nguyền rủa tớ.” Giang Phi nhanh chóng nói: “Đường tớ đi về sau thuận lợi, không có vạn nhất.”

(Huynh: Đúng vậy, chương này là một phiên ngoại chung sống của <<Hư Thành>>, bất quá nhân vật trong <<Hư Thành>> chỉ biết sẽ đóng vai phụ quan trọng ở kỳ sau, nên sẽ không xuất hiện nhiều, người chưa từng đọc <<Hư Thành>> không phải lo lắng~)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện