Phó Nam được Phó Huân tìm thấy trong một trấn nhỏ nước **, Phó Nam cũng giải thích với Phó Huân cảnh ngộ mấy năm này của cậu.

Chua cay khi khốn khổ mưu sinh thật khiến người nghe rơi lệ.

Thời điểm Phó Huân mới vừa đón Phó Nam về, Phó Nam tỏ ra cực kỳ cẩn trọng cùng hoảng sợ, tựa hồ không dám tin Phó Huân chính là ca ca khi còn bé của cậu, sợ hãi cùng phòng bị đối với Phó Huân lúc nào cũng in trong cặp mắt trong sáng kia, nhìn quả thực khiến người ta đau lòng.

Phó Huân dừng toàn bộ công việc để bầu bạn cùng với Phó Nam, trò chuyện với cậu chuyện còn bé, làm quen với nhau, thổ lộ cho nhau, dưới sự cố gắng không biết mệt mỏi của hắn, Phó Nam rốt cuộc cũng hoàn toàn mở lòng với hắn.

Phó Nam rất cao hứng nằm xuống giường Phó Huân, sau khi Phó Huân nằm xuống, cậu hơi dịch người, nghiêng người kề sát Phó Huân, nhẹ nhàng đặt trán lên trên người Phó Huân.

“Mấy ngày qua luôn gặp ác mộng…” Phó Nam thấp giọng nói: “Lần nào cũng đến nửa đêm mới ngủ.”

“Bởi vì chuyện đã qua sao?”

“Ừ, rất nhiều, chính là tất cả những gì sau khi ca rời khỏi Giang gia năm đó.” Phó Nam thấp giọng nói: “Em thật sợ hãi, ca, anh…anh có thể có một ngày đột nhiên không muốn em hay không?”

“Tuyệt đối không, năm đó anh rời khỏi Giang gia chỉ là muốn trở nên mạnh mẽ rồi đón em đi, chưa bao giờ nghĩ tới việc không muốn em, chỉ là chờ khi anh rốt cuộc cũng có cơ hội đón em đi thì lại nhận được tin nói em đã…” Phó Huân than nhẹ một tiếng, không tiếp tục nói hết, mà xoay người ôm Phó Nam vào trong ngực.

“Tuyệt vọng năm đó, em không muốn trải qua lần nữa…” Phó Nam nhẹ giọng nói: “Bây giờ có ca bảo vệ em, em không sợ cái gì cả.”

“Năm đó là ca không có năng lực bảo vệ em, nhưng bây giờ, anh sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương em.” Phó Huân ôn nhu nói: “Anh từng đáp ứng với mẹ, sẽ bảo vệ em cả đời, Tiểu Nam, tin tưởng anh…”

Phó Huân vuốt ve mái tóc của Phó Nam: “Nếu như cảm thấy ngủ ở đây thoải mái hơn, vậy sau này cứ ngủ với ca.”

Phó Nam ‘ừ’ một tiếng, thân thể càng áp sát vào người Phó Huân,

Một lát sau, Phó Nam lại thấp giọng nói: “Ca, sau này ca sẽ kết hôn rồi sinh con, đúng không?”

Phó Huân sửng sốt, sắc mặt có phần phức tạp…

Phó Huân không biết dùng phương thức nào để nói với Phó Nam rằng cậu là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong lòng mình, cái mong muốn chân chính trong lòng hắn chính là sống với Phó Nam cả đời, chỉ là Phó Huân lo lắng Phó Nam chỉ có tình huynh đệ với mình, nếu như vậy thì hắn tất nhiên sẽ không thổ lộ tâm ý, cả đời chỉ làm anh cả của Phó Nam, không bao giờ đi quá giới hạn.

Lúc này, Phó Huân vẫn không muốn để Phó Nam biết được suy nghĩ của mình, nếu không giờ phút này ngủ với nhau cũng sẽ bị cho là tâm tư không sạch, kỳ thực trên thực tế, hiện tại ôm Phó Nam hắn cũng thanh tâm quả dục, mặc dù xét mặt tinh thần thì coi Phó Nam là bạn lữ suốt đời nhưng về sinh lý hắn đối với Phó Nam không có cái xúc động ở phương diện kia.

Phó Huân cảm thấy đây là bởi vì lực kiềm chế của mình quá mạnh.

“Đây đối với anh mà nói vẫn là chuyện rất xa vời.” Phó Huân nói: “Hơn nữa coi như anh kết hôn, em vẫn là sự tồn tại quan trọng nhất.”

“Vậy ca không thể thích em sao?” Phó Nam ngước đầu, đột nhiên rưng rưng nước mắt khàn khàn nói: “Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ca, bất luận là lấy danh nghĩa huynh đệ, hay là danh nghĩa người yêu, chỉ cần mãi chung một chỗ là được rồi.”

Phó Huân kinh ngạc nhìn Phó Nam…

Hắn không nghĩ tới tâm ý của Phó Nam cũng là như vậy.

“Ca.”

