Thời điểm Giang Phi trở về nhà, lại theo thói quen đi một vòng trong tiểu khu tìm mèo.
Vào giờ phút này, coi như trong lòng đã mệt mỏi tới cực điểm nhưng Giang Phi vẫn không có cách nào để giải tỏa áp lực hay nhận được nguồn năng lượng nào cả, cậu không có thói quen chia sẻ những thứ khiến mình không vui trong cuộc sống với người khác, thường thường khi cảm thấy mệt mỏi trong lòng, đều chỉ một mình ôm Đại Quất lẳng lặng ngồi một hồi.
Bây giờ không còn Đại Quất, Giang Phi thật sự có cảm giác mình đang lưu lạc một mình…
Trở lại nhà trọ, Giang Phi liền nằm sấp ở trên giường suy nghĩ rất lâu.
Chỉ cần bên phía An Lệ kia làm xong tất cả thủ tục bán bản quyền manga cho công ty điện ảnh truyền hình, tiền thù lao này sẽ cậu dùng để trả nợ, dựa theo suy tính thời gian ngày trước, chắc mất tầm hai ngày, chỉ là sau khi có tiền để trả nợ, Giang Phi không hề muốn dùng ba trăm vạn kia trả hết nợ ngay lập tức….
Kỳ hạn là nửa năm, cậu cần phải kéo dài tới khắc cuối cùng rồi mới trả nợ, bởi vì cậu quả thực không biết đối phương nhắm vào mình đơn thuần chỉ là muốn lừa mình một khoản tìền hay không, nếu như là không, một khi trả đủ tiền rồi, hắn sẽ lại hãm hại mình lần hai rồi lần ba nữa.
Thời điểm không thể phản kháng, yên lặng theo dõi kỳ biến vẫn là an toàn nhất.
Toàn bộ buổi chiều và buổi tối, thời gian Giang Phi ngẩn người ở phòng vẽ còn dài hơn cả thời gian làm việc, cậu càng nghĩ đến món nợ ba trăm vạn vô căn cứ bay tới kia trong lòng càng mệt mỏi.
Làm sao cũng không tiêu hóa nổi ủy khuất trong lòng kia, tựa như càng ngồi bất động càng dễ suy nghĩ bậy bạ, vì vậy Giang Phi thay quần áo ra khỏi nhà giải sầu.
Đã hơn tám giờ tối, trên đường càng thêm náo nhiệt.
Thời tiết cũng đã là cuối thu, làn gió hơi se se lạnh trong không khí khiến bất an trong lòng Giang Phi dần dần bình tĩnh lại. Cậu khoác chiếc áo choàng dài che kín người, cầm miếng thịt gà nướng vừa mua ở ven đường trong tay, vừa ăn vừa đi không mục đích.
Từ rất lâu rồi Giang Phi đều như vậy, có lúc nửa đêm vẽ xong hai ba bức, cậu đều rời khỏi nhà mua bữa ăn khuya, vừa ăn vừa đi lang thang trên đường, không thích bị người ta chú ý cho nên đều đi một mình.
Dù cho Quý Hằng có hẹn Giang Phi ra ngoài tụ tập, Giang Phi cũng luôn tìm mọi cách từ chối.
Lâu dài, cuộc sống độc thân bình thản này thường hay khiến Giang Phi mất đi khái niệm về thời gian, dần dần trong đầu chỉ còn lại ngày nộp bản thảo.
Sự xuất hiện của Phó Huân cùng tai họa bất ngờ ba trăm vạn bay tới, khiến cuộc sống đang là một đường thẳng của cậu, toàn bộ bị làm cho rối loạn.
Trải qua hai ngày sống yên ổn, tâm tình Giang Phi rốt cuộc cũng dần dần bình thường lại.
Thật ra thì hai ngày này, trừ việc nợ thêm ba trăm vạn vạn kia, thứ Giang Phi nghĩ nhiều nhất trong đầu chính là Phó Huân.
Vô luận an ủi bản thân thế nào, Giang Phi vẫn như có loại dự cảm bất thường, cậu luôn cảm thấy Phó Huân sẽ không tùy tiện bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy.
Bất luận lo nghĩ như thế nào, cuộc sống chung quy vẫn phải tiếp tục.
Buổi sáng hôm nay, Giang Phi đang mơ mơ màng màng say giấc bỗng bị tiếng điện thoại bên gối đánh thức dậy.
Tiếp điện thoại, Giang Phi phát hiện là người đàn ông đeo kính ngày đó ép mình viết giấy nợ gọi điện tới, điều này khiến cậu lập tức tỉnh táo lại.
Trong điện thoại, người đàn ông đeo kính nói muốn Giang Phi lúc bảy giờ tối hôm nay đến một phòng bao bên trong khách sạn Phúc Yên, Triệu tổng của bọn họ muốn gặp Giang Phi.
Giang Phi không biết Triệu tổng kia như thế nào, tuy nói cậu bị mưu hại thành kẻ ăn cắp chiếc đồng hồ đeo tay kia, nhưng người tên Triệu tổng này cậu căn bản chưa từng gặp mặt…
“Chuyện liên quan tới chiếc đồng hồ đeo tay, ông chủ chúng tôi vẫn luôn cảm thấy trong đó rất kỳ lạ, một mực lo lắng Giang tiên sinh bị người ta hãm hại…” Thanh âm người đàn ông đeo kính so với lúc ép Giang Phi viết phiếu nợ ôn hòa hơn rất nhiều.
Nghe đối phương nói như vậy, Giang Phi phấn chấn nói: “Vốn chính là hãm hại.”
Thật ra thì Giang Phi rất muốn kích động thêm một câu nữa, ông chủ các người đúng là cao nhân a.
“Cho nên Triệu tổng chúng tôi muốn gặp cậu, muốn hỏi Giang tiên sinh cậu một chút về tình huống đêm đó.” Người đàn ông đeo kính chậm rãi nói: “Nếu Triệu tổng cảm thấy cậu bị oan, vậy ông ấy sẽ sẵn lòng trả lại tờ phiếu nợ kia cho cậu.”
Giang Phi kích động từ trên giường ngồi dậy: “Có thật không?”
“Đúng vậy, lần trước tôi đã nói với Giang tiên sinh rồi, Triệu tổng chúng tôi rất lương thiện, sau khi tôi trở về hôm đó đã nói với Triệu tổng tình huống của cậu, Triệu tổng rất đồng tình với cậu, ngỏ ý sẵn sàng cho cậu cơ hội để gặp mặt giải thích…”
“Quá tốt rồi, ông chủ các người thật là người tốt.” Giang Phi kích động đến nói năng lộn xộn: “Xin gửi lời cảm ơn đến Triệu tổng giúp tôi, tối nay tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Rõ ràng chỉ mới ngủ được bốn năm tiếng thôi, nhưng sau khi cúp điện thoại, Giang Phi cảm thấy tinh thần mình cực kỳ phấn chấn, trong lòng không khỏi xúc động, thế giới này quả nhiên vẫn còn quan tâm cậu.
Buổi tối, Giang Phi đến khách sạn Phúc Yên sớm trước mấy phút, đến phòng bao mới phát hiện Triệu tổng kia đã đến rồi.
Người được gọi là Triệu tổng này tên là Triệu Trường Tùng, là lão tổng của một công ty bất động sản, mấy năm này đều dựa vào việc kinh doanh bất động sản mới trở thành nhà giàu mới nổi. Tuổi đã hơn năm mũi, mặt mũi hiền hòa dễ thân cận, có lẽ do thường ngày ăn nhiều đồ bổ nên vóc người mập mạp, nhưng thần sắc nhìn qua hết sức không tệ.
Có thể do tuổi tác Triệu Trường Tùng tương tự với cha của Giang Phi Giang Hải Tông nên khi nhìn nét mặt tươi cươi của Triệu Trường Tùng, từ đáy lòng Giang Phi dâng lên cảm giác thân thiết.
“Xin lỗi Triệu tổng, tôi tới muộn.” Giang Phi nhanh chóng đi đến bàn ăn kia, chứng sợ hãi chuyện xã giao vẫn khiến cho cậu giờ phút này có chút khẩn trương.
Bất quá đối mặt với nhân vật bất đồng với Phó Huân thâm trầm quỷ dị kia, hiện tại Giang Phi chỉ thận trọng chứ không sợ hãi.
“Không muộn, còn sớm hơn mười mấy phút.” Triệu Trường Tùng nhìn khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú của Giang Phi, cười vô cùng thân thiện: “Cậu chính là Giang Phi đi, mau ngồi, đừng khách khí.”
Đối phương không đeo đồ trang sức, nên không mang lại cho Giang Phi cảm giác cao cao tại thượng, trong lòng Giang Phi lúc này cũng dần dần buông lỏng phòng bị.
Giang Phi ngồi đối diện với Triệu Trường Tùng, không dám tỏ ra quá tùy ý, lưng thẳng, hai tay nắm quyền đặt ở trên đùi dưới bàn: “Triệu tổng chào ngài, rất…rất cảm ơn ngài đã cho tôi một cơ hội để giải thích, thực ra thì buổi tối ngày đó tôi…”
“Trước không nói chuyện này.” Triệu Trường Tùng cười ngắt lời: “Đói bụng không, trước gọi thức ăn đã, muốn ăn cái gì nào?”
Vừa nói, Triệu Trường Tùng vừa đẩy thực đơn trên mặt bàn tới trước mặt Giang Phi.
“Cái đó…Không thì tôi vẫn là nói chuyện đêm hôm đó trước…”
“Gọi thức ăn đã.” Triệu Trường Tùng chậm rãi nói: “Chờ thức ăn rồi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện, sao nào?”
Giang Phi mơ hồ cảm thấy không khí này có cái gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói không đúng chỗ nào, trong lòng chỉ muốn nhất định không thể để đối phương có thành kiến với mình…
“Được…được.”
Thời điểm Phó Huân vào khách sạn, quản lý đại sảnh lập tức ra đón.
Phó Huân bước một bước rất dài, đi thẳng về phía thang máy, mắt nhìn thẳng trầm giọng hỏi: “Người đã tới chưa?”
“Hai mươi phút trước đã đến rồi.” Quản lý nhanh chóng trả lời: “Ba phút trước vừa mới bày thức ăn, vào lúc này Giang tiên sinh hẳn đang dùng cơm với Triệu tổng.’
“Ừ, biết rồi.”
Nói xong, Phó Huân vào thang máy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười âm hiểm không dễ phát giác.
Cuối cùng, cũng bắt đầu…
Vào giờ phút này, coi như trong lòng đã mệt mỏi tới cực điểm nhưng Giang Phi vẫn không có cách nào để giải tỏa áp lực hay nhận được nguồn năng lượng nào cả, cậu không có thói quen chia sẻ những thứ khiến mình không vui trong cuộc sống với người khác, thường thường khi cảm thấy mệt mỏi trong lòng, đều chỉ một mình ôm Đại Quất lẳng lặng ngồi một hồi.
Bây giờ không còn Đại Quất, Giang Phi thật sự có cảm giác mình đang lưu lạc một mình…
Trở lại nhà trọ, Giang Phi liền nằm sấp ở trên giường suy nghĩ rất lâu.
Chỉ cần bên phía An Lệ kia làm xong tất cả thủ tục bán bản quyền manga cho công ty điện ảnh truyền hình, tiền thù lao này sẽ cậu dùng để trả nợ, dựa theo suy tính thời gian ngày trước, chắc mất tầm hai ngày, chỉ là sau khi có tiền để trả nợ, Giang Phi không hề muốn dùng ba trăm vạn kia trả hết nợ ngay lập tức….
Kỳ hạn là nửa năm, cậu cần phải kéo dài tới khắc cuối cùng rồi mới trả nợ, bởi vì cậu quả thực không biết đối phương nhắm vào mình đơn thuần chỉ là muốn lừa mình một khoản tìền hay không, nếu như là không, một khi trả đủ tiền rồi, hắn sẽ lại hãm hại mình lần hai rồi lần ba nữa.
Thời điểm không thể phản kháng, yên lặng theo dõi kỳ biến vẫn là an toàn nhất.
Toàn bộ buổi chiều và buổi tối, thời gian Giang Phi ngẩn người ở phòng vẽ còn dài hơn cả thời gian làm việc, cậu càng nghĩ đến món nợ ba trăm vạn vô căn cứ bay tới kia trong lòng càng mệt mỏi.
Làm sao cũng không tiêu hóa nổi ủy khuất trong lòng kia, tựa như càng ngồi bất động càng dễ suy nghĩ bậy bạ, vì vậy Giang Phi thay quần áo ra khỏi nhà giải sầu.
