Giang Phi bị xách lên du thuyền cỡ trung đậu ở cảng**, đây là du thuyền khởi hành từ thành phố K lái đến nước **, có chở một vài du khách, trung gian chẳng qua là đi qua thành phố Trung Nam.

Tắc Lợi bảo thủ hạ lặng lẽ chuyển Giang Phi vào phòng nghỉ tư nhân của mình trên du thuyền. Để phòng Giang Phi chạy trốn hoặc kinh động đến những người khác trên du thuyền, Tắc Lợi sai người dùng dây trói tay chân Giang Phi lại, ngoài miệng cũng dán băng keo.

Giang Phi bị một cốc nước lạnh tạt cho tỉnh lại, thấy bên cạnh là nam nhân râu quai nón nở nụ cười tà dâm, Giang Phi bị dọa đến cả người phát rét, nếu không phải miệng bị dán lại, cơ hồ sẽ kêu thành tiếng.

Kiểm tra bốn phía, Giang Phi căn bản không phản ứng kịp đây là nơi nào, trong đầu đều là hai chữ, xong rồi! Tắc Lợi đưa tay sờ soạng mặt Giang Phi một phen, sau đó xé băng keo ngoài miệng Giang Phi ra, cười nói: “Còn nhớ ta chứ.”

Giang Phi hoảng sợ rụt thân trên về phía sau, hồi lâu mới lắp bắp nói: “Nhớ…nhớ, Tắc Lợi lão…lão bản.”

Tắc Lợi nheo cặp mắt lại: “Vậy còn nhớ cái bạt tai ngươi đánh lão tử không?”

Thân rơi vào hiểm cảnh lại còn vô phương cầu trợ ở cái nơi xa lạ này, Giang Phi nhớ tới tính tình tàn bạo của Tắc Lợi mà Phó Huân từng nói với cậu, nhất thời có loại cảm giác mình đã bước vào quỷ môn quan.

Có lẽ…phải chết rồi.

“Thật…thật xin lỗi.” Giang Phi run rẩy nói: “Tôi…không phải cố ý, thật xin lỗi Tắc Lợi lão bản, thật xin lỗi…”

Bộ dáng kinh hoảng bất lực này của Giang Phi, phối hợp với khuôn mặt thanh tú thuần tình của cậu, quả thực khiến Tắc Lợi động tâm, nếu không phải mới vừa điên cuồng lăn lộn với ba bốn tiểu tình nhân cả đêm thì lúc này Tắc Lợi đã hận không thể lột sạch Giang Phi hảo hảo tiêu khiển một phen rồi.

Tắc Lợi nói với Giang Phi, hiện tại hắn đang ở trên một du thuyền sắp khởi hành đến **, không ai biết hắn ở chỗ này, cho nên không thể nào có người đến cứu cậu.

“Sau này ngươi đi theo ta, chỉ cần phục vụ ta thư thái, Phó Huân cho ngươi, ta cũng cho ngươi.” Tắc Lợi sờ cằm, trầm tư chốc lát rồi nói: “Ngày đó Phó Huân vì cứu ngươi, không tiếc kết oán với ta, nói như vậy, ngươi ở trong lòng Phó Huân có vị trí không thấp a.”

“Không, không phải như vậy.” Mồ hôi lạnh của Giang Phi chảy ròng ròng, một hơi bác bỏ, cậu không biết Tắc Lợi bắt mình là vì báo thù lần trước mình đánh hắn hay là vì đối nghịch với Phó Huân, bất quá cho dù là vậy, tên Phó Huân đó vẫn là ngọn nguồn của đại gian đại ác.

“Phó Huân đối với tôi luôn là không đánh thì mắng, hắn…hắn căn bản không coi tôi là con người.” Giang Phi nhanh chóng nói: “Nhìn vết thương trên trán tôi đi, ấy là Phó Huân đánh thành, hơn nữa…hơn nữa tôi cũng cực kỳ hận Phó Huân, tôi hận không thể tự tay đánh chết hắn…Cầu ngài thả tôi có được không, tôi…tôi ra ngoài rồi sẽ không nói gì cả.”

Tắc Lợi cười âm hiểm: “Phó Huân không coi cậu ra cái gì cùng với việc tôi muốn chơi đùa với cậu là hai chuyện khác nhau, cậu thành thật theo tôi đi, tốt nhất đừng khiến tôi mất hứng chút nào, nếu không thù cái bàn tay kia, tôi lập tức sẽ lấy mạng cậu để hoàn trả.”

Tắc Lợi lôi Giang Phi từ dưới đất lên trên giường, đưa tay vào trong y phục của Giang Phi sờ soạng một phen, tấm tắc thở dài nói: “Được, xúc cảm không tệ, cũng đúng, người mà Phó Huân thượng thế nào cũng sẽ không tồi.”

Giang Phi đã chuẩn bị dùng đầu đập vào Tắc Lợi, trong lòng quyết định cho dù bị Tắc Lợi nổi giận đánh chết cũng sẽ không chịu để Tắc Lợi làm cái chuyện đó với cậu, thế nhưng Tắc Lợi lại không tiếp tục làm, chỉ vỗ mặt Giang Phi một cái nói: “Nếu không phải tối hôm qua thao mấy tiểu kỹ liên tục, lúc này không có khẩu vị thì nhất định sẽ không tha cho cậu.”

Tắc Lợi đứng lên, chỉnh lại vạt áo rồi xoay người rời khỏi phòng.

Sau khi Tắc Lợi rời đi, Giang Phi liền liều mạng dịch người chật vật từ trên giường ngồi dậy, trước cậu định cựa tay chân ra khỏi sợi dây nhưng sau một hồi cố gắng không có hiệu quả liền xuống giường nhảy từng bước tới phía cửa.

Giang Phi dùng bả vai đụng cửa, hô lớn: “Có ai không? Cứu mạng!”

Cửa bỗng nhiên bị mở ra, thủ hạ Tắc Lợi phụ trách giữ cửa, thân hình cường tráng cầm một khẩu súng để ở trên ót Giang Phi.

Giang Phi hoảng sợ trợn to cặp mắt không nhúc nhích.

“Im miệng, lui về phía sau.” Nam nhân lạnh lùng nói.

Giang Phi khẩn trương nuốt hầu kết, sau đó yên lặng xoay người.

Cửa lại bị đóng lần nữa, Giang Phi cuối cùng tuyệt vọng ngồi trên sàn nhà mép giường, rủ đầu nhìn mặt đất, trong mũi đều là chua xót.

Cậu rốt cuộc đã làm sai điều gì, tại sao luôn khiến cậu gặp phải loại súc sinh này?!

Đều do Phó Huân! Toàn trách hắn!

Trong lòng Giang Phi yên lặng mắng Phó Huân hai trăm lần, nhưng theo thời gian đổi thay, tuyệt vọng trong lòng càng ngấm càng sâu, Giang Phi lại không thể không ký thác toàn bộ hy vọng lên trên người Phó Huân.

Bởi vì Phó Huân là người duy nhất nhận được lời cầu cứu của cậu.

Thế nhưng….

Thế nhưng nào dễ dàng như vậy, Phó Huân căn bản không biết mình ở đâu, mà chiếc du thuyền này một khi khởi hành, coi như Phó Huân có ý thức được mình rơi vào trong tay Tắc Lợi thì tất cả đã không còn kịp nữa.

“Anh tốt nhất cứu tôi ra…” Giang Phi thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu không tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh.”

—————

Đến bữa trưa, Tắc Lợi đến phòng ăn trên du thuyền dùng cơm, bảo một tên thủ hạ trông coi ở cửa phòng.

Thời điểm dùng cơm, Tắc Lợi phát hiện du thuyền đã qua thời gian khởi hành nhưng vẫn ở cửa cảng chưa chạy, hỏi nhân viên làm việc mới biết vùng biển *** nổi gió, đoán chừng phải hơn một giờ nữa mới ngừng, vì lo nghĩ cho an nguy của toàn bộ hành khách trên du thuyền, thuyền trưởng đã quyết định hoãn lại thời gian khởi hành.

Tắc Lợi cũng không để ý, sau khi dùng cơm xong liền vào sòng bài ở đại sảnh bên trong du thuyền đánh vài ván, người đẹp nóng bỏng hấp dẫn ngồi bên cạnh một mực dùng chân ở dưới bàn trêu chọc hắn, khiến tà hỏa trên người Tắc Lợi nổi lên, không bao lâu liền rời cuộc.

Trở lại bên trong phòng, Tắc Lợi phát hiện hai tay đang bị cột sau lưng của Giang Phi đang cầm một mảnh sứ mò mẫm cắt sợi dây trên cổ tay, mắt thấy sợi dây sẽ bị cắt đứt.

Tắc Lợi thấy vậy liền sải bước về phía trước cho Giang Phi một cước.

Giang Phi co rúc ở trên đất thật lâu không thể hoàn hồn, sau cái thất bại trong gang tấc thì cả người cũng luân vào tuyệt vọng sâu hơn.

Tắc Lợi gọi thủ hạ giữ cửa tới hỏi mới biết được nửa giờ trước Giang Phi ở trong phòng đánh vỡ một bình hoa, không nghĩ lại không dọn dẹp sạch sẽ để Giang Phi lén giấu mất một mảnh.

Tắc Lợi ngay tức khắc cho tay giữ cửa một quả đấm, dáng người hắn vạm vỡ sức lực lại kinh người đánh cho thủ hạ thân hình cao lớn cũng như vậy máu mũi chảy ròng ròng.

“Vô dụng, cư nhiên có cái này thôi cũng không phát hiện ra!” Tắc Lợi mắng: “Nếu thêm lúc nữa mảnh vỡ kia của cậu ta đả thương lão tử thì làm sao?! Cút ra ngoài!”

Thủ hạ nơm nớp lo sợ rời khỏi phòng.

Tắc Lợi lôi Giang Phi trên đất lên giường, đứng bên mép giường vừa cởi đai lưng vừa nói: “Coi như tránh được sợi dây, ngươi cũng không có khả năng thoát được, nên đàng hoàng ở lại cho ta.”

Tắc Lợi cởi đai lưng ra, kéo giây khóa xuống để lộ ra vật nào đó đang vận sức chờ phát động rồi đưa tay túm tóc trên trán Giang Phi lôi đến trước người, đem vật dữ tợn nào đó đưa đến bên miệng Giang Phi, âm hiểm ra lệnh: “Tới tiểu tử, há miệng.”

Da đầu Giang Phi giống như nổ tung, tuy nói bị cái tên cầm thú Phó Huân hiếp bách lâu như vậy nhưng cậu chưa từng làm loại chuyện này với Phó Huân.

Tắc Lợi định cưỡng ép bóp miệng Giang Phi ra, kết quả Giang Phi vẫn luôn yếu ớt lại bỗng nhiên động thân, chợt nghiêng đầu gắt gao cắn tay hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện