Giang Phi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Huân, cậu luôn cảm giác trong lời nói của Phó Huân có hàm ý, nhưng nhất thời lại không thể đoán ra, để cho thấy thành ý của mình, cậu ra sức gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần tôi có thể làm, cái gì cũng được.”

Phó Huân từ trên ghế salon đứng lên: “Tôi đưa cậu xuống, tránh để người của Triệu Trường Tùng gây khó dễ cho cậu.”

Trong lòng Giang Phi cảm kích không thôi, luôn miệng nói cám ơn.

Phó Huân vừa đi về phía cửa vừa thờ ơ nói: “Cậu không cần luôn miệng gọi tôi là ngài hoặc Phó tổng, tôi không quen.”

Giang Phi hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cao lớn của Phó Huân hỏi: “Vậy…gọi ngài như thế nào?”

Đến cửa, Phó Huân dừng lại, quay đầu nhìn Giang Phi đang mông lung: “Thật ra thì nếu tính quan hệ thuở nhỏ kia, cậu hẳn nên gọi tôi là ca mới đúng.”

Chẳng biết tại sao, chữ “ca” này khiến trong lòng Giang Phi dâng lên một trận chua xót vô hình.

Trong lòng chua xót đến phát đau.

Thật ra thì hiện tại đứng trước mặt Phó Huân, Giang Phi cảm thấy tự ti và khiếp nhược, cậu thậm chí không cách nào giả bộ tư thái đúng mực.

Nếu như có thể, trong lòng cậu hy vọng mình chưa từng xuất hiện trước mặt Phó Huân, để Phó Huân hắn tiếp tục nhìn xuống từ trên cao, để mình tiếp tục ở nơi thấp kém sống một cuộc sống yên lặng…

“Tôi…tôi vẫn nên gọi ngài là Phó tổng đi.” Giang Phi cười hết sức gượng gạo: “Thân phận ngài tôn quý, tôi…nếu tôi gọi như vậy, những người khác nghe được sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến ngài.”

Giang Phi tỏ ra hèn mọn, ở trong mắt Phó Huân càng giống như tấm lá chắn để bảo vệ mình, cậu bọc mình thật kín, dùng tư thái thẽ thọt khúm núm xa lạ khiến hắn cảm thấy cậu là một tên nguy hiểm, kỳ thực bên trong cậu đang che giấu cái sự phách lối, quần là áo lụa, cao ngạo cùng một trái tim nóng bỏng như một viên nham thạch vậy…

Cho nên, Giang Phi thời khắc này vẫn không chân thực.

Phó Huân không nói gì nữa, cuối cùng cùng Giang Phi đi vào thang máy.

Trong lúc thang máy đi xuống, Phó Huân lại nhàn nhạt nói: “Bên Triệu Trường Tùng tôi sẽ thay cậu giải quyết, hắn sau đó sẽ không dám tìm cậu gây khó dễ nữa.”

Giang Phi hơi sửng sốt, nhất thời muốn hỏi tại sao Phó Huân lại giúp mình làm những việc này, chỉ thấy sắc mặt Phó Huân lạnh như băng, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ thấp giọng nói: “Cám ơn…”

Sau khi Giang Phi rời khỏi khách sạn, Phó Huân lập tức gọi điện thoại cho thủ hạ Ngô Thân.

—–

Trên đường trở về, trong đầu Giang Phi đều là Phó Huân…Mặc dù bây giờ sợ hãi cùng bài xích với Phó Huân đã ít đi, nhưng cậu vẫn như cũ cảm giác mình không nhìn thấu Phó Huân, cậu vẫn mơ hồ cảm thấy, sự hung ác thiếu chút nữa ném mình xuống lầu của Phó Huân ấy còn chân thực hơn.

Giang Phi đi tới quán cơm lần trước mình ăn cơm, kiên nhẫn hỏi rõ ông chủ tình huống, sau khi xin ông chủ đưa đoạn video giám sát hôm đó ra, nhưng ông chủ lại nói với cậu, hôm đó máy giám sát bị hư cho nên không có video theo dõi trong quán.

“Làm sao lại ngẫu nhiên hư vào ngày đó chứ!” Hy vọng vất vả mới dâng lên được lại bị dập tắt, trong lòng Giang Phi lạnh đi: “Ông chủ ngài xem lại một chút đi, có lẽ…”

“Tôi làm sao nhớ lầm được, ngày đó tôi có ấn tượng.” Ông chủ nói: “Ngày đó cậu thiếu chút bị mấy tên uống rượu say đó đánh, có phải hay không?”

“…Đúng vậy.”

“Vậy đúng rồi.” Ông chủ nói: “Ngày đó máy theo dõi đúng là bị hư, buổi sáng ngày thứ hai mới sửa xong.”

Giang Phi rốt cuộc cũng nản lòng mở cửa quán cơm.

Giang Phi chưa rời đi được bao lâu, Ngô Thân từ phía sau đi ra.

“Ngô tiên sinh, người đã đi rồi.” Ông chủ hèn mọn cúi người cười nói: “Theo như lời của ngài dặn, tôi nghĩ cậu ta hẳn đã tin.”

Ngô Thân mặt không cảm xúc “ừ” một tiếng, hắn từ trong chiếc túi lấy ra năm xấp tiền mặt đưa cho ông chủ, tổng cộng là năm vạn.

“Cầm lấy.”

Ông chủ đưa tay ra nhận, mặt đầy kích động nhưng kìm nén không để lộ ra.

“Phần cứng của máy giám sát để tôi cầm.” Ngô Thân nói: “Nếu như chàng trai kia về sau tới hỏi nữa, ông hẳn biết nên nói thế nào rồi chứ?”

“Biết biết.” Ông chủ nói liên tục.

—-

Trở lại khu nhà ở, mới vừa vào thang máy liền nhận được tin nhắn của Quý Hằng gửi tối, nói rằng thứ sáu tại rạp hát lớn của thành phố Trung Nam sẽ có buổi lễ long trọng trao giải cho những ngôi sao sáng giá, thần tượng của cậu Diệp Phong Miên cũng sẽ tham gia, cậu ta ở bên này giành được mấy vé hoàng ngưu, hỏi Giang Phi có muốn một vé tới hay không, đến lúc đó vào đó xem Diệp Phong Miên…

Giang Phi từ chối.

Món nợ hơn ba trăm vạn kia còn trên người, hiện tại Giang Phi không có tâm tư nhớ nhung người nào, chỉ muốn giam mình trong phòng vẽ ngày ngày đêm đêm vẽ bản thảo.

Cậu cùng Diệp Phong Miên đã định trước là khác nhau một trời một vực, gặp mặt một lần thôi thì sao? Một mực nhớ nhung như vậy đã vô cùng tốt rồi, không cần lo lắng trong lòng người kia có thay đổi trở nên xa lạ hay không, cũng không sợ khi đứng bên cạnh hắn, hắn hoàn toàn không nhận ra mình.

Biết hắn hiện tại rất tốt, là đủ rồi.

Ra khỏi thang máy, Giang Phi đi tới cửa nhà trọ, vừa định lấy chìa khóa ra mở cửa, chợt nghe thấy tiếng mèo kêu cực kỳ thấp, hình như là truyền từ bên hàng xóm, cũng chính truyền từ bên trong cánh cửa cuối hành lang kia.

Tiếng kia nghe có chút giống Đại Quất…

Giang Phi xoay người đi tới trước cửa nhà trọ cách mình ba thước, lỗ tai dán lên cánh cửa tỉ mỉ nghe, nhưng lại không nghe được tiếng mèo kêu.

Giang Phi không biết mới vừa rồi có phải mình nghe lầm hay không, cậu nhìn thời gian trong di động một chút, mới phát hiện hiện tại đã hơn mười giờ.

Giang Phi nhớ khoảng ba tháng trước chủ nhân căn phòng này đã dọn ra ngoài, sau đó tiến hành cho thuê phòng.

Còn bây giờ người ở là người nào, Giang Phi không biết, có lẽ người thuê phòng này ít khi rời khỏi nhà, cho nên luôn luôn không gặp mặt.

Đứng ở cửa do dự mãi, Giang Phi giơ tay lên gõ cửa phòng một cái.

Bên trong phòng truyền tới tiếng gào cuồng bạo của một người đàn ông trẻ tuổi: “Mẹ nó ai thế?”

Thanh âm rất rõ ràng cho thấy người kia đang bực bội.

Giang Phi bị dọa một cái, xoay người ba bước rồi hai bước chạy đến trước cửa phòng mình, nhanh chóng mở cửa trốn vào.

Bởi vì hai cánh cửa vuông góc 90 độ, cho nên Giang Phi nhìn qua mắt mèo không thấy được cái gì, đành phải dán lỗ tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

Căn phòng bên cạnh hình như được mở ra, Giang Phi nghe được tiếng cửa mở, ngay sau đó là tiếng người đàn ông lầu bầu tức giận mắng: “Mẹ nó, người đâu?”

Cuối cùng, là rầm một tiếng đóng cửa.

Giang Phi bị tiếng vang lớn kia làm cho run rẩy, nội tâm bi thương suy nghĩ, ai ở bên cạnh mình vậy a?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện