“Hả?” Giang Phi thất kinh: “Anh không yêu thì nói không yêu, làm gì mà phải lừa mẹ anh.”

“Ài, chuyện này là có nguyên nhân, mà nói ra lại rất dài dòng.” Dịch Thần nói: “Chờ tuần tới tôi đến chỗ cậu sẽ nói rõ với cậu, bất quá cậu yên tâm đi, chỉ là diễn xuất mà thôi, tôi thích nữ nhân, sẽ không gây khốn nhiễu gì cho cậu đâu.”

“Vậy sao anh không tìm những người khác a? Bạn anh hẳn rất nhiều.”

“Cậu cho rằng trước kia tôi chưa từng thử qua sao? Nhưng ánh mắt mẹ tôi vừa độc vừa tinh, là thật hay là giả bà một cái liền có thể nhìn ra, thành thật mà nói tôi cũng không biết lộ tẩy ở khâu nào.”

“Vậy sao anh chắc chắn diễn kịch với tôi có thể lừa được mẹ anh?” Giang Phi nói: “Tôi đi nhất định sẽ khẩn trương, hơn nữa tôi nói chuyện không lanh lẹ lại còn mất bình tĩnh, thế nào cũng sẽ không đến phiên người như tôi.”

“Cũng là bởi vì như vậy tôi mới tìm cậu a, bạn của tôi quá khôn khéo, ai cũng như hầu* tinh, nhìn không đáng tin, nhưng người nhìn một cái liền thấy đàng hoàng ôn hòa thật thà như cậu thì lại khác…”

*Hầu: khỉ

“…” Giang Phi nhất thời có phần mông lung, không phân rõ người này rốt cuộc là khen hay chê mình.

“…”

“Được không Giang Phi?” Dịch Thần khẩn thiết nói: “Cậu đáp ứng tôi đi.”

“Vậy…vậy vẫn là chờ khi anh tới bên này chúng ta nói trực tiếp đi.” Giang Phi nói:  “Tôi không biết tại sao anh lại lừa mẹ anh, nếu như muốn làm chuyện gì xấu, tôi chắc chắn sẽ không đáp ứng, nhưng…nhưng muốn tôi cảm giác không có vấn đề gì thì tôi phải xem xét thêm chút nữa.”

Cái quan trọng nhất, vẫn là hảo hảo biết được thân phận của Dịch Thần này, cuộc sống hàng xóm ngắn ngủi trước kia, Giang Phi luôn cảm giác hiểu biết thiếu sót của mình về Dịch Thần có quá nhiều ấn tượng ban đầu.

Từ khoảng thời gian không cắt đứt liên lạc với Dịch Thần, Giang Phi chỉ từ trong miệng Dịch Thần biết được nhà hắn làm kinh doanh, ban đầu vì chút mẫu thuẫn mà ầm ĩ với người nhà nên trong cơn tức giận liền bỏ nhà đến thành phố Trung Nam.

Giang Phi cũng không phải không biết xấu hổ mà đi hỏi cặn kẽ, từ đầu đến cuối cậu đều cảm thấy giao tình hiện tại giữa mình và Dịch Thần vẫn rất bình thường.

———————————

Tối đó Phó Huân nhận được điện thoại, sau mấy ngày một đi không trở lại phòng trọ của Giang Phi, Giang Phi liền chính thức bắt đầu vẽ ý tưởng trước đó cho bộ manga nhiều kỳ của mình, đây coi như là sau mấy tháng ‘sa đọa’ của cậu rốt cuộc cũng lấy lại cái tên ‘Ngư Hỏa’ lần thứ hai.

Giang Phi vẫn như trước gửi bản thảo tác phẩm cho công ty hợp tác trước kia, biên tập vẫn là An Lệ.

Phong cách vẽ của Giang Phi rất được hoan nghênh, theo trào lưu nhưng không màu mè, lại thêm cốt truyện độc đáo, mấy bộ manga sáng tác lúc trước đều được mở rộng IP* ra mức cao nhất: trên mạng sớm có truyện; Ngư Hoả ra tác phẩm; chắc chắn thuộc hàng tinh phẩm;…Lại thêm sáng tác mấy năm nay của cậu bản thân cũng đã kéo theo một nhóm fan trung thành, cho nên thu nhập của cậu hơn họa sĩ bình thường không phải chỉ là một điểm nhỏ li ti…

*IP: IP tiếng anh là Internet Protocol có nghĩa là “giao thức liên hệ thông qua hệ thống mạng” hoặc gọi tắt là giao thức internet

Kỳ thực Giang Phi đã sớm muốn mở phòng làm việc riêng cho mình, trước kia là do món nợ, hiện nay là do toàn bộ bản quyền vì tính toán của Phó Huân lúc trước mà bán hết cho công ty, cái này khiến việc mở phòng làm việc của cậu chỉ có thể kéo dài đến giai đoạn sau khi ra tác phẩm mới cân nhắc lại, đồng thời còn phải báo đáp công ty cùng An Lệ đã giúp người đang gặp nạn lúc trước, cho nên mặc dù có nhiều công ty manga trả lương cao mời cậu, Giang Phi vẫn không đổi công ty…

An Lệ nói với Giang Phi, tháng sau công ty sẽ cử hành đại hội giao lưu họa sĩ, công ty muốn mời cậu tham gia.

Mấy năm này hàng năm An Lệ đều đại diện cho công ty mời Giang Phi, nhưng đều bị Giang Phi từ chối, lần này cũng không ngoại lệ.

Dây dưa với Phó Huân lâu như vậy, Giang Phi càng muốn sống khiêm tốn hơn, cho dù sau này có phát triển tốt thì cậu vẫn hy vọng sự tồn tại của mình trong thực tế có thể thấp đi một chút.

Uống khá nhiều cà phê, hơn mười một giờ đêm vẽ xong bản thảo, Giang Phi vẫn không buồn ngủ, sau khi tắm xong, nhàn rỗi không có việc gì làm liền ngồi ở phòng khách chải lông cho Đại Quất.

Thời tiết ấm hơn, lông Đại Quất rụng rất lợi hại, Giang Phi gần như hôm nào cũng chải lông cho Đại Quất một lần, nếu không sàn nhà ghế salon khắp nơi đều là…

Đại Quất hình như lại mập thêm, Giang Phi có phần buồn rầu, quá mập đối với người hay sủng vật đều không tốt.

“Sau này ba phải giảm bữa ăn của ngươi.” Giang Phi vừa chải lông cho Đại Quất, vừa nói: “Ngươi mà mập thêm thì không cách nào bồi ba trải qua mấy chục năm tới.”

Đại Quất nằm ở trên đùi Giang Phi giống như nghe hiểu cái gì liền dùng đầu đẩy đẩy bụng Giang Phi, vô cùng đáng thương meo một tiếng.

Lúc này, chuông phòng trọ đột nhiên vang lên, trong màn đêm yên tĩnh giống như tiếng vang lớn bất thình lình, thân thể Giang Phi đang ngồi trên salon chấn động mạnh một cái, như chim sợ cành cong mà ngồi dậy nhìn về phía cửa phòng trọ.

Hiện tại là ban đêm…

Giang Phi ôm Đại Quất lên trên ghế salon bên cạnh, nhanh chóng đi tới sau cửa nhìn qua mắt mèo, sau khi thấy rõ người ngoài cửa, cả người Giang Phi liền đổ mồ hôi lạnh! Lại là Phó Huân!

Tên khốn kiếp này không phải muốn mình giữ khoảng cách với hắn sao, sao hôm nay hơn nửa đêm lại tới.

Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang, Giang Phi rối rắm có nên mở cửa hay không, kết quả Phó Huân ngoài cửa lại trực tiếp dùng tay đập cửa, lạnh lùng nói: “Cậu mẹ nó lại thiếu phạt đúng không! Mở cửa!”

Thanh âm Phó Huân lộ ra vài phần men say nặng nề…

Giang Phi lo lắng Phó Huân bên ngoài đạp cửa làm ồn ào những căn hộ khác ở tầng này, cuối cùng liền hít sâu một hơi, mở cửa ra.

Một trận mùi rượu đập vào mặt, Giang Phi chán ghét nhíu mày lại, cậu lạnh lùng nhìn Phó Huân âu phục giày da trước mắt, hiểu nhiên là vừa mới kết thúc xã giao xong.

Phó Huân mặc dù gò má lộ ra vài phần ửng đỏ nhưng ánh mắt vẫn trấn tĩnh, hiển nhiên ý thức cũng coi như thanh tỉnh, cũng không đến mức say.

“Anh sao…”

“Tôi ấn chuông cửa lâu như vậy, cậu điếc phải không?” Phó Huân lạnh giọng ngắt lời Giang Phi, sau đó nhấc chân thản nhiên đi qua người Giang Phi, vừa xe chạy quen đường đổi giày, vừa ra lệnh: “Đi lấy cho tôi ly sữa bò.”

Giang Phi không nhúc nhích đứng ở bên tường cạnh cửa, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Phó Huân trước mắt.

Phó Huân thay giày xong liền trực tiếp cởi áo khoác ra ném lên trên người Giang Phi, sau đó vừa nặn mi tâm vừa đi vào bên trong phòng khách, đi được mấy bước liền quay đầu, phát hiện Giang Phi vẫn đứng yên ở cửa bèn không nhịn được nói: “Đứng đó làm gì? Tối nay lại muốn bị * đến khóc phải không?”

Giang Phi cau mày, tiếp tục như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Phó Huân trước mắt.

Sau một hồi, trong miệng Giang Phi mới yếu ớt bật ra một câu: “Anh…có phải đến nhầm chỗ rồi hay không?”

Vẻ mặt Phó Huân ngẩn ra, khuôn mặt rươm rướm men say lộ ra một tia mờ mịt chậm chạp.

Ngay sau đó Giang Phi lại mặt không chút thay đổi nói: “Anh quên rồi phải không, Phó Nam đã trở lại.”

Phó Huân kinh ngạc nhìn Giang Phi.

Trong không khí yên tĩnh, như một tiếng sấm vang oanh tạc trong đầu Phó Huân, vẻ say rượu trên khuôn mặt của hắn trong nháy mắt cơ hồ biến mất không còn chút gì!

Giống như đang nằm mơ lại đột nhiên thanh tỉnh, sắc mặt Phó Huân chợt ảm đạm! Hắn nhớ tới lúc mình uống rượu xong rời khỏi khách sạn, sau khi lên xe liền nửa tỉnh nửa say dựa vào trong xe, thuận miệng báo vị trí cho Ngô Thân…chính là chung cư của Giang Phi!

Bởi vì đã quá quen với nơi này, cho nên cho dù vào thời điểm sau khi xuống xe lên tầng phòng trọ thì đại não hôn mê vẫn không kịp phản ứng là lạ chỗ nào!

Mẹ nó thật là…

Phó Huân thấy Giang Phi vẫn nhìn chằm chằm mình, lửa giận liền bốc lên ba trượng, giận dữ hét: “Nhìn cái gì? Có tin hiện tại tôi làm cậu luôn hay không?”

Giang Phi vội vàng rủ mắt nhìn mặt đất.

Phó Huân nặng nề hừ một tiếng, bước nhanh tới cửa, lúc đi ngang qua Giang Phi còn vươn tay thô bạo kéo áo khoác mình đang ở trên tay Giang Phi, sau đó sải bước rời khỏi phòng trọ.

“Này anh…”

“Im miệng!” Phó Huân bỗng nhiên xoay người dùng tay chỉ Giang Phi, hung ác nói: “Mau sớm cút khỏi thành phố Trung Nam này cho tôi!”

Phó Huân nói xong liền xoay người rời khỏi.

Giang Phi cúi đầu liếc nhìn giày da mới vừa rồi Phó Huân thay ra để ở cạnh giá giày, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Cậu chỉ là muốn nhắc nhở nam nhân này, hắn quên thay giày rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện