Diệp Phong Miên chạy đến địa chỉ Giang Phi hẹn gặp anh, phòng bao tư nhân của một nhà hàng.
Giang Phi lẳng lặng ngồi bên bàn ăn cạnh cửa sổ sát đất.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, khiến thân thể Giang Phi tựa như được vầng sáng lớn bao phủ bên trong, thân hình gây gò nhất thời nhỏ bé cùng cô tịch.
Trong giây lát thấy được Giang Phi đó, ngực Diệp Phong Miên đau đớn dữ dội, anh thậm chí còn chưa kịp tháo khẩu trang xuống đã sải bước tiến lên, đem Giang Phi mới vừa từ trên ghế đứng lên ôm vào trong ngực.
“Anh rất nhớ em…” Diệp Phong Miên nhắm mắt lại, dùng sức ôm lấy Giang Phi: “Tiểu Phi, để anh ôm một lúc.”
Giang Phi định đẩy Diệp Phong Miên ra, nhưng lại phát hiện Diệp Phong Miên ôm rất chặt, hai tay cũng chỉ có thể dùng sức.
Diệp Phong Miên bị Giang Phi đột nhiên đẩy ra mà lui về phía sau một bước, nhất thời không biết làm sao nhìn Giang Phi.
“Ngồi trước đi.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Em còn có những chuyện khác, nói vài lời xong cũng phải trở về.”
Diệp Phong Miên nhìn Giang Phi sơ lãnh, trong lòng chợt có loại dự cảm xấu, anh cau mày, bất an đi tới ngồi đối điện với Giang Phi.
Diệp Phong Miên vừa định mở miệng nói cái gì đó để hóa giải bầu không khí thì lúc này Giang Phi lại đem túi giấy trong tay theo mặt bàn đẩy tới trước mặt Diệp Phong Miên, nhẹ giọng nói: “Anh xem chút đi, hẳn không sót cái gì đâu.”
Diệp Phong Miên mờ mịt, đưa tay cầm lấy chiếc túi kia mở ra xem, phát hiện trong túi này tất cả đều là mấy món quà nhỏ anh tặng cho Giang Phi, trên cùng là cái hộp có in chữ ‘love’ bên ngoài, anh biết chứa bên trong hẳn là chiếc đồng hồ đeo tay anh tặng Giang Phi…
Vẻ vui thích khi được gặp lại người yêu trên mặt Diệp Phong Miên, rốt cuộc cũng vào giờ khắc này rút không còn một mống.
“Còn có cái này.” Giang Phi lại nói, sau đó đẩy một tờ chi phiếu tới trước mặt Diệp Phong Miên, sắc mặt bình tĩnh nói: “Mấy bộ quần áo trước kia anh mua cho em, mặc rồi mà trả lại sẽ không tốt, em có tìm người biết hàng ước lượng giá tiền, số tiền của tờ chi phiếu này chính là…”
“Tại sao phải như vậy?” Diệp Phong Miên ngắt lời Giang Phi, ánh mắt anh nhìn Giang Phi mờ mịt xen lẫn bi ai.
“Muốn chia tay thì không nên thiếu nợ nhau cái gì cả.” Giang Phi nói: “Không thì anh kiểm lại xem, xem thử có thiếu cái gì không, nếu như em làm mất cái gì thì em lại bồi thường cho anh.”
Sắc mặt Giang Phi từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Diệp Phong Miên cảm giác Giang Phi trước mắt này không phải Giang Phi anh biết.
“Chia tay? Anh nghe lầm sao Tiểu Phi, em muốn chia tay với anh?”
“Em không muốn lừa dối anh, cũng không muốn lừa dối mình nữa…Cảm tình của em dành cho anh cũng không phải tình cảm giữa người yêu, em chỉ là rất cảm kích anh trong lúc em tuyệt vọng không ai giúp đỡ mà đưa tay đỡ em một cái, nhưng cảm kích cuối cùng vẫn chỉ là cảm kích…”
“Anh không tin, em đang gạt anh.” Vẻ mặt Diệp Phong Miên bi thương, hai tay ấn mặt bàn nghiêng người về phía trước: “Lời như vậy nếu em nói sớm, anh có lẽ sẽ tin, thế nhưng bây giờ…”
“Em có người thích rồi.” Giang Phi nhàn nhạt ngắt lời: “Em cũng trong khoảng thời gian này mới thật sự thấy rõ được cái mình muốn, thật xin lỗi.”
Diệp Phong Miên ngây ngẩn, anh khó tin nhìn Giang Phi, hồi lâu mới há miệng, chật vật hỏi: “Người nọ…là ai?”
“Phó Huân.”
Trước khi Diệp Phong Miên phát ra lời kinh ngạc cùng nghi ngờ, Giang Phi đã tiếp tục nói: “Em biết điều này có thể không tượng tưởng nổi ở trong lòng anh, nhưng đây chính là sự thật.”
Diệp Phong Miên nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng hỏi: “Có phải hắn lại đến tìm em hay không, âm thầm uy hiếp em, cho nên em mới đến nói những lời này với anh.”
“Không, những thứ em nói với anh đều lời trong lòng em.”
“Tiểu Phi em nghe, vô luận Phó Huân hắn có âm thầm uy hiếp em như thế nào, em cũng đừng thỏa hiệp, chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề, em nói cho anh, hắn nói cái gì với em, anh nghĩ kế cho em, anh không quan tâm hết thảy giúp em, anh đã chuẩn bị rút ra khỏi vòng giải trí rồi, thế lực hắn căn bản không ảnh hưởng đến anh, có khó khăn gì chúng ta đối mặt cùng nhau được không, đừng nghĩ bỏ lại anh mà gánh một mình…”
Nghe một đoạn thâm tình khẩn thiết của Diệp Phong Miên, Giang Phi chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: “Thật ra thì Phó Huân hắn cũng không đáng sợ, trước em nói với anh Phó Huân uy hiếp em hành hạ em lừa em thành hai bàn tay trắng, kỳ thực đều là giả.”
Sắc mặt Diệp Phong Miên lại cứng đờ.
“Trước khi gặp anh, em chính là tình nhân của Phó Huân.” Giang Phi tiếp tục nói: “Vốn chính là giao dịch da thịt nhưng sau đó em trộm đồng hồ đeo tay của hắn đem đi bán mới chọc giận hắn, sợ hắn trả thù em chạy trốn, cũng chính là khi gặp được anh, em lại sợ bị anh xem thường, cho nên mới nói xằng một trận.”
“Sao…Làm sao lại…”
“Em vốn dĩ hai bàn tay trắng, cho nên không tồn tại việc bị hắn lừa đến không còn cái gì, hơn nữa hắn rất tốt với em, hắn giúp em trả sạch nợ trong nhà, mỗi một tháng còn cho em mười mấy vạn tiền sinh hoạt.” Giang Phi nói: “Em thân trong phúc mà không biết phúc, ở với hắn một thời gian dài liền thấy chán, gặp anh bèn muốn cùng anh oanh oanh liệt liệt một trận, nhưng cuối cùng lại phát hiện em đối với anh không có cái cảm xúc mãnh liệt gì, lần trước anh gặp hắn ở chung cư, là bởi vì thời điểm em ở cùng với anh vẫn luôn không quên được hắn, nên một mực âm thầm duy trì liên lạc với hắn, hắn chợt chạy tới chung cư em hỏi thăm sức khỏe em, lúc này mới phá vỡ quan hệ giữa anh và em…”
Sắc mặt Diệp Phong Miên tái nhợt, anh há miệng: “Anh…anh không tin em…em là người như vậy.”
Giang Phi cũng không để ý đến sắc mặt bị dọa đến run của Diệp Phong Miên, tiếp tục lo nói xong phần của mình: “Cho dù là như vậy, Phó Huân vẫn nguyện ý cho em cơ hội…Sau đó em càng nghĩ càng không bỏ được Phó Huân, âm thầm đến tìm hắn hợp lại một lần nữa, từ lúc anh xảy ra chuyện đến nay, em đêm nào cũng ở cùng với Phó Huân.”
Diệp Phong Miên nhìn Giang Phi giống như nhìn một người xa lạ, khàn khàn nói: “Em từng nói, em thích anh…”
“Em tất nhiên rất không bỏ được anh, ban đầu là định vừa phụng bồi Phó Huân, vừa tiếp tục duy trì liên lạc với anh, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy như vậy sẽ có lỗi với anh, hơn nữa nhu cầu của Phó Huân ở phương diện kia quá lớn, cơ hồ mỗi đêm đều muốn, em cảm giác sớm muộn gì cũng sẽ bị anh phát hiện, thà như vậy, không bằng thẳng thắn với anh, vốn không muốn nói quá rõ nguyên nhân chia tay, nhưng cảm giác anh hãm quá sâu, không nói rõ sẽ không cắt đứt sạch sẽ được, bên em chỉ muốn an an ổn ổn phụng bồi Phó Huân, không muốn bởi vì anh mà lại khiến tình cảm giữa em cùng Phó Huân xảy ra khủng hoảng.”
Diệp Phong Miên đột nhiên cười một tiếng, anh lắc đầu một cái, giống như nghe được chuyện cười vô cùng buồn cười: “Nếu như không phải hiểu em, thiếu chút nữa sẽ tin em, câu chuyện vụng về như vậy, đầy rẫy chỗ sơ hở, em…”
“Anh sao hiểu rõ được em.” Giang Phi ngắt lời Diệp Phong Miên, ánh mắt dần dần trở nên thanh lãnh: “Bảy tám năm chúng ta không gặp, những năm nay em trải qua thế nào, biến thành cái dạng gì anh đều không biết, em chỉ là vì không muốn khiến anh tuyệt vọng với em mới làm ra cái bộ dáng đơn thuần lương thiện, nhưng cái này quả thực quá mệt mỏi, hơn nữa anh chẳng có gì có thể hấp dẫn em, anh có Phó Huân cũng có, Phó Huân có anh chưa chắc đã có, hắn mua phòng mua xe cho em, thứ xa xỉ hắn tặng em bỏ xa cái đồng hồ phí tiền kia mấy con phố, hơn nữa ở trên giường, hắn cũng…”
“Đủ rồi!” Diệp Phong chợt gầm nhẹ.
Giang Phi lẳng lặng ngồi bên bàn ăn cạnh cửa sổ sát đất.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, khiến thân thể Giang Phi tựa như được vầng sáng lớn bao phủ bên trong, thân hình gây gò nhất thời nhỏ bé cùng cô tịch.
Trong giây lát thấy được Giang Phi đó, ngực Diệp Phong Miên đau đớn dữ dội, anh thậm chí còn chưa kịp tháo khẩu trang xuống đã sải bước tiến lên, đem Giang Phi mới vừa từ trên ghế đứng lên ôm vào trong ngực.
“Anh rất nhớ em…” Diệp Phong Miên nhắm mắt lại, dùng sức ôm lấy Giang Phi: “Tiểu Phi, để anh ôm một lúc.”
Giang Phi định đẩy Diệp Phong Miên ra, nhưng lại phát hiện Diệp Phong Miên ôm rất chặt, hai tay cũng chỉ có thể dùng sức.
Diệp Phong Miên bị Giang Phi đột nhiên đẩy ra mà lui về phía sau một bước, nhất thời không biết làm sao nhìn Giang Phi.
“Ngồi trước đi.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Em còn có những chuyện khác, nói vài lời xong cũng phải trở về.”
Diệp Phong Miên nhìn Giang Phi sơ lãnh, trong lòng chợt có loại dự cảm xấu, anh cau mày, bất an đi tới ngồi đối điện với Giang Phi.
Diệp Phong Miên vừa định mở miệng nói cái gì đó để hóa giải bầu không khí thì lúc này Giang Phi lại đem túi giấy trong tay theo mặt bàn đẩy tới trước mặt Diệp Phong Miên, nhẹ giọng nói: “Anh xem chút đi, hẳn không sót cái gì đâu.”
Diệp Phong Miên mờ mịt, đưa tay cầm lấy chiếc túi kia mở ra xem, phát hiện trong túi này tất cả đều là mấy món quà nhỏ anh tặng cho Giang Phi, trên cùng là cái hộp có in chữ ‘love’ bên ngoài, anh biết chứa bên trong hẳn là chiếc đồng hồ đeo tay anh tặng Giang Phi…
Vẻ vui thích khi được gặp lại người yêu trên mặt Diệp Phong Miên, rốt cuộc cũng vào giờ khắc này rút không còn một mống.
“Còn có cái này.” Giang Phi lại nói, sau đó đẩy một tờ chi phiếu tới trước mặt Diệp Phong Miên, sắc mặt bình tĩnh nói: “Mấy bộ quần áo trước kia anh mua cho em, mặc rồi mà trả lại sẽ không tốt, em có tìm người biết hàng ước lượng giá tiền, số tiền của tờ chi phiếu này chính là…”
“Tại sao phải như vậy?” Diệp Phong Miên ngắt lời Giang Phi, ánh mắt anh nhìn Giang Phi mờ mịt xen lẫn bi ai.
“Muốn chia tay thì không nên thiếu nợ nhau cái gì cả.” Giang Phi nói: “Không thì anh kiểm lại xem, xem thử có thiếu cái gì không, nếu như em làm mất cái gì thì em lại bồi thường cho anh.”
Sắc mặt Giang Phi từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Diệp Phong Miên cảm giác Giang Phi trước mắt này không phải Giang Phi anh biết.
“Chia tay? Anh nghe lầm sao Tiểu Phi, em muốn chia tay với anh?”
“Em không muốn lừa dối anh, cũng không muốn lừa dối mình nữa…Cảm tình của em dành cho anh cũng không phải tình cảm giữa người yêu, em chỉ là rất cảm kích anh trong lúc em tuyệt vọng không ai giúp đỡ mà đưa tay đỡ em một cái, nhưng cảm kích cuối cùng vẫn chỉ là cảm kích…”
“Anh không tin, em đang gạt anh.” Vẻ mặt Diệp Phong Miên bi thương, hai tay ấn mặt bàn nghiêng người về phía trước: “Lời như vậy nếu em nói sớm, anh có lẽ sẽ tin, thế nhưng bây giờ…”
“Em có người thích rồi.” Giang Phi nhàn nhạt ngắt lời: “Em cũng trong khoảng thời gian này mới thật sự thấy rõ được cái mình muốn, thật xin lỗi.”
Diệp Phong Miên ngây ngẩn, anh khó tin nhìn Giang Phi, hồi lâu mới há miệng, chật vật hỏi: “Người nọ…là ai?”
“Phó Huân.”
Trước khi Diệp Phong Miên phát ra lời kinh ngạc cùng nghi ngờ, Giang Phi đã tiếp tục nói: “Em biết điều này có thể không tượng tưởng nổi ở trong lòng anh, nhưng đây chính là sự thật.”
Diệp Phong Miên nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng hỏi: “Có phải hắn lại đến tìm em hay không, âm thầm uy hiếp em, cho nên em mới đến nói những lời này với anh.”
“Không, những thứ em nói với anh đều lời trong lòng em.”
“Tiểu Phi em nghe, vô luận Phó Huân hắn có âm thầm uy hiếp em như thế nào, em cũng đừng thỏa hiệp, chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề, em nói cho anh, hắn nói cái gì với em, anh nghĩ kế cho em, anh không quan tâm hết thảy giúp em, anh đã chuẩn bị rút ra khỏi vòng giải trí rồi, thế lực hắn căn bản không ảnh hưởng đến anh, có khó khăn gì chúng ta đối mặt cùng nhau được không, đừng nghĩ bỏ lại anh mà gánh một mình…”
Nghe một đoạn thâm tình khẩn thiết của Diệp Phong Miên, Giang Phi chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: “Thật ra thì Phó Huân hắn cũng không đáng sợ, trước em nói với anh Phó Huân uy hiếp em hành hạ em lừa em thành hai bàn tay trắng, kỳ thực đều là giả.”
Sắc mặt Diệp Phong Miên lại cứng đờ.
“Trước khi gặp anh, em chính là tình nhân của Phó Huân.” Giang Phi tiếp tục nói: “Vốn chính là giao dịch da thịt nhưng sau đó em trộm đồng hồ đeo tay của hắn đem đi bán mới chọc giận hắn, sợ hắn trả thù em chạy trốn, cũng chính là khi gặp được anh, em lại sợ bị anh xem thường, cho nên mới nói xằng một trận.”
“Sao…Làm sao lại…”
“Em vốn dĩ hai bàn tay trắng, cho nên không tồn tại việc bị hắn lừa đến không còn cái gì, hơn nữa hắn rất tốt với em, hắn giúp em trả sạch nợ trong nhà, mỗi một tháng còn cho em mười mấy vạn tiền sinh hoạt.” Giang Phi nói: “Em thân trong phúc mà không biết phúc, ở với hắn một thời gian dài liền thấy chán, gặp anh bèn muốn cùng anh oanh oanh liệt liệt một trận, nhưng cuối cùng lại phát hiện em đối với anh không có cái cảm xúc mãnh liệt gì, lần trước anh gặp hắn ở chung cư, là bởi vì thời điểm em ở cùng với anh vẫn luôn không quên được hắn, nên một mực âm thầm duy trì liên lạc với hắn, hắn chợt chạy tới chung cư em hỏi thăm sức khỏe em, lúc này mới phá vỡ quan hệ giữa anh và em…”
Sắc mặt Diệp Phong Miên tái nhợt, anh há miệng: “Anh…anh không tin em…em là người như vậy.”
Giang Phi cũng không để ý đến sắc mặt bị dọa đến run của Diệp Phong Miên, tiếp tục lo nói xong phần của mình: “Cho dù là như vậy, Phó Huân vẫn nguyện ý cho em cơ hội…Sau đó em càng nghĩ càng không bỏ được Phó Huân, âm thầm đến tìm hắn hợp lại một lần nữa, từ lúc anh xảy ra chuyện đến nay, em đêm nào cũng ở cùng với Phó Huân.”
Diệp Phong Miên nhìn Giang Phi giống như nhìn một người xa lạ, khàn khàn nói: “Em từng nói, em thích anh…”
“Em tất nhiên rất không bỏ được anh, ban đầu là định vừa phụng bồi Phó Huân, vừa tiếp tục duy trì liên lạc với anh, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy như vậy sẽ có lỗi với anh, hơn nữa nhu cầu của Phó Huân ở phương diện kia quá lớn, cơ hồ mỗi đêm đều muốn, em cảm giác sớm muộn gì cũng sẽ bị anh phát hiện, thà như vậy, không bằng thẳng thắn với anh, vốn không muốn nói quá rõ nguyên nhân chia tay, nhưng cảm giác anh hãm quá sâu, không nói rõ sẽ không cắt đứt sạch sẽ được, bên em chỉ muốn an an ổn ổn phụng bồi Phó Huân, không muốn bởi vì anh mà lại khiến tình cảm giữa em cùng Phó Huân xảy ra khủng hoảng.”
Diệp Phong Miên đột nhiên cười một tiếng, anh lắc đầu một cái, giống như nghe được chuyện cười vô cùng buồn cười: “Nếu như không phải hiểu em, thiếu chút nữa sẽ tin em, câu chuyện vụng về như vậy, đầy rẫy chỗ sơ hở, em…”
“Anh sao hiểu rõ được em.” Giang Phi ngắt lời Diệp Phong Miên, ánh mắt dần dần trở nên thanh lãnh: “Bảy tám năm chúng ta không gặp, những năm nay em trải qua thế nào, biến thành cái dạng gì anh đều không biết, em chỉ là vì không muốn khiến anh tuyệt vọng với em mới làm ra cái bộ dáng đơn thuần lương thiện, nhưng cái này quả thực quá mệt mỏi, hơn nữa anh chẳng có gì có thể hấp dẫn em, anh có Phó Huân cũng có, Phó Huân có anh chưa chắc đã có, hắn mua phòng mua xe cho em, thứ xa xỉ hắn tặng em bỏ xa cái đồng hồ phí tiền kia mấy con phố, hơn nữa ở trên giường, hắn cũng…”
“Đủ rồi!” Diệp Phong chợt gầm nhẹ.
Danh sách chương