Đã hơn tám giờ tối, trên đường càng thêm náo nhiệt.
Thời tiết cũng đã là cuối thu, làn gió hơi se se lạnh trong không khí khiến bất an trong lòng Giang Phi dần dần bình tĩnh lại. Cậu khoác chiếc áo choàng dài che kín người, cầm miếng thịt gà nướng vừa mua ở ven đường trong tay, vừa ăn vừa đi không mục đích.
Từ rất lâu rồi Giang Phi đều như vậy, có lúc nửa đêm vẽ xong hai ba bức, cậu đều rời khỏi nhà mua bữa ăn khuya, vừa ăn vừa đi lang thang trên đường, không thích bị người ta chú ý cho nên đều đi một mình.
Dù cho Quý Hằng có hẹn Giang Phi ra ngoài tụ tập, Giang Phi cũng luôn tìm mọi cách từ chối.
Lâu dài, cuộc sống độc thân bình thản này thường hay khiến Giang Phi mất đi khái niệm về thời gian, dần dần trong đầu chỉ còn lại ngày nộp bản thảo.
Sự xuất hiện của Phó Huân cùng tai họa bất ngờ ba trăm vạn bay tới, khiến cuộc sống đang là một đường thẳng của cậu, toàn bộ bị làm cho rối loạn.
Trải qua hai ngày sống yên ổn, tâm tình Giang Phi rốt cuộc cũng dần dần bình thường lại.
Thật ra thì hai ngày này, trừ việc nợ thêm ba trăm vạn vạn kia, thứ Giang Phi nghĩ nhiều nhất trong đầu chính là Phó Huân.
Vô luận an ủi bản thân thế nào, Giang Phi vẫn như có loại dự cảm bất thường, cậu luôn cảm thấy Phó Huân sẽ không tùy tiện bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy.
Bất luận lo nghĩ như thế nào, cuộc sống chung quy vẫn phải tiếp tục.
Buổi sáng hôm nay, Giang Phi đang mơ mơ màng màng say giấc bỗng bị tiếng điện thoại bên gối đánh thức dậy.
Tiếp điện thoại, Giang Phi phát hiện là người đàn ông đeo kính ngày đó ép mình viết giấy nợ gọi điện tới, điều này khiến cậu lập tức tỉnh táo lại.
Trong điện thoại, người đàn ông đeo kính nói muốn Giang Phi lúc bảy giờ tối hôm nay đến một phòng bao bên trong khách sạn Phúc Yên, Triệu tổng của bọn họ muốn gặp Giang Phi.
Giang Phi không biết Triệu tổng kia như thế nào, tuy nói cậu bị mưu hại thành kẻ ăn cắp chiếc đồng hồ đeo tay kia, nhưng người tên Triệu tổng này cậu căn bản chưa từng gặp mặt…
“Chuyện liên quan tới chiếc đồng hồ đeo tay, ông chủ chúng tôi vẫn luôn cảm thấy trong đó rất kỳ lạ, một mực lo lắng Giang tiên sinh bị người ta hãm hại…” Thanh âm người đàn ông đeo kính so với lúc ép Giang Phi viết phiếu nợ ôn hòa hơn rất nhiều.
Nghe đối phương nói như vậy, Giang Phi phấn chấn nói: “Vốn chính là hãm hại.”
Thật ra thì Giang Phi rất muốn kích động thêm một câu nữa, ông chủ các người đúng là cao nhân a.
“Cho nên Triệu tổng chúng tôi muốn gặp cậu, muốn hỏi Giang tiên sinh cậu một chút về tình huống đêm đó.” Người đàn ông đeo kính chậm rãi nói: “Nếu Triệu tổng cảm thấy cậu bị oan, vậy ông ấy sẽ sẵn lòng trả lại tờ phiếu nợ kia cho cậu.”
Giang Phi kích động từ trên giường ngồi dậy: “Có thật không?”
“Đúng vậy, lần trước tôi đã nói với Giang tiên sinh rồi, Triệu tổng chúng tôi rất lương thiện, sau khi tôi trở về hôm đó đã nói với Triệu tổng tình huống của cậu, Triệu tổng rất đồng tình với cậu, ngỏ ý sẵn sàng cho cậu cơ hội để gặp mặt giải thích…”
“Quá tốt rồi, ông chủ các người thật là người tốt.” Giang Phi kích động đến nói năng lộn xộn: “Xin gửi lời cảm ơn đến Triệu tổng giúp tôi, tối nay tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Rõ ràng chỉ mới ngủ được bốn năm tiếng thôi, nhưng sau khi cúp điện thoại, Giang Phi cảm thấy tinh thần mình cực kỳ phấn chấn, trong lòng không khỏi xúc động, thế giới này quả nhiên vẫn còn quan tâm cậu.
Buổi tối, Giang Phi đến khách sạn Phúc Yên sớm trước mấy phút, đến phòng bao mới phát hiện Triệu tổng kia đã đến rồi.
Người được gọi là Triệu tổng này tên là Triệu Trường Tùng, là lão tổng của một công ty bất động sản, mấy năm này đều dựa vào việc kinh doanh bất động sản mới trở thành nhà giàu mới nổi. Tuổi đã hơn năm mũi, mặt mũi hiền hòa dễ thân cận, có lẽ do thường ngày ăn nhiều đồ bổ nên vóc người mập mạp, nhưng thần sắc nhìn qua hết sức không tệ.
Có thể do tuổi tác Triệu Trường Tùng tương tự với cha của Giang Phi Giang Hải Tông nên khi nhìn nét mặt tươi cươi của Triệu Trường Tùng, từ đáy lòng Giang Phi dâng lên cảm giác thân thiết.
“Xin lỗi Triệu tổng, tôi tới muộn.” Giang Phi nhanh chóng đi đến bàn ăn kia, chứng sợ hãi chuyện xã giao vẫn khiến cho cậu giờ phút này có chút khẩn trương.
Bất quá đối mặt với nhân vật bất đồng với Phó Huân thâm trầm quỷ dị kia, hiện tại Giang Phi chỉ thận trọng chứ không sợ hãi.
“Không muộn, còn sớm hơn mười mấy phút.” Triệu Trường Tùng nhìn khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú của Giang Phi, cười vô cùng thân thiện: “Cậu chính là Giang Phi đi, mau ngồi, đừng khách khí.”
Đối phương không đeo đồ trang sức, nên không mang lại cho Giang Phi cảm giác cao cao tại thượng, trong lòng Giang Phi lúc này cũng dần dần buông lỏng phòng bị.
Giang Phi ngồi đối diện với Triệu Trường Tùng, không dám tỏ ra quá tùy ý, lưng thẳng, hai tay nắm quyền đặt ở trên đùi dưới bàn: “Triệu tổng chào ngài, rất…rất cảm ơn ngài đã cho tôi một cơ hội để giải thích, thực ra thì buổi tối ngày đó tôi…”
“Trước không nói chuyện này.” Triệu Trường Tùng cười ngắt lời: “Đói bụng không, trước gọi thức ăn đã, muốn ăn cái gì nào?”
Vừa nói, Triệu Trường Tùng vừa đẩy thực đơn trên mặt bàn tới trước mặt Giang Phi.
“Cái đó…Không thì tôi vẫn là nói chuyện đêm hôm đó trước…”
“Gọi thức ăn đã.” Triệu Trường Tùng chậm rãi nói: “Chờ thức ăn rồi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện, sao nào?”
Giang Phi mơ hồ cảm thấy không khí này có cái gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói không đúng chỗ nào, trong lòng chỉ muốn nhất định không thể để đối phương có thành kiến với mình…
“Được…được.”
Thời điểm Phó Huân vào khách sạn, quản lý đại sảnh lập tức ra đón.
Phó Huân bước một bước rất dài, đi thẳng về phía thang máy, mắt nhìn thẳng trầm giọng hỏi: “Người đã tới chưa?”
“Hai mươi phút trước đã đến rồi.” Quản lý nhanh chóng trả lời: “Ba phút trước vừa mới bày thức ăn, vào lúc này Giang tiên sinh hẳn đang dùng cơm với Triệu tổng.’
“Ừ, biết rồi.”
Nói xong, Phó Huân vào thang máy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười âm hiểm không dễ phát giác.
Cuối cùng, cũng bắt đầu…
Danh sách chương