Phó Nam nghẹn ngào gọi một tiếng, đem thân thể nhỏ gầy rúc hoàn toàn vào trong ngực Phó Huân, nhỏ giọng nói: “Ca sẽ chán ghét em sao, bởi vì…bởi vì em thích nam nhân, thích ca…Những năm xa cách này, trong đầu em cũng chỉ có hình bóng của ca, ca là toàn bộ ảo tưởng của em…”

Phó Huân cười khổ một tiếng, hai tay ôm lấy gò má của Phó Nam, thâm tình nói: “Tiểu Nam, em biết hiện tại ca cao hứng biết bao nhiêu không…”

Phần thích của hắn dành cho Phó Nam, rốt cuộc cũng không phải mang bất kỳ cảm giác tội lỗi nào nữa…

Phó Huân ôm Phó Nam ngủ một đêm, nhưng cũng không làm gì, có một số việc hắn vẫn muốn đợi thêm ít ngày, ít nhất bây giờ, cho dù hôn Phó Nam, trong lòng Phó Huân cũng sẽ dâng lên cảm giác tội lỗi vô hình.

Vẫn là bởi vì đoàn tụ quá đột nhiên, phải cần thời gian để dần dần tiêu hóa phần kinh hỉ này.

————————————————

Thành phố **, Phó Thâm Trạch đang tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện thì nhận được một tin tức.

Đọc nội dung tin nhắn, đôi môi Phó Thâm Trạch nhếch lên một nụ cười khó có thể quan sát.

Đại sảnh hội trường nguy nga lộng lẫy đều là các nhân vật tinh trang hoa phục có tiếng trong giới thương chính, ở trong đó Phó Thâm Trạch là một sự tồn tại rất có phân lượng, mặc dù Phó gia thanh danh hiển hách không phải do hắn cầm quyền, nhưng hắn được Phó Chấn – người nắm quyền Phó gia tín nhiệm sâu sắc, tay lại nắm thế lực mà ở quốc gia này cũng ngang gần bằng với anh cả Phó Chấn.

Các vòng các giới sớm đã có lời đồn, vị trí của Phó Chấn sau cùng chưa chắc sẽ truyền cho đứa con trai độc nhất lại bất hòa với hắn là Phó Huân mà có khả năng rất lớn sẽ rơi vào trên tay Phó Thâm Trạch.

Phó Thâm Trạch đã sớm trở thành sự tồn tại cho người người leo lên nịnh bợ trong giới thượng lưu.

Đến giữa buổi tiệc tối, một thủ hạ của Phó Thâm Trạch bước nhanh xuyên qua dòng người đi tới bên người Phó Thâm Trạch, sau đó nghiêng đầu ghé vào tai hắn nói cái gì đó, mi tâm Phó Thâm Trạch hơi nhăn, có phần nghi ngờ.

Phó Huân mỉm cười gật đầu với hai thương nhân đang nói chuyện với nhau, sau đó liền xoay người rời khỏi đại sảnh đang ăn uống linh đình, đi cùng thủ hạ tới phòng nghỉ cá nhân mà dạ tiệc chuẩn bị cho khách quý.

“Cái chết của Tắc Lợi thật sự có liên quan đến Phó Huân sao?” Phó Thâm Trạch mặt không chút thay đổi nói: “Tắc Lợi là một trong những đồng bạn hợp tác quan trọng của Phó Huân, sao Phó Huân lại động đến hắn?”

“Hỏi khẩu hình mấy tên thủ hạ của Tắc Lợi thì thời điểm Tắc Lợi ở thành phố Trung Nam có coi trọng một tình nhân của Phó Huân, lúc rời đi liền lén bắt người lên thuyền, sau khi xảy ra chuyện người kia liền không thấy…” Thủ hạ đâu vào đấy đáp: “…Thủ hạ có điều tra thành phố Trung Nam, người kia đã bình an trở về…”

“Ngươi nói Phó Huân vì một tình nhân mà trừ khử đồng bạn hợp tác?” Phó Thâm Trạch khẽ cười một tiếng: “Này không phải tác phong của hắn…Biết thân phận tình nhân đó của hắn không?”

“Theo điều tra, người nọ tên là Giang Phi, thời điểm Phó Huân còn nhỏ sống ở Giang gia, Giang Phi này chính là con của chủ nhân Giang gia – Giang Hải Tông.”

Mi tâm Phó Thâm Trạch nhíu chặt, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, mấy giây sau mới như có điều suy nghĩ nói: “Nguyên lai là cậu ta, nếu như vậy, Phó Huân hẳn hận cậu ta mới đúng, với tính tình của Phó Huân, giết cậu ta cũng có khả năng, sao lại thu cậu ta làm tình nhân.”

“Trước mắt cũng đã tách ra, thuộc hạ đoán Giang Phi này hẳn không có gì khác mấy tình nhân qua lại với Phó Huân.”

“Chưa chắc đã đơn giản như vậy…” Đáy mắt Phó Thâm Trạch ánh lên một tia cười quỷ dị: “Thu người nên hận làm bạn gối chăn, ngay cả diệt trừ Tắc Lợi cũng có thể vì cậu ta, a, thú vị.”

———————–

Sau buổi tối Phó Huân say rượu tới chung cư Giang Phi, Giang Phi liền quyết định bán nhà, dọn nhà đi.

Trước còn nghĩ tới việc bán nhà khi rời khỏi thành phố Trung Nam, nhưng bây giờ, một giây đồng hồ Giang Phi cũng không muốn chờ nữa, cậu thực sự lo lắng hôm nào đó Phó Huân uống say lại đột nhiên phát điên hơn nửa đêm tới ấn chuông cửa nhà mình.

(Huynh:  Đổ mồ hôi, sao đột nhiên cảm thấy cái tên ‘Phó Thâm Trạch’ này càng giống nhân vật chính hơn…)